Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cảm giác nôn nao do cơn say của Tiêu Chiến lần này không nghiêm trọng như lần trước, đầu cũng không quá đau, nhưng vẫn giống như mộng du xuyên qua nửa cái sa mạc, cổ họng khô khát đến mức như như thiêu như đốt. Người còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, anh đã mơ mơ màng màng phát ra một vài tiếng ậm ừ thật nhẹ.

Vương Nhất Bác cũng đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy người nằm bên cạnh phát ra động tĩnh rất nhỏ, giọng ngái ngủ cất tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Khát, muốn uống nước...", Tiêu Chiến cau mày, buồn ngủ đến mức hai mắt căn bản không thể mở ra được.

"Được." Vương Nhất Bác ngáp dài một cái, vươn tay sờ đến ly nước tối hôm qua hắn đặt trên chiếc tủ nhỏ đầu giường nhấc lên, mắt hơi he hé ra nhìn, phát hiện ly đã trống rỗng, bèn vỗ nhẹ lên bàn tay Tiêu Chiến đang đặt trên eo mình: "Chờ một chút, tôi đi lấy cho anh nhé."

Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn khẽ ừm một tiếng, bàn tay lại không hề nhấc lên, lúc Vương Nhất Bác ngồi dậy rời giường, bàn tay anh mới mềm như bông mà trượt xuống dưới, rơi trên tấm chăn dày.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát nhè nhẹ của đôi dép lê khi Vương Nhất Bác bước đi trên sàn nhà tạo ra.

Một lát sau, Vương Nhất Bác quay về phòng, trong tay cầm thêm một ly nước ấm.

Vương Nhất Bác vẫn đang rất buồn ngủ, mọi cử động đều giống như một con robot đã được lập trình sẵn những mệnh lệnh đặc biệt, chỉ cần Tiêu Chiến có chỗ nào không thoải mái, hắn sẽ phản ứng ngay lập tức.

"Dậy uống nước nào." Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường, lại ngáp một cái, nắm nhẹ bàn tay Tiêu Chiến đang lộ ra khỏi chăn bông.

Tiêu Chiến phản ứng chậm chạp, vài giây sau mới chậm rì rì ngồi dậy cầm lấy ly nước ừng ực uống hết, sau đó lại nhét vào tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đặt chiếc ly rỗng lên tủ đầu giường, xoay người nằm xuống. Giây tiếp theo, Tiêu Chiến giống như người đang tìm nguồn hơi ấm áp sát vào người hắn, theo thói quen ôm ngang eo Vương Nhất Bác, trán đặt trên hõm cổ Vương Nhất Bác cọ tới cọ lui tìm một vị trí thoải mái, sau đó mới an phận nằm yên, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác chập chờn cả đêm, lúc này sắc trời đã hơi sáng, rèm cửa chưa kéo kín hoàn toàn chừa lại một khe hở nhỏ, bầu trời bên ngoài đã lộ ra sắc trắng, sáng sớm tinh mơ tĩnh mịch không tiếng động.

Mí mắt hắn rất nặng, kéo chăn bông lên đắp kín cho Tiêu Chiến, sau khi hai mắt nhắm lại chỉ một lát sau cũng chìm vào giấc ngủ.



Lúc tỉnh lại lần nữa đã là hơn ba giờ sau, trời đã sáng hoàn toàn, một tia nắng xuyên qua khe hở trên tấm rèm chiếu vào trong phòng, Tiêu Chiến theo phản xạ giơ tay lên che trước mặt, đè lên hai mắt, đợi thích ứng rồi mới hữu khí vô lực mà ngồi dậy trên giường.

Đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, chậm rãi nhớ lại một số chuyện xảy ra tối qua, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc ly đã được rót đầy nước đặt trên tủ nhỏ nơi đầu giường, cùng với chiếc ly rỗng bên cạnh.

Cuối cùng nhớ ra tối hôm qua Vương Nhất Bác làm sao dỗ dành đưa anh về phòng ngủ.

Tối hôm qua, hai người đã có một cuộc trò chuyện vô căn cứ và phi logic, nhưng lại giống như tín hiệu cuối cùng đã được kết nối, thú nhận suy nghĩ chân thật của mình với nhau, hơn nữa còn hôn nhau khá lâu.

Những chuyện xảy ra tiếp sau nụ hôn dài càng trở nên kỳ quặc hơn, anh kéo mép quần Vương Nhất Bác không buông, quả thật không nói lý, nhất định muốn Vương Nhất Bác phải cởi quần ra. Vương Nhất Bác bị hành động của anh khiến cho dở khóc dở cười, vừa kiên nhẫn thuyết phục, vừa khuyên can mãi: "Tiêu Chiến, bỏ tay ra đi, về phòng đi ngủ đã nhé."

Tiêu Chiến không nói lời nào, cực kỳ ngoan cố, nhất định muốn phân cao thấp với quần của Vương Nhất Bác. Ầm ĩ một hồi, thấy Vương Nhất Bác thật sự không có ý định muốn lên giường với mình, mới nhăn nhăn mũi lại rốt cuộc cũng chịu buông tay ra, trán nặng nề áp lên vai phải của Vương Nhất Bác Bác, giọng nghèn nghẹt: "Đầu có hơi không thoải mái."

"Tửu lượng kém, tửu phẩm cũng chẳng ra gì." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười nói, khẽ lui lại phía sau một chút, dùng ngón trỏ dí lên trán Tiêu Chiến, chăm chú nhìn người trước mặt vài giây sau đó mới phản ứng lại, trầm giọng hỏi Tiêu Chiến: "Không phải anh cho rằng tôi đi một chuyến đến đây chỉ là vì muốn lên giường với anh đấy chứ?"

Biểu tình trên mặt Tiêu Chiến có chút mờ mịt, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, trước vẻ mặt nói không nên lời của Vương Nhất Bác, dùng tốc độ rất chậm mà nhả ra từng câu từng chữ: "Vậy cậu muốn ngủ trên sofa sao? Chăn còn chưa phơi..."

Vương Nhất Bác quả thật bị dáng vẻ chậm chậm chạp chạp nói những lời hàm ý mà lại lẽ thẳng khí hùng của anh làm cho tức đến bật cười.

Trong nháy mắt ngắn ngủi khi cơn tức giận chợt lóe lên, không nghe được những lời tiếp nối câu nói trước của Tiêu Chiến, hắn đã cho rằng Tiêu Chiến một giây trước vừa bày tỏ ý nguyện muốn cùng hắn thử ở bên nhau, giây tiếp theo lại đã xuyên tạc thành hắn một đường chạy đến gặp anh lần này, chỉ là vì để lên giường.

Mà bây giờ Vương Nhất Bác cực kỳ chắc chắn một điều, Tiêu Chiến quả thật tửu lượng quá tệ, tửu phẩm cũng chẳng ra gì, bề ngoài thoạt nhìn có vẻ suy nghĩ tỉnh táo rõ ràng, kỳ thật đã hồ đồ đến mức không thể phân biệt được bất kỳ trật tự logic mạch lạc nào cả.

Hắn rời khỏi sofa, đứng trước mặt Tiêu Chiến, dùng giọng điệu kiên nhẫn hỏi ý kiến Tiêu Chiến: "Tôi ngủ trên giường, nhưng bây giờ anh về phòng với tôi trước đã nhé, sau đó tôi sẽ làm một ly giải rượu cho anh, có được không?"

Tiêu Chiến ngửa đầu nhìn hắn một lát mới híp mắt cười, dáng vẻ thật ngoan ngoãn nghe lời: "Được."


Thuận lợi đưa người về phòng ngủ, nếu chỉ nhìn bước đi của Tiêu Chiến sẽ hoàn toàn không thể nhìn ra trạng thái say rượu của anh, không chút loạng choạng, không va không đụng ngoan ngoãn đi đến mép giường, bỏ đôi dép ra khỏi chân trèo lên giường chui vào ổ chăn.

Vương Nhất Bác ra khỏi phòng ngủ, đến phòng bếp lục lọi tìm một hồi, bởi vì Tiêu Chiến thường ngày sẽ tự mình dọn dẹp nhà cửa định kỳ, cho nên trong phòng bếp cũng không có nguyên liệu nấu ăn dư thừa nào, hắn mở cảnh tủ bên cạnh tủ chén ra, mới tìm được một hũ mật ong.

Hắn lấy ly nước, rót mật ong vào, vừa cúi đầu chăm chú nhìn vừa khuấy đều cho tan, căn bản không phát hiện từ lúc rời khỏi phòng ngủ bản thân vẫn nhếch miệng cười nửa ngày.

Trở lại phòng ngủ, Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mà chỉ đổi một tư thế nằm khác, một tay thò ra khỏi chăn bông, vươn đến mép giường.

Vương Nhất Bác đi đến ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến khẽ lắc lắc, Tiêu Chiến thong thả quay đầu lại, lười biếng ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt không quá cao hứng, tựa như vì bị người ta làm phiền mà mất kiên nhẫn vậy.

"Làm gì vậy..."

"Ngồi dậy uống nước mật ong đi."

"Không muốn uống."

"Vừa rồi là ai nói chóng mặt đầu không thoải mái ấy nhỉ?"

Tiêu Chiến thở ra một hơi thật nhẹ, như thể không còn cách nào khác mới miễn cưỡng nể tình mà xoay người ngồi dậy, thậm chí còn không buồn đón chiếc ly trên tay Vương Nhất Bác, hai tay vẫn đặt trong chăn, thân trên khẽ nghiêng về phía trước.

Vương Nhất Bác liền theo tư thế này đỡ Tiêu Chiến để anh uống hết ly nước mật ong trong tay.

Những chuyện xảy ra sau đó đều trở nên mơ hồ, Tiêu Chiến nhớ rõ nửa đêm mình tỉnh dậy rất nhiều lần, bởi vì vẫn luôn khát nước nên thường xuyên uống nước. Tiêu Chiến chớp chớp hai mắt thật mạnh, có chút nghi ngờ cảm giác khó chịu vì bị phù nề đều là do uống nước quá nhiều.

Anh dừng lại một lúc rồi mới vào phòng tắm rửa mặt, nhìn dáng vẻ uể oải ỉu xìu của mình trong gương vừa cảm thấy ảo não lại đồng thời chột dạ cảm thấy có chút may mắn.

Nếu như tối hôm qua anh hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ Vương Nhất Bác thậm chí còn không thể bước qua cửa nhà mình, có lẽ cũng không thể nghe được những lời Vương Nhất Bác đã nói với anh.

Mặc dù uống rất nhiều nước cả đêm, nhưng cổ họng Tiêu Chiến vẫn có chút khô khát, anh cầm chiếc ly rỗng ở đầu giường lên, bước ra khỏi phòng ngủ.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở bàn ăn, dùng máy tính của Tiêu Chiến bận rộn làm việc, một bàn tay thỉnh thoảng quẹt quẹt trên giao diện, tay kia chống cằm, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, thoạt trông không mảy may quan tâm để ý, lại khiến người ta cảm thấy thật nghiêm túc.

Tiêu Chiến vốn định tận lực khiến cho động tác của mình thật nhẹ để không quấy rầy Vương Nhất Bác, nhưng không gian căn hộ nhỏ của anh thật sự rất hạn chế, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng khiến Vương Nhất Bác dừng lại việc trên tay, ngước mắt sang phía anh, nhìn thấy chiếc ly trên tay Tiêu Chiến vẻ mặt lãnh đạm rất nhanh đã bị nụ cười vô thức dành cho Tiêu Chiến quét sạch: "Muốn uống nước sao?"

Tiêu Chiến ngẩn người vài giây, sau đó mới gật đầu nói: "Không sao, cậu cứ tiếp tục công việc đi, tôi không quấy rầy cậu."

"Nhớ uống nước ấm nhé." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến từ vị trí bên cạnh đi tới, lại lần nữa cúi đầu xem phương hướng kế hoạch hoạt động năm tới mà bộ phận điều hành gửi tới, khoanh tròn vài chỗ thắc mắc nhỏ, gửi cho Từ Vân.

Hắn khá coi trọng hoạt động triển lãm kỷ niệm ngày thành lập hàng năm của bảo tàng nghệ thuật PM, thường sẽ lên kế hoạch trước hai ba tháng, sau đó giao cho công ty Giám tuyển hỗ trợ đưa ra toàn bộ phương án. Năm trước hợp đồng giám tuyển của PM được ký kết với ông chủ cũ của Tiêu Chiến cũng là bởi vì lúc ấy kế hoạch mà Tiêu Chiến đưa ra vừa vặn phù hợp với ý tưởng của Vương Nhất Bác.

Theo lý, nếu như Tiêu Chiến không từ chức khỏi công ty cũ, cho dù hắn và Tiêu Chiến không có bất kỳ quan hệ gì, hợp đồng này khả năng lớn sẽ được tiếp tục gia hạn. Nhưng hai tháng trước Tiêu Chiến đã chức, giữa PM và người thay Tiêu Chiến tiếp quản công việc giám tuyển mới, cũng chính là Thẩm Gia, trong quá trình hợp tác tiếp nối công việc đã nảy sinh rất nhiều bất đồng, dẫn đến hiệu quả công việc không cao.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong khoảng thời gian này cùng ăn ý mà không thường xuyên liên lạc với nhau, những kế hoạch và vật liệu mà hắn cần đích thân xét duyệt quá nhiều, Từ Vân cũng bày tỏ gần đây công việc quả thật có chút lực bất tòng tâm, cảm thấy toàn bộ phương hướng quy hoạch và bên B đều là ông nói gà bà nói vịt.

Thiếu kết nối, hơn nữa hai người đều mang tâm tư khác nhau cho nên không đạt được sự giao tiếp hiệu quả, chỉ đến ngày hôm qua mới phát sinh chuyện kết thúc quan hệ và xác định quan hệ, hai chuyện lại cùng xảy ra trong một ngày, vì thế nghe có vẻ như là chuyện cực kỳ không theo lẽ thường.

Tiêu Chiến uống nước xong đi đến ngồi xuống bên bàn ăn, trên bàn có đặt một chén cháo kê và vài đĩa điểm tâm.

Anh có chút tò mò nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lập tức hiểu ý của Tiêu Chiến, thành thật giải thích: "Không phải em làm, là đồ ăn mang đi, hộp đựng làm nóng không an toàn, cho nên tôi bỏ vào tô rồi mới hâm nóng."

"Ò." Tiêu Chiến ngáp một cái, chậm chạp cầm muỗng lên, múc từng muỗng cháo cho vào miệng, điện thoại đang sạc pin trong phòng ngủ, vì thế thú tiêu khiển duy nhất lúc này của anh chính là cái người to lớn sống sờ sờ đang ngồi đối diện.

Bọn họ cũng không có khác biệt gì nhiều so với trước kia khi ở chung với nhau mỗi buổi sáng, ngoại trừ cách thức chung sống, điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là sáng hôm sau khi thức dậy Vương Nhất Bác sẽ không ở lại nhà anh quá lâu, có khi cùng nhau ăn xong bữa sáng sẽ rời khỏi nhà anh, chẳng qua đa số là vì thời gian của anh và Vương Nhất Bác không giống nhau, thế nên sẽ luôn có một người rời đi trước.

Trạng thái tinh thần dần hồi phục, Tiêu Chiến mới chậm rãi suy nghĩ đến những lời mà tối hôm qua Vương Nhất Bác đã nói và những việc hắn đã làm với anh, rõ ràng từ đầu đến cuối đều chưa từng nói câu hắn thích anh, nhưng mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt đều khiến anh cảm thấy an tâm cùng tin tưởng.

Anh cũng không tò mò chuyện Vương Nhất Bác và Thẩm Gia trước kia ở chung như thế nào, nhưng anh cảm thấy trong một mối quan hệ tình cảm, nếu đơn thuần chỉ còn lại những lời buộc tội và oán giận, đại khái ngay từ khi những ý nghĩ kia vừa sinh ra đã quét sạch hoàn toàn những điều tốt đẹp của đối phương.

Ở giai đoạn cuối cùng của mối quan hệ đó, Vương Nhất Bác trong mắt Thẩm Gia có lẽ đã không còn là một người tình hoàn hảo nữa, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy, từ khi anh quen biết Vương Nhất Bác cho đến hiện tại, Vương Nhất Bác cũng chưa từng phàn nàn về đối phương, khi đề cập đến nguyên nhân chia tay, hắn cũng chỉ nói là vì vấn đề nguyên tắc.

Hài hước chính là, khoảnh khắc Tiêu Chiến quyết định đáp lại Vương Nhất Bác kia, cũng là vì nguyên tắc và thái độ của Vương Nhất Bác.

Đa số mỗi người trước khi đáp lại một mối quan hệ, thật ra việc đầu tiên muốn xác định chính là bản thân có được nghiêm túc đối đãi hay không. Trong phương diện tình cảm Tiêu Chiến thuộc về số đông những người bình thường này, sau đó lại trở thành một trong số rất ít những người may mắn kia, tìm được đáp án mong muốn trong thái độ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm tách hồng trà lên uống một ngụm, cảm nhận được ánh mắt quá mức trực tiếp của Tiêu Chiến đang nhìn mình, vì thế đặt tách trà xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, nụ cười rạng rỡ, hỏi anh: "Làm sao vậy?"

Hắn đã hoàn thành xong công việc, xác nhận chủ đề kiến nghị cuối cùng trong kế hoạch, đóng máy tính lại, chuyển sự chú ý và tâm tư lên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến liếm liếm môi, lại lấy một tờ khăn giấy lau miệng, nói không có gì. Vài giây sau, có chút ý tứ muốn tính sổ chuyện cũ, chơi xấu mà hỏi Vương Nhất Bác: "Còn nói muốn đổi mật khẩu, có phải em đều nói những lời như vậy với những người cũ không thế?"

Thẳng thắn mà nói, Vương Nhất Bác lúc không cười đặc biệt nghiêm túc, luôn là biểu tình không vui vẻ, tạo cho người ta ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận. Trên thực tế, so với đa số mọi người, cảm xúc của Vương Nhất Bác ổn định hơn, hơn nữa khi cười rộ lên hai bên miệng sẽ có hai dấu ngoặc nhỏ, khiến người ta không ngừng động tâm.

Giống như lúc này, nghe được câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đầu tiên là mím môi cười, khiến hai dấu ngoặc nhỏ lộ ra rõ ràng, sau đó mới thật vui vẻ mà cười rộ lên, phảng phất như bởi vì câu nói này của Tiêu Chiến mà tâm tình thật dễ dàng tốt lên.

Sau đó hắn trả lời Tiêu Chiến: "Không phải." Hơn nữa còn đem chuyện ngày hôm qua mình hỏi Từ Vân kể cho Tiêu Chiến nghe: "Em chưa từng bày tỏ với ai như thế này cả."

Tiêu Chiến sững sờ vài giây, hai má lập tức không thể khống chế được mà nóng bừng lên, nhìn Vương Nhất Bác vòng qua bàn ăn đi đến bên cạnh mình, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống nhìn mình, nói tiếp: "Sau khi chia tay đều trực tiếp đổi mật khẩu, không cần thiết phải thông báo."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, hơi thở bỗng trở nên rất chậm, anh lại một lần nữa nhận thức rõ ràng, sự chu đáo và dịu dàng của Vương Nhất Bác, sẽ luôn tồn tại song song với sự thờ ơ và lạnh nhạt của hắn.

Vương Nhất Bác có bộ quy tắc ứng xử của riêng mình, hắn sẽ không quanh co lòng vòng, làm việc trực tiếp dứt khoát, thích và không thích đều có ranh giới rõ ràng, những người đã bị tách khỏi cuộc sống của Vương Nhất Bác, có lẽ sẽ không bao giờ lại được Vương Nhất Bác lần nữa cung cấp mật khẩu đã đổi để vào nhà.

Giống như thần giao cách cảm, có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chống một tay lên bàn, tay còn lại đặt sau lưng chiếc ghế Tiêu Chiến đang ngồi, dùng khoảng cách cực kỳ thân mật cúi đầu xuống hôn lên môi Tiêu Chiến một cái, lại một cái.

Không liền mạch cũng không hôn sâu, không kéo dài, chỉ là những cái chạm môi thật nhẹ. Sau đó, vẫn tiếp tục duy trì tư thế này nói với Tiêu Chiến: "Có điều sau này mật khẩu vào nhà, anh muốn đổi thì đổi, không muốn đổi vậy cứ dùng cái hiện giờ cũng không sao."



Mãi cho đến khi trên đường rời nhà đến công ty, Tiêu Chiến cũng chưa thể hồi phục tinh thần vì câu nói kia của Vương Nhất Bác. Anh làm theo tiếng gọi của con tim lựa chọn ở bên Vương Nhất Bác, không quan trọng có phải chỉ là muốn thử xem có hợp hay không, anh thậm chí còn chưa từng nghĩ tới muốn trở thành 1% hiếm có và khó có thể tin được như vậy.

Anh chấp nhận nhiều khả năng có thể sẽ xảy ra trong các mối quan hệ tình cảm, theo đuổi sự vĩnh hằng cùng một lòng một dạ đến già nghe qua có vẻ quá giống những tình tiết hư cấu mà chỉ trong tiểu thuyết mới có.

Là một bên trong mối quan hệ này, Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác là người theo chủ nghĩa hành động hơn là giỏi hứa hẹn.

Vương Nhất Bác sẽ vì anh muốn đến tiệm sữa đậu nành đêm ăn khuya mà dẫn anh xuống lầu, giống như thường lệ đưa anh đi ăn.

Vào lúc anh ăn mặc phong phanh với chỉ một chiếc áo len ở sân Golf West Bay mà trực tiếp mang áo khoác của mình khoác lên người anh, không muốn anh bị lạnh.

Vào lúc anh nói không muốn tiếp tục quan hệ kiểu này với hắn nữa, muốn Vương Nhất Bác đừng đến tìm anh nữa lại xuất hiện trước cửa nhà anh, quang minh chính đại bước vào nhà anh, nói với anh một loạt những lời lạ lẫm, rất không có logic mà thổ lộ với anh.

Cho nên, Vương Nhất Bác không theo lẽ thường dễ dàng nói ra những lời như đổi mật khẩu này, một mặt chính là đã mang cánh cửa cuộc sống của bản thân mở ra hết cỡ cho Tiêu Chiến, mặt khác, lại trao toàn bộ quyền quyết định vào tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghĩ, bản thân rõ ràng không còn ở độ tuổi 17-18 mới bắt đầu biết yêu nữa, lại vẫn bị sự thẳng thắn thành thật và trực tiếp của Vương Nhất Bác khơi dậy xúc động muốn rơi lệ.

Hai người ăn ý mà không nói chuyện vơi nhau trên xe, dòng xe cộ hối hả khiến cho thành phố trở lại với sự nhộn nhịp thường ngày vào ngày đầu tiên đi làm trở lại sau kỳ nghỉ lễ đón năm mới.

Vương Nhất Bác đậu xe ở khu vực đậu xe tạm thời bên đường trước cao ốc Xn, Tiêu Chiến thở ra một hơi, dựa vào lưng ghế xoa xoa mí mắt, sau đó mới quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nửa ngày, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, lại giống như chỉ là đơn thuần muốn nhìn Vương Nhất Bác như vậy mà thôi.

Sau khi bị ánh mắt chăm chú của anh theo dõi quá lâu, Vương Nhất Bác không thể giữ được định lực, nghiêng người lướt qua bảng điều khiển trung tâm kéo Tiêu Chiến lại, đặt tay lên vị trí sườn mặt và cổ Tiêu Chiến khẽ vuốt ve, cùng Tiêu Chiến đắm chìm vào nụ hôn giữa âm thanh ồn ào huyên náo ngập tràn của xe cộ qua lại bên ngoài.

Kết thúc nụ hôn, Vương Nhất Bác lui về phía sau một chút, chẳng qua khoảng cách vẫn ở rất gần với Tiêu Chiến, hỏi giỡn: "Lần trước không có cơ hội đến thăm công ty anh, hôm nay có thể lên không?"

Tiêu Chiến vì lời đề nghị này của hắn mà có chút kinh hoảng, hai tay chống lên ngực Vương Nhất Bác, nói: "Hôm nay? Bây giờ? Bây giờ sao?"

"Không thể ư?"

"Không phải không thể, chỉ là có chút đột ngột."

"Vậy không phải lần trước anh còn mời em đến dự lễ khai trương đó sao?" Vương Nhất Bác không nói đạo lý truy hỏi, có lẽ là bởi trêu chọc Tiêu Chiến khiến cho tâm tình hắn cực kỳ vui vẻ.

"Lần đó là khai trương, hôm nay cũng chẳng phải ngày quan trọng gì, em tự nhiên xuất hiện đột ngột như vậy, anh sợ sẽ dọa cho mấy tiểu đồng bọn trong công ty giật mình."

"Em đáng sợ đến vậy cơ à?"

"Không phải!" Tiêu Chiến lại bày ra biểu tình đáng yêu này, bị Vương Nhất Bác thành công trêu chọc mà tức giận: "Còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào về quan hệ của chúng ta, hiện giờ vẫn là thời điểm mấu chốt để công ty bọn anh đấu thầu, nếu giới thiệu em với bọn họ, cảm giác không ổn lắm."

Vương Nhất Bác đặc biệt sung sướng vươn tay vuốt ve dái tai mềm mại nóng bỏng của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy hơi ngứa liền rụt vai lại, nhưng cũng không trốn tránh.

"Đùa anh thôi, không lên. Khi nào đấu giá kết thúc, bất cứ lúc nào anh muốn cũng có thể nói với em."

"Vậy nếu anh không nói thì sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu sang, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Vương Nhất Bác, cố ý hỏi.

"Thì chúng ta cứ bí mật yêu đương đi vậy."

Vương Nhất Bác gặp chiêu phá chiêu, khiến cho Tiêu Chiến cười đến vui vẻ, so với dáng vẻ tiểu đáng thương ủ rũ ngày hôm qua hoàn toàn là hai người khác biệt, trước khi xuống xe còn muốn Vương Nhất Bác giúp anh nhìn xem tóc tai có lộn xộn không, còn nói bây giờ mình cũng xem như một lãnh đạo nhỏ có địa vị, lúc nào cũng cần phải chú ý đến hình tượng.

Vương Nhất Bác vuốt phẳng áo sơ mi của anh, còn không quên lấy cặp mắt kình đặt bên tay vịn đưa cho Tiêu Chiến. Lúc Tiêu Chiến mở cửa xe, lại nghiêm trang chọc Tiêu Chiến: "Đại tiểu thư, thỉnh đi thong thả."

Tiêu Chiến chun mũi trừng mắt nhìn hắn, không chút khách khí đóng sầm cửa xe thật mạnh.




Càng gần đến ngày đấu thầu, Tiêu Chiến ngược lại càng bình tĩnh.

Stella an ủi anh nói thắng bại là chuyện thường tình ở binh gia, Tiêu Chiến giả vờ khoa trương ôm đầu nói sư phụ đừng niệm chú kim cô nữa, kể từ sau thất bại ở cuộc đấu thầu đầu tiên, Stella lo lắng Tiêu Chiến quá khẩn trương sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, vì thế thỉnh thoảng sẽ kể cho Tiêu Chiến một vài câu chuyện cười nhạt nhẽo hoặc nói một vài câu danh ngôn truyền năng lượng tích cực.

Đến ngày thuyết trình bản thảo, lúc ngồi trên xe đến bảo tàng nghệ thuật, bản thân Stella so với Tiêu Chiến lại căng thẳng hơn, liên tục mở máy tính xác nhận tất cả các tài liệu cần thiết đều đã được lưu trữ.

"Căng thẳng cái gì chứ, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi, kết quả thế nào cứ xem ý trời đi."

"Ý trời cái gì mà ý trời, ông chủ à." Stella vì để xoa dịu tâm trạng của bản thân mà gọi đùa Tiêu Chiến là ông chủ, sau đó nói: "Cơ chế thuyết trình bản thảo của PM không giống với các dự án khác, Chiến Chiến, anh lúc này cần phải vận đến mười hai phần tinh lực, các dự án khác sinh tử chỉ dựa vào một câu của ông chủ, PM mỗi năm đều có hệ thống chấm điểm và sàng lọc của dàn lãnh đạo cấp cao, cuối cùng mới đến quyết định của ông chủ, chính là bước cuối cùng ở chỗ vị Vương tổng kia, cậu ta kỳ thật tương đương với vai trò kiểm soát cuối cùng."

"Biết rồi, tôi đảm bảo sẽ nghiêm túc làm việc, đừng có rung chân nữa." Lời đảm bảo của Tiêu Chiến coi như có tác dụng, ít nhất cho đến tận khi đến bảo tàng nghệ thuật, Stella cũng không cho anh một khóa học lên tinh thần nào khác, cũng không rung chân nữa.

Trình tự thuyết trình bản thảo được các đồng nghiệp phụ trách của PM sắp xếp và gửi thông báo đến từng công ty tham gia qua email, Tiêu Chiến tính toán thời gian một chút, vị trí thuyết trình của công ty anh đứng thứ ba trong số năm công ty sẽ đến tham gia thuyết trình bản thảo ngày hôm nay.

Trong đó, công ty cuối cùng thực hiện là công ty cũ của anh, bởi vì thời gian còn dài, cho nên chưa tới hiện trường.



Vương Nhất Bác tổ chức một cuộc họp với các quản lý cấp cao của PM trước khi buổi thuyết trình chính thức diễn ra, Từ Vân gửi bảng điểm cho mỗi người, đây là cách đánh giá rất đơn giản, sau khi nghe thuyết trình kế hoạch của mỗi công ty, điểm số sẽ được chấm ngay tại chỗ.

Sau khi xác nhận phương hướng hoạt động của Bảo tàng Nghệ thuật PM trong năm nay, Vương Nhất Bác nhanh chóng kết thúc cuộc họp và đi thẳng đến lầu hai của Parallel, công ty thuyết trình đầu tiên đã tới.

Toàn bộ quá trình thuyết trình bản thảo mất rất nhiều thời gian, năm công ty bắt đầu từ chín giờ sáng và kết thúc lúc một giờ chiều.

Vì là công ty thứ ba thuyết trình, Tiêu Chiến kết thúc sớm, nhưng anh không rời đi ngay mà ngồi bên ngoài khu vực chung một lúc lâu.

Stella mua ba tách cafe mang về, Tiểu Lạc ngồi một bên không để ý những chuyện xung quanh một mình chơi game. Cậu ta vì theo đuổi kế hoạch này, đã hơn nửa tháng không chơi, vừa từ trong Parallel đi ra lập tức lấy điện thoại ra, Tiêu Chiến liếc cậu một cái, mỉm cười nói: "Chơi đi chơi đi, nhưng nhớ đeo tai nghe rồi hãy chơi, đừng làm ảnh hưởng đến những người khác."

"Được ạ!"

Tiêu Chiến nhớ đến cảnh tượng lúc anh diễn thuyết trong Parallel vừa rồi, đèn đóm tối om, trong phòng chỉ có ánh sáng của máy chiếu trên màn hình lớn hiển thị những kế hoạch, phương án mà đoàn đội của họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ mới có thể hoàn thành.

Anh vốn cho rằng bản thân sẽ căng thẳng khi thật sự bắt đầu, sẽ để ý Vương Nhất Bác có mặt ở hiện trường không, nhưng trên thực tế, ngay khi anh vừa mở miệng nói câu đầu tiên, một chút cũng không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì bất cứ người nào ngoài phương án nữa.

Bởi vậy, anh cũng không chú ý thấy, khoảnh khắc khi anh kết thúc bài diễn thuyết của mình, người đầu tiên nói cảm ơn vì đã chia sẻ chính là Vương Nhất Bác.

Sau khi kết thúc anh mới bắt đầu khẩn trương, đầu óc trống rỗng, không chú ý được Vương Nhất Bác đã nói gì, ra khỏi phòng họp rồi người vẫn như trên mây, vì thế ngồi lại điều chỉnh tâm trạng một lúc lâu.

Đây là lần thứ hai phòng làm việc của anh tham gia một cuộc đấu thầu quan trọng kể từ khi thành lập, thuyết trình dựa trên hệ thống tính điểm do quản lý cấp cao của PM chấm, phương án nào đạt điểm cao nhất có thể giành được hợp đồng hoạt động và quảng bá cho năm tiếp theo.

Uống café xong căng thẳng cũng không giảm đi bao nhiêu, Tiêu Chiến nói với Stella một tiếng, sau đó đi đến khu vực hút thuốc, hút hết một điếu mới lại quay vào.

Stella hỏi anh đã ổn định lại chưa, có muốn quay về công ty trước không?

Tiêu Chiến nói được, đợi lên xe rồi mới nhắn Wechat cho Vương Nhất Bác, nói mình đi trước, nhưng anh cũng biết, Vương Nhất Bác lúc này hẳn là đang rất bận, vì thế lại bỏ thêm một câu: [Buổi tối đón anh tan làm.]

Lúc trở về công ty, mọi người đều tò mò về tình hình buổi thuyết trình nhưng cũng không ai dám lên tiếng hỏi, vì thế chỉ có thể cùng lên tinh thần chờ kết quả vào ngày hôm sau.

Theo quy trình, kết quả sẽ không được công bố cho đến một ngày làm việc sau đó, nhưng Stella không thể chịu đựng được, nghĩ đến cô và Từ Vân mấy năm nay cùng hợp tác quan hệ đã có thể coi như bạn bè, vì thế bốn giờ chiều liền nhắn cho Từ Vân một cái Wechat, bóng gió hỏi thăm kết quả.

Từ Vân trả lời cô với vẻ mặt: Trúng.

"Chết tiệt." Khoảnh khắc Stella nhìn thấy câu trả lời, không nhịn được mà buột miệng chửi thề một câu, sau đó vội vàng che miệng, khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, vài giây sau mới buông tay ra, trong ánh mắt mong chờ và nôn nóng của Tiêu Chiến, lớn tiếng tuyên bố: "Chúng ta trúng rồi! Mẹ kiếp! Một hạng mục lợi hại như vậy, chúng ta thật sự trúng rồi!"

Tiêu Chiến nín thở ngây người hồi lâu, trong tiếng hoan hô rầm trời lấy lại tinh thần, nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Anh bước ra khu vực văn phòng thông báo cho tất cả các nhân viên khác: "Mọi người ai không có việc gì quan trọng cần phải hoàn thành gấp trong hôm nay, đều có thể tan làm ngay bây giờ, ngày mai gặp."

Cùng lúc đó, anh nhận được WeChat của Vương Nhất Bác.

"Lập tức đến Xn bây giờ, hai mươi phút sau xuống dưới nhé."

Tiêu Chiến căn bản không thể đợi được hai mươi phút.

Vì thế, khi Vương Nhất Bác đến cao ốc Xn đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng bên đường nơi hắn thường dừng xe kia, chờ hắn.

Hắn dừng xe trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến phản ứng rất nhanh mở cửa xe chui vào trong, trực tiếp bổ nhào lên người Vương Nhất Bác, ôm chặt Vương Nhất Bác, thật vui vẻ cũng thật hưng phấn nói với Vương Nhất Bác: "Vừa rồi anh đã biết, công ty anh trúng thầu rồi."

"Ừm." Vương Nhất Bác cười đáp lời anh: "Cho nên em mới đến đây trước."

Mặc dù rất vui vẻ, nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút hoài nghi, trực tiếp hỏi Vương Nhất Bác: "Vậy, có phải là vì em không?"

Trong ánh mắt thấp thỏm và bức thiết của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không chút do dự nói: "Chuyện này không liên quan gì đến em cả, Tiêu Chiến."

Tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn một chút, khẩn trương lại chờ mong mà nhìn Vương Nhất Bác, chờ hắn tiếp tục nói cho hết lời: "Kỳ thật quyền biểu quyết vẫn nằm trong tay em, em quả thật cũng có nghĩ tới, nếu, em nói là nếu, tổng số điểm của phòng làm việc anh thấp, vì tâm tư riêng, em sẽ sử dụng quyền biểu quyết cuối cùng để bỏ phiếu cho phương án của anh, nhưng em đã không có cơ hội sử dụng quyền này." Vương Nhất Bác nhéo nhéo thật nhẹ lên má Tiêu Chiến, tựa như không có cách nào, nói đùa: "Làm sao bây giờ, anh ưu tú như vậy, phương án của anh, sự chuyên nghiệp của anh, khiến cho tất cả các quản lý cấp cao của PM đều cho điểm rất cao, em hoàn không có cơ hội thể hiện rồi, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác nói đùa, em hoàn toàn không có cơ hội thể hiện rồi, Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến chỉ cảm thấy, thì ra anh thật sự đã năm lần bảy lượt bởi vì Vương Nhất Bác mà cảm thấy an tâm, cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy được coi trọng, cảm thấy hạnh phúc.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx