Chương 9 - Đường vào Thục (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau leo từ sườn núi phía Tây Hoa Sơn lên đến đỉnh, chỉ hết bảy ngày. Tốc độ này của hai người tuyệt đối có thể nằm trong top ba về kỷ lục leo lên Hoa Sơn theo cặp.

Ngạn ngữ có câu 'Tây nhạc quy lai bất khán sơn*', tầm nhìn trên đỉnh Hoa Sơn quả nhiên bất phàm. Hai người dành chút thời gian thu dây thừng, cởi đai an toàn và các loại trang thiết bị treo trên người ra, cùng nhau ngồi trên vách núi một lát.

(*) Nguyên văn của câu ngạn ngữ là 'Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán Nhạc' - Câu đó có nghĩa là, nếu đã đi thăm ngũ nhạc danh sơn gồm năm ngọn núi: Thái Sơn Đông nhạc, Hoa Sơn Tây nhạc, Côn Sơn Trung nhạc, Hằng Sơn Nam nhạc và Hành Sơn Bắc nhạc, thì không cần đến một ngọn núi nào khác trên đời nữa.

Lúc này mặt trời đang hạ xuống, quả cầu ánh sáng màu cam có hơi chói mắt, hai mắt Vương Nhất Bác nheo lại như một đường chỉ.

"Bảy ngày ngắm mặt trời xuống núi, mỗi ngày đều không giống nhau lắm."

Tiêu Chiến cười cười: "Quả thật."

Hắn lại ném cho Vương Nhất Bác một viên kẹo, bản thân cũng ăn một viên, sau đó nhíu mày.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi hắn.

"Quá ngọt." Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn phun viên kẹo ra.

Vương Nhất Bác phồng má cười hắn: "Quá thảm, không có phước hưởng nha."

Cảnh mặt trời xuống núi này tuy ngắn nhưng trọn vẹn, biên giới phía Tây càng thêm rộng lớn hơn, ngắm núi, ngắm trời, đầu óc trống rỗng, lúc này mới cảm thấy mệt, những vết thương nhỏ trên mu bàn tay và các ngón tay hơi đau, tay chân đều tê dại.

Sau lưng, các du khách ngắm mặt trời lặn xong mới phát hiện hai người kia dường như là leo núi mà lên, vì thế không thể nhịn được mà bắt đầu vây xem và đàm luận. Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn chằm chằm một lượt, những tiếng bàn tán của nhóm người này mới ít đi một chút.

Cậu quay lại nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến: "Trời sắp tối rồi, ở đây ngủ túi ngủ hay xuống núi?"

"Thật vất vả mới leo lên được, vừa mới ngồi được một lúc đã muốn xuống rồi sao?" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác cong môi cười: "Không muốn." Sau đó mở ba lô ra, cậu đói bụng rồi.

Tiêu Chiến lại nhét tất cả nguyên liệu và nồi nhỏ mà cậu vừa lôi ra vào lại balo, nhướng mày: "Nấu mẹ nó cháo bát bảo cái gì, chúng ta đã lên đến chỗ có người rồi, dẫn cậu đi ăn thịt."

Hai người đeo ba lô, vác bộ dây thừng leo núi lên vai, đi ra khỏi đám đông, Vương Nhất Bác vác một cuộn dây thừng khác đi theo sau lưng hắn.



Điều kiện của khách điếm nhỏ trên đỉnh núi phía Tây cũng chỉ đến vậy, ở một phòng tiêu chuẩn, hai cái giường đều rất hẹp, ga trải giường không đủ trắng, nhưng có ấm đun nước, có phòng tắm, so với chiếc võng mắc trên vách đá mà hai người họ ngủ mấy ngày trước đã sang trọng hơn rất nhiều. Tiêu Chiến chọn vài món ở nhà hàng, miến thịt dê, thịt bò xé xào, bánh bao khâu nhục (bánh bao trắng ăn kèm khâu nhục), rau rừng hấp, thạch đậu lăng, mì Hợp Lạc, chọn xong nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

Vương Nhất Bác lại không cảm thấy thế, thạch đậu lăng vừa lên, cậu quơ một cái hết nửa đĩa.

Tiêu Chiến cầm hai cái chén uống trà đi trụng nước sôi, nước trong bình thủy không đủ nóng, hắn liền đi ra sau bếp nhà người ta, giống như vẫn đi theo Đại Tả vậy, không hề xem mình là người ngoài, đáng tiếc Hoa Sơn không phải Dương Sóc, hắn bị người ta đuổi ra ngoài.

Người phục vụ mang đến cho họ một bình nước sôi, Tiêu Chiến lại gọi thêm quả hồng thủy tinh.

Người ta nói trên thực đơn không có, hắn nói nhất định có, vừa rồi trông thấy món này được đưa ra sau bếp. Người phục vụ nói đó là ông chủ tự đặt mua, không bán. Tiêu Chiến nói vậy cho hai quả đi, nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, còn không cho không ổn lắm, kiên quyết nhất định muốn hai quả hồng thủy tinh.



Bây giờ đang là mùa Xuân, quả hồng nhỏ xinh xắn, chín rồi không thể đụng vào, vừa đụng vào sẽ chảy nước.

Vì thế hắn đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Đồ ngọt của cậu hôm nay chỉ có thứ này."

Vương Nhất Bác dùng hai đầu ngón tay gắp một quả đưa lên miệng: "Mỗi người một quả."

"Tôi không thích, nó quá ngọt." Tiêu Chiến kéo đĩa thạch đậu lăng đến trước mặt mình, cứ thế ăn sạch.

Mấy ngày trước ở trên vách đá không dám ăn quá nhiều, lúc này lên đỉnh thành công rồi, khoảng thời gian này cũng không có bất kỳ áp lực nào, mấy đĩa thức ăn gọi lên gần như không còn chút nào. Ăn gần xong, Tiêu Chiến bỗng cắn đầu đũa hỏi Vương Nhất Bác: "Có cảm giác thành tựu không?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát: "Chắc có."

Tiêu Chiến trầm mặt: "Xong rồi, không có cảm giác thành tựu. Leo bảy ngày, cậu đó, căn bản không để tâm chút nào."

Vương Nhất Bác cười cười, gắp một đũa thịt bò cuối cùng đặt vào chén Tiêu Chiến: "Để tâm, tôi cũng đâu phải đầu gỗ, thịt bò này ăn ngon."

Cậu lại nói: "Vừa rồi lúc lên đến nơi, tôi còn cảm thấy cực kỳ hưng phấn."

Tiêu Chiến bán tín bán nghi, giơ tay lên muốn chọt chọt đầu Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác theo bản năng né ra, cuối cùng vẫn để hắn chọt.

"Làm gì?"

Tiêu Chiến nói: "Tôi muốn xem xem, hạch hạnh nhân kia của cậu, có phải thật sự là để cho chó ăn rồi không?"

Vương Nhất Bác lúc này mới né khỏi tay hắn: "Để anh ăn."



Chuyện tắm rửa trên đỉnh Hoa Sơn thật sự quá vất vả, áp lực nước rất tệ, khó có thể điều chỉnh nóng lạnh, cả người đầy xà bông, tốn sức muốn chết, chẳng thà không tắm. Tiêu Chiến tắm xong trước, lại để nước làm nóng hồi lâu Vương Nhất Bác mới đi, hơi nước trong phòng tắm đã lạnh.

Trên gương mịt mù hơi nước, ở giữa đã bị bàn tay nào đó lau đi một mảng, Vương Nhất Bác vui vẻ, Tiêu Chiến tắm xong còn soi gương một tí?

Cậu lau chỗ đó lại một lần, cũng soi soi, cảm thấy mấy ngày nay leo Hoa Sơn xong đã đen hơn một chút, nhưng không phải vấn đề gì lớn.

Lúc xối nước lên người để tắm, cậu nghĩ tới Tiêu Chiến.

Người này, nói thế nào nhỉ.

Đến Macao, ở phòng suit thượng hạng ở Tân Bồ Kinh, ngâm bồn uống vang đỏ, tiêu tiền như nước, say bí tỉ. Quay đầu về Dương Sóc lại ở trong một chiếc rơ moóc dùng làm nhà xe, còn không rộng bằng phòng vệ sinh ở Tân Bồ Kinh, tắm rửa cũng chỉ có thể tắm ở phòng tắm công cộng ở doanh địa, vừa cởi quần áo, tám khối cơ bụng sắc nét. Lúc này ở trong khách sạn nhỏ hơn một tệ, tắm rửa xong thế mà mẹ nó còn muốn soi gương. Khó có thể nói được hắn là cẩu thả hay tinh tế.

Vương Nhất Bác trông thấy trong thùng rác một vỏ túi kem dưỡng thể dành cho trẻ em Uất Mỹ Tịnh, túi rỗng vắt kiệt không còn gì, đôi chân củ mài đầy lông kia của Tiêu Chiến, cần phải dùng cái này sao?

Vương Nhất Bác gọi với ra ngoài: "Tôi cũng muốn một gói Uất Mỹ Tịnh,"

Tiêu Chiến lười nhác đáp một câu: "Chờ chút." Sau đó ra ngoài, đến quầy ở sảnh mua cho cậu một gói.

Kỳ thật Tiêu Chiến cũng rất bất ngờ, tốt xấu gì cũng là một sinh viên Đại học chính quy, không hiểu làm sao lại bị mình đưa vào con đường này. Thật ra hắn vẫn luôn thử điểm mấu chốt của Vương Nhất Bác, ở nhà xe Dương Sóc, lên Everest ngủ túi ngủ trong lều, lên Hoa Sơn ngủ ở vách đá cheo leo, muốn biết đến mức nào thì gia hỏa này sẽ không thể chịu nổi, không ngờ cậu nhóc này đến răng cũng không cần phải nghiến, ai đến cũng không từ chối.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến cúi đầu khẽ cười. Vương Nhất Bác là hắn đánh cược được ở Macao, vận khí của con người chính là như vậy, thời tới căn bản cản không nổi.



Nhiệt độ không khí trên núi thấp, chăn lại mỏng, lúc ngủ không thể tắt điều hòa, gió nóng vừa thổi, cả phòng đều là mùi Uất Mỹ Tịnh, không biết còn tưởng trong phòng có hai cô gái đang ngủ. Vương Nhất Bác nửa đêm khát tỉnh, xuống đất uống nước không mang giày, chân trần dẫm lên sàn nhà lạch bà lạch bạch, Tiêu Chiến cũng tỉnh theo, mắt còn chưa mở ra, đã nói lúc này sao chắc chắn rất đẹp, có muốn ra ngoài xem chút không.

Vương Nhất Bác nói được nha, choàng chăn lên người rồi đi ra ngoài, áo khoác cũng không mặc.

Cậu ngắm sao năm phút, túm Tiêu Chiến cũng đã lại chìm vào giấc ngủ, kéo ra cùng.

Bầu trời đầy sao ở Tây Bắc, vừa nhìn một cái liền không muốn quay về ngủ. Gió lại nổi lên, hai người quấn chặt chăn vào người, Vương Nhất Bác hít hít mũi ngửi ngửi, ngửi tới bên cổ Tiêu Chiến: "Người anh thật thơm."

Tiêu Chiến lập tức sáng tỏ.

"Không phải trên người cậu cũng là mùi này à?"

"Nhưng tôi không thể tự ngửi được từ người mình, chỉ có thể ngửi từ anh."

Vương Nhất Bác chẳng khác gì chó, lại thò đến hít hít ngửi ngửi, Tiêu Chiến bật cười.

"Đã rất nhiều năm rồi chưa từng trông thấy nhiều sao đến vậy, lúc còn nhỏ về quê ông nội tôi, cũng như này."

"Nhà ông nội cậu ở đâu, tôi cùng cậu quay về thăm một chút."

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao bản thân lại đưa ra một lời đề nghị kỳ quặc như vậy. Vương Nhất Bác đi theo hắn mới vài tháng, chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà, chỉ cần hắn không hỏi, Vương Nhất Bác cũng sẽ không nói. Nhưng Tiêu Chiến quả thật không phải không muốn hỏi, chỉ là sợ nếu hỏi sẽ phá vỡ thế cân bằng giữa hai người họ.

"Ông nội tôi qua đời rồi, bà nội cũng vậy, ở quê không còn người thân nào nữa." Vương Nhất Bác nói.

"Ba mẹ thì sao?"

"Ở riêng, người nào cũng bận rộn cuộc sống của riêng họ. Tôi cũng không biết hiện giờ bọn họ đang ở đâu sống thế nào, từ sau cao trung cơ bản không có liên lạc."

"Ba mẹ cậu tình cảm không tốt sao?"

"Không thể nói là không tốt, hẳn là không có chút tình cảm nào đi."

"Ồ."

Tiêu Chiến không hỏi thêm, chỉ nói: "Tôi vẫn rất muốn đến quê cậu ngắm sao một lần, dù sao cũng không có việc gì, đưa tôi đi dạo chút đi."

Vương Nhất Bác ngửa đầu: "Không khác lắm so với ở đây." Cậu nhìn trời thật nghiêm túc, không chú ý đến Tiêu Chiến lại đang quan sát mình lần nữa.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra: "Quê cậu ở đâu?"

"Thật sự muốn đi à."

"Thật chứ, lừa cậu làm gì."

Có lẽ là vì đang nửa đêm, Tiêu Chiến nói chuyện cũng chậm hơn so với bình thường một chút, giọng mũi hơi nặng, Vương Nhất Bác vừa quay đầu, trông thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn.

Hai người đối diện nhau, tuy không cần thiết, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt đối phương một lát.

Vương Nhất Bác xấu hổ trước.

"Đồng Xuyên." Cậu gãi gãi đầu nói.

Tiêu Chiến tra bản đồ: "Gần như vậy? Cậu là người Thiểm Tây à?"

"Cũng không tính là vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ về có hai ba lần."

"Vậy cậu lớn lên ở đâu? Vương Nhất Bác."

"Nhiều nơi, ba mẹ tôi làm ăn buôn bán, thỉnh thoảng lại đổi một địa điểm, tôi cứ thế theo họ chuyển trường khắp nơi, thành phố ở lâu nhất cũng chỉ chưa đầy một năm, đã từng đến rất nhiều thành phố. Lúc lên cao trung, hai người họ chia nhà làm ăn riêng, nên không có ai quản tôi nữa."

"Lang bạt kỳ hồ như vậy, tiểu đáng thương."

"Không có, anh không cảm thấy tôi rất sung sướng sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến cười hắc hắc: "Hiểu, tôi cũng không khác cậu lắm, lúc còn nhỏ theo ba tôi chạy khắp nơi, về sau ông ấy tái hôn, tôi thấy có cơ hội liền vội vàng dọn ra ngoài."

"Tốt." Vương Nhất Bác nói: "Tôi nói anh dọn đi là điều tốt."



Trời sắp sáng, sườn núi phía Tây không phải vị trí tốt nhất để ngắm mặt trời mọc, hai người lại bọc chăn quay về ngủ, giao hẹn sáng dậy đi Đồng Xuyên.

Đồng Xuyên cách Tây An chỉ một giờ đi xe, bọn họ lái xe đến doanh địa ở Tây An lấy nhà xe, sau đó chạy về hướng vùng nông thôn phụ cận Đồng Xuyên, Vương Nhất Bác cứ như lần đầu quay về, chỗ nào cũng không biết.

Lúc còn nhỏ về thăm ông dường như đã quá xa xôi. Ngay cả nhà ông nội nằm ở chỗ nào trong thôn cũng không thể nói được, càng không biết đường, thậm chí nhà ông nội trông như thế nào cũng không nhớ.

Tiêu Chiến bảo cậu tùy tiện chọn cái gì đó làm manh mối, hỏi thăm hai bên đường, cậu suy nghĩ rất lâu mới mơ hồ nhớ ra một thứ: "Dọc theo đường thôn đi ra sau núi, hình như có một thác nước."

"Được rồi!"

Tiêu Chiến giống như bốc được từ khóa mấu chốt để qua cửa trò chơi, một đường mở cửa sổ xe hỏi thăm mọi người, đi sai rất nhiều đường, cuối cùng thật sự tìm được một thác nước, không đẹp lắm, nhưng lượng nước đáng kể.

Hai người nhìn thác nước một lát, tiếng vang như sấm, Tiêu Chiến nói: "Đi, đến quê cậu xem chút."

Đi theo con đường gần thác nước xuống sườn núi, đi qua mấy thôn, Vương Nhất Bác thật sự không thể nói được là thôn nào mới là quê mình, bề ngoài đều như nhau, xa lạ như nhau. Hai người có chút mất mát.

"Xem như tôi chui ra từ thác nước đi, Tôn hầu tử." Vương Nhất Bác an ủi Tiêu Chiến, cũng coi như an ủi chính mình.

Tiêu Chiến đấm gió một cái: "Còn chưa từng gặp qua Tôn hầu tử thích ăn kẹo như thế bao giờ đâu."

"Làm sao, ăn kẹo không thành Phật được à?"

"Làm sao, cậu muốn thành Phật ư?"

"Không muốn, tôi người trần mắt thịt. Giờ chúng ta đang đi hướng nào vậy?"

"Hướng Tây Nam." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhíu nhíu mày, Tiêu Chiến nói: "Thả lỏng chút, tôi không phải từ Đông thổ Đại Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh đâu."

"Sư phụ?"

"Sư phụ đưa cậu đến Thành Đô rượu thịt no say*, sau đó đi về hướng Tây Tứ Xuyên, biết Gonggar không?"

(*) Raw 酒肉穿肠过 – Tửu nhục xuyên trường quá: đây là cái cớ mà người ăn thịt tự vịn ra cho mình, chỉ cần có Phật trong tâm thì ăn thịt uống rượu gì cũng không sao.


Gonggar (Cống Ca)


Tiêu Chiến lại đeo kính râm lên, dư quang thoáng thấy Vương Nhất Bác đang tra trên bản đồ.

Dãy núi tuyết Gonggar*, độ cao sáu ngàn mét so với mực nước biển có bốn mươi lăm ngọn, ngọn núi cao nhất (núi chính) nằm ở đỉnh dãy, những vách đá hoa cương thỉnh thoảng lộ ra, phần lớn diện tích đều bị sông băng và tuyết đọng bao trùm, được xưng là 'Thục Sơn chi vương'.

(*) Núi Gonggar là ngọn núi cao nhất ở tỉnh Tứ Xuyên, nó cũng được người dân địa phương phong là 'Vua của dãy núi Tứ Xuyên (Thục Sơn chi vương)'. Nằm trong dãy Đại tuyết sơn, đỉnh núi Gonggar cao bảy ngàn mét, nằm ở cực Đông thế giới và là đỉnh núi cao thứ ba bên ngoài Himalayas và Karakoram.

"Đưa cậu đi trải nghiệm leo núi cao A Thức* chân chính, dám đi không? Không dám đi vậy đưa cậu đến Thành Đô, ngày ngày ăn óc heo tiềm."

(*) Leo núi A Thức: là một loại hình leo núi cực cao hoàn toàn không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào bản thân người leo núi để trèo lên. Thật ra chỗ này tôi tìm đủ kiểu không ra thông tin chính xác, nếu ai biết có thể cmt để tôi chỉnh lại nhé. 

Vương Nhất Bác khinh miệt cười cười: "Anh lái nhanh chút đi, ngày mốt đến Gonggar tôi thi với anh."

"Được thôi! Tiêu Chiến dẫm chân ga, chiếc Wrangler cũ nát kéo theo rờ moóc nhà xe phía sau, nhắm thẳng hướng muốn đến, chạy như bay.



Người ta thường nói 'Thiếu bất nhập Xuyên*', hai người vừa đến Thành Đô liền chơi đến điên luôn. Ăn lẩu là ăn đến khi tiệm nhà người ta đóng cửa mới đứng lên, sau đó đến sàn nhảy, nhảy từ mười một giờ đêm đến bốn giờ sáng, đổi bốn sàn, đến địa điểm thứ ba Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lạc nhau, cùng một con đường có hai quán bar, Vương Nhất Bác khát khô cổ, ở ven đường uống một chai bia, Tiêu Chiến đi vào trước, Vương Nhất Bác lại đi nhầm vào Gay bar ở đối diện.

(*) Thiếu bất nhập Xuyên, lão bất xuất Thục: Còn trẻ không đến Tứ Xuyên, tuổi già không thể rời Thục – có hai ý nghĩa: miêu tả độ khó của con đường đến đất Thục, lúc còn niên thiếu đi vào khả năng không thể quay về gặp cha mẹ lúc tuổi già; nếu già rồi đi ra, có lẽ sẽ phải chết tha hương. Bây giờ biến thành nói Thành Đô quá an nhàn, nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ nữ như mây, ăn ngon uống ngon, sơn thủy hữu tình. Thiếu niên trong lòng mang thiên hạ, nếu sớm vào Xuyên mà ý chí không kiên định, khó tránh khỏi quên mất đường về, đại sự khó thành.

Vừa bước vào cậu đã cảm thấy âm nhạc không đúng, cực kỳ dâm đãng. Cậu vào sàn nhảy tìm Tiêu Chiến, vừa vào đã bị các thể loại gay lộ dán đến sờ soạng, lúc này mới nếm được mùi vị, cả đám liền nhao nhao gào khóc đòi làm 0.

Cậu bị bao vây ở giữa không thể chen ra, thật vất vả mới lấy được điện thoại di động từ túi quần ra, lại không có tín hiệu.

Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, cũng không biết Tiêu Chiến đang lắc lư ở chỗ nào. Xoay qua xoay lại một lúc, cậu trông thấy Tiêu Chiến từ xa xa đi vào sàn nhảy, cao hơn hẳn so với những người khác, cực kỳ bắt mắt. Cả đám lại ồn ào sấn tới, hệt như vừa rồi dán vào cậu, áp sát Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác.

"Anh đi đâu đấy!"

"Tôi ở Club đối diện!"

Hai người tôi hỏi anh đáp, quá mức ồn ào, rõ ràng chỉ cách nhau có năm centimet.

Tiêu Chiến túm cậu kéo ra ngoài, thở ra một hơi, sau đó ha ha cười to.

"Anh cười cái gì?"

"Tôi ở trong đó nhảy một lát không thấy cậu đâu, thầm nghĩ không phải là đến Gay Bar bên cạnh rồi đấy chứ, không ngờ con mẹ nó là thật, sao cậu không bị đám tiểu 0 kia ăn sạch sẽ luôn đi." Tiêu Chiến nói.

"Anh còn cười tôi, nếu không phải anh không đợi tôi thì tôi có thể đi nhầm được sao. Hẳn là phải ném anh vào trong đó, để bọn họ ăn anh sạch sẽ luôn đi."

"Vậy giờ tôi vào, tiện thể xem xem có hàng tốt nào không."

Tiêu Chiến cười cười định đi vào, bị Vương Nhất Bác túm chặt.

"Làm với tôi, không được phép làm với bọn họ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, biết không."

Vương Nhất Bác trừng mắt, Tiêu Chiến cười đau bụng.

"Nhãi con."

Vương Nhất Bác nói nhạc trong Gaybar quả thật chẳng ra gì, gợi dục, còn chẳng bằng mấy khúc nhạc trong doanh địa của lão Phan, vì thế lại muốn đổi sàn nhảy khác. Sau nửa đêm, con phố này vẫn còn một club cuối cùng chưa đến, trên đường đều là hồng nam lục nữ, chơi bời thâu đêm, trang điểm thật đậm, một nửa hút thuốc lá, một nửa mua óc heo tiềm ven đường.

Bầu không khí ở quán bar cuối cùng có hơi lạnh, âm nhạc quá mức tiên phong, dễ nghe thì dễ nghe, nhưng không phù hợp để nhảy. Người đi gần hết rồi, sàn nhảy mới phun khói đá khô, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bước đến, lắc lư theo biên độ nhỏ mà chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chìm đắm trong sương khói. Thỉnh thoảng có tương tác, cũng đều là đến điểm thì dừng.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến là một người đầy bí ẩn, bởi ở bất kỳ tình huống nào, hắn cũng quá thành thạo điêu luyện.

Tiêu Chiến đưa lưng dán tới, lại xoay người, mặt đối mặt với Vương Nhất Bác.

Hắn cúi người: "Âm nhạc này ngầu đến mức tôi có chút thận hư, muốn ra ngoài kiếm đồ ăn, cậu có đi không?"

Vương Nhất Bác cũng thò đến gần hắn thêm hai centimet, nói bên tai Tiêu Chiến: "Ra ngoài mua một phần óc heo tiềm?"

"Ngán muốn chết, ăn bánh trứng nướng không? Cậu chắc chắn sẽ thích."

"Ngọt?"

"Ừm, ngọt mặn đều có."



Nhà xe của bọn họ dừng ngay bên đường, bây giờ Thành Đô cũng là nơi tấc đất tấc vàng, sau đuôi xe Wrangler dán một tờ giấy phạt, Tiêu Chiến cất cả vào túi, gọi Vương Nhất Bác lên xe, đi tìm bánh trứng nướng.

Lái qua không biết mấy con đường, còn chưa tìm được tiệm bán bánh trứng nướng, trời đã sáng rõ. Vì đang trong ngày làm việc, trên đường người xe qua lại nhộn nhịp. Nhà xe RV bị kẹt lại ở Đại Lưu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mỗi người một câu, nhắc mãi bánh trứng nướng, quá buồn ngủ.

Cuối cùng cũng không ăn được món này, lý do là vì nhà xe thật sự không thể đi vào đường nhỏ, dù sao thì toàn bộ gia sản cũng đang để trên xe đấy. Lúc hết kẹt xe, hai người quyết định lái ra ngoại thành, đi về hướng Gonggar, bánh trứng nướng cũng không ăn.

Trên đường đi qua doanh địa, bọn họ ghé vào tẩy rửa hết mùi của hộp đêm, thay quần áo khác, yên tâm ngủ một giấc mười mấy tiếng, sau đó đi mua thực phẩm cần mang lên núi và đổ nhiên liệu.

Tiêu Chiến lại hỏi Vương Nhất Bác: "So với ngọn núi chính ở Gonggar, Hoa Sơn chỉ là một trò đùa, cậu chắc chắn muốn đi chứ?"

"Không đi chính là chó."



Tiêu Chiến yên tâm, đại khai đại hợp mà lái xe trên đường cao tốc, hơn ba giờ đến Khang Định, tùy tiện chuyển qua đường quốc lộ, từ phía Tây đi vòng quanh dãy núi, suốt dọc đường đều có thể trông thấy ngọn núi chính của Gonggar.

Khi những đám mây tích tụ, tất cả đều là một màu trắng như tuyết, họ đều biết, núi tuyết đang đứng sừng sững ở kia. Khi mây tan đúng vào chạng vạng, nhật chiếu kim sơn, tựa như ý trời.

Tiêu Chiến dừng xe lại ven đường, hai người leo lên nóc nhà xe ngắm tuyết sơn, ai cũng không nói nên lời.

Tuyệt mỹ!

Đây là cảnh mặt trời lặn chưa từng được thấy, ánh hoàng hôn rải khắp ngọn núi lớn hình kim tự tháp, tuyết đọng, sông băng, những vách đá lồ lộ, đều được kim quang tỏa chiếu.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Ngọn mà chúng ta sẽ leo là ngọn nào?"

Tiêu Chiến tháo kính viễn vọng xuống đưa cho Vương Nhất Bác xem: "Ngọn cao nhất ở giữa kia, núi chính của Gonggar, Đại giác kim tự tháp."

Vương Nhất Bác tìm thấy ngọn núi mà Tiêu Chiến nói kia: "Độ cao so với mực nước biển là bao nhiêu?"

"7556."

Không đến tám ngàn, chỉ xét về độ cao so với mực nước biển, ở trong nước còn không lọt được top hai mươi, nhưng quá con mẹ nó đẹp!

"Chinh phục nó!" Giọng Vương Nhất Bác không cao, nhưng rất mạnh mẽ.

Tiêu Chiến lại cúi đầu cười cười: "Bắt đầu từ hôm nay không có ai ở dưới trợ sức nữa rồi, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào chính mình."

Vương Nhất Bác vẫn còn đang dùng kính viễn vọng rà quét các đỉnh núi, vẻ mặt hưng phấn hiếm thấy.

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Thấy được gì?"

"Thấy nơi chúng ta sắp lên đỉnh."

Tiêu Chiến thu lại nụ cười, không nói gì nữa.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx