Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Ánh sáng trong quán bar không đủ để có thể phân biệt rõ ràng khuôn mặt của một người ở khoảng cách xa, chưa kể thị lực của Tiêu Chiến cũng không tốt lắm.

Giờ phút này, anh cách Vương Nhất Bác rất gần, gần đến mức chỉ còn khoảng cách một nắm đấm, có lẽ cũng bởi vì Vương Nhất Bác cố ý ghé sát lại, giống như loại người thường thấy trong hộp đêm, thích gây sự chú ý hoặc muốn tiếp cận người khác.

Đây cũng là lý do Tiêu Chiến không thường đến hộp đêm. Trước kia lúc còn học Đại học, Leo từng đưa ba người cùng phòng ký túc xá - bao gồm cả Tiêu Chiến - đến hộp đêm, đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến đi.

Anh không hề có chút kinh nghiệm nào, cũng không có kiến thức gì về rượu, cho nên đã gọi một ly Long Island Iced Tea.

Hậu quả là ngày hôm sau anh bỏ lỡ buổi thi sáng. Lúc ngồi trên giường trong ký túc xá, cảm thấy đầu mình như bị chẻ làm hai, đau đến muốn nứt ra, trong ký ức lộn xộn anh nhớ ra đêm hôm trước lúc bọn họ rời khỏi quán bar, có một người đàn ông không nhớ rõ mặt đã đến bắt chuyện với anh, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu khó ngửi, khen ngợi vẻ ngoài điển trai của anh. Dường như Leo và ba người bọn họ còn xảy ra cãi vã với đối phương.

Tiêu Chiến đầu óc quay cuồng đứng dậy, liếc nhìn một vòng quanh phòng ký túc xá, ba người còn lại đều đang nằm dang chân dang tay trên giường, có nạn cùng chịu mà cùng nhau bỏ lỡ buổi thi.

Cho đến bây giờ, tất cả ấn tượng của Tiêu Chiến về những từ như "hộp đêm" hay "quán bar" đều là những ánh đèn lập lòe khó chịu, âm nhạc chói tai và mùi rượu nồng nặc khó ngửi.

Xuất hiện ở FIRST tối nay là bởi vì Leo đã liên lạc với anh trước khi tan sở, nói rằng tối nay sẽ có một lô rượu mới đã đặt trước được giao đến, quản lý của FIRST có thể sẽ rất bận rộn, không thể đảm đương được tất cả mọi chuyện, nếu giao cho người khác hắn lại không an tâm, chỉ có thể nhờ vả Tiêu Chiến đến trông chừng giúp.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Bên trong FIRST đặc biệt ồn ào, âm nhạc mở rất lớn, cần phải đi qua một lối nhỏ có rất nhiều gương mới có thể vào trong. Có hai quy trình bảo mật bên trong và bên ngoài, cần phải trình QR code kiêm thiệp mời nội bộ mới có thể vào được, việc kiểm tra cũng rất nghiêm ngặt.

Cho nên, tối nay Tiêu Chiến không phải chịu đựng màn tiếp cận khó chịu nào, cũng không có ai thô lỗ và ngạo mạn đến mời anh uống rượu.

Chẳng qua, vẫn có một khúc nhạc đệm nhỏ đang xảy ra trước mắt.

Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, nói chuyện với anh ở khoảng cách ái muội, hỏi anh mượn được thuốc lá rồi liền giả vờ không quen biết sao?

Hôm qua Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác nhưng cũng đã nhớ rõ khuôn mặt này của hắn. Bởi vì vẫn chưa giới thiệu tên tuổi cho nhau, cho nên miệng đã hơi hé ra mà không thể gọi ra tên của đối phương, điều này khiến cho gương mặt ngơ ngác kia mang chút dáng vẻ trẻ con không thích hợp xuất hiện ở hộp đêm.

Anh nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một lúc, sau đó lựa chọn từ bỏ ánh mắt im lặng như vậy, chỉ chỉ vào điện thoại di động vẫn đang nhận cuộc gọi rồi nói với Vương Nhất Bác: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại trước."

Tiêu Chiến nghiêm túc trả lời mình, điều này khiến Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc mỉm cười nói được, sau đó nghiêng người tránh sang một bên, nhường một lối đi cho Tiêu Chiến.

Lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngửi thấy một mùi hương mơ hồ, rất nhẹ, có thể là nước hoa hoặc một loại sữa tắm nào đó. Anh chợt nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ, cho rằng Vương Nhất Bác không thích hợp với một dịp như thế này.

Tiêu Chiến tìm được một kho hàng tạm thời ở phía sau, đóng cửa lại mới nghe được giọng của người trong điện thoại, Leo nói với anh rằng hắn vừa gửi đến một bill hàng, trên đó có danh sách và giá cả của những mẫu rượu sẽ được giao vào tối nay.

"Tối nay thế nào, náo nhiệt không?" Tâm trạng Leo rất tốt, vui vẻ nói cười, còn không quên trêu chọc Tiêu Chiến: "Có ai lọt được vào mắt xanh của cậu chưa?"

Tiêu Chiến khẽ cau mày, ấn đầu ngón tay vào giữ lông mày, thành thật mà nói, những người có mặt ở FIRST tối này, ngoại trừ Bartender trò chuyện với anh lúc anh ngồi ở quầy bar, còn lại anh không hề nhớ được ai cả.

Anh tiếp tục nói chuyện công việc: "Tôi sẽ giúp cậu nhận xong lô hàng này rồi về nhà, vẫn còn một số việc đang làm dở cần hoàn thành."

"Được rồi, vất vả rồi."

Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, một tin nhắn thoại của quản lý được gửi đến, nói lô rượu mới đặt từ trước đã được chuyển đến phía sau quầy bar, hỏi Tiêu Chiến có muốn ra ngoài xác nhận chút không.

"Được, tôi ra liền bây giờ đây." Anh gửi tin nhắn, vỗ vỗ bụi bẩn bám trên quần áo, chỗ vai phải, rồi bước ra khỏi nhà kho tạm.

Người quản lý đang kiểm tra số lượng cùng một nhân viên trông có vẻ là sinh viên Đại học, thấy Tiêu Chiến đi ra, anh ta liền lấy điện thoại ra nhấn mở một trang tài liệu đưa cho Tiêu Chiến: "Tôi vừa đếm xong, số lượng vừa đúng."

"Được, Leo đã trả tiền cọc rồi phải không?"

"Đúng vậy, anh xem chỗ này lại một lần, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ ký. Leo tổng sẽ thanh toán phần còn lại vào tuần tới."

"Được, vậy anh đi làm việc trước đi, tối nay rất đông người."

Quản lý gật đầu, nói mình hút một điếu thuốc xong sẽ vào, sau đó lấy trong bao thuốc lá ra một điếu đưa cho Tiêu Chiến, hỏi Tiêu Chiến có muốn hút không.

Tiêu Chiến nhìn điếu thuốc, lơ đãng giây lát, lại vô thức sờ sờ túi quần, nhớ đến cảnh tượng mình hỏi một người lạ xin thuốc lá, sau đó cảm thấy vô cùng xấu hổ và kỳ quặc.

Anh từ chối điếu thuốc người quản lý đưa cho, lịch sự nói: "Không cần đâu, không hút thuốc."




Sau khi kiểm kê xong toàn bộ, cũng đã gần một giờ trôi qua kể từ lúc Tiêu Chiến rời khỏi quầy bar. Trong một giờ này, anh quả thật không hề nhớ đến người mình đã gặp trong quán bar một giờ trước.

Gió đêm đầu Thu mát mẻ, có hai ba khách hàng đang đứng hút thuốc và trò chuyện trong khu vực hút thuốc của quán bar, Tiêu Chiến muốn vào bên trong cần phải đi qua khu vực hút thuốc này, quần áo hôm nay đã dính rất nhiều thứ mùi khác nhau, anh cảm thấy có chút khó chịu, chỉ muốn về nhà ngay.

Đi ngang qua khu vực hút thuốc, ánh mắt của một vị khách hàng dừng lại trên người anh trong vài giây, sau đó tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Ngay khi bước vào quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ đến đau màng nhĩ, Tiêu Chiến cảm thấy trong đầu mình toàn là tiếng ong ong, liền đi về hướng toilet.

Bàn tay anh hơi khô, có lẽ là do vừa rồi hỗ trợ di chuyển thứ gì đó nên dính bụi.

Vừa đẩy cửa toilet ra, Tiêu Chiến lập tức sửng sốt, cùng lúc đó, Vương Nhất Bác đang đứng rửa tay cũng nhìn qua, ánh mắt hai người lần nữa chạm nhau trong đêm nay.

Tiêu Chiến dừng bước, sau đó mới đi vào trong.

Đối phương rút ra hai tờ giấy lau tay, lau khô rồi ném khăn giấy vào chiếc giỏ ở bên cạnh, khẽ cười nói với Tiêu Chiến: "Tôi tưởng anh cho tôi leo cây."

Tiêu Chiến không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, nhưng anh cảm thấy mình cũng đâu có hứa hẹn gì, chẳng hạn như bảo đối phương chờ mình, hay là không gặp không về gì đó.

"Tôi cũng không có hẹn cậu." Tiêu Chiến không có chút tự tin nào, có lẽ là cảm thấy áy náy, ngay sau đó anh nhận ra mình dùng sai từ, liền giải thích: "Ý của tôi là, tôi cũng không bảo cậu chờ tôi."

Vương Nhất Bác thật ra không phải cố ý ở lại để chờ Tiêu Chiến, Tưởng công tử dẫn theo vài người bạn tới, nói muốn giới thiệu một người với hắn, là một họa sĩ trẻ đang nổi trong giới, muốn tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật nhỏ trong bảo tàng của Vương Nhất Bác vào đầu năm sau.

Lịch triển lãm đầu năm thường rất khó đặt, thông thường phải đặt trước ít nhất nửa năm. Tưởng công tử mở miệng, nói tiểu họa sĩ này thật ra là em họ của gã, người đã giúp gã rất nhiều trong việc tranh thủ sự ủng hộ của gia đình đối với quan hệ của gã và Phó Nguyên, hy vọng Vương Nhất Bác có thể nể mặt mà sắp xếp lịch mở triển lãm cho cậu ta.

Vương Nhất Bác bảo Tưởng công tử sau này chuyện nhỏ như vậy chỉ cần gửi Wechat cho hắn là được, chỉ như vậy thôi mà cũng phải đặc biệt tổ chức cho cả nhóm đi uống rượu, ảnh hướng đến việc nghỉ ngơi của hắn đêm nay.

"Tôi đang bị cảm, cậu lại nhất định một hai phải làm chuyện thừa thãi như vậy, sau này nếu không có chuyện gì cần thiết, tốt nhất đừng tìm tôi."

Tưởng công tử cười lớn, mở một chai rượu cực kỳ quý, mời Vương Nhất Bác uống, nói uống không hết thì cứ gửi vào tủ của gã là được.

Vương Nhất Bác dựa vào phía trong cùng của cùa ghế sofa, ánh mắt luôn chú ý đến hướng quầy bar, DJ âm nhạc đã đổi rất nhiều bài mà Tiêu Chiến vẫn chưa quay lại.

Hôm nay, ban ngày lúc Vương Nhất Bác ở phòng làm việc xem một số hình ảnh chủ đề do công ty giám tuyển gửi đến, đã cho gọi Từ Văn đến văn phòng của mình.

"Lần trước anh nói, Giám tuyến mới tiếp quản dự án của chúng ta tên là gì?"

"Là họ Tiêu, tên Tiêu Chiến." Từ Vân thấy đại lãnh đạo đột nhiên hỏi chuyện này, có lẽ là muốn tìm hiểu lý lịch công tác và năng lực của đối phương, cho nên liệt kê một số triển lãm nghệ thuật quy mô lớn mà Tiêu Chiến chịu trách nhiệm quản lý, nói với giọng điệu rất nghiêm túc: "Những dự án mà Tiêu tổng giám đảm nhiệm đều rất nổi tiếng, anh ấy rất có trách nhiệm, con người cũng rất tốt, ngoại hình còn rất đẹp."

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, không biết là đáp lại câu nào trong cả tràng dài kia của Từ Vân.

Từ Vân hỏi Vương Nhất Bác liệu đã xác định được hình ảnh nào là hình ảnh chủ đề chưa? Tiếp theo còn rất nhiều tài liệu cần bổ sung, thời gian tổ chức triển lãm đã rất gần.

"Cái này đi." Vương Nhất Bác chỉ vào bức ảnh thứ ba, nói với Từ Vân: "Thư mời phải được hoàn thiện trong hôm nay và gửi đến tất cả các vị lão sư đã được mời tham gia triển lãm."

"Hiểu rồi, tôi lập tức gửi danh sách cho Tiêu tổng giám."


Ngoài việc có thể ghép tên vào khuôn mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gần như không biết gì nhiều về anh.

Hắn cho rằng Từ Vân nói rất đúng, Tiêu Chiến quả thật rất đẹp, trong đám đông chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra anh, tuy nhiên gần một giờ đã trôi qua, hắn vẫn không được dùng đến cái liếc mắt này như ý nguyện.

Vương Nhất Bác vừa mới hồi phục sau cơn cảm mạo nên tối nay chỉ uống nửa ly rượu, cả người lơ đãng, ngón tay gõ nhịp trên đùi theo tiết tấu âm nhạc, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu họa sĩ nhờ Tưởng công tử giúp đỡ cầm ly rượu đi tới, tự giới thiệu mình là Dư Yến, Vương Nhất Bác không nghe rõ nhưng vẫn gật đầu với cậu ta, sau đó quay mặt đi, vẫn nhìn về hướng quầy bar.

Dư Yến có chút xấu hổ, cậu ta nghe nói ngoài Bảo tàng thành phố, phòng triển lãm nổi tiếng nhất ở Tân Cảng chính là bảo tàng nghệ thuật tư nhân của Vương Nhất Bác, đối với những nghệ sĩ trẻ tuổi này mà nói, có thể tổ chức triển lãm ở bảo tàng nghệ thuật này chính là kênh tốt nhất để mở rộng danh tiếng của họ, vì vậy mới vội vàng nhờ Tưởng Tuyên giúp đỡ.

Tưởng Tuyên trước đó từng nói qua, người bạn này của gã, không dễ nói chuyện lắm, nhưng Dư Yến không ngờ lại khó nói chuyện đến mức này, vì thế liền biết điều đứng lên muốn rời đi, nhưng đúng lúc Vương Nhất Bác cũng đứng lên, cho nên đụng phải cánh tay của Dư Yến, rượu trong chén của cậu ta bắn tung tóe lên quần áo của Vương Nhất Bác.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Dư Yến hoảng hồn vội vàng xin lỗi, rút mấy tờ khăn giấy tới muốn lau đi.

Vương Nhất Bác khẽ cau mày, muốn tránh tiếp xúc với người trước mặt nên dang hai tay ra hai bên, hình ảnh có chút buồn cười.

Tưởng Tuyên nghe tiếng động quay đầu nhìn qua, biểu tình của Vương Nhất Bác thoạt nhìn có chút bực bội, đi vòng qua chiếc ghế sofa dài, nói: "Tôi đi toilet."


"Cậu khiêu khích hắn?" Tưởng Tuyên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

Dư Yến vội vàng giải thích nói không có: "Không phải anh nói em đến cảm ơn anh ấy sao? Em chỉ mới nói tên mình, sau đó anh ấy cũng không để ý đến em, em định rời đi thì không cẩn thận đụng phải anh ấy."

Tưởng Tuyên cười cười, không nói thêm gì nữa.

Vương Nhất Bác rời khỏi chỗ ngồi đi đến toilet dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, rất may, chiếc áo hoodie hắn mặc hôm nay có màu đen, cho nên không nhìn ra vết rượu trên đó. Hắn dùng khăn giấy ướt lau lau mấy lần trên áo, lúc cúi đầu rửa tay, hắn còn nghĩ không hiểu vì sao tối nay sao mình lại ngồi ở đây lãng phí thời gian hết một giờ.

Giữa lúc đang suy nghĩ về chuyện này, Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, hẳn là do quá nóng, chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Chiến mở ra hai nút cổ, hai má ửng hồng.

Trong đầu Vương Nhất Bác không đúng lúc nghĩ đến một số hình ảnh mà người trưởng thành sẽ nghĩ, đồng thời vì những suy nghĩ này mà lại cảm thấy khẩn trương thêm vài phần, giống như tự giễu mà cười khẽ, nói với Tiêu Chiến: "Tôi tưởng anh cho tôi leo cây."

"Tôi cũng không có hẹn cậu."

"Ý tôi là, tôi không bảo cậu chờ tôi."

Tiêu Chiến liên tiếp đưa ra hai lời giải thích, không chịu thua kém mà bước chân đi vào, đứng cách Vương Nhất Bác khoảng một mét, đặt tay dưới vòi cảm ứng, rửa sạch bụi khô trên tay, sau đó lấy khăn giấy ướt ở phía trên bồn rửa mặt ra, lau mồ hôi trên trán.

Anh muốn cố gắng hết sức bỏ qua ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhưng rõ ràng là tốn công vô ích, chỉ đành nhìn đối phương qua gương, lại một lần nữa nhớ ra mình không biết tên của đối phương, cho nên chỉ có thể nói: "Xin lỗi, tiên sinh, nếu là vì tối hôm qua tôi mượn thuốc lá của ngài, vậy hết bao nhiêu tiền, tôi có thể chuyển lại cho ngài."

"Anh..." Vương Nhất Bác dừng lại một chút, hắn ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Tiêu Chiến, đột nhiên đổi giọng: "Vừa rồi anh cũng mượn thuốc lá của người khác sao?"

Tiêu Chiến thật sự không biết cách đối phó với trò đùa hoặc sự tiếp cận của người lạ, anh có thể bình tĩnh đối phó với mọi loại bên A trong công việc, nhưng lại không thể dùng tư thái vân đạm phong khinh mà đối phó với một người xa lạ trong cuộc sống.

Chẳng hạn như hiện giờ, anh rõ ràng có thể cảm nhận được đối phương quả thật đang đợi anh, vừa rồi cũng thật sự là trêu chọc anh. Anh đủ thông minh để phản ứng lại ý tứ trong lời của Vương Nhất Bác, giọng nói nghẹn lại, hung dữ nói với hắn: "Không có."

Tiêu Chiến cảm thấy, nếu không phải toilet lại có người đẩy cửa bước vào, có lẽ anh sẽ tiếp tục duy trì ngữ khí hưng dữ này mà giải thích với đối phương, rằng anh không phải kiểu người có thể tùy tiện gặp ai cũng hỏi mượn thuốc lá.

Điều này có vẻ thật sự kỳ quặc, bọn họ chỉ là những người xa lạ.

Người quản lý đẩy cửa toilet bước vào, nhìn thấy Tiêu Chiến thì dùng giọng điệu thân thuộc nói với anh: "Tôi còn tưởng anh đã đi rồi. Vừa rồi Leo tổng mới nhắn tin cho tôi, nói sau khi kiểm kê anh phải về trước."

"Ừm, về liền giờ đây, bận lắm à?" Tiêu Chiến phớt lờ Vương Nhất Bác, quay sang hỏi Quản lý.

"Vẫn ổn." Người quản lý nhìn ống tay áo xắn lên của Tiêu Chiến, cũng ngửi thấy mùi thuốc lá do Tiêu Chiến đi qua khu vực hút thuốc ám vào người, mỉm cười nói: "Sao anh còn tự mình chuyển rượu vậy? Tùy tiện gọi vài người tới hỗ trợ là được. Nhân tiện, bên cạnh khu vực hút thuốc còn có một lối đi dành cho nhân viên, lần sau anh đi bên đó là được, không cần phải đi qua khu vực hút thuốc nữa."

"Vậy à, nơi này tôi còn chưa quen thuộc lắm, Leo đây là muốn biến quán bar trở thành mê cung luôn ư?" Tiêu Chiến nói đùa.

"Leo tổng nói anh ấy muốn biến FIRST thành một quán bar hot nhất trong thành phố, cho nên không đi theo cách thông thường." Người quản lý cũng phối hợp nói đùa với anh, bộ đàm bỗng truyền đến tiếng gọi từ quầy bar, anh ta chào Tiêu Chiến rồi nói mình phải đi trước.

Tiêu Chiến không muốn ở lại quán bar thêm nữa, càng không muốn tiếp tục ở lại trong toilet này, trước khi rời đi, anh cũng không quay đầu lại chào hỏi người đàn ông lạ mặt lúc nào cũng dễ dàng xuyên tạc lời của mình.

Chỉ là mới đi được vài bước ra bên ngoài, trên lối rẽ vào phòng làm việc của nhân viên, Vương Nhất Bác đã đi theo đến gần, dùng lực đạo vừa phải nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, sau đó nhanh chóng buông ra.

"Xin lỗi anh."

"Gì cơ?" Tiêu Chiến cảm thấy vùng da nhỏ trên cổ tay vừa bị đối phương nắm giữ có chút tê dại, ngứa ngáy.

"Vừa rồi là tôi nói sai rồi, muốn xin lỗi anh."

"Ò, được." Tiêu Chiến ngẩn người gật gật đầu, không hiểu vì sao năng lực suy nghĩ lại bị đối phương lấy đi, ông nói gà nói vịt nhẹ giọng đáp: "Tôi chưa từng hỏi mượn thuốc lá của ai khác."

Có lẽ là bởi vì biểu cảm của TIêu Chiến lúc nói câu này quá nghiêm túc, cho nên trông càng có vẻ dễ thương hơn, mặc dù 'dễ thương' không quá phù hợp để miêu tả một người đàn ông, nhưng từ góc độ xu hướng tính dục của Vương Nhất Bác thì miêu tả này thập phần thỏa đáng và hợp lý.

Vương Nhất Bác có lẽ không nhịn được mà cười rất khẽ, thậm chí còn bước đến khẩy khẩy chơi đùa vài sợi tóc hơi ướt vương trên trán Tiêu Chiến, thản nhiên hỏi Tiêu Chiến: "Vậy thuốc lá tôi đưa cho anh, anh đã hút rồi sao?"

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn đối phương, lắc đầu nói không có, lại nói: "Cái bật lửa kia trông có vẻ rất đắt tiền, giá bao nhiêu vậy? Tốt nhất là tôi nên chuyển lại cho cậu."

"Anh có muốn thử thuốc lá đó không?" Vương Nhất Bác trả lời bằng một câu hỏi.

"Gì cơ?" Câu hỏi này không biết đã là lần thứ mấy Tiêu Chiến hỏi ra trong tối nay, anh vĩnh viễn không theo kịp dòng suy nghĩ của đối phương.

Cho nên khi nụ hôn của đối phương rơi trên môi anh, Tiêu Chiến chỉ kịp nghĩ tới một điều trong đầu, anh còn chưa biết tên hắn.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx