Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tiêu Chiến không đứng lại lâu, có lẽ chỉ khoảng một phút rồi bước nhanh vào bên trong tòa nhà.

Anh không quan tâm đến chuyện xã giao riêng tư của Vương Nhất Bác, có lẽ không có gì là ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác đã gặp qua người phụ trách mới Thẩm Gia, lùi một vạn bước mà nói, cho dù hai người họ có quen biết nhau, cũng không liên quan gì nhiều đến anh.

Nghĩ như thế nhưng lúc bước lên bậc thang anh lại không chú ý mà vấp chân, lảo đảo vài bước, thật vất vả mới đứng vững lại được, chỗ bắp đùi vẫn còn cảm giác đau nhức sau khi vận động quá độ.

Tiêu Chiến khẽ vỗ vỗ hai chân, trong lòng thầm mắng Vương Nhất Bác là kẻ điên.

Lúc đến nhà hàng đã hẹn, Stella đã chờ sẵn ở đó, cô một mình uống trước một ly rượu nhỏ, từ xa xa nhìn thấy Tiêu Chiến đi vào liền mặt mày hớn hở vẫy tay gọi anh.

Tiêu Chiến cởi áo khoác trên người ra, đặt sang chiếc ghế trống bên cạnh, hỏi Stella đã gọi món chưa?

"Gọi rồi, gọi vài món chúng ta thường ăn." Stella nói xong nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.

Vài giây sau lại đột nhiên ngẩng lên, phát hiện hôm nay Tiêu Chiến có cảm giác đặc biệt không giống thường ngày, ánh mắt tò mò nhìn anh đánh giá.

Tiêu Chiến không để ý đến cô, cầm lấy ly nước chanh trên bàn nhấp một ngụm.

"Aiz, anh có gì đó không đúng nha, mặt mày hồng hào, tinh thần sảng khoái, cả người tràn đầy năng lượng, thoạt trông cơm no rượu say, nhất định là có chuyện phát sinh!"

Mấy chữ cuối cùng được nói bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt, Tiêu Chiến nuốt mạnh ngụm nước chanh vừa uống xuống, nghiêng mặt sang một bên ho sặc sụa, sắc mặt đỏ bừng.

"Có phải bị tôi nói trúng rồi không?" Stella híp mắt nhìn anh.

"Cái gì mà loạn thất bát tao như vậy." Tiêu Chiến dừng lại một lúc, bảo Stella đừng nói nhảm, nói hôm nay đến đây là để bàn chính sự.

Stella đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội bát quái này định tiếp tục truy vấn, lại bị Tiêu Chiến dùng ánh mắt đe dọa: "Nếu không nói chính sự vậy tôi về."

"Được được được, không nói không nói, tôi không nói nữa là được chứ gì."

Lời bát quái còn chưa kịp bắt đầu đã bị dập tắt, Stella bĩu môi, nhân viên phục mang đồ ăn lên, cô chuyên tâm đối phó với đĩa salad trước mặt mình.

Nhai được vài lá rau, mới bắt đầu nói: "Hôm nay tôi đã nộp đơn xin từ chức."

Nghe vậy Tiêu Chiến cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chỉ mím môi cười, hỏi cô: "Không phải tôi còn chưa có câu trả lời cho cô sao?"

"Còn cần anh phải trả lời ư, lúc anh nói sẽ suy nghĩ kỹ lại tôi đã biết đáp án rồi."

Hai người quen biết đã lâu, lại cùng làm việc trong một thời gian dài, hiểu rõ cách làm việc của đối phương, lúc nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề.

"Hai ngày nay tôi đã tự mình nghiên cứu một số vấn đề, những việc liên quan đến quy trình thủ tục công thương nghiệp quả thực không phải thế mạnh của tôi, giờ chúng ta cần tìm một người hiểu biết phương diện này."

"Để tôi thử xem?" Stella nói.

"Không cần." Tiêu Chiến nghiêm túc đáp: "Những việc liên quan đến chuyên môn nên để người có chuyên môn làm, tôi cho rằng như vậy mới có thể đẩy nhanh hiệu suất công việc."

"Vậy thì tôi hiểu." Stella cầm dao nĩa bằng tay trái, dùng tay phải vuốt vuốt giao diện Wechat trên điện thoại nhìn qua một vòng danh sách bạn bè của mình: "Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ mang đến cho anh một nhân sự đáng tin cậy và chuyên nghiệp. Mặc dù công việc của vị đồng nghiệp tương lai này của chúng ta tương đối nặng nề, có điều anh cứ yên tâm, giao cho tôi là được."

"Vậy mấy ngày này tôi sẽ đi tìm xem có nơi nào thích hợp làm văn phòng không."

"Có cần tôi đi cùng không?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần, cô còn chưa chính thức nghỉ việc, không thích hợp. Tôi sẽ thử hỏi bạn bè tôi trước, xem bọn họ có đề xuất nơi nào hoặc môi giới nào thích hợp không."

"Được, có bất cứ chuyện gì cần cứ việc nói với tôi."

"Còn chưa trả lương cho cô, tinh thần trách nhiệm đã cao như vậy rồi." Tiêu Chiến trêu ghẹo nói.

"Cái đó là đương nhiên, tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội lớn này, về sau nếu thật sự bắt tay vào làm, tôi chính là cấp bậc nguyên lão công thần khai quốc nha."

"Nếu?"

"Chắc chắn, chắc chắn, chúng ta nhất định có thể làm được." Stella sửa lời.



Đúng như thời gian đã thỏa thuận, hôm sau Stella đề cử một người cho Tiêu Chiến, một HR chuyên nghiệp, thông hiểu về tài chính.

Được Stella dẫn đầu thiết lập kết nối, bọn họ hẹn gặp mặt một lần, từng người nói về nhu cầu của mình, mức lương và đãi ngộ mà đối phương đề nghị đều nằm trong phạm vi mà Tiêu Chiến đặt ra, hai bên đều đáp ứng được nhu cầu của nhau, lập tức bắt đầu công việc đăng ký giấy phép và tuyển dụng nhân sự. Người bắt đầu tự xây dựng sự nghiệp của riêng mình, so với làm công ăn lương vất vả hơn rất nhiều, không phân biệt ngày đêm.

Ban ngày đi tìm địa điểm văn phòng chỉ cần tùy tiện tìm một quán café nào đó, ba người cũng có thể mở họp. Theo tiến độ đăng ký, chọn nội thất văn phòng và sàng lọc tình trạng hợp tác hiện tại của các dự án khác nhau trong ngành, không ngừng lại phút giây nào.

Một ngày ba bữa có đôi khi chỉ là tùy tiện gặp gì ăn nấy, nhu cầu sinh lý gì đó càng không đáng nhắc đến, liên tục một tuần Tiêu Chiến không hề nghĩ đến cái người tên Vương Nhất Bác kia.

Hôm nay bởi vì hẹn với Leo đi xem một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố thuộc tập đoàn Xn, nằm ở bên cạnh một khách sạn, ngay từ đầu Tiêu Chiến không nghĩ tới, vì giá thuê một văn phòng thương hiệu Xenoverse và vị trí nơi đó không phải là điều mà một người mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp như anh dám nghĩ đến.

Leo có một người bạn điều hành tòa nhà văn phòng của Xn, nghe nói rằng Xn có hàng loạt những chính sách hỗ trợ tiền thuê và hỗ trợ nguồn lực cho các công ty khởi nghiệp, cho nên Tiêu Chiến mới dám đến nơi này tìm hiểu thêm một chút.

Chính sách hỗ trợ tiền thuê mặt bằng dành cho các Doanh nghiệp khởi nghiệp thuộc diện không được tự do lựa chọn vị trí, chỉ có một số tầng và đơn nguyên được chỉ định để lựa chọn, Tiêu Chiến đi theo quan sát tòa nhà văn phòng một buổi trưa, những tầng cao có tầm nhìn đẹp, dù cho hỗ trợ tiền thuê nhưng giá thuê một tháng vẫn cao đến nực cười.

Tuy Leo nói muốn đầu tư, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Tiêu Chiến đã chọn một văn phòng ở tầng thấp với bố cục hợp lý, phù hợp với công ty khởi nghiệp nhỏ, liền quyết định ngay tại chỗ.



Hoàn thành xong các thủ tục, lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng Xn trời cũng đã tối.

Vì cái phòng làm việc này, trước trước sau sau tất cả những chi phí bỏ ra đã khiến số tiền tiết kiệm từ công việc trong suốt mấy năm qua của anh giảm đi rất nhiều, mà số tiền trúng số hơn mười vạn vẫn không suy suyển.

Stella nói nó được gọi là Quỹ may mắn, muốn Tiêu Chiến giữ gìn cẩn thận, giống như đứa trẻ lần đầu tiên được nhận bao lì xì màu đỏ ngày đầu Xuân, mang đến điềm lành.

Mấy ngày này, nhiệt độ càng lúc càng thấp, thời tiết càng lúc càng lạnh, trời tối rất nhanh. Giờ tan tầm, trên đường xe cộ đổ ra rất đông, cả con đường đều được đèn xe chiếu sáng, đủ loại nhân viên văn phòng bước ra từ các tòa cao ốc, quấn áo khoác thật dày, mặt không biểu tình vội vàng đi ngang qua.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu bản thân không phải đã từ chức ở công ty, hiện tại cũng sẽ là một trong số những người này, mặt không cảm xúc tan sở về nhà, không còn chút tinh lực để đi xã giao sau giờ làm việc vào các ngày trong tuần, về nhà tùy tiện gọi một phần ăn mang đi để giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm, một mình làm tổ trong nhà, chẳng muốn đến bất kỳ nơi nào.

"Gọi mấy người bọn họ ra ngoài ăn tối nhé? Làm bữa gặp mặt để chúc mừng." Leo đề nghị.

"Lần sau đi, tôi quá mệt rồi, cả tuần nay không có được một giấc ngủ tử tế." Tiêu Chiến tháo kính xuống, day day mi tâm.

Anh mệt đến mức cả ngày hôm nay ra ngoài đều đi taxi, không muốn tự lái xe.

Leo tỏ vẻ thông cảm, muốn đưa Tiêu Chiến về nhà trước, đúng lúc người nhà gọi điện thoại tới, hỏi hắn đi đến đâu rồi, bảo hắn tiện đường ghé vào tiệm thuốc tây mua ít thuốc trên đường về.

"Không sao, cậu về trước đi, tôi bắt taxi là được."

"Vậy được, có việc gì nhắn Wechat cho tôi."

Tiêu Chiến ậm ừ, thậm chí không buồn nhấc tay lên, nheo nheo mắt gượng cười, nhìn Leo đi về phía bãi đậu xe.



Bây giờ muốn bắt taxi về nhà phải đợi một lúc, Tiêu Chiến chậm rì rì đi tới vài bước, nhìn thấy bên rìa vành đai xanh có một chiếc ghế đá nghỉ chân, anh bước tới ngồi xuống, định nghỉ vài phút rồi lại đi.

Anh cúi đầu dán mắt nhìn mũi giày, gì cũng không nghĩ, chỉ cứ nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, che khuất ánh đèn đường trên đỉnh đầu.

"Tiêu Chiến?"

"Sao anh lại ở đây?"

Vương Nhất Bác từ khách sạn Xn đi ra, chiều nay hắn đến phòng tiếp khách ở lầu 39 tham gia một diễn đàn thượng đỉnh, buổi tối vốn có một bữa tiệc dành riêng cho những Doanh nhân tham gia, nhưng hắn không thích những dịp xã giao như vậy, bèn tìm cớ rời đi trước.

Ban đầu vốn chỉ định ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, nhưng lúc đi ngang qua cao ốc văn phòng, chợt nhìn thấy Tiêu Chiến ở phía xa.

Kỳ thật, lúc đầu Vương Nhất Bác cũng không dám chắc đó có phải là Tiêu Chiến hay không, chỉ cảm thấy thân ảnh kia rất quen thuộc, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà hướng về phía này.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tiêu Chiến mới chậm chạp ngẩng lên, nghiêng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Thật kỳ lạ, Tiêu Chiến cảm thấy dường như bản thân luôn gặp Vương Nhất Bác khi đang ở trạng thái cực kỳ mệt mỏi, vào một thời điểm không hề được báo trước. Anh ngây ngốc 'a' một tiếng, mệt mỏi cực độ, giọng nói nghe có chút lười biếng, nở một nụ cười uể oải: "Sao cậu lại ở đây vậy?"

Tiêu Chiến hỏi, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhận ra bên cạnh cao ốc văn phòng kỳ thật chính là khách sạn Xn, mà trên người Vương Nhất Bác có mùi rượu rất nhẹ, hiển nhiên là không phải đi ra từ cao ốc văn phòng.

Ít nhất đó là những gì anh nghĩ.

Gần như trong nháy mắt, Tiêu Chiến cảm thấy tâm trạng của mình trở nên tồi tệ hơn một chút, đồng thời, một ý niệm cũng nhanh chóng lóe lên trong đầu, bây giờ mới hơn bảy giờ tối, Vương Nhất Bác hẳn là không phong lưu đến mức sớm như vậy đã có cuộc sống về đêm.

"Không phải là tôi hỏi anh trước sao?" Vương Nhất Bác cười thật nhẹ. Một tuần không gặp, vậy mà dường như lại cảm thấy Tiêu Chiến gầy hơn rất nhiều so với lần gặp trước đó, bởi vì lúc anh ngước lên nhìn hắn, đôi mắt thoạt trông có vẻ to hơn một chút, chỉ là vẫn rất xinh đẹp như cũ.

"Đến xem văn phòng." Tiêu Chiến đúng sự thật trả lời, càng không muốn quan tâm đến dáng vẻ của Vương Nhất Bác, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác nữa.

Vương Nhất Bác nhớ tới những tài liệu mình vô tình trông thấy trong nhà Tiêu Chiến lần trước.

"Xem xong rồi sao?'

"Ừm."

Tiêu Chiến đoán rằng Vương Nhất Bác sẽ hỏi anh vì sao lại muốn đi xem văn phòng, nhưng không có câu hỏi nào cả.

Vương Nhất Bác im lặng một lát, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống, gần như ngang tầm mắt anh đang ngồi, thấp giọng hỏi: "Rất mệt?"

Sự tiếp cận đột ngột khiến Tiêu Chiến ngẩn người trong chốc lát, bất quá cũng không hề né tránh, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó mà nhìn Vương Nhất Bác thật lâu, khẽ mím miệng, không vì bất kỳ lý do gì, cũng không suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ ừ một tiếng rất khẽ.

Vương Nhất Bác rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, ngón cái vuốt ve trên xương cổ tay anh, không thèm để ý ánh mắt của những người qua đường, thẳng thẳng thắn thắn, tùy tâm sở dục nói: "Đi thôi."

"Đi đâu a?"

"Về nhà ngủ thôi."

Tiêu Chiến muốn hỏi về nhà ai, khóe môi nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra tiếng, chỉ gật gật đầu.



Tốc độ di chuyển của xe cộ trên đường vẫn chậm chạp như cũ, Tiêu Chiến ngồi trong xe, Vương Nhất Bác vừa lên xe liền nhét một chiếc gối mềm cho anh để anh ôm, nếu muốn ngủ cũng có thể ngủ trước một lúc.

Tiêu Chiến không hiểu vì sao lại bị nhét cho một thứ như vậy, ngẩn người vài giây sau mới nói: "Được a."

Anh quả thực rất buồn ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi ở trong xe của Vương Nhất Bác, chẳng mấy chốc đã thật sự ngủ thiếp đi.

Khi ngủ hơi thở của Tiêu Chiến rất nhẹ, hàng mi dài rũ xuống dáng vẻ thật ngoan ngoãn, Vương Nhất Bác nhìn đèn giao thông cách đó mấy lần. Con đường phía trước mở ra hai ngã tư, cuối cùng trở nên thông thoáng hơn nhiều, Tiêu Chiến ngủ khoảng mười lăm phút, người nghiêng về phía Vương Nhất Bác, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Vương Nhất Bác.

"Tôi đói bụng, ăn cơm xong hãy về nhà đi." Tiêu Chiến đột nhiên nhỏ giọng nói.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đồng ý, nói được, hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì.

"Đến quán sữa đậu nành kia đi, nhà bọn họ có cháo."

"Được."

Ăn tối xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về nhà.

Tiêu Chiến cũng không quá ngạc nhiên, để mặc Vương Nhất Bác sắp xếp. Anh tắm rửa xong mặc một bộ đồ ngủ sạch sẽ, nằm trên giường trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác, trong lòng nghĩ tới, nếu như đêm nay muốn cùng Vương Nhất Bác làm tình, vậy có lẽ anh phải dời lại cuộc họp lâm thời vào sáng mai với mấy người Stella.

Phòng ngủ của Vương Nhất Bác cực kỳ rộng rãi, cũng rất thoáng đãng, bài trí đơn giản, giường nệm êm ái mềm mại, cho nên Tiêu Chiến nằm trong ổ chăn chưa đầy vài phút lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Anh ngủ hơn một tiếng đồng hồ Vương Nhất Bác mới vào phòng, rón ra rón rén lên giường, sợ làm anh thức giấc, ngay cả động tác tắt đèn cũng rất nhẹ.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn tỉnh, ngữ khí nói chuyện rất chậm, thanh âm thật mềm mại, có chút dính nhão, hỏi Vương Nhất Bác: "Mấy giờ rồi?"

"Gần mười một giờ."

Tiêu Chiến khẽ ừ một tiếng, quay sang phía Vương Nhất Bác.

Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại, trên người thoang thoảng mùi hương quen thuộc của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nằm nghiêng, thuận tiện để Tiêu Chiến rúc vào trong lòng mình. Cả hai dường như đã quen với tư thế ngủ như vậy, thân mật mà tự nhiên.

Có thể là buồn ngủ đến hồ đồ những suy nghĩ trong đầu Tiêu Chiến hỗn loạn, câu đầu không chút ăn nhập với câu sau, đột nhiên hỏi Vương Nhất Bác: "Tối nay cậu uống rượu sao?"

Vương Nhất Bác dừng lại một chút mới phản ứng được, Tiêu Chiến hẳn là ngửi thấy mùi rượu trên người hắn lúc bọn họ gặp nhau hồi nãy.

"Không uống, uống rượu xong làm sao có thể lái xe được." Vương Nhất Bác vuốt ve dọc sống lưng Tiêu Chiến: "Hôm nay tham dự một hội nghị thượng đỉnh, vốn buổi tối có tiệc dành cho những người được mời, tôi chỉ chào hỏi một chút rồi rời đi, lúc trả lại ly rượu cho người phục vụ bị dính một chút vào tay áo."

Mặc dù không cần phải giải thích, Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến có lẽ chỉ là tùy tiện hỏi một câu, nhưng hắn vẫn đơn giản ngắn gọn nói sự thật.

Mà Tiêu Chiến tựa hồ chỉ thuận miệng hỏi xong liền bỏ qua, cũng không để ý đến việc có phải hắn uống rượu hay không. Bởi vì rất nhanh Tiêu Chiến đã chuyển chủ đề, hơi thở ấm áp phả lên cằm Vương Nhất Bác, đôi môi mềm mại ấm áp khẽ hôn lên cằm hắn, dùng giọng rất nhẹ hỏi hắn: "Muốn làm không?"

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi thở của Tiêu Chiến rất nóng, thân thể cũng thật ấm áp, khiến hắn chỉ muốn ôm anh: "Không làm, ngủ đi."




Ngày hôm sau Tiêu Chiến dậy rất sớm, đồng hồ báo thức vừa reo một tiếng đã tỉnh, bởi vì tối hôm qua quên tắt báo thức, cho nên khiến Vương Nhất Bác cũng bị đánh thức.

"Đi đâu vậy?" Vương Nhất Bác ngáp một cái, hỏi Tiêu Chiến đang từ trong lòng mình rời đi.

"Làm việc." Tiêu Chiến nghiêng người nhanh chóng hôn lên môi Vương Nhất Bác một cái: "Cậu ngủ tiếp đi, tôi tắm rửa xong lát nữa đi luôn."

Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe miệng cười nhẹ, dáng vẻ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ừ một tiếng.

Nửa giờ sau khi Tiêu Chiến từ nhà Vương Nhất Bác rời đi, anh nhận được một tin nhắn Wechat của Vương Nhất Bác, là chuỗi các ký tự bao gồm sáu con số.

"Mật khẩu nhà tôi."

Sáng sớm Tiêu Chiến ngồi trong quán café yên tĩnh, cảm thấy tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Sau ngày hôm đó, Vương Nhất Bác thường sẽ gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Chiến, hỏi anh có bận không, hẹn anh cùng ăn tối, sau đó lại thuận lý thành chương mà qua đêm ở nhà Vương Nhất Bác, thỉnh thoảng sẽ đến nhà Tiêu Chiến.

Hai người tựa như đã hình thành một sự ăn ý tuyệt vời, có khi sẽ lăn giường, có khi chỉ đơn thuần là ngủ theo đúng nghĩa đen, sáng hôm sau thức dậy mỗi người lại trở về cuộc sống của riêng mình, ai bận chuyện người nấy, không quấy rầy lẫn nhau.

Không ai còn nhớ vì sao buổi tối hôm đó Tiêu Chiến đột nhiên lại hỏi Vương Nhất Bác có uống rượu không, Vương Nhất Bác cũng không nhớ vì sao lại phải giải thích với Tiêu Chiến rằng mình chỉ là tham gia một hội nghị thượng đỉnh.

Bởi vì lịch trình ngày càng trở nên bận rộn hơn, những chuyện nhỏ nhặt này dường như có vẻ cũng không quá quan trọng.



Vào ngày phòng làm việc mới chuyển vào cao ốc văn phòng Xn, Leo định thu xếp làm một buổi lễ nhập trạch nhỏ, trước cửa công ty bày một dãy những lẵng hoa chúc mừng khai trương hồng phát, khiến Tiêu Chiến phải giật mình kinh sợ lúc đến công ty, cho rằng mình đi nhầm chỗ, đứng ở cửa ngây ngốc một hồi lâu, mới ngượng ngùng mà đi vào bên trong, hỏi ai mà làm ầm ĩ như vậy.

Một vài người trong văn phòng vui đùa hét lớn, nói anh đừng vội hỏi nhiều như thế, phát hồng bao mừng khai trương trước cái đã.

Tiêu Chiến bị cả đám người vây quanh, bất đắc dĩ cười nói, có chuẩn bị hồng bao mừng khai trương, ai cũng có phần.

Vừa nói xong chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Là một cuộc gọi trên Wechat, Tiêu Chiến nhìn ghi chú hiện trên màn hình thì sửng sốt một chút, chào hỏi mọi người, đến nơi yên tĩnh mới nhận cuộc gọi.

"Làm sao vậy?"

Giọng của Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia nghe như vừa mới ngủ dậy, có chút khàn khàn, hỏi anh: "Làm sao bữa sáng chưa ăn được mấy miếng đã đi rồi?"

Tiêu Chiến ngẩn người a một tiếng, cảm thấy Vương Nhất Bác gọi một cuộc điện thoại chỉ để nói một câu như vậy thật buồn cười, cũng có chút thú vị, vì thế cười rộ lên.

Hơn nữa anh nghĩ, hẳn là do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí vui vẻ của những người trong công ty, cho nên tâm tình mình cũng rất tốt, thế nên đã bỏ qua một số vấn đề về nguyên tắc.

Tỷ như, nếu là bình thường hẳn là anh nên tách Vương Nhất Bác ra khỏi cuộc sống và công việc của mình, duy trì khoảng cách rõ ràng.

Nhưng trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên rất muốn gặp Vương Nhất Bác.

Không chỉ muốn gặp Vương Nhất Bác ở thời điểm bản thân cực kỳ mệt mỏi, mà thời điểm thật sự vui vẻ cũng muốn gặp.

Cho nên anh hỏi Vương Nhất Bác ở đầu bên kia điện thoại: "Hôm nay phòng làm việc của tôi chính thức thành lập, cậu có muốn đến không?"


TBC.

Author: Chúc mừng phòng làm việc của tiểu Tiêu tổng khai trương hồng phát! (Cũng xem như sóng yên biển lặng trước khi mưa bão đến?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx