Chương 3 - Đại bản doanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác không có đồ gì nhiều, chỉ một chiếc vali và một cái ba lô đã đủ thu dọn mọi thứ. Vốn cũng không định sau khi tốt nghiệp sẽ ngây người ở Macao, cho nên trong phòng thuê cũng không mua quá nhiều đồ.

Sáng sớm Tiêu Chiến đã đi bộ tới, định bụng chăm sóc cho đồ đệ mới một chút, kết quả chậm một bước, gia hỏa này cũng không biết dậy từ mấy giờ, đã sớm thu dọn xong xuôi, lúc này đang đợi chủ nhà kiểm tra phòng ở.

"Đại ca, hành lý của anh đâu?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Đại ca cái gì, gọi sư phụ."

"Gọi sư phụ cứ như anh đã già lắm rồi ấy, không thì tôi gọi anh là Tiêu Chiến đi."

"Gọi tiếng sư phụ tôi nghe trước cái đã, sau này cậu muốn gọi thế nào thì gọi."

Thế nhưng tiếng sư phụ kia Vương Nhất Bác thế nào cũng không gọi ra nổi, cứ luôn cảm thấy có chút mùi chua của vườn lê triều Thanh.

Không gọi thì không gọi, Tiêu Chiến cũng chẳng để tâm lắm, dù sao trong lòng hắn, nhận đồ đệ thì phải nuông chiều dạy dỗ, đã không đến đủ sớm giúp đồ đệ dọn đồ rồi, muốn thế nào cứ mặc cậu đi, hắn không quan tâm cậu thì ai quan tâm.

Lúc này đã đi qua hải quan, từ Chu Hải đến Dương Sóc phải ngồi tàu cao tốc, khoảng cách không quá xa nhưng cũng phải mất một ngày dài. Xe bán cơm hộp trên tàu cao tốc đẩy tới đẩy lui ba lần, vừa đi qua bụng hai người đều kêu ùng ục, Tiêu Chiến huých khuỷu tay vào Vương Nhất Bác: "Muốn giờ ăn hay đợi đến Dương Sóc hãy ăn?"

Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ, Tiêu Chiến lại nói: "Ngủ một lát đi, đến Dương Sóc rồi ăn, mì ở Dương Sóc rất ngon."

Cuối cùng Vương Nhất Bác mua hai cái bánh tart trứng trên tàu, ăn hết một cái, lại ăn sang cái thứ hai.

Tiêu Chiến ngửi thấy mùi, nghe thấy tiếng, hai mắt he hé: "Hai cái cậu đều ăn hết? Không cho tôi một cái à?"

"Anh cũng đâu thích. Bánh tart trứng lần trước tôi đưa anh để hai ngày cũng chưa ăn."

"Cậu nhìn thấy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vô nghĩa, lúc đến phòng anh đã thấy rồi, tối hôm qua anh uống nhiều đưa anh về lại thấy, sáng nay cùng anh quay về lấy đồ vẫn thấy."

Tiêu Chiến cười: "Tôi không thích là chuyện của tôi, nhưng cậu phải hỏi tôi một câu chứ, đây là hai chuyện khác nhau, biết không. Lỡ như ngày nào đó tôi muốn ăn thì sao."

"Anh thật sự không thích?"

"Ừm, không thích ăn đồ ngọt."

Vương Nhất Bác bày ra vẻ cực kỳ ghét bỏ: "Vậy hôm đó anh còn hỏi tôi bánh tart trứng ăn ngon không làm gì?"

Tiêu Chiến dõng dạc: "Tôi chỉ muốn biết chiếc bánh tart trứng kia là cậu mua để tự ăn hay mang về cho người khác, lỡ như ở nhà cậu còn giấu một đại cô nương thì sao, như thế tôi sẽ không kêu cậu leo núi, có đối tượng khó tránh khỏi sẽ có lo lắng, tôi ngại phiền."

"Dựa trên ý này của anh, về sau tôi cũng không thể có đối tượng sao?"

"Tôi đâu có nói như thế, cậu cứ tùy tiện thôi, nhưng tốt nhất đừng gây ra phiền phức gì, nể mặt hồng bao lớn, để sư phụ cậu bớt lo chút."

"Nếu không tôi trả lại hồng bao kia cho anh đi, tránh để anh lại áp chế tôi, tôi cứ có cảm giác mình như bán thân vậy."

"Hắc, nói như thế, cậu còn rất đắt giá đấy, bán không ít đâu."

Vương Nhất Bác thầm nghĩ bản thân sao lại nhận một vị sư phụ như thế này, nếu không phải có thể tra thông tin rõ ràng trên mạng, cậu thật nghi ngờ Tiêu Chiến là mấy tên giang hồ mồm mép tép nhảy lừa bịp người khác.

Cậu ba miếng xử xong hai cái bánh tart trứng, vụn bánh rớt trên ngực bị cậu tùy tiện phủi phủi vài cái, hết sức thỏa mãn.

Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác thật sự thích đồ ngọt. Đêm qua nói đi ăn cơm, Vương Nhất Bác vừa xem danh sách vừa phàn nàn, nhà hàng tiêu chuẩn Michelin muốn ăn phải đặt trước ít nhất một tuần, gọi điện thoại mấy lần đều bị từ chối.

"Anh rốt cuộc muốn ăn gì nào? Những chỗ đắt tiền đều không đặt được."

Tiêu Chiến đứng bên cạnh cậu cười, dáng vẻ nghiêm túc của đồ đệ ngoan đặc biệt khiến người ta yêu thích.

"Cười gì."

"Cười cậu bắt người tay ngắn, tôi cũng chẳng nói muốn ăn ở nhà hàng sang trọng đắt tiền, ăn ngon là được, bình thường cậu hay ăn gì? Tùy tiện đưa tôi đến một nơi là được."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát: "Nhà hàng xoay ở tháp Macao ăn khá ngon."

(Nhà hàng xoay: Nhà hàng được thiết kế theo hình tròn, luôn xoay tròn với tốc độ không đổi, rất thuận tiện để thực khách vừa ăn uống vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.)

"Được nha, vậy chúng ta đến tháp Macao đi."

Mấy trăm tệ một vé buffet, hương vị không quá ngon, cũng không phải khó ăn, Vương Nhất Bác có một bộ phối hợp của riêng mình, xem ra quả thật rất thường ghé đến.

Lúc đó trời còn chưa tối hẳn, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một vị khách nhảy bungee nhảy xuống, vẫn luôn làm mọi người giật mình sợ hãi, khiến những người ăn uống giữa lưng chừng trời đều có vẻ thật ngu ngốc.

Tiêu Chiến không ăn salad, chỉ ăn hải sản và thịt bò, thầm nghĩ cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi ngu ngốc này.

"Có chút khát, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác gọi phục vụ mang đến một chai rượu nho trắng nhỏ, nhân tiện đứng lên đi lấy đồ ăn. Tiêu Chiến từ xa nhìn cậu lấy đồ ngọt, nhìn đến cực kỳ có hứng thú.

Gia hỏa này sở dĩ thích buffet, có lẽ cũng một phần vì nơi này có rất nhiều loại bánh ngọt.

Đây chẳng phải chính là bạn nhỏ đó sao.


Vương Nhất Bác không chỉ thích ăn đồ ngọt, còn không ăn được cay. Đến Dương Sóc một tô mì trộn cậu ăn không được hai miếng liền bỏ, có muốn trách cũng phải trách Tiêu Chiến không hỏi cậu, cứ theo khẩu vị của mình mà gọi hai phần.

"Thế này mà cay ư? Đâu có cay."

Tiêu Chiến chậm rãi trộn mì, thử trái thử phải, vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác quá yếu.

"Đại Tả! Quá cay, cho thêm chút nước canh." Tiêu Chiến gọi.

"Đâu có cho thêm cay." Ông chủ quán ăn đi tới.

"Không phải nói tôi, là nói cậu ta."

Vương Nhất Bác cay đến mức không thể nói chuyện được, vừa mở miệng chẳng khác gì rồng phun lửa, nước mắt ào ào tuôn rơi, ngẩng đầu chớp chớp mắt cầu cứu ông chủ. Không ngờ Tiêu Chiến trong miệng những người bạn leo núi ở đại bản doanh Trung Quốc, thiên đường leo núi Trung Quốc, chưa cần phải dùng tới một cái nào, chỉ với một tô bún gạo cay đã khiến cậu phải quỳ phục.

"Mẹ kiếp này mẹ nó là ai thế."

Ông chủ quán ăn tuy không thể nói là cường tráng, nhưng nhìn thể trạng cũng giống một người biết leo núi, Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu, anh ta thế mà bị dọa đến lui về sau hai bước rưỡi.

"Đồ đệ của tôi. Anh mau đi lấy nước canh đi, không thấy người ta bị cay đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng rồi à."

Ông chủ nhìn Tiêu Chiến không chớp, đầy mặt đều là dấu chấm hỏi, nhưng dưới ánh mắt của Tiêu Chiến cuối cùng gì cũng không hỏi, mang tô của Vương Nhất Bác quay về phòng bếp.

"Tôi lấy cho cậu chút đồ uống." Tiêu Chiến đứng dậy.

Tủ lạnh ở sau lưng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại đi theo Đại Tả vào phòng bếp, chẳng qua rất nhanh đã lại quay ra, sau đó mới đến tủ lạnh lấy sữa đậu nành ướp lạnh cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác một hơi uống hết ba chai, cuối cùng khôi phục thần trí, nhưng hai má và tai vẫn đỏ đến kỳ cục, Tiêu Chiến cũng quá lòng lang dạ sói, lại bị cậu chọc cười.

"Lỗi của tôi, lẽ ra phải hỏi một chút cậu có ăn cay được không."

Vương Nhất Bác hỉ mũi lần cuối cùng, hắng hắng giọng, nói: "Muốn mưu sát đệ tử ruột của anh chứ gì."

Đại Tả lại mang đến một tô mì khác cho Vương Nhất Bác, vừa mới làm, đầy đến ngọn.

"Nào nào nào tô này không có tí cay nào, Tiêu Chiến nhận đồ đệ, thế mà chẳng chịu nói tiếng nào với mấy anh em, không chút trượng nghĩa, chuyện này quay về cậu cứ trách cậu ta đi, ở chỗ này của tôi thích ăn gì thì ăn, ký túc xá trên lầu cũng là của tôi, thích ở lúc nào thì ở, nếu đã là đồ đệ của Tiêu Chiến, vậy cũng là huynh đệ của tôi."

"Nhất Bác, đây là Đại Tả, Tả Tiểu Hoa," Tiêu Chiến giới thiệu, hắn nhìn Đại Tả: "Cùng tôi leo núi, cũng phải mười năm rồi nhỉ."

"Hẳn là như vậy. Rất lâu." Đại Tả nói: "Từ từ ăn nha, ăn xong bảo Tiêu Chiến dẫn cậu đến câu lạc bộ leo núi Dương Sóc làm quen. Chơi cho thỏa thích đi, đi đâu làm gì, cậu cũng tuyệt đối đừng bỏ tiền, để sư phụ cậu soát mặt là được."

Đại Tả dù sao cũng là người làm ăn buôn bán, tất cả đều nhờ vào cái miệng, Tiêu Chiến mấy cân mấy lạng, mười mấy năm trước anh ta đều đã biết cả rồi, nào đến nỗi phải nói một đống những lời vô nghĩa sáo rỗng như vậy.

Tiêu Chiến vùi đầu ăn mì, hắn cũng bị cay, nhưng là cay đến đặc biệt sảng khoái, vội vội vàng vàng ăn xong một tô, lại vào phòng bếp một chuyến, tự mình bưng một đĩa chân vịt chiên lớn ra gặm.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đĩa chân vịt chiên, dựa vào màu sắc và mùi vị mà phán đoán trong đầu nó rốt cuộc có cay hay không cay, Tiêu Chiến đẩy đến trước mặt cậu: "Không cay, ưu tiên lấy loại không cay cho cậu. Ăn xong đưa cậu đến xem gia sản của tôi."


Thứ mà Tiêu Chiến gọi là gia sản hẳn là một số đồ có giá trị, thiết bị quay chụp còn cả thiết bị leo núi, Vương Nhất Bác đại khái có thể đoán được, nhưng cậu không ngờ nơi Tiêu Chiến dùng để cất những thứ này, lại là một chiếc RV cực ngầu có rơ moóc đã được độ chế.

Đây là một khu doanh địa RV rất lớn, trong doanh địa có một phòng tập leo núi dành cho người mới bắt đầu (Tiểu nham quản), cũng là câu lạc bộ leo núi, Dương Sóc có rất nhiều ngọn núi vách đá trơn trượt, độ cao không lớn so với mực nước biển, độ khó lại không nhỏ, cho nên ở chỗ này tập leo núi, leo vách đá, về cơ bản cũng giống như đang leo núi.

Tiêu Chiến ném ba lô và va li lên bãi cỏ, nói với Vương Nhất Bác: "Giúp tôi làm chút việc đi."

Kết nối hai ống nước dài, hai người rửa mặt ngoài và phần nóc của chiếc RV sáng choang, Tiêu Chiến tìm chìa khóa mở cửa dẫn Vương Nhất Bác vào.

"Tôi không mua nhà, vì cũng chưa nghĩ ra sẽ ở đâu, cũng không thể lúc nào cũng ở một chỗ, cho nên chiếc xe này rất thích hợp với tôi, về cơ bản khi ở trong nước muốn đi đâu đều dựa vào nó, vì thế toàn bộ gia sản đều để trong xe."

Tiêu Chiến bật công tắc đèn, giới thiệu với Vương Nhất Bác: "Hai chiếc hòm này đều là thiết bị quay chụp, máy tính dùng để cắt phim, những thứ ở đằng kia tất cả đều là thiết bị dùng để leo núi, quay về tôi dọn dẹp lại một chút, dành ra một chỗ cho cậu, cho cậu chỗ để thiết bị. Chiếc xe này vốn có bốn chiếc giường, không dùng đến nên tôi sửa lại, hiện giờ đúng lúc có hai cái, cái bên trên thuộc về cậu."

Vương Nhất Bác bước đến vỗ vỗ: "Hai chúng ta buổi tối sẽ ngủ trên xe?"

"Không phải, lúc đi leo núi mới ngủ trên xe, nếu ở Dương Sóc, ngủ ở đâu cũng được, tôi thường vẫn ngủ lại chỗ Đại Tả, sáng thức dậy có đồ ăn ngay."

Vương Nhất Bác nhích hai bước, cầm dây thừng và đai an toàn dùng để leo núi lên ngắm nghía nghiên cứu.

Những thứ đồ này của Tiêu Chiến, chỗ nào cũng đầy dấu vết loang lổ. Vương Nhất Bác thử độ co dãn, cảm thấy không giống như đã dùng nhiều năm, nhưng những vết bẩn trên đó lại khiến cậu không thể không tò mò, những chiếc dây thừng này rốt cuộc đã trải qua những gì.

"Tiêu Chiến! Đã về rồi sao không chịu nói một tiếng thế!" Ngoài cửa có tiếng gọi.

Tiêu Chiến nghe tiếng bước ra ngoài, ôm người nọ một cái: "Nói cái gì mà nói, về thì về thôi."

Phan Thụ đập một cái lên lưng hắn: "Cậu nha, lần này đi Macao ở lâu như vậy, mấy anh em còn tưởng cậu say chết ở sòng bạc luôn rồi."

Tiêu Chiến khinh thường cười cười: "Chết ở Macao? Hình tượng của tôi bây giờ là vậy rồi đúng không, tòa nhà cao nhất ở Macao cũng chỉ cao hơn ba trăm mét so với mực nước biển thôi đó."

"Vốn rất lo lắng cho cậu, nhưng trông cậu có tinh thần thế này, trạng thái vẫn ổn a, đêm nay đi đâu uống."

Tiêu Chiến lắc đầu: "Tôi phải làm thầy người khác, ai cùng anh uống mỗi ngày được."

Vương Nhất Bác đúng lúc ló đầu ra: "Hôm qua anh uống còn ít sao?"

Phan Thụ nhảy lùi ra sau một bước: "Chết tiệt, ai đây, sao lại ở trong xe cậu, làm tôi giật cả mình."

"Đồ đệ tôi, đáng yêu không."

Phan Thụ vừa bước đến vừa tự giới thiệu: "Tôi là Phan Thụ, gọi tôi lão Phan là được."

"Nhất Bác, Phan Thụ đây là ông chủ của doanh địa này, cũng là người quản lý câu lạc bộ ở doanh địa."

"Tôi là Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác vươn tay ra, nói.

Bàn tay Phan Thụ dừng ở không trung, hoài nghi đánh giá Vương Nhất Bác. Động tác tạm dừng giữa chừng khiến cả hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Phan Thụ đưa tay đến nắm trước.

"Huynh đệ, bàn tay này của cậu, tôi nắm cảm thấy không giống bàn tay của người leo núi lắm." Phan Thụ nói.

Tiêu Chiến xen ngang: "Này này này, bớt chạm vào đồ đệ tôi đi, người ta là sinh viên vừa tốt nghiệp da non thịt mềm, vừa mới vào nghề ngày hôm qua thôi, còn chưa có nhập môn đâu."

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy thật thái quá, ba lô và vali của mình còn đang ném trên bãi cỏ, bằng tốt nghiệp, tất cả giải thưởng mà cậu đạt được, còn cả cuốn sổ lưu niệm mà thị trưởng thành phố Macao trao tặng, tất cả đều để bên trong, thế mà cậu lại đi đến một nơi dường như không cần tất cả những thứ này. Nơi này người nào người nấy tựa hồ đều không đáng tin cậy giống như Tiêu Chiến, làm những chuyện khiến cậu phủ định quá khứ giống như Tiêu Chiến.

Cậu xoa xoa từng khớp xương trên bàn tay, lão Phan cười cậu tay mềm, bóp bóp hai cái. Chờ nhập môn rồi, leo vách đá, bàn tay sớm muộn gì cũng hình thành những vết chai, giống như Tiêu Chiến.

Phan Thụ kéo Tiêu Chiến sang một bên nhỏ giọng hỏi: "Cậu kiếm được đồ đệ thế này ở đâu ra vậy,? Thật mẹ nó đúng là hội trưởng."

"Macao a. Không phải, lão Phan, cậu ấy thật sự chỉ là muốn leo núi, những chuyện khác không liên quan gì, anh không tin cứ nhìn chút xem."

"Vừa nãy đã nhìn qua rồi."

"Tôi không nói đến phòng tập leo núi ở đây, tôi là nói Biên Nhị kia."

Tiêu Chiến lúc này mới hạ giọng: "Không có."

"Biên Nhị đủ điên. Cậu cũng đủ điên."

Tiêu Chiến không thích nghe lời này, không nói câu nào nữa, quay đầu đi.

"Cậu mẹ nó..." Lão Phan nói được nửa câu thì nuốt những lời chưa nói lại.


Buổi tối cũng không uống rượu, phòng tập cũng không đi, RV rất lâu đã không dùng, cần phải sạc điện tiếp nước, quét tước dọn dẹp, Tiêu Chiến cũng không sai bảo Vương Nhất Bác, tự mình thu dọn, Vương Nhất Bác liền theo sau hắn, xem có gì có thể phụ giúp thì phụ giúp một chút.

Nhớ đến dáng vẻ say rượu tối qua, dáng vẻ cuồng vọng bừa bãi vung tiền như rác ở sòng bạc, còn cả việc dùng flycam theo dõi mình trên đường, trong phòng suite thượng hạng ở Tân Bồ Kinh gõ gõ cửa kính của Tiêu Chiến, tất cả những chuyện này đều giống như một mảnh còn lại của trò chơi ghép hình, mà bức tranh chính nhất tạm thời còn chưa rõ.

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã rất mê chơi ghép hình, số mảnh càng nhiều cậu càng thích, có thể liên tục ghép vài ngày. Cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn, chưa bao giờ giận dữ vì ghép không ra hình ảnh chính mà phá hủy những mảnh ghép như những bạn nhỏ khác.

Cậu lại nắn nắn khớp xương bàn tay mình, leo núi, lên núi, một ngọn hai ngọn, mười tám ngọn. Cậu biết, cũng giống như khi còn nhỏ chơi trò chơi ghép hình vậy, kiên nhẫn luyện tập, kiên nhẫn học hỏi, nhất định có ngày có thể trông thấy núi là núi.

Hôm nay tâm trạng Tiêu Chiến không tốt lắm, cảm nhận của Đại Tả rất tốt, so với hai năm trước mạnh hơn rất nhiều, nhưng lão Phan này không được như vậy, thật mẹ nó quá phiền. Hắn cũng không muốn đến ở chỗ Đại Tả, sáng mai có bữa sáng hay không cũng mặc đi. Vương Nhất Bác mang hành lý của hai người từ trên bãi cỏ về, cũng không nói lời nào, sắp xếp từng thứ.

"Ăn cơm nhé?" Tiêu Chiến hỏi.

"Được a. Đói bụng lâu rồi."

"Đói lâu rồi sao không nói!"

"Sư phụ không bảo ăn cơm đồ đệ nào dám!"

"Xùy..."

Vương Nhất Bác chỉ cần một câu đã có thể khiến hắn không đáp được.

"Cậu còn lắm điều như này tôi sẽ cho cậu thật nhiều ớt vào tô."

"Mưu sát đệ tử ruột, anh cứ xem mà làm đi, có muốn đồ đệ hay không tùy ở anh."

Tiêu Chiến thật sự không thể tiếp chiêu được.

Hai người tùy tiện đi tìm một tiệm ăn trên phố ở Dương Sóc, gọi một con cá hấp bia và hai món xào, Tiêu Chiến không nhịn được lại gọi thêm vài chai bia. Lúc quay về hắn mới chợt nhớ tới, chân bị thương của Vương Nhất Bác còn chưa lành hẳn.

"Hỏng rồi, hôm nay đi đường có hơi nhiều, cái chân kia của cậu, lại lâu khỏi hơn một ngày."

Hắn cứ luôn miệng nhắc đến cái chân bị thương của Vương Nhất Bác, chân mình lại mềm ra khuỵu một cái, Vương Nhất Bác vội vàng xốc nách hắn.

"Biến biến biến, tôi trong mắt cậu là hình tượng này à? Mấy chai bia thôi cũng cần cậu phải dìu?"

Vương Nhất Bác lại vội buông ra, giơ tay lên ý bảo mình căn bản không có ý muốn đỡ. Cậu đi theo sau lưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến dáng đi xiêu vẹo có chút buồn cười, nhưng Vương Nhất Bác cười không nổi.


Dương Sóc không lớn, cũng chỉ có mấy con phố như vậy, lúc đi ngang qua ngã tư chỗ cửa hàng của Đại Tả, Tiêu Chiến không có ý định quẹo vào, cứ thế đi thẳng về doanh địa, Vương Nhất Bác cũng vẫn tiếp tục theo sau.

"Hôm nay ngủ trên xe sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến hứng gió một lát, rượu cũng tan một nửa: "Ngủ trên xe đi, cũng về đến nơi rồi."

"Ừm."

Vương Nhất Bác không trèo thang, chân bị thương không tiện, bèn nắm hai thanh chắn trên giường làm một động tác hít xà, cứ thế đu cả người lên.

Đồ phá hoại chính là, hôm nay đúng lúc cuối tuần, doanh địa đang tổ chức sự kiện, có cả trăm người đang chơi đùa trên bãi cỏ, đèn rọi gắn dưới đất chiếu sáng cả đêm, Tiêu Chiến tức giận đến nghiến răng, tôn tử lão Phan này cũng không thèm báo với hắn một tiếng.

Lại nhìn sang Vương Nhất Bác, đã sớm say giấc nồng. Bấm bấm ngón tay, hôm nay đã là ngày thứ bảy hắn trông thấy Vương Nhất Bác, ngày thứ ba Vương Nhất Bác trông thấy hắn.

Thằng nhóc này, nói trả phòng thuê ở Macao liền trả, nói cùng đến Dương Sóc liền đến, tuy nói hai ba trăm vạn kia tuyệt đối đủ để một sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học đến làm con lừa cho hắn kéo đẩy, nhưng trong mắt của sinh viên này, hắn không hề nhìn thấy những thứ lung tung rối loạn đó.

Hôm nay Vương Nhất Bác cầm sợi dây thừng leo núi của hắn cùng mấy thứ móc treo, máy nâng, đế đinh kia, ngắm nghía từng thứ từng thứ, mân mê từng món từng món, khi đó hắn đã biết, hắn không tìm lầm người. Mười năm trước bản thân cũng giống như vậy, trong những ngày tháng ăn không ngồi rồi một lần leo vách đá, đột nhiên không kịp đề phòng lại ngây thơ mờ mịt mà bị thiên nhiên hoang dã mê hoặc, khi ấy chỉ nghĩ tùy tiện leo chơi vài ngọn núi rồi bỏ, kết quả một lần leo leo luôn mười năm, thậm chí còn vác thêm cả máy quay phim.

Nhưng những thứ hắn ghi lại không chỉ là ở trên núi và leo núi.


Ánh đèn khẩn cấp yếu ớt nhấp nháy trong xe, chiếu lên sức nặng của những chiếc máy quay kia của hắn. Núi ở dưới chân, núi ở trên vai.

Hoàn toàn tỉnh rượu rồi. Tiêu Chiến mang giày vào rời khỏi chiếc RV, bước về phía đám đông.

Bên kia thật ồn ào, ồn đến một mức decibel nhất định, cách đám đông một khoảng nhất định, hắn thật tự nhiên như vậy mà đổi một gương mặt khác.

"Đồ đệ ngoan kia của cậu đâu rồi?"

"Ngủ rồi." Tiêu Chiến nhận chai bia lão Phan đưa qua, cụng chai, ngửa đầu, thật chói mắt.

Bong bóng rải đầy đất.

Ở đây tất cả đều là bạn bè cũ. Ở đây có quá nhiều giao tình cùng nhau trải qua bao thăng trầm.

Gu nhạc của Phan thô tục, hắn thật xem thường, nhưng lại nhún nhảy hăng hái hơn bất kỳ ai khác.

Cánh cửa chiếc RV nơi xa đang mở, chàng trai trẻ cho rằng mình đang nằm mơ. Cậu cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào người duy nhất mình quen biết kia. Mà người kia lại hoàn toàn không biết gì về tình huống bên này, tiếp tục tùy tiện điên cuồng nhảy múa, phóng khoáng uống rượu, lớn tiếng cười to.

Trong khoảng dừng của bài nhạc, lão Phan cụng vào chai bia hỏi Tiêu Chiến: "Làm gì mà cứ nhất định phải nhận một đồ đệ thế."

Tiêu Chiến cụng chai 'cách' một tiếng: "Không muốn quay nữa, chỉ muốn đơn giản mà leo núi, lên núi. Một mình không thể làm được, nên tìm một cộng sự."

Tiếng nhạc lại vang lên, lão Phan vội lớn tiếng nói: "Chúng tôi đi cùng cậu không được sao? Lại cứ nhất định phải tìm một trang giấy trắng?"

"Lúc chúng ta con mẹ nó làm đồ đệ, ai mà không từng là một trang giấy trắng."

Lão Phan hẳn là không nghe rõ lời Tiêu Chiến nói.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx