Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bên cạnh Tiêu Chiến có rất nhiều bạn bè, tỷ như mấy người Leo hoặc Stella, quan hệ rất tốt, ngoại trừ chuyện tình cảm thì đều hiểu biết tường tận mọi chuyện về nhau.

Trên thực tế, anh cũng không phải kiểu người thích cùng bạn bè đàm luận về những chủ đề quá mức riêng tư, thời điểm 'xuất quỹ' cũng chỉ nhẹ nhàng nói rằng tôi không thích con gái.

Những năm gần đây, nếu nói thật sự có lần nào thích một ai đó đến mức không thể thiếu hoặc nếu không chiếm được sẽ rất khổ sở, hình như cũng không có.

Nhưng thời điểm Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác một câu 'xem như kết thúc mối quan hệ' đó, đột nhiên anh hiểu rõ một chuyện. Thì ra trong một mối quan hệ không thể gọi là quan hệ yêu đương như thế này, chỉ có thời điểm đặc biệt không cam lòng mới gọi là không có thì không được.

Không cam lòng chưa từng thực sự bắt đầu mà đã phải kết thúc với Vương Nhất Bác, không cam lòng việc bản thân chưa từng nhận được một lời gợi ý rõ ràng từ Vương Nhất Bác, không cam lòng bản thân vậy mà sẽ giống như người yêu cũ của Vương Nhất Bác - hy vọng mình có thể được níu kéo.

Với tất cả những sự không cam lòng đó, một mặt Tiêu Chiến hiểu rõ mình nên kịp thời ngăn cản tổn thất tình cảm, mặt khác Tiêu Chiến lại nghĩ, nếu như anh dũng cảm bước về phía trước một bước, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà hiện giờ, Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho anh, không hiểu vì sao lại yêu cầu anh mở video lên, giúp hắn tìm bộ sạc máy tính, cuối cùng lại nói đừng mở nữa, Vương Nhất Bác nói muốn đến gặp anh.

Tiêu Chiến ngẩn ngơ đứng bên mép giường quên cả ngồi xuống, không nhớ mình muốn nói gì, không thể phân biệt những lời của Vương Nhất Bác là thật hay giả.

Vương Nhất Bác không tìm được bộ sạc máy tính, còn anh lại tìm không được nguyên do vì sao Vương Nhất Bác nói muốn đến gặp anh vào giờ này.

Một lát sau, người ở đầu bên kia điện thoại gọi một tiếng: "Tiêu Chiến" - tựa như muốn xác nhận xem anh có nghe được lời hắn vừa mới nói không, nên hỏi anh: "Anh vẫn đang nghe chứ?"

"Ừm." Tiêu Chiến cuối cùng cũng lên tiếng, cảm giác chua xót dâng lên cổ họng, mỗi một tiếng phát ra đều tạo ra cảm giác khó chịu nhàn nhạt, khiến anh cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Anh nghe thấy tiếng quần áo cọ xát trên điện thoại, Vương Nhất Bác hẳn là đang thay quần áo, nhưng vẫn chưa kết thúc cuộc gọi.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến muốn hỏi, vì cái gì cậu lại muốn đến tìm tôi, nhưng khi lời đã đến bên môi, lại trở thành không có đạo lý, không chút lưu tình mà nói: "Cậu đừng tới."



Vương Nhất Bác rất nhanh đã thay xong quần áo, cầm điện thoại đi vào phòng tắm đặt lên bàn lavabo, định bụng rửa mặt trước rồi mới ra ngoài, bởi vì đang mở loa ngoài cho nên nghe rõ những lời Tiêu Chiến nói, hắn sững lại.

"Cậu đừng tới." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác vẫn đang nghe, lần nữa lặp lại.

"Có phải cậu không biết vì sao tôi lại muốn kết thúc với cậu không?" Giọng Tiêu Chiến rất nhẹ, sau khi hỏi xong, cả hai đều trầm mặc một lúc lâu.

Vương Nhất Bác nhìn tuýp kem dưỡng da tay đã dùng được một nửa đặt trên kệ cạnh bồn rửa mặt, đây là nhãn hiệu mà Tiêu Chiến quen dùng, hắn lại nghĩ đến bản thân mỗi khi ngủ đều thích ôm Tiêu Chiến từ phía sau, sẽ theo thói quen mà nắm tay Tiêu Chiến, tay Tiêu Chiến vốn rất nhỏ, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Không giống người quanh năm yêu thích vận động như hắn, bàn tay Tiêu Chiến rất mềm mại, dùng lời của người xưa mà nói, chính là kiểu bàn tay của người có phúc khí quen được yêu chiều, từ nhỏ lớn lên trong thương yêu và đặc biệt may mắn.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, hắn cảm thấy có chút không vui, cùng với đó là cảm giác nôn nóng không cách nào kiểm soát được.

Tiêu Chiến thở dài thật nặng nề, ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền, không có ý định rút lại những lời đã nói: "Vương Nhất Bác, cậu vẫn luôn khiến tôi xao động."

Vương Nhất Bác sửng sốt một lúc, nghiêm túc hỏi: "Ý anh là gì?"

"Tôi có cần phải thẳng thắn hơn nữa không?" Tiêu Chiến hỏi lại, có chút hùng hổ dọa người, thẳng thắn nói: "Bởi vì tôi không muốn làm bạn giường với cậu nữa, cũng không muốn cùng cậu gặp mặt đều chỉ có lên giường và làm tình. Vương Nhất Bác, mỗi lần chúng ta gặp mặt cũng chỉ có những chuyện này, tôi biết, tôi đương nhiên biết như thế mới là bình thường."

Tiêu Chiến tựa như sức cùng lực kiệt, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi mà ngồi xuống mép chiếc giường trống trải, anh dừng lại một chút, cuối cùng cam chịu nói: "Bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu đâu."

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lại gọi tên Tiêu Chiến, chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, nhưng rõ ràng đã bởi vì những lời thẳng thắn vừa rồi của Tiêu Chiến mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn không chớp mắt vào chính mình trong gương không nói một lời.

Tiêu Chiến phát hiện anh thật sự rất thích Vương Nhất Bác gọi tên mình như thế.

Tựa như mỗi lần hắn gọi tên anh như vậy, sẽ sẵn lòng nói những lời rất dịu dàng, rất thân mật với anh.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác bất lực thở dài, không hề có chút không vui nào: "Chúng ta gặp mặt rồi nói."

Tiêu Chiến bướng bỉnh hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ tới tôi sẽ nói những lời như vậy với cậu, phải không?"

Vương Nhất Bác cau mày, hắn không muốn nói dối Tiêu Chiến, cho nên gật đầu xem như đáp lời, ngay sau đó lại nhận ra lúc này Tiêu Chiến đang ở đầu bên kia của điện thoại, căn bản không thể thấy được biểu tình của hắn, vì thế thẳng thắn đáp: "Ừm."

"Cứ như vậy đi." Tiêu Chiến miễn cưỡng cười một tiếng, nói tiếp: "Bộ sạc không tìm được thì bỏ đi, đặt một cái giao hàng cấp tốc trên điện thoại còn nhanh hơn rất nhiều so với giống như ruồi nhặng không đầu mà tìm loạn."

"Cho nên cậu đừng đến tìm tôi nữa, cứ như vậy đi."

Nói xong, Tiêu Chiến kết thúc cuộc gọi.


Vương Nhất Bác sững sờ nhìn màn hình điện thoại di động đã thoát khỏi giao diện cuộc gọi, hắn cúi đầu xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ hồi lâu.

Những cáu kỉnh và bối rối không thể giải thích được đã đeo bám hắn trong một thời gian dài đột nhiên trở nên rõ ràng nhờ những lời của Tiêu Chiến.

Nhưng hắn lại mất quá nhiều thời gian để nhận ra, lâu đến mức Tiêu Chiến phải lên tiếng làm rõ trước, lâu đến mức Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý cho việc kết thúc, lâu đến mức trước khi cúp máy Tiêu Chiến chỉ nói một câu cuối cùng - cho nên, cậu đừng đến tìm tôi nữa, cứ như vậy đi - khiến hắn không thể sắp xếp được câu chữ để đáp lời anh.

Lúc Vương Nhất Bác mở mắt ra, rốt cuộc vẫn đành cam chịu hít một hơi thật sâu, sau đó cất điện thoại vào túi quần, điều chỉnh nhiệt độ nước về mức lạnh nhất, vốc một vốc nước lạnh lên rửa mặt.

Nước lạnh giữa mùa Đông khiến người ta tỉnh táo, Vương Nhất Bác cầm chìa khóa xe, không nói lời nào đóng sầm cửa lại.


Khắp Tân Cảng bị bao phủ trong gió lạnh đầu tháng Giêng, Vương Nhất Bác rời khỏi thang máy, ngựa không dừng vó lập tức lên xe, đèn đỏ trên đường bật sáng, con số hiển thị lúc sáng lúc tối nhảy múa trong tầm mắt.

Tâm trạng Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên bình tĩnh, vài phút trước sau khi kết thúc cuộc gọi hắn đã biết được một số đáp án mà mình muốn xác nhận.

Mà giờ này phút này, hắn chỉ muốn đi gặp một người.

Xúc động mãnh liệt dần lắng xuống, những gì còn đọng lại đều rõ ràng, tất cả những gì hắn muốn lúc này chỉ là đến gặp Tiêu Chiến mà thôi.



Sau khi cúp điện thoại Tiêu Chiến ngồi trên giường một lúc lâu, tuyệt vọng cố gắng xua giọng nói của Vương Nhất Bác ra khỏi đầu.

Anh cáu kỉnh đứng dậy bước ra khỏi phòng, mở TV ở phòng khách lên, thuận tay chuyển đến một kênh chiếu phim.

Hệ thống sưởi trong phòng đã đủ, Tiêu Chiến ngồi khoanh chân trên sofa hút hết một điếu thuốc, tàn thuốc chưa cháy hết vẫn phát ra một đốm lửa lập lòe mờ nhạt. Trên màn hình TV đang chiếu một bộ phim Hồng Kông từ nhiều năm trước, là một bộ phim hài, còn hơn một tháng nữa mới đến Tết âm lịch, anh đã đang xem một bộ phim hài Tết.

Tiêu Chiến không quá nhớ cốt truyện của bộ phim, chỉ cảm thấy mình đã xem thật lâu nhưng thật ra chỉ mới qua mười phút, chỉ mới mười phút trôi qua kể từ lúc anh kết thúc cuộc gọi với Vương Nhất Bác.

Anh không cách nào tập trung được, trong dư quang nơi khóe mắt bỗng thoáng thấy chai vang đỏ chưa mở đặt trên bàn ăn, là mấy ngày trước Stella và Tiểu Lạc đến nhà anh thảo luận kế hoạch, Stella nói đùa sợ đến lúc đó mọi người thảo luận phương án ý kiến bất đồng dẫn đến đánh cãi nhau, cho nên mang theo chai rượu đến để cho bầu không khí thêm sôi động.

Bất quá, Tiêu Chiến nhớ rõ hôm đó ý kiến của mọi người đều cực kỳ nhất quán, hiệu quả thiết kế rất cao, cho nên chai rượu kia cũng không có cơ hội được dùng đến, mà Stella cũng không mang đi, bởi vì Tiêu Chiến nói sẽ trả lại tiền mua rượu cho Stella. Stella cười lớn nói không cần trả tiền cho cô, bởi vì chai rượu này là tùy tiện mua ở một cửa hàng dưới lầu công ty, giá rất rẻ, ngại phải nhận tiền.

Tiêu Chiến tửu lượng không tốt nên rất ít khi uống, vì thế không thể phân biệt được rượu ngon hay không, chỉ cảm thấy không khác nhau lắm, uống vào đều rát cổ bỏng họng.

Cả chai vang đỏ anh mới chỉ uống chưa tới nửa ly, vậy mà ngồi ở cạnh bàn ăn lại cảm thấy có hơi lâng lâng, phản ứng cũng trở nên trì độn, lời thoại của các nhân vật trong bộ phim kia cũng trở nên chậm chạp hơn, phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể truyền đến chỗ anh ngồi.

Bao gồm cả tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tiếng gõ rất nhẹ, cực kỳ kiên nhẫn, từng tiếng từng tiếng cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Tiêu Chiến cảm thấy hai má nóng bừng, khí nóng không ngừng tăng lên, anh chống cằm nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe một lát, chớp mắt thật mạnh, sau đó mới xác nhận thật sự có người đang gõ cửa nhà mình.

Anh loạng choạng đi đến huyền quan miễn cưỡng mở cửa ra.

Tuy thế, khi Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa nhà mình tựa hồ cũng không phải đặc biệt ngạc nhiên mà chỉ lộ ra vẻ mặt không vui lắm, như có chút oán giận mà hỏi Vương Nhất Bác: "Không phải tôi đã bảo cậu đừng đến rồi sao?"

Tốc độ nói chuyện rất chậm, hai má ửng đỏ có chút không bình thường, trên người có mùi rượu rất nhẹ, Vương Nhất Bác vô thức vươn tay chạm lên mặt Tiêu Chiến, rất nóng.

Có lẽ là tác dụng của rượu quá mạnh đối với Tiêu Chiến khiến cho suy nghĩ của anh hỗn loạn, nhưng thân thể lại rất thành thật, anh không hề trốn tránh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Vương Nhất Bác vài giây.

"Vào nhà rồi nói?"

Tiêu Chiến không đáp lời, buông cánh tay đang giữ cửa ra, vẫn để cửa mở như vậy xoay người đi vào phòng khách.

Vương Nhất Bác theo sau, đổi giày xong liền đi vào trong phòng. Tiêu Chiến đã ngồi xuống trước, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, há miệng ngáp dài một cái, hơi thở chậm chạp, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ, hỏi hắn: "Nói cái gì a?"

"Anh có nhận ra tôi là ai không?" Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy tay Tiêu Chiến đặt vào lòng bàn tay mình, thật tự nhiên nắn bóp.

Tiêu Chiến hoàn toàn không nhận thấy có gì bất thường, cũng không trốn, không kiên nhẫn nói tên Vương Nhất Bác, như thể cảm thấy Vương Nhất Bác vừa hỏi một câu thật ngu ngốc, anh đành phải nghiêm túc trả lời.

"Vương Nhất Bác, cậu rốt cuộc đến đây làm gì?"

Lần đó ở FIRST, Tiêu Chiến từng nói với Vương Nhất Bác tửu lượng của anh không tốt, nhưng khi đó Vương Nhất Bác cũng không quá để trong lòng. Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua chai rượu và chiếc ly đang đặt trên bàn, trong ly vẫn còn một ít rượu chưa uống hết, lại nhìn sang Tiêu Chiến, cười hỏi: "Anh uống bao nhiêu rồi?"

"Nửa ly."

"Thật sao?"

"Ừm."

"Tửu lượng quả thật chẳng ra gì."

Tiêu Chiến hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn đối mặt với Vương Nhất Bác, anh cũng không muốn phối hợp với câu nói đùa nhàm chán của hắn, quay đầu trừng mắt nhìn người trước mặt, thoạt nhìn tựa như sắp mất bình tĩnh, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải mắng Vương Nhất Bác thế nào mới thoả, dáng vẻ hờn dỗi.

"Tửu phẩm cũng thật sự rất tệ sao?"

"Gì cơ?" Tiêu Chiến cau mày, ngẩn người hỏi.

"Test một chút."

"Test cái gì?"

"Tửu phẩm."

Dứt lời, Vương Nhất Bác nghiêng người về phía trước, một tay ấn vào phía sau đầu Tiêu Chiến, tay kia ôm sau eo Tiêu Chiến, không để Tiêu Chiến có bất kỳ cơ hội rút lui nào, hôn anh.

Tiêu Chiến giật mình hoảng sợ, đẩy vai Vương Nhất Bác ra nhưng gần như không có chút tác dụng nào, anh đã sớm bị Vương Nhất Bác hôn mà cả người đều ngã xuống sofa, hai tay đẩy hắn cũng thay đổi tư thế thành nắm chặt vạt áo sơ mi trước ngực Vương Nhất Bác.

Tim Tiêu Chiến đập rất nhanh, có chút kích động, khiến anh gần như không thở nổi.

Căn phòng ấm áp càng trở nên nóng hơn bởi vì anh đang được Vương Nhất Bác ôm rất chặt, Tiêu Chiến cảm thấy cả người đổ mồ hôi, cánh môi tê dại vì nụ hôn của Vương Nhất Bác, cơn say không thể mang lên mặt bàn phảng phất đều vì bị Vương Nhất Bác hôn mà tan biến.

Trong lúc dần thiếu oxy vì những nụ hôn hỗn loạn, đầu óc Tiêu Chiến lại bắt đầu thanh tỉnh một chút. Anh mơ hồ nhận ra mình bị Vương Nhất Bác hôn đến nổi lên phản ứng, luống cuống tay chân dùng sức thật mạnh nhưng cũng không thể đẩy Vương Nhất Bác ra, mơ hồ gọi Vương Nhất Bác, vừa nôn nóng vừa tức giận, cuối cùng chỉ có thể không chút lưu tình mà cắn lên môi dưới của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ăn đau khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho Tiêu Chiến, nhưng không hoàn toàn rời khỏi Tiêu Chiến, tựa trán lên trán anh, trên mặt lộ ra một nụ cười không tử tế lại dường như an tâm mà thở ra một hơi.

Môi của hai người gần như chạm vào nhau, lúc nói chuyện như có như không chạm vào nhau như đang hôn nhau một cách ái muội.

"Tiêu Chiến."

Hai mắt Tiêu Chiến mở lớn, có chút bối rối và khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác.

"Gọi cái gì chứ?"

"Làm sao anh biết tôi không hiểu?"

"Anh hỏi tôi có phải trước nay chưa từng nghĩ đến anh sẽ nói những điều đó với tôi hay không, tôi quả thật không nghĩ tới. Tôi cho rằng hai chúng ta chỉ là như vậy, chỉ dừng ở quan hệ đó." Vương Nhất Bác dừng lại một chút, trong lúc đôi môi Tiêu Chiến hơi hé mở lại nhẹ hôn lên một cái, nói tiếp: "Anh rất lợi hại, vận khí rất tốt, cũng rất xinh đẹp, rất ưu tú, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến bỗng nhiên bị Vương Nhất Bác từng bước từng bước áp sát nói những lời này khiến cho càng thêm bối rối, chỉ có thể ngơ ngác mà 'Ừm' một tiếng, không biết nên cảm ơn Vương Nhất Bác vì lời khen của hắn, hay là nên bảo Vương Nhất Bác rời khỏi người mình trước.

"Tóc anh có phải đã dài hơn một chút rồi không?" Vương Nhất Bác duỗi tay tới vuốt vuốt tóc mái trên trán Tiêu Chiến, hỏi một câu không liên quan.

Tiêu Chiến mím môi không buồn hé răng, lời Vương Nhất Bác nói chẳng có chút logic nào, điều này khiến anh phiền lòng, bởi vì không chịu nổi độ mạnh của rượu, lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái quái gì thế?" Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa mà quay mặt đi, né tránh hành động muốn hôn lên môi anh của Vương Nhất Bác.

"Muốn hỏi anh có muốn cùng tôi thử ở bên nhau không." Vương Nhất Bác cực kỳ bình tĩnh và nghiêm túc mà nói ra những lời này, hóa ra chẳng có gì khó cả, cũng không có gì phức tạp.

Trong nháy mắt cả người Tiêu Chiến hoàn toàn bị đông cứng, lúc phản ứng lại, anh hung hăng đẩy người trên người mình ra, ngồi dậy trên sofa không biết phải trả lời thế nào, miệng mấp máy mấy lần định nói nhưng lại không thể nói được thành lời.

Mà Vương Nhất Bác dường như cũng không có ý định dừng lại như vậy, hắn lại đến gần Tiêu Chiến, ác liệt, ngang ngược, vô lý mà ép anh phải quay mặt lại, nói tiếp: "Tôi không muốn kết thúc với anh, cũng không muốn mỗi lần gặp anh đều chỉ để lên giường. Có lẽ về sau sẽ càng phiền toái hơn, không chỉ lên giường mà còn phải gặp nhau, thường xuyên gặp nhau, cùng nhau ăn cơm, nếu bận thì cùng nhau tăng ca, có thể sẽ phải phiền anh chờ tôi tan làm, mật khẩu vào nhà tôi vẫn chưa đổi. Có điều nếu anh thật sự muốn kết thúc với tôi, vậy tôi hứa sau này sẽ không có bất kỳ liên lạc nào với anh nữa, mật khẩu vào nhà cũng sẽ đổi."

"Tiêu Chiến."

"Ừm..."

"Cho nên tôi muốn nghiêm túc hỏi ý anh, có muốn ở bên tôi không?" Động tác của Vương Nhất Bác có thể xem là rất dịu dàng, để Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mình, cực kỳ trịnh trọng, đặc biệt chân thành mà đặt câu hỏi cho Tiêu Chiến.

Bàn tay Tiêu Chiến đang đặt ở bên người nắm chặt áo ngủ của mình sau đó buông ra, hốc mắt nóng lên, có lẽ là do tác dụng của rượu, mỗi lần anh uống rượu đều như vậy, chỉ uống một chút là cả người đều nóng.

Điểm khác biệt duy nhất là hôm nay còn kèm theo một chút hoảng hốt, giống như bị sặc một quả chanh chua có vị đắng, khiến tim anh lên lên xuống xuống.

Vương Nhất Bác nhận thấy sự khẩn trương và thất thố của Tiêu Chiến, hiếm khi mềm lòng cho rằng bản thân thật sự không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có lẽ căn bản là đầu óc Tiêu Chiến không đủ rõ ràng, cho dù có đưa ra bất kỳ câu trả lời đồng ý hay không đồng ý cũng không có giá trị tham khảo, ngày mai khi tỉnh táo lại, cũng không loại trừ khả năng bản thân sẽ bị Tiêu Chiến từ chối và bác bỏ.

"Không vấn đề gì." Bàn tay Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chậm rãi dán lên mặt anh, chạm vào má Tiêu Chiến, ngón cái khẽ mân mê trên môi anh, có chút không biết phải làm sao để nói với Tiêu Chiến, chỉ có thể nhẹ nhàng: "Bây giờ không trả lời cũng không sao, đi ngủ trước đã, ngày mai chúng ta lại nói chuyện này."

Tiêu Chiến bị hơi thở của Vương Nhất Bác bao quanh, trong vòng một ngày trải nghiệm rất nhiều cảm xúc xao động lên xuống khác nhau.

Gần như ngay lập tức, Tiêu Chiến cảm nhận được tất cả vị chua khó chịu thấm vào từng hơi thở của mình.

"Đừng đổi." Giọng Tiêu Chiến rất khẽ, cũng có chút run rẩy, nói với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nghĩ, anh biết bản thân quả thật đã rất kiên quyết rút lui, nhưng tất cả những dự định đều thất bại, bởi vì Vương Nhất Bác vốn dĩ không phải quả bom hẹn giờ trong cuộc đời anh.

Vương Nhất Bác vẫn luôn là người sẽ dừng lại ở bên anh lúc hoàng hôn buông xuống, chưa bao giờ yêu cầu anh phải vất vả mệt nhọc kiệt lực mà đuổi theo hắn.

Cho nên, Tiêu Chiến không muốn do dự thêm nữa, anh nuốt khan, hai mắt chầm chậm chớp chớp, nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, thì thầm nói: "Đừng đổi mật khẩu."

"Đừng đổi."

Vương Nhất Bác dịu dàng chăm chú nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến vòng ra sau lưng mình, ôm anh vào lòng một lúc, tùy ý mà tự nhiên, giống như trở về những lúc bình thường ở bên nhau.

Lòng bàn tay Tiêu Chiến bắt đầu đổ mồ hôi, bàn tay rảnh rỗi của Vương Nhất Bác lại chạm vào sau gáy anh, nghiêng đầu đến gần hôn lên khóe môi anh.

"Đã rõ." Vương Nhất Bác thì thầm.


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx