Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, Vương Nhất Bác khẽ cau mày, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt nữa, hắn bình tĩnh đặt điện thoại trở lại bàn, không có ý định trả lời.

Tiếng chuông lần thứ hai của điện thoại đột ngột dừng lại vào khoảnh khắc Vương Nhất Bác đặt nó trở lại bàn.

Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, hai tay Tiêu Chiến vẫn đặt ở hai bên eo Vương Nhất Bác, giống như đang ôm, lại giống như chỉ đang đỡ lấy.

Không còn cuộc gọi đến nào nữa, căn phòng thật yên tĩnh.

Ánh mắt và sự chú ý của Vương Nhất Bác lần nữa trở lại trên người Tiêu Chiến, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tiêu Chiến không hề suy nghĩ gì đã hỏi: "Không nghe không sao chứ?"

"Hả?"

"Nếu điện thoại đổ chuông hai lần, có phải là chuyện khẩn cấp gì không?" Tiêu Chiến đơn giản chỉ là đứng trên góc độ của bản thân mà nói, không hề có bất kỳ ý định muốn thăm dò Vương Nhất Bác nào cả, hỏi rất tự nhiên.

Ngược lại Vương Nhất Bác nhất thời lộ ra vẻ mặt không hài lòng, là loại biểu tình không vui ngắn ngủi, hắn hầu như chưa từng có biểu hiện cảm xúc như vậy với Tiêu Chiến.

Cứ như thể anh đã hỏi phải điều gì đó không nên hỏi. Tiêu Chiến thầm nghĩ, anh thật sự không có ý định thăm dò chuyện riêng tư của Vương Nhất Bác, cũng không muốn thử phản ứng của Vương Nhất Bác gì hết.

Vương Nhất Bác không thể nói rõ chút cảm xúc kia từ đâu mà đến, hẳn cảm thấy hình như đối với Tiêu Chiến, bản thân quả thực chỉ là một bạn giường, một pháo hữu phù hợp trên tất cả các phương diện.

Cho nên Tiêu Chiến thành thục, nhạy bén và có chừng mực, dưới tình huống như vậy còn cho rằng cần phải lo lắng về việc điện thoại của đối phương có phải là chuyện khẩn cấp hay không.

Giống như trong thế giới nguyên tắc của Tiêu Chiến, có một cái gọi là nguyên tắc cảm giác đúng mực, rõ ràng dứt khoát đứng ở đó.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mười mấy giây không nói một lời, hắn không biết mình muốn nhìn thấy gì từ trong ánh mắt kia của Tiêu Chiến, nhưng điều đó cũng không quá quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ không thể nhìn ra gì cả, bởi vì Tiêu Chiến thậm chí còn không hề né tránh, vô tội mà nghiêm túc đối diện với ánh mắt của hắn.

"Sẽ không, nếu thật sự có chuyện cấp bách, sẽ không chỉ dừng lại ở hai cuộc gọi." Vương Nhất Bác có chút bất lực nói, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến, sau đó ngồi dậy.

Tiêu Chiến "Ò" một tiếng, sau khi Vương Nhất Bác từ trên người anh rời đi, anh vẫn còn nằm đó, phản ứng chậm chạp, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà một hồi.

Anh kéo vạt áo vừa bị Vương Nhất Bác đẩy lên ngực xuống, động tác thong thả, giống như tốc độ quay chậm của một bộ phim, chậm chạp ngồi dậy, cũng không dựa lại gần Vương Nhất Bác, nhưng chỉ cần dịch chuyển cánh tay một chút đã có thể chạm tới hắn.

Có thứ gì đó giữa hai người họ đã thay đổi, Tiêu Chiến mơ hồ nhận ra chính bản thân mình đã đơn phương khiến cho mối quan hệ xấu đi.

"Tiêu Chiến."

"Ừm?"

"Người vừa gọi điện thoại cho tôi là bạn trai cũ của tôi." Vương Nhất Bác đột nhiên vô cùng thẳng thắn.

Khiến Tiêu Chiến lập tức cứng đờ, nói không đoán được có phải quan hệ này hay không, là giả, nhưng trước đó cũng không chắc chắn lắm, cho nên khi nghe được ba chữ bạn trai cũ, Tiêu Chiến vẫn không tránh khỏi cảm thấy choáng váng.

"Thẩm Gia, phải không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Phải." Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, rất tự nhiên duỗi tay ra, đặt tay lên lưng ghế sofa phía sau Tiêu Chiến, vô thức vuốt ve sau gáy Tiêu Chiến, nói: "Sau khi về nước tôi mới biết, cậu ấy là con trai của Thẩm tổng."

"Cho nên, đây là lý do vì sao cậu ta nhất định phải cướp lấy dự án của PM." Tiêu Chiến cũng không trốn tránh hành động thân mật của Vương Nhất Bác, anh đã quá quen thuộc với nó.

Anh và Vương Nhất Bác luôn gặp nhau vào ban đêm, làm tình, hôn môi, đã làm rất nhiều những hành động thân mật khiến người ta có thể lầm tưởng là hai người đang yêu nhau.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau đớn rất nhỏ cuộn lên trong dạ dày, giống như trước mỗi kỳ thi căng thẳng khi còn đi học hoặc khi mới ra trường đi làm gặp một cuộc phỏng vấn quan trọng, anh đều sẽ như vậy, căng thẳng đến mức đau dạ dày.

Sau đó không còn bị nữa, sau khi lớn lên làm người trưởng thành, những cơn đau như vậy đã không còn nữa.

"Xin lỗi." Vương Nhất Bác nói: "Chuyện anh từ chức, có một phần nguyên nhân là vì tôi."

Tiêu Chiến kỳ thật không phải một người thích lấy những gì đã qua để nhắc lại chuyện cũ. Anh ra vẻ thoải mái mà cong mắt cười, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Những lời này nếu như cậu nhắc đến vào ngày tôi từ chức, tôi hẳn là sẽ cực kỳ tức giận, là kiểu tức giận sẽ cào xước xe của cậu ấy."

Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Vương Nhất Bác, có phải tôi từng nói với cậu rồi không, thời gian trước tôi có mua vé số cào và trúng được một giải thưởng lớn." Tiêu Chiến không đầu không đuôi mà nhảy sang một đề tài khác, anh ngồi trên sofa ôm hai chân chống cằm lên đầu gối, ngữ khí nói chuyện cực kỳ chậm chạp.

Giống như đây chỉ là một cuộc trò chuyện rất bình thường giữa những người bạn.

Vương Nhất Bác nhíu mày không trả lời, vì thế Tiêu Chiến nói tiếp.

"Hình như là... vào buổi tối hôm tôi gặp cậu lần đầu tiên, ở sinh nhật của bạn tôi, chúng tôi đã mua vé số cào, nhưng cậu ta lại chỉ lấy hai tấm, còn lại đều đưa hết cho tôi. Lại qua vài ngày sau tôi mới nhớ tới mà cào." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, má phải áp vào đầu gối, tựa như một đứa trẻ: "Tất cả những tấm lúc đầu tôi cào đều không trúng, sau đó cào trúng được hai mươi tệ."

Vương Nhất Bác khẽ ừ một tiếng, lười biếng nghiêng người dựa vào lưng ghế, áo vừa rồi đã bị Tiêu Chiến cởi ra, từ góc độ của Tiêu Chiến nhìn qua có thể nhìn thấy trên vai trái có một dấu vết rất mờ, là tối qua trong lúc làm tình bị Tiêu Chiến cắn.

"Sau đó tôi cứ cào mãi cào mãi, cuối cùng cậu đoán xem tôi cào được bao nhiêu?"

"Bao nhiêu?" Bàn tay Vương Nhất Bác chuyển đến bên má Tiêu Chiến, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên đó.

"Hai mươi vạn." Tiêu Chiến nói xong bật cười thành tiếng: "Tôi từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên trúng được một giải thưởng lớn như vậy, bạn tôi nói cái này gọi là hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai, sau này tôi sẽ luôn gặp may mắn."

"Bạn anh nói rất đúng." Vương Nhất Bác tán thành, nói ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.

"Kỳ thật, bất kể Thẩm Gia có nhúng tay vào dự án của tôi hay không thì công ty kia cũng không phù hợp với tôi. Lúc tôi từ chức, một người bạn khác nói với tôi, nói không chừng chuyện tôi trúng số chính là một cơ hội, là vận mệnh cho tôi một khởi đầu mới, tôi cũng tin như vậy. Tuy rằng tự mình gây dựng sự nghiệp rất mệt, nhưng tôi phát hiện, hóa ra so với khi đi làm ở công ty, tôi vui vẻ hơn rất nhiều." Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, má bên trái bị xoa đến có chút đỏ.

Tiêu Chiến không phải không tức giận, chỉ là đã qua thời điểm tức giận rồi, anh trở thành một người trưởng thành đàng hoàng, biết tìm căn nguyên truy tìm gốc rễ, cũng biết nếu phải phân tích kỹ lưỡng, thì Vương Nhất Bác cũng chỉ là người bị động dưới tình huống hoàn toàn không hay biết gì trở thành người xấu.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không xấu, Tiêu Chiến biết rất rõ, thậm chí anh còn tin tưởng, nếu mình yêu cầu, Vương Nhất Bác hẳn là sẵn lòng bồi thường cho anh.

Anh chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng, quay sang đối mặt với Vương Nhất Bác, dùng ngữ khí rất nhẹ nói: "Tôi đối sự bất đối nhân*."

(*) Chỉ chú ý đến sự việc không chú ý đến người. Có nghĩa là tập trung vào sự việc, phân tích đúng sai của sự việc, không nghi ngờ động cơ làm việc của người khác chứ đừng nói đến việc phủ nhận nhân cách của người khác vì một việc gì đó. Bởi vì một khi có liên quan đến động cơ và tính cách thì rất dễ chuyển hướng sự chú ý, những gì ban đầu được cho là sự thật lại trở thành một cuộc tấn công cá nhân.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một hồi, nghĩ đến câu nói đùa của Tưởng công tử lúc trước, nói hắn quá lý trí, quá ổn định về mặt cảm xúc. Hắn cảm thấy nếu Tưởng công tử gặp Tiêu Chiến, có lẽ gã sẽ cảm thấy Tiêu Chiến lý trí hơn hắn rất nhiều.

Chẳng qua không phải lúc nào cũng như vậy, Tiêu Chiến thỉnh thoảng cũng sẽ thất thần, sẽ nói lung tung, sẽ làm một số chuyện ấu trĩ.

Chẳng hạn như lần đầu lên giường, Tiêu Chiến vì bị thao đến không chịu nổi mà bừa bãi gọi hắn một tiếng 'chồng' hòng xin hắn tha cho mình; lúc đi ngủ sẽ giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn phải ôm thứ gì đó trong tay; sẽ kén ăn, những món không thích sẽ phụng phịu lặng lẽ đẩy sang một bên, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.

Hầu hết những lúc đó, Vương Nhất Bác không cho rằng Tiêu Chiến là một người trưởng thành thành thục lý trí.

Có lẽ không loại trừ một khả năng, là bản thân hắn thích nhìn Tiêu Chiến trong lúc lơ đãng, vô tình để lộ những mặt non nớt không thành thục này cho hắn thấy, cho nên hắn rất ấn tượng.

"Tôi và Thẩm Gia đã chia tay khá lâu rồi." Vương Nhất Bác vươn tay chạm lên má phải hơi đỏ của Tiêu Chiến: "Có lẽ là nửa năm."

"Vậy bây giờ, cậu ta muốn nối lại với cậu sao?" Tiêu Chiến hỏi rất trực tiếp, anh lý giải, một người yêu cũ đã chia tay lại làm ra một chuyện không cần thể diện như vậy, đơn giản chính là không cam lòng hoặc muốn bắt đầu lại với người cũ.

"Không biết." Vương Nhất Bác cũng rất thẳng thắn thành khẩn: "Tôi không nghĩ tới, cho nên không biết cậu ấy nghĩ gì."

Tiêu Chiến lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lời.

"Thật là vô tình nha." Tiêu Chiến vừa cười vừa nói.

Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy Tiêu Chiến cười lên đặc biệt xinh đẹp, cho nên trong tiềm thức cũng không phải muốn tiếp tục trò chuyện lắm, kết thúc cuộc trò chuyện ở đây là thỏa đáng nhất.

Nhưng Tiêu Chiến lại hỏi: "Vậy, vì sao lại chia tay thế? Là cậu đề nghị sao?"

Thẩm Gia muốn tái hợp như vậy, có lẽ là do Vương Nhất Bác đề nghị đi, Tiêu Chiến nghĩ.

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Là cậu ta đề nghị."

Tiêu Chiến khẽ dịch mông một chút, cũng dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Vì sao lại chia tay chứ?"

"Vào ngày chia tay, cậu ấy nói đó là ngày thứ một trăm cậu ấy quen biết tôi, nhưng tôi lại không nhớ, cho nên cậu ấy cảm thấy tôi không coi trọng cậu ấy."

Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quặc mà tưởng tượng ra hình ảnh cuộc chia tay của bọn họ trong đầu.

"Tôi không thích khiến một mối quan hệ trở nên quá phức tạp, cậu ta hy vọng tôi gặp gỡ làm quen với bạn bè, thậm chí cả người nhà của cậu ta, muốn tôi cùng bọn họ tiệc tùng, ăn uống. Cậu ấy cho rằng đối với mối quan hệ này tôi chỉ là đang đối phó qua quýt."

"Vậy cậu có phải như thế không?" Tiêu Chiến buột miệng thốt ra, hỏi xong lập tức hối hận, chuyện này thì có liên quan gì đến anh đâu.

Trên thực tế, trong mắt người ngoài, Vương Nhất Bác có thể được coi là một người tình tuyệt vời, đối với những chuyện không chạm đến nguyên tắc mấu chốt, Vương Nhất Bác đều có thể xử lý rất tốt. Nếu quên ngày kỷ niệm, hắn sẽ nghiêm túc xin lỗi, sau đó sẽ bù đắp, ân cần săn sóc, chăm sóc người khác mà không bao giờ kể công.

Bởi vậy, bất kể là bạn trai cũ Thẩm Gia hay là bạn bè mấy người bọn Tưởng công tử, tất cả đều cho rằng hắn xử lý mọi chuyện đều bình tĩnh giống như đang xử lý công việc.

Ngay cả khi Thẩm Gia đề nghị chia tay, Vương Nhất Bác cũng chỉ đáp được, sau đó xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi Thẩm Gia có lái xe không, có cần hắn đưa về nhà trước không.

Thẩm Gia hỏi hắn, anh không muốn tranh cãi hay níu kéo chút nào sao?

Vương Nhất Bác lại chỉ bày ra vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu nói, không có, tôi không thích níu kéo dây dưa.

Sau ngày hôm đó, họ chưa từng liên lạc lại.

Lần gặp gần đây nhất chính là khi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến buổi hẹn ăn tối tối hôm đó. Vương Nhất Bác xuống xe hút thuốc, gặp Thẩm Gia, bởi vì trời đã tối, lại đang đứng dưới một gốc cây ven đường, Vương Nhất Bác quả thật không nhớ rõ Thẩm Gia có thay đổi gì so với nửa năm trước hay không.

Chỉ nhớ ngày hôm đó Thẩm Gia hỏi hắn: "Vì sao anh không trả lời Wechat của em?"

"Vì sao em gửi thông tin về cuộc thi lướt sóng anh cũng không trả lời?"

"Vì sao anh lại đổi mật khẩu nhà?"

Mà ngay lúc đó, Vương Nhất Bác vừa hút xong một điếu thuốc, câu hỏi của đối phương bỗng nhắc hắn nhớ ra hình như hắn còn chưa nói mật khẩu vào nhà cho Tiêu Chiến.

Dưới sự chất vấn đầy tức giận và oán hận của đối phương, Vương Nhất Bác vẫn giữ khoảng cách, bình tĩnh nói với Thẩm Gia: "Tôi không thích người ngoài tùy tiện ra vào nhà mình."

Hắn chỉ nhắc lại một nguyên tắc, nhưng Thẩm Gia lại không hiểu, cậu ta cực kỳ thất vọng nói với hắn: "Vương Nhất Bác, thật ra anh căn bản không để ý người ở bên anh là ai, cùng ai yêu đương đều như nhau cả, dù sao cuối cùng cũng sẽ chia tay thôi, bởi vì anh quá yêu bản thân mình."

Giờ Tiêu Chiến lại hỏi hắn, vậy cậu có phải như thế không? Cậu có phải chỉ là đang ứng phó thôi không?

Vương Nhất Bác cũng nói ra sự thật như vậy: "Không phải, Tiêu Chiến, nói thì nghe có vẻ mèo khen mèo dài đuôi, nhưng tôi quả thật không phải chỉ là ứng phó."

Tiêu Chiến mím miệng, đặc biệt nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác.

Anh tin lời Vương Nhất Bác, cũng không cho rằng đó là mèo khen mèo dài đuôi. Đôi khi Vương Nhất Bác đối xử với anh rất tốt, điều này luôn khiến anh sinh ra ảo tưởng mình được đối xử đặc biệt.

Do đó, người được Vương Nhất Bác yêu thích có lẽ sẽ nhận được gấp trăm gấp ngàn lần so với những gì hắn đối xử với anh.

Vương Nhất Bác có thể không phải là một người tình thập toàn thập mỹ, nhưng đối với người yêu của mình nhất định là hữu cầu tất ứng. Bởi vì Vương Nhất Bác là người trước khi đi công việc đã đến tặng cho anh một bó hoa lớn.

Nhưng cùng một đạo lý tương tự, bởi vì từng được đối xử đặc biệt như vậy, cho nên lúc chia tay mới không thể chấp nhận được việc Vương Nhất Bác phân rõ ranh giới Hán Sở.

Vương Nhất Bác nghiêm túc thích, lúc chia tay cũng nghiêm túc không kém, gọn gàng dứt khoát, có vẻ tàn nhẫn vô tình chỉ biết đến bản thân.

Chẳng qua, thật đáng tiếc, bọn họ cũng không phải người yêu của nhau.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến trêu ghẹo: "Vậy những người từng ở bên cậu hẳn là đều giống như tiểu Thẩm tổng kia ha, tìm mọi cách muốn tái hợp với cậu."

Vương Nhất Bác nghe thấy lời này của anh, mỉm cười nói: "Có thể là do mị lực của tôi quá lớn đi."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, nói: "Thật phong lưu nha, Vương tổng."

Hai người nhìn nhau cùng bật cười, cười đến thật thân mật mà dán vào nhau, Vương Nhất Bác vùi mặt vào hõm cổ của Tiêu Chiến, khẽ hôn lên.

Tiêu Chiến có chút ngứa ngáy, đặt tay lên vai Vương Nhất Bác khẽ đẩy hắn ra, ánh mắt từ trên mặt Vương Nhất Bác rời đi, ngáp một cái, trên mặt là vẻ buồn ngủ rõ rệt, phảng phất như cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ là nhất thời hứng khởi, lòng hiếu kỳ của anh kết thúc ở đây rồi.

"Văn xưng tội tối nay đến đây thôi." Tiêu Chiến trêu ghẹo nói: "Tôi về trước đây."

Dẫm chân trần trên thảm, anh chậm chạp bắt đầu thu dọn máy tính của mình, đặt vào trong túi xách cùng cáp sạc. Cuối cùng là chiếc áo khoác dài mà vừa rồi anh đặt lên thành sofa.

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế vừa bị Tiêu Chiến đẩy ra, thấy Tiêu Chiến rõ ràng rất buồn ngủ nhưng vẫn thu dọn đồ đạc, trong lòng nổi lên một ý nghĩ có hơi thái quá, hắn hy vọng Tiêu Chiến hiện giờ đang âm thầm không tiếng động mà nổi cơn thịnh nộ trong lòng.

Nhưng hắn biết Tiêu Chiến sẽ không như vậy, bởi vì chính hắn cũng không biết bản thân hy vọng Tiêu Chiến sẽ lấy tư cách gì để mà cáu giận với mình.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Ba lắc đầu cười bất lực, cười vì bản thân nghĩ quá nhiều.

"Tối nay anh không định ở lại sao?"

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, đeo cặp mắt kính mới vào: "Không ở, sáng nay lúc rời đi tôi để quên chìa khóa nhà ở đây, chỉ định đến lấy chìa khóa, định hỏi cậu có muốn cùng ăn khuya không rồi về nhà."

"Vậy bây giờ muốn ăn khuya không?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Không ăn nữa, buồn ngủ quá."

"Tôi đưa anh về." Vương Nhất Bác đứng dậy, nhặt chiếc áo trên mặt đất lên mặc vào.

Tiêu Chiến thầm nghĩ trong lòng, xem đi, quả nhiên là như vậy, Vương Nhất Bác đối tốt với một người chính là như thế này, tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, tôn trọng hết thảy mọi quyết định của bạn, cho dù bạn chỉ là một tên bạn giường, Vương Nhất Bác cũng sẽ cảm thấy chuyện đưa đối phương về nhà là chuyện đương nhiên.

Chỉ là anh không cách nào thoải mái đón nhận những chăm sóc này của hắn nữa. Anh cảm thấy xấu hổ và chột dạ bởi vì những cảm xúc mơ hồ trong lòng.

Được rồi, Tiêu Chiến cam chịu thầm nghĩ, được rồi, chỉ đón nhận một lần nữa thôi, sau đó sẽ có chừng có mực lại.

"Được a." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nheo mắt cười, đôi mắt tựa như một vầng trăng non, xinh đẹp tuyệt vời.

Thật giống bóng trăng trên biển, Vương Nhất Bác nghĩ.



Kể từ sau đêm đưa Tiêu Chiến về nhà lần đó, mãi cho đến đêm Giáng Sinh hai người mới gặp lại nhau.

Tiêu Chiến thức đêm làm việc, bỏ rất nhiều ngày lập kế hoạch đấu thầu, mỗi ngày đều rạng sáng mới về nhà.

Trước đó một hai lần Vương Nhất Bác có gửi tin nhắn hỏi buổi tối có thể gặp nhau không, Tiêu Chiến nhắn lại một meme khóc thút thít nói mình phải tăng ca.

Tin qua tin lại, Vương Nhất Bác đại khái mơ hồ cảm thấy Tiêu Chiến dường như muốn trốn tránh mình, nhưng hắn biết gần đây Tiêu Chiến bận rộn cho kế hoạch đấu thầu, quả thật bận đến sứt đầu mẻ trán, bởi vậy chỉ cho là mình suy nghĩ quá nhiều, Tiêu Chiến không có lý do gì để trốn tránh hắn cả, mà ngược lại, hắn có chút khó hiểu đối với sự suy đoán quá đà hiện tại của mình.

Khoảng thời gian sau đó, hắn tự giác không liên lạc với Tiêu Chiến thường xuyên nữa, dù sao đối với phòng làm việc mới của Tiêu Chiến mà nói, thắng thầu dự án đầu tiên mới là quan trọng nhất.

Vương Vu Phi đi công tác, Vương Nhất Bác nhờ cô mang giúp một chai rượu về, cực kỳ trân quý.

Vương Vu Phi hỏi hắn muốn tiếp đãi khách hàng quan trọng nào sao?

Vương Nhất Bác không đáp, hắn là muốn đợi sau khi Tiêu Chiến thắng thầu giành được dự án đầu tiên sẽ cùng Tiêu Chiến ăn mừng.

Nhưng công việc là công việc, công việc là sự tồn tại khách quan của những yếu tố không chắc chắn, không phải bạn nói rằng bạn có khả năng thì người khác nhất định phải cho bạn cơ hội, sau đó chờ xem năng lực và sự chuyên nghiệp của bạn.

Phòng làm việc của Tiêu Chiến thất bại trong lần đấu thầu đầu tiên và không giành được dự án.

Stella và các đồng nghiệp lập kế hoạch của bên kia có mối quan hệ riêng nên hỏi trước kết quả, đối phương nói cho cô biết, kế hoạch không được phê duyệt.

Bởi vì lãnh đạo của khách hàng kiểm tra qua thành tích của các công ty tham gia đấu thầu, mà phòng làm việc của Tiêu Chiến chỉ mới thành lập được hơn một tháng, cho nên số điểm đánh giá bị giảm xuống.

Sau khi biết kết quả, Tiêu Chiến không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là khó tránh khỏi cảm giác mất mát, mặc dù ban đầu anh đã chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất, nhưng đoàn đội đi theo anh đã phải tăng ca thức đêm liên tục để cho ra một kế hoạch mà tất cả bọn họ đều cực kỳ hài lòng, kết quả lại chỉ vì công ty mới thành lập mà bị đánh giá không đủ tư chất, mất đi cơ hội.

Cực kỳ thực tế, cũng cực kỳ bất lực, đành chịu bó tay.

Ngày biết kết quả cũng chính là đêm Giáng Sinh, đại sảnh của cao ốc Xn đang tổ chức các hoạt động mừng Giáng Sinh.

Các nhân viên quản lý bất động sản khách sạn đã tặng cho mỗi nhân viên văn phòng làm việc trong tòa nhà Xn một món quà nhỏ được đựng trong chiếc túi nhung màu đỏ, bên trong chứa những món quà ngẫu nhiên.

Tiêu Chiến không trở về công ty mà ngồi trên băng ghế đá bên vành đai xanh trước tòa nhà Xn, trời đã tối, cao ốc văn phòng, khách sạn, trung tâm mua sắm... khắp nơi đều đang phát nhạc Giáng Sinh.

Các đồng nghiệp quản lý bất động sản của Xn Group treo đèn nhỏ trên những cây xanh, chớp chớp tắt tắt theo từng tiếng nhạc.

Tiêu Chiến ngẩn người ngồi một lúc mới mở chiếc túi nhung đỏ vừa nhận được kia ra, bên trong có một phiếu giảm giá của một nhà hàng trong Xn Mall, còn có thêm voucher một đêm trong những căn phòng sang trọng của khách sạn Xn.

Anh không biết mình như vậy có tính là may mắn hay không, nghe nói voucher những căn phòng xa hoa kia chỉ có hai cái mà thôi.

Đúng lúc đó, Vương Nhất Bác gửi tin nhắn Wechat đến, hỏi anh tối nay có muốn đến nhà hắn không.

Tiêu Chiến nhớ lại lúc ban ngày khi biết tin phòng làm việc không trúng thầu, anh và Stella đang ăn trưa trên tầng ba của trung tâm thương mại, Stella an ủi anh rằng việc bên B thất bại trong đấu thầu là rất bình thường, đừng quá để ở trong lòng, tiếp theo chỉ cần tập trung vào việc chuẩn bị kế hoạch cho đấu thầu dự án của PM, lại hỏi anh có sắp xếp gì cho Giáng Sinh không, muốn anh đừng tăng ca nữa.

Anh nói với Stella: "Không tăng ca, tối nay mọi người tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi đi."

Anh muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì đã rất nhiều ngày anh không ngủ quá sáu giờ một ngày rồi.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy dạ dày lại bắt đầu đau, cơn đau rất nhẹ, không dễ phát hiện, cơn đau như thế này thường đến vào những lúc tâm trạng anh muộn phiền.

Hơn nữa hiện giờ anh không thể gặp Vương Nhất Bác.

Bởi vì quá muốn gặp.

Cho nên không thể gặp.

"Không đến."

"Vẫn phải tăng ca."

Tiếp theo là một biểu tượng cảm xúc khóc lớn.

Mà ở phía xa, Vương Nhất Bác vừa mới dừng xe lại lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến đang một mình ngồi trên chiếc ghế bên ngoài cao ốc văn phòng, nói dối mình còn đang tăng ca, nhưng thoạt trông có vẻ rất buồn, giống như icon anh vừa gửi đến, Tiêu Chiến thật sự đang rất khổ sở.

Vương Nhất Bác trầm mặc, cảm thấy một thứ cảm xúc buồn bực mơ hồ lại xa lạ đột nhiên lấp đầy mỗi một ngóc ngách trên xe.

Một lúc sau, hắn mới trả lời Tiêu Chiến.

"Được"

.TBC

Quên mất còn phải đăng cái này nữa mới đi ngủ được. G9 all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx