Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Trên xe, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến có món nào muốn ăn không, Tiêu Chiến nheo nheo mắt không có thút tinh thần nào, nói sao cũng được, chỉ cần là món ăn thanh đạm thì đều có thể.

Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho Tưởng công tử, nhờ gã giới thiệu một vài nhà hàng có đồ ăn ngon ở Tân Cảng, hương vị thiên về thanh đạm, vì thế Tưởng công tử liền gửi cho hắn vài đường link các nhà hàng mà hắn thường lựa chọn đến ăn khi mời khách.

Nhà hàng được lựa chọn cho bữa tối chính là một nhà hàng chuyên phục vụ đồ ăn Hoài Dương, danh tiếng không tồi.

Quan hệ giữa hai người dường như không cần bất kỳ giai đoạn chuyển tiếp nào, nói chuyện với nhau giống như những người bạn bình thường, lại cùng nhau ăn cơm, như thể đã từng cùng nhau làm chuyện này rất nhiều lần vậy.

Lúc đến nhà hàng, Vương Nhất Bác báo thẻ VIP Của Tưởng Tuyên, nhân viên phục vụ đưa hai người họ tới một phòng riêng lịch sự tao nhã.

"Xem thử có món nào muốn ăn không?"

"Cho tôi một phần cháo đi, còn lại tùy cậu chọn." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thực đơn, giao quyền chọn món cho Vương Nhất Bác.

"Được."

Vương Nhất Bác cũng không làm chuyện thoái thác dư thừa, mở thực đơn ra xem vài trang, bảo người phục vụ gọi vài món đặc trưng, đều là những món tương đối phù hợp với khẩu vị ăn uống hiện giờ của Tiêu Chiến, sau đó trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, nói cảm ơn, lại quay sang nói với Tiêu Chiến: "Nếu còn muốn ăn gì thêm, lát nữa chúng ta lại gọi."

"Như vậy là được rồi."

Trong khi chờ thức ăn được phục vụ, Tiêu Chiến nhận được tin nhắn Wechat từ Stella, hỏi anh suy nghĩ thế nào rồi, còn nói hôm nay cô không có kế hoạch gì, có muốn cùng ra ngoài ăn tối không.

[Tôi đang ăn tối ở bên ngoài.]

[Được rồi, còn đang sợ anh vừa mới từ chức quá vui vẻ, cho nên một ngày ba bữa cũng không nhớ ăn đàng hoàng.]

[Chuyện tôi nói lần trước, anh cân nhắc thế nào rồi?]

[Còn chưa nghĩ xong,] Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười, lại tiếp tục trả lời: [Ngày mai quyết định xong sẽ nói cho cô biết, làm hay không làm trong lòng tôi đều rất cảm kích cô, được chứ?]

[Được được được, sao tôi lại có cảm giác mình giống như một bà mẹ đang ép con mình đi xem mắt thế nhỉ, ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy, khuyên anh khởi nghiệp cơ bản chẳng khác nào bắt anh đi xem mắt, đều là mở ra một chiếc hộp mù (blind box).]

Tiêu Chiến đọc được những lời này không nhịn được mà khẽ bật cười.

Tiêu Chiến đặt điện thoại sang một bên, không trả lời Stella nữa, lúc ngước mắt lên liền trông thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, trên mặt mang theo ý cười trêu chọc, nhưng cũng không làm gián đoạn cuộc trò chuyện trên Wechat vừa rồi của anh.

"Nhìn tôi làm gì?"

"Xem xem anh nhắn tin với ai mà vui vẻ đến vậy." Vương Nhất Bác nói đùa, nhưng cũng không phải thật sự có hứng thú thám thính cuộc sống riêng tư của Tiêu Chiến.

"Một người bạn."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thường, trong lúc chờ người phục vụ dọn đồ ăn lên, Tiêu Chiến cũng không định chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Không biết là ai lại bắt đầu nhìn về phía đối phương trước, lúc ánh mắt hai người lần nữa chạm vào nhau trên bàn ăn yên tĩnh, Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng, quay mặt nhìn đi nơi khác, nhưng lại mím môi bật cười.

Đêm trước khi về nước, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn công việc do Từ Vân gửi tới, nói với hắn cần sắp xếp một cuộc họp vào tuần sau để điều phối với người phụ trách mới của công ty giám tuyển, bao gồm cả việc xác định phương hướng triển lãm nghệ thuật vào đầu năm tới.

Vì biết Vương Nhất Bác không có thói quen thêm Wechat của nhân viên công tác bên B, Từ Vân chỉ đơn giản đề cập ngắn gọn với Vương Nhất Bác, nói thành viên mới được thêm vào trong nhóm làm việc chính là người phụ trách mới của công ty giám tuyển.

Khi đó Vương Nhất Bác tiện tay nhấn vào khung chat của nhóm làm việc xem qua một chút, đầu tiên là nhìn thấy ảnh đại diện của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn chưa rời khỏi nhóm, sau đó mới nhìn đến những thành viên vừa mới gia nhập nhóm.

Hình đại diện của thành viên mới khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút quen thuộc, cho nên hắn mới tò mò nhấn vào, lúc nhìn đến thông tin cá nhân trên Wechat của người kia, sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức trở nên khó coi, hắn dường như có thể hiểu ngay được nguyên nhân vì sao bên B đột ngột thay đổi người phụ trách.

Trên thực tế, Vương Nhất Bác không phải người dễ nổi nóng vì những chuyện nhỏ nhặt, mà công việc lại liên quan đến vấn đề nguyên tắc, lúc ngồi trên máy bay bay về nước, hắn không cách nào không nghĩ đến, đứng ở một góc độ nhất định nào đó mà nói, bản thân hắn chính là một trong những yếu tố dẫn đến việc từ chức của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác biết, Thẩm Gia sẽ không vô duyên vô cớ mà chủ động muốn nhúng tay vào dự án của PM, lấy hiểu biết của hắn về tính cách Thẩm Gia, khả năng lớn nhất chính là Thẩm Gia đã biết PM là bảo tàng nghệ thuật của Vương Nhất Bác.

Sau thời gian nửa năm bên nhau cho đến lúc chia tay, Vương Nhất Bác cũng chưa từng nghĩ tới, theo những lời lên án của Thẩm Gia lúc chia tay hắn, nói rằng hắn một chút cũng không quan tâm đến bạn lữ, giống như Tưởng công tử cũng từng chế giễu hắn, nói hắn đối với ai cũng như nhau, đối đãi với người yêu hay bạn bè đều không có gì khác biệt.

Hắn chưa từng hỏi Thẩm Gia bất cứ điều gì về chuyện cá nhân, bao gồm cả gia đình cậu ta.

Nhưng Vương Nhất Bác có đôi khi cũng không hiểu, quan điểm của hắn trong chuyện tình cảm chính là quan hệ bình đẳng, là tương kính như tân, yêu đương cũng cần có không gian riêng tư, những chuyện mà đối phương không chủ động đề cập đến, hắn sẽ không bao giờ hỏi tới.

Mà những nguyên tắc này, lại trở thành bằng chứng cho thấy hắn là một người yêu không đủ tiêu chuẩn khi chia tay với Thẩm Gia.

Vương Nhất Bác tự nhận mình là một người tỉnh táo, không muốn để bản thân phải rơi vào một mối quan hệ mà trong đó, đối phương tỏ ra bất mãn với hắn nhưng vẫn cố gắng níu kéo hay dây dưa không dứt.

Điều đó chứng tỏ một sự thật, giữa hai người tồn tại một vấn đề khách quan không thể giải quyết được, đồng thời cũng không hợp nhau.

Bởi vì không hợp cho nên phải tách ra, kịp thời tránh tổn hại trong phạm vi có thể kiểm soát được.

Mà điều nằm ngoài tầm kiểm soát chính là Vương Nhất Bác không cách nào thuyết phục bản thân, việc Tiêu Chiến rút khỏi dự án PM, hoặc thậm chí là từ chức - hoàn toàn không liên quan gì đến mình.

Trên thực tế, giờ phút này hắn đang ở trong trạng thái jet lag do thay đổi nhịp sinh học, nhưng trên đường đi lấy xe sau khi xuống máy bay, hắn vẫn luôn nghĩ đến Tiêu Chiến.

Vì thế, hắn đã gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Hiện giờ bọn họ đang mặt đối mặt trong một nhà hàng phục vụ đồ ăn Hoài Dương có điểm đánh giá rất tốt, câu có câu không trò chuyện với nhau, vì một ánh mắt không thể nói rõ được mà bật cười, Vương Nhất Bác phát hiện bản thân đã không còn cảm giác nôn nóng như trước khi gặp mặt nữa.

Nhân viên phục vụ lần lượt dọn những món ăn mà bọn họ đã gọi lên, bày biện xong thì rời đi, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói: "Điểm cười của anh thấp vậy à."

"Cậu thì cao lắm sao?" Tiêu Chiến hỏi lại.

"Ăn đi, ăn chút cháo nóng trước đi." Vương Nhất Bác đẩy cháo kê đến trước mặt Tiêu Chiến, còn chu đáo mà đặt vào chiếc muỗng: "Đã uống thuốc cảm chưa?"

"Uống rồi, mệt chỉ muốn ngủ."

"Vậy ăn xong quay về ngủ."

Tiêu Chiến đáp lại: "Cứ như nuôi heo vậy."

"Anh sao?" Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, nghĩ đến Tiêu Chiến mỗi lúc nói chuyện đều có thói quen thỉnh thoảng cắn cắn đầu lưỡi, bèn nói: "Anh giống thỏ hơn."

"Thần kinh."

Cái miệng nhỏ xinh của Tiêu Chiến húp một muỗng cháo nhỏ, câu được câu không mà cùng Vương Nhất Bác nói đủ thứ chuyện từ Nam chí Bắc. Một lát sau, Vương Nhất Bác dùng đũa chung giúp anh gỡ xương cá, sau đó đặt riêng ra một chiếc đĩa khác, mới đưa đến trước mặt anh.

Có thêm một đĩa thịt cá đã gỡ xương ở trước mặt, Tiêu Chiến hơi ngẩn ra một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngữ khí cực kỳ tự nhiên: "Ăn đi, ăn thêm chút đạm, bổ sung dinh dưỡng."

"Còn biết những thứ này nữa a."

Lúc chạm phải ánh mắt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bắt đầu đưa ra những suy đoán và nghi ngờ vô cớ, Vương Nhất Bác giống như một cao thủ cực kỳ giỏi giang trong chuyện tán tỉnh, chỉ cần Vương Nhất Bác muốn đối tốt với một người nào đó, bất kể đối phương là người yêu hay bạn giường, đều có thể nhận được đối đãi thân mật như nhau.

Mà anh cũng nhận ra rằng, hầu hết mọi người đều sẽ rung động trước cách đối xử như vậy, không nói đến chuyện thích hay yêu, số lần rung động của mỗi người kỳ thật không cách nào có thể khái quát chính xác được.


Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tiêu Chiến lại lần nữa ngồi lên xe của Vương Nhất Bác.

Anh nhớ đến vừa rồi Vương Nhất Bác trong lúc ăn không có nhiều hứng thú, bèn hỏi Vương Nhất Bác: "Vừa rồi cậu không ăn nhiều lắm, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Cũng không phải, là do jet lag."

Tiêu Chiến xoay người, tay trái đặt trên hộp tay vịn, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác một lúc, nửa đùa nửa thật nói: "Mệt mỏi còn lái xe, không tốt lắm đâu, để tôi lái nhé? Bây giờ tôi hết buồn ngủ rồi, rất tỉnh táo."

"Chắc chứ?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Chắc chắn, yên tâm đi, sẽ không đưa cậu xuống hố đâu."

Vương Nhất Bác bật cười, vươn tay nhéo nhéo cằm Tiêu Chiến, không cho Tiêu Chiến bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào liền đánh lén mà ghé sát vào, nhanh chóng hôn lên môi Tiêu Chiến trong lúc anh đang chờ đợi câu trả lời của mình, chỉ chạm nhẹ vào môi anh, sau đó trong lúc Tiêu Chiến đang choáng váng trợn mắt há mồm thì tháo dây an toàn ra nhường ghế lái, trước khi xuống xe còn cố ý nói với Tiêu Chiến: "Anh thật sự rất giống thỏ."

Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ hồi lâu, cho đến khi Vương Nhất Bác đi tới bên cạnh mở cửa xe ra.

"Phiền anh phải lái xe rồi, Tiêu tổng giám."

Tiêu Chiến không hiểu sao lại mỉm cười, đấy vai Vương Nhất Bác ra, không nói tiếng nào bước xuống xe, ngồi vào vị trí ghế lái.

Suốt quãng đường lái xe về nhà, Tiêu Chiến không nói câu nào, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà nhìn đôi tai đỏ thấu của Tiêu Chiến dần trở lại bình thường, hắn nghĩ, nếu bản thân không nhịn được mà niết lên vành tai Tiêu Chiến một chút, nhất định sẽ rất nóng.

Xe chạy được khoảng mười phút, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Vương Vu Phi, bình thường nếu không có chuyện gì quá quan trọng, hai tỷ đệ bọn họ cũng không thường liên lạc.

"Làm sao vậy?"

Vương Vu Phi xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, úp úp mở mở nói: "Một cái là tin xấu, một cái là tin tốt."

"Tin xấu đi."

"Dì Út nói với mẹ ngày mai muốn gọi em tới ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm."

"Tin tốt là gì?"

"Chị nói với họ em đã bay đến Los Angeles và còn chưa trở về."

Vương Nhất Bác ngắn gọn đáp: "Cảm ơn."

"Khách sáo."

"Lần trước chị nói muốn tìm vé xem hòa nhạc của nhóm nào đó, để em xem có thể tìm cho chị được không."

Vương Vu Phi ở đầu dây bên kia cười cực kỳ lớn, lại chỉ đáp lời Vương Nhất Bác một câu: "Cảm ơn nha!" sau đó liền cúp máy kết thúc cuộc trò chuyện.


Đến cổng tiểu khu, cuộc trò chuyện của Vương Nhất Bác vẫn chưa kết thúc, vì vậy Tiêu Chiến quẹt thẻ vào cổng trực tiếp lái xe vào bên trong.

Vừa rồi anh nghe được Vương Nhất Bác nói hình như có tin xấu gì đó, tuy rằng anh không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vì không muốn mình có vẻ quá lạnh nhạt, sau khi Vương Nhất Bác kết thúc cuộc gọi, anh vẫn lịch sự hỏi: "Vừa rồi nghe cậu nói chuyện điện thoại, là có chuyện gì cần phải giải quyết sao?"

"Ừ?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc mà nhìn Tiêu Chiến, nhận ra 'tin xấu' mà mình nói có thể đã khiến Tiêu Chiến hiểu lầm: "Không có, không phải, chỉ là nói dì Út và mẹ tôi ngày mai muốn tìm tôi ăn cơm."

Tiêu Chiến không muốn quan tâm đến chuyện nhà của người khác, phồng má gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Chẳng qua, Vương Nhất Bác dường như cũng không muốn như vậy, chủ động nói: "Chính là người mà anh mắng lúc trước, lính nhảy dù - cậu em họ của vị đại lãnh đạo không đáng tin cậy của bên A." Nói xong lại nhớ đến dáng vẻ của Tiêu Chiến ngày hôm đó ở trước mặt hắn phun tào nói hắn không đáng tin cậy, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn, mỉm cười nói với Tiêu Chiến: "Mẹ ruột của em họ tôi, cũng chính là dì Út tôi, muốn tìm tôi ăn cơm. Lần trước tôi sa thải con trai của dì ấy khỏi công ty, lần này dì ấy và mẹ tôi liền tổ chức một bữa Hồng Môn Yến chờ tôi trở về."

Vương Nhất Bác cố ý phóng đại sự thật, miêu tả bữa ăn gia đình đầm ấm bình thường đã bị từ chối thành Hồng Môn Yến, thấy Tiêu Chiến hai mắt mở to, lộ ra biểu tình quan tâm thật sự.

Tiêu Chiến hỏi hắn: "Cậu sa thải em họ rồi, giờ lại muốn tìm cậu để hưng sư vấn tội sao?"

"Có thể là vậy." Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc nói nhảm.

Tiêu Chiến do dự một lát, lựa chọn ăn ngay nói thật: "Nhưng năng lực làm việc của em họ cậu thật sự không ổn."

Không hề có sự an ủi và quan tâm như mong đợi, lại chỉ đưa ra một kết luận cực kỳ nghiêm túc như thế.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến vài giây, cảm thấy cực kỳ thích thú, cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ này của anh, lại một lần nữa lướt qua hộp tay vịn, không nặng không nhẹ mà ghì lấy gáy Tiêu Chiến, hôn lên môi anh.

Lần này, Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh, trước khi Vương Nhất Bác kịp rời đi, khẽ cắn lên môi dưới của hắn một cái, cau mày trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, cũng không phải thật sự tức giận, cho nên trông rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác búng nhẹ lên trán Tiêu Chiến, nói: "Này có phải gọi là thỏ con khi lo lắng cũng cắn người không?"

Tiêu Chiến ngây ngốc che lên vị trí mà Vương Nhất Bác vừa búng trên trán mình, cảm giác mặt lại nóng lên, bèn chuyển sự chú ý sang tháo dây an toàn, không phục nói: "Cậu có cái sở thích kỳ quặc gì thế, thích đánh lén người khác."

"Vậy lần sau trước khi làm tôi sẽ hỏi ý anh nhé?"

Tiêu Chiến bị hắn chọc cho bật cười, mắng: "Thật nhàm chán, lây cảm sang cho cậu, đáng đời cậu."

"Được rồi, lên lầu đi, ngủ sớm một chút." Vương Nhất Bác xoa xoa tóc Tiêu Chiến, lần này cũng không làm ra động tác đánh lén nào nữa.

Lúc mở cửa xe, một cơn gió lạnh thổi qua, lúc này nhiệt độ còn thấp hơn so với lúc ra khỏi nhà, nhiệt độ ở các thành phố duyên hải vào mùa Thu Đông đều thay đổi thất thường như vậy.

Tiêu Chiến so vai, khẽ nhỏ giọng hắt hơi một cái.

Đêm trong tiểu khu cực kỳ an tĩnh, trên đường nội khu cũng không ai qua lại.

Vương Nhất Bác cũng xuống xe, vòng đến vị trí ghế lái, Tiêu Chiến dựa vào cửa chờ hắn, hai tay ôm trước người, thoạt nhìn có vẻ rất lạnh.

"Mau lên đi."

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến yên lặng nhìn Vương Nhất Bác một hồi, đột nhiên gọi hắn lại.

Có lẽ là do nhiệt độ giảm mạnh, do ban đêm quá lạnh, hoặc bởi vì sự cường điệu vừa rồi của Vương Nhất Bác, tóm lại, Tiêu Chiến vẫn lên tiếng hỏi Vương Nhất Bác: "Lên nhà tôi không?"

Vương Nhất Bác im lặng một lát, không trả lời ngay, cho đến khi Tiêu Chiến trong lúc chờ đợi câu trả lời của hắn mà mặt từ từ đỏ lên vì xấu hổ, rốt cuộc hắn cũng mỉm cười hỏi lại: "Không phải nói tối nay chỉ có thể ăn tối cùng tôi thôi sao?"

"Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là ngủ thôi." Tiêu Chiến vì bản thân mà biện giải.

"Chỉ là ngủ thôi?" Vương Nhất Bác nhướng mày.

"Chỉ là ngủ thôi."

"Được, đi thôi."

Trước đó, Vương Nhất Bác quả thật không nghĩ tới chuyện tối nay sẽ cùng Tiêu Chiến về nhà, hoặc nên nói là, hắn chưa từng nghĩ đến. Hắn cho rằng trong mối quan hệ đặc biệt với Tiêu Chiến, nơi mà hắn và Tiêu Chiến gặp nhau có lẽ nên là một khách sạn sẽ phù hợp hơn.


Tiêu Chiến lấy một bộ đồ ngủ mới từ tủ áo trong phòng ngủ đưa cho Vương Nhất Bác, hỏi hắn: "Nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đêm nay đến nhà anh lại chỉ đơn thuần để ngủ, có hơi tiếc."

Tiêu Chiến cong mắt cười, Vương Nhất Bác phát hiện, Tiêu Chiến tựa như rất dễ bị chọc cười, điểm cười không cao, nhưng nụ cười lại rất đẹp, đôi mắt cong cong, chính là ánh mắt mà người ta thường hay gọi là 'mắt cười.'

"Vậy cậu cũng có thể đến nhà tôi uống một tách trà nóng rồi rời đi."

"Như vậy càng đáng tiếc hơn."

Mà đêm nay, Tiêu Chiến thật sự chỉ là được Vương Nhất Bác ôm ngủ từ phía sau, hai người đều bởi vì quá mệt mỏi nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nửa đêm Tiêu Chiến mơ mơ màng màng xoay người ôm lấy eo Vương Nhất Bác, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cũng không cảm thấy đột nhiên có người ngủ chung giường với mình là chuyện gì đó rất khó làm quen.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx