Chương 16 - Phân ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến ga tàu cao tốc Dương Sóc, ở lối vào ga có quá nhiều xe không thể dừng lại được, hai người không thể không ở trên xe cùng hít thở chung bầu không khí thêm vài phút.

"Mua vé chưa?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vào trong rồi mua."

"Định đi chỗ nào?'

"Lúc mua vé rồi quyết định."

Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác quyết định không muốn nói cho mình biết nữa, vì thế cũng không hỏi thêm nhiều nữa, căn bản không ngờ tới, kỳ thật Vương Nhất Bác căn bản không biết mình có thể đi đâu được.

Chiếc xe phía trước có một đôi tình nhân bước xuống, chàng trai giúp cô gái lấy chiếc vali từ trong cốp xe ra, cô gái đi vòng từ bên kia tới, hai người đứng trước kính chắn gió xe Tiêu Chiến hôn nhau. Hôn rồi lại hôn, khó phân khó dời. Cuối cùng cô gái bước qua cổng soát vé, chàng trai nhìn theo mãi cho đến khi cô đi khuất rồi mới lái xe đi, chừa ra một chỗ chống tạm thời, Tiêu Chiến liền lái xe đậu vào.

Bàn tay Vương Nhất Bác đang định tháo dây an toàn thì bị Tiêu Chiến nắm lấy.

Tiêu Chiến nhìn cậu: "Nhất định phải đi sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, tránh tay ra.

Cậu cảm nhận được bàn tay Tiêu Chiến giữ thật chặt, ngăn cản không cho cậu thuận lợi tháo dây an toàn ra.

"Tiêu Chiến."

Hai mắt Tiêu Chiến có chút đỏ: "Vương Nhất Bác, xem như anh cầu xin em đi."

Vương Nhất Bác không đáp lời, dù sao cũng là lần cuối cùng còn ở bên cạnh nhau, cậu cũng có đủ kiên nhẫn đợi Tiêu Chiến tự mình từ bỏ.

Một phút sau, Tiêu Chiến quả nhiên buông tay ra.

Vương Nhất Bác tháo dây an toàn, mở cửa xe, bước xuống đóng cửa lại, nhanh chóng biến mất sau cửa kiểm soát.

Tiêu Chiến gục trên tay lái định thần lại một lúc. Xe đằng sau thấy người hắn tiễn đã đi rồi, không ngừng bóp kèn thúc giục hắn nhường chỗ, hắn lại mắt điếc tai ngơ. Mãi cho đến khi cảnh sát giao thông bước đến gõ cửa sổ nhắc nhở, mới chịu khởi động xe rời đi.

Lúc đi ngang qua cây cầu vượt ở ngoại ô thành phố, tàu cao tốc đúng lúc chạy ngang, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của hắn. Hắn chạy lòng vòng trên con đường quốc lộ quanh Dương Sóc cả ngày, đến khi trời tối mới về lại doanh địa.

Lười phải bật đèn, những vết tinh dịch loang lổ bị ánh trăng chiếu đến thật chói mắt, nhắc hắn nhớ chuyện đã xảy ra lúc ban ngày. Cho dù không nhìn đến chỗ bàn ăn kia, thì cảm giác ẩm ướt ở hậu huyệt cũng không thể xem nhẹ. Hắn mang theo tinh dịch của Vương Nhất Bác đi cả ngày, cuối cùng không rửa sạch, quần áo cũng không thay, giày cũng không cởi, cứ thế ngã đầu liền ngủ.




Đại Tả và lão Phan đã chứng kiến trận đánh nhau tối qua, biết trên mặt Biên Nhị và Vương Nhất Bác đều bầm tím khó coi, vì thế mấy ngày này Dương Sóc nghỉ ngơi, không liên hoan cũng không nhảy nhót. Một tuần sau, cảm thấy mặt hết bầm rồi, giận cũng đã nguôi, mới lại bắt đầu sắp xếp.

Tiêu Chiến chỉnh trang lại vẻ ngoài của mình, lại đến chỗ Đại Tả ăn cơm, ở vị trí cũ ngồi xuống bên cạnh Biên Nhị, một khay ốc lại được đẩy đến trước mặt, không nhanh không chậm bắt đầu khêu.

Phía bên kia của hắn vốn là vị trí của Đại Tả, kể từ sau khi Vương Nhất Bác đến, Đại Tả liền chuyển sang một chỗ kế bên, lúc này chỗ của Vương Nhất Bác lại trống không.

Không bao lâu sau, Tiêu Chiến bảo Đại Tả ngồi qua bên này.

Đại Tả chần chừ liếc nhìn lão Phan một cái, lão Phan lại liếc Biên Nhị, Biên Nhị đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sau đó tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn tiếp tục ăn ốc.

Ăn thêm mấy con mới nói: "Đều nhìn tôi làm gì, về sau không cần chừa chỗ cho Vương Nhất Bác nữa.

Đại Tả thấy Tiêu Chiến chịu nói chuyện, mới thở ra một hơi: "Không đến mức chứ, hai người náo loạn cũng đủ lâu rồi."

"Chúng tôi chia tay rồi."

Mọi người không hiểu ra sao, có người còn chưa biết hai người họ là một đôi giờ lại bị thông báo đã chia tay, muốn hỏi cũng không tiện hỏi, chỉ có Đại Tả và lão Phan hàm hồ hỏi vài câu, Tiêu Chiến tính tình kiên nhẫn, không kiêng dè gì cả, chỉ nói rất nhẹ nhàng, cứ như thể đang nói đến chuyện của ai khác, khiến người ta không thể nhìn ra thái độ của hắn.

Ở đây đều là bạn bè cũ, đều biết Tiêu Chiến vì cái chết của Biên lão đại mà tinh thần sa sút suốt một thời gian dài, sau đó Tiêu Chiến lại lần nữa bắt đầu leo núi, mọi người đều cao hứng, ai nấy đều tránh nhắc chuyện cũ trước mặt hắn, Hôm nay Tiêu Chiến chủ động nhắc đến chuyện lở tuyết ở K2 kia, trong lời nói ít nhiều để lộ những chuyện không bình thường có liên quan đến Biên Viễn, vì thế tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng về chuyện hắn chia tay với Vương Nhất Bác. Tiểu đồ đệ đá sư phụ, quả nhiên là vì trong lòng sư phụ vẫn còn người khác.

Biên Nhị gắp hai đũa đồ ăn bỏ vào trong đĩa Tiêu Chiến, bảo hắn nhân lúc còn nóng ăn một chút, nhưng kỳ thật y cũng không trông cậy Tiêu Chiến có thể nghe lời mình. Tiêu Chiến thất bại trong việc đàm phán yêu đương với Vương Nhất Bác, hơn một nửa có lẽ cũng trách y gây sự, vì thế trong lòng y cũng không thoải mái.

Kết quả Tiêu Chiến không hề từ chối, cúi đầu nhét đồ ăn đầy miệng.

Biên Nhị cảm khái: "Tiêu Chiến, tôi chưa từng thấy cậu ngu ngốc như bây giờ, tôi uống nhiều quá không tỉnh táo, cậu mắng rồi đuổi tôi đi không phải được rồi sao? Mắng không chịu đi thì đánh cho đi, đâm vào tim tôi cũng được. Cậu làm gì đi học cái ngu ngốc của tôi, giải thích với thằng nhóc ngốc Vương Nhất Bác kia, đến mức không thể không chia tay."

Lão Phan sợ y nói chuyện khó nghe, khẽ giật cánh tay y, y lại không nghe, vẫn còn muốn nói tiếp.

"Nhiều năm như vậy cậu không muốn kết giao với tôi, cho dù tôi có không cam lòng cũng phải chấp nhận, cậu không phải không biết. Nhưng hôm đó tôi uống nhiều, mở miệng liền không lựa lời, xin lỗi." Y nói thật chậm: "Thật ra cậu ở bên người khác, rất tốt, không thể cô đơn một mình đến già được. Nhưng tôi mẹ nó... Tôi mẹ nó chính là một thằng đại ngốc... Thế này đi, cậu không thể nói rõ, để tôi nói rõ với thằng nhóc ngốc kia giúp cậu, tôi đảm bảo sẽ nói chuyện đàng hoàng."

Đại Tả nói: "Cái tên này, mở miệng đầy mồm cả thế giới đều là ngu ngốc, cậu câm miệng còn tốt hơn nói bất cứ chuyện gì."

Lão Phan nói: "Chiến, tôi nhiều lời một chút, đối tượng cho dù có khó dỗ thế nào cũng phải tự mình dỗ, để cho Biên Nhị làm chẳng khác gì thả chó đuổi khách."

Tiêu Chiến giơ chai bia Harbin màu xanh lá cây lên trước mặt: "Ừm, biết." Sau đó cụng vào chai bia trước mặt Biên Nhị, ngửa đầu rót hơn nửa chai vào miệng, bọt bia chảy cả xuống ngực: "Ai có khó khăn của người đó, cũng không bảo trách mấy người."




Chuyện nào ra chuyện đó, Tiêu Chiến biết rất rõ, mấy năm nay vừa từ chối Biên Nhị, lại vừa làm huynh đệ tốt với Biên Nhị, ngoại trừ hắn không ai biết sao có thể làm được. Ngay cả nhóm người ở Dương Sóc này cũng vậy, quen biết từ rất sớm, núi tuyết leo không biết bao nhiêu ngọn, không cần phải nói xấu hổ hay không xấu hổ, có chính là có, ai cũng không thể giấu được, cho nên mới có thể làm huynh đệ nhiều năm như vậy.

Chuyện với Vương Nhất Bác, hắn cũng muốn chuyện nào ra chuyện đó.

Có người yêu mới, cũng không có nghĩa là có thể mạt sát hết thảy những tình cảm trong quá khứ. Nhắc đến những tình cảm cất giữ trong lòng nhiều năm, càng không thể chứng tỏ đó là duy nhất.

Hắn còn tưởng Vương Nhất Bác hiểu hắn. Lúc đầu khi đưa Vương Nhất Bác về, quả thật là vì trên người gia hỏa kia có bóng dáng của Biên Viễn, Tiêu Chiến không hề phủ nhận điều này. Chỉ là Biên Viễn đã không còn nữa, hiện giờ người hắn yêu chỉ có Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bằng xương bằng thịt, Vương Nhất Bác chỉ biết dùng những lời nhảm nhí để nói về tình yêu.

Nhìn đi, ngôn ngữ quá mức nghèo nàn, sao có thể làm căn cứ cho chân tướng được? Chỉ là yêu chính là yêu, hắn cảm nhận cực kỳ mãnh liệt.

Cho nên hắn khinh thường phải giải thích quá nhiều, hắn có kiên trì của mình, đó là sự tin tưởng ngầm giữa những người thật lòng yêu nhau, căn bản không cần phải dùng ngôn ngữ nghèo nàn để biện giải, cũng rất khó có thể biện giải. Hắn muốn để Vương Nhất Bác cảm nhận được, Tiêu Chiến anh giờ chỉ có mình em, chỉ yêu mình em.

Này cần phải có chút thời gian, hắn cược Vương Nhất Bác cuối cùng có thể hiểu hắn. Cho dù trên chiếu bạc muốn mở bài, cũng cần phải có chút thời gian.

Nhưng không ngờ tới tiểu đồ đệ hắn đích thân dạy dỗ, một thân kiêu ngạo, căn bản không cho phép bất kỳ kẻ nào phá vỡ sự thuần khiết giữa hai người họ, hỏi cũng không thèm hỏi thêm một câu, đã tuyệt tình dứt áo ra đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Tiêu Chiến sao lại không có kiêu ngạo của bản thân mình chứ. Trận rượu này uống đến cuối cùng, hắn cảm thấy bản thân vẫn cực kỳ tỉnh táo, tác dụng của cồn dường như không nhạy lắm với hắn, nếu không sao hắn lại quá tỉnh táo như vậy.

Cả đám vẫn còn đang leng keng cụng Harbin xanh lá, hắn đi ra ngoài gọi điện thoại cho Minh tỷ. Đỉnh Chogori đã không còn là bóng đen đè nặng không thể chống đỡ nổi nữa, năm đó còn chưa đặt chân được lên đến đỉnh, lần này nhất định sẽ được.

Minh tỷ cực kỳ cao hứng: "Chiến, cậu sẵn lòng quay lại K2, chị thật sự rất vui mừng. Cậu đưa Nhất Bác theo, tôi một chút cũng không hề lo lắng. Lần này các cậu nhất định sẽ thuận lợi lên đỉnh, bình an quay về."

Tiêu Chiến do dự một lát, mới nặng nề đáp một tiếng được. Quay lại bàn ăn, hắn nhắn cho Vương Nhất Bác mấy cái Wechat.

[Cùng leo K2 không?]

[Không yêu đương cũng có thể cùng nhau leo núi mà.]

[Còn xem tôi là sư phụ không?]

Gửi tin nhắn xong hắn ném điện thoại sang một bên, đứng lên gắp món đồ ăn để ở chỗ xa nhất, sau đó gia nhập cuộc rượu hỗn loạn.




Kết thúc buổi tụ tập, như thường lệ, tất cả những người say rượu từ nhẹ đến nặng đều bị ném lên chiếc giường lớn trên lầu kia của Đại Tả, có bao nhiêu tên tống bấy nhiêu tên. Những tên đàn ông to xác này còn lâu mới thèm quản ai thẳng ai cong, trong mắt bọn họ, chỉ cần uống đến ngu người thì đều chỉ có một loại, ngủ chung tuyệt đối không có chuyện gì xấu. Ném Tiêu Chiến và Biên Nhị lên cùng một chiếc giường sau đó liền bỏ đi, ngay cả ly nước cũng không thèm rót cho.

Chẳng qua nói đi nói lại thì, đã say rượu rồi ai còn sức đâu mà uống nước, ngủ một giấc dậy, uống chén canh giá Đại Tả nấu cho, giã rượu xong rồi lại có thể tràn đầy năng lượng cho cả một ngày.

Buổi sáng lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy, một bên người bị Biên Nhị dán sát đến, hắn đạp hai cái, đá người đến bên kia giường, Biên Nhị cũng tỉnh.

"Đệch, lại mẹ nó ngủ thẳng cẳng đến tận ngày hôm sau rồi?"

Hai người đều cùng tìm điện thoại, Biên Nhị nhìn giờ xong lại ném xuống, đang định ôm Tiêu Chiến thêm một chút, bàn tay vừa vươn tới, trong lúc vô ý trông thấy Tiêu Chiến mở lịch sử trò chuyện với Vương Nhất Bác, lại rút tay về.

Tin nhắn tối hôm qua, Vương Nhất Bác không phản hồi. Tiêu Chiến hiếm có khi thiếu kiên nhẫn như vậy, lại gửi đi một tin nữa: [Cùng nhau lên K2 nhé?]

Lần này hắn nhận được phản hồi của hệ thống: {YiBo đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ấy, vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè trước, sau khi đối phương thông qua, mới có thể chuyện trò.}

Mỗi một chữ hắn đều biết, thế nhưng đọc xong nửa ngày mới phản ứng lại được, Vương Nhất Bác đã xóa hắn rồi. Hắn lấy gối che mặt lại, tiếp tục ngủ cho đến lúc mặt trời lên cao, canh giá đậu cũng không uống.




Sau đó hắn quay lại chốn cũ, trung tâm phục hồi tinh thần cho hắn, Tân Bồ Kinh Macao, phòng suit thượng hạng tầng 41 hắn thường ở vẫn còn trống. Nửa năm nay tiền kiếm được không nhiều lắm, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến việc hắn thích chơi những canh bạc lớn, hai ngày đầu thua đến thê thảm, ngày thứ ba mới thắng trở lại. Hắn đến con đường nhỏ mua bánh tart trứng kiểu Bồ và pudding bánh quy nghiền, đều mẹ nó ngọt đến khé cổ họng, ăn một miếng liền muốn vứt bỏ.

Sao lại có người thích ăn mấy món này vậy.

Hắn trả một khoản tiền tip khổng lồ, yêu cầu Giám đốc công ty dịch vụ tìm cho hắn tất cả các công nhân lau kính tầng cao ở Macao. Từng bước từng bước phỏng vấn sàng lọc, chọn ra được hai người trong số đó sẵn sàng thử leo núi cực hạn, đưa đến nham quán khảo hạch tố chất tinh thần và thể lực. Sau khi khảo hạch, hai vị này đều được hắn nhận xét là 'Không phù hợp', cầm tiền chạy lấy người.

Xem ra cũng không có nhiều cao thủ leo núi bẩm sinh đến vậy.

Lại ở Macao thêm mấy ngày, Tiêu Chiến thậm chí ma xui quỷ khiến mà đi đến căn phòng trước kia Vương Nhất Bác thuê gõ cửa một lần. Quả nhiên, là một hộ gia đình xa lạ ra mở cửa, hắn chỉ có thể nói câu xin lỗi đi nhầm nhà.

Trời đất bao la, Vương Nhất Bác sẽ không quay về chốn cũ.




Hôm đó rời khỏi Dương Sóc, Vương Nhất Bác đứng trước máy bán vé trong nhà ga tàu cao tốc ngẩn người mười phút. Sau đó cậu tùy tiện chọn vài cái, máy bán vé nhả ra một tấm vé, điểm đến viết bên trên vé cậu căn bản chưa từng nghe tên.

Vương Nhất Bác mày lại tự do rồi, cậu thầm nghĩ. Lúc còn nhỏ mỗi khi rời khỏi ba mẹ, trong đầu cậu nghĩ cũng chỉ có câu này.

Có người vỗ vai cậu: "Nhất Bác! Sao lại là anh!"

Dương Sóc quả nhiên ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Tiểu cô nương của hai vị KOL mà Minh tỷ mời tới thích chơi với Biên Vi, hôm nay một nhà ba người rời khỏi Dương Sóc, cô đến tiễn họ. Từ xa trông thấy Vương Nhất Bác đang đứng trong đại sảnh chờ tàu, bèn chạy lại.

Vương Nhất Bác thấy cô, lập tức nắm chặt vé tàu bỏ vào túi quần.

"Nhất Bác anh định đi đâu vậy? Tiêu Chiến ca ca đâu? Mặt anh làm sao thế? Đánh nhau với ai sao?"

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, hỏi một loạt, hỏi đến khiến Vương Nhất Bác cũng đau đầu.

"Không phải là đánh nhau với tiểu thúc em đấy chứ?"

Vương Nhất Bác không phủ nhận, nhưng cùng lười phải thừa nhận.

"Em đã biết mà, anh chờ chút." Cô nhanh chân chạy đi, một lát sau lại vội chạy về, trong tay xách một cái túi nhỏ, bên trong đều là thuốc bôi.

Lại nữa...

Khóe miệng Vương Nhất Bác vẫn còn hơi đắng đấy, giờ lại bị Biên Vi ấn ngồi xuống bôi thêm một lần thuốc nữa. Tiểu cô nương chính là tiểu cô nương, không thể có được sự tinh tế của Tiêu Chiến, nặng một chút, nhẹ một xíu.

"Được rồi, còn lại mang về cho tiểu thúc em bôi đi."

Cậu còn lâu mới quan tâm đến Biên Nhị, ý của cậu là, tôi không phải chỉ bị đánh, tôi cũng đánh Biên Nhị một trận ra trò.

"Ồ." Biên Vi thu gói thuốc lại, thật sự định mang về cho tiểu thúc bôi một chút. Cô lại hỏi: "Hai người là vì Tiêu Chiến ca ca mới đánh nhau sao? Cũng phải, ngày hôm qua có lẽ cả Dương Sóc đều biết hai người là một đôi rồi, tiểu thúc em chắc chắn sẽ nổi điên. Chỉ là Tiêu Chiến ca ca cứ để mặc như thế sao? Để mặc cho hai người đánh nhau?"

Thật biết hỏi, thật biết đâm thẳng vào tim lão tử. Vương Nhất Bác nhìn Biên Vi, này còn không phải một cô gái ngốc nghếch sao, không tim không phổi, một câu cũng không thể giấu được trong lòng, nhất định phải hỏi ra cho được. Ba vị Biên gia này, chỉ sợ đều là ông trời phái đến khiến cậu ngột ngạt.

"Hừ!" Vương Nhất Bác khịt mũi: "Hôm qua anh ấy uống nhiều quá, quản không nổi."

"Nhưng Minh tỷ không phải để hai người đi K2 rồi sao? Anh đi rồi thì phải làm sao?"

"Ai thích đi thì đi."

"Hai người chia tay rồi?" Biên Vi hỏi.

Vương Nhất Bác đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác cáu kỉnh này, chẳng chút thú vị, gì cũng không thú vị. Vì thế cậu đứng dậy, một tay xách ba lô định bỏ đi.

"Aiz, chân anh sao cũng bị thương rồi?" Biên Vi đi theo sau lưng cậu, vừa đi vừa nói: "Sớm biết vậy vừa rồi em đã mua thêm một chai Vân Nam Bạch Dược. Cũng là vì đánh nhau với tiểu thúc em mà bị sao?"

"Không phải."

"Vậy làm sao mà bị?"

"Ngã do xung trụy."

"Sao có thể! Vương Nhất Bác anh không muốn trả lời nên bắt đầu lừa gạt em đúng không?"

Đều là lời nói thật, tin hay không thì tùy. Vương Nhất Bác không đáp, quẹo vào tiệm KFC bên cạnh. Cả ngày chưa ăn gì, đói rồi.

Cậu một hơi ăn hết mười hai cái bánh tart trứng, không hề đưa cho Biên Vi cái nào. Biên Vi đành phải cắn ống hút uống Coca: "Tiêu Chiến ca ca không thích ăn đồ ngọt, anh lại cực thích ăn đồ ngọt."

"Cho nên em muốn nói gì?"

"Em muốn nói, hai người các anh ăn uống hoàn toàn không giống nhau, có lẽ thật sự không thích hợp."

"Vậy tôi hỏi em một chuyện, Biên lão đại có thích ăn đồ ngọt không?"

Biên Vi bị Vương Nhất Bác hỏi đến ngu người: "Ba em?" Cô lắc đầu: "Không thích, nhưng em lại rất thích."

Vương Nhất Bác căn bản không muốn nói thêm bất cứ chuyện gì nữa, lại ma xui quỷ khiến hỏi Biên Vi: "Vì sao thích tôi?"

Hỏi xong cậu lập tức hối hận, bởi Biên Vi cũng giống như cậu, thẳng thắn thành thật: "Kỳ thật, anh có chút giống ba em lúc còn trẻ, vì thế em thật sự rất muốn thân cận với anh."

Lời này chẳng khác nào một tiếng sấm rền, nện thật mạnh lên ngực Vương Nhất Bác. Thì ra không chỉ có một mình Tiêu Chiến xem cậu là cái bóng của Biên lão đại. Nói như vậy ngược lại còn phải cảm kích Biên Nhị, chỉ có một mình Biên Nhị từ đầu đến cuối xem Vương Nhất Bác là Vương Nhất Bác.

Hỏi được một câu liền muốn hỏi cả trăm câu, Vương Nhất Bác hỏi Biên Vi, bản thân cậu giống Biên lão đại chỗ nào, là giống ở diện mạo, hay là giống về tính cách? Lúc nói câu nào là giống nhất, làm chuyện gì giống? Tất cả những gì tối hôm qua không đủ dũng khí dò hỏi chi tiết từ miệng Tiêu Chiến, hôm nay toàn bộ đều được Biên Vi bổ sung cho cậu.

Cậu càng nghe lòng càng lạnh, cả người đều khó chịu. Cậu nhét tay vào túi quần nắm chặt tấm vé tàu kia, chỉ hận không thể lập tức chạy lấy người.




Tiêu Chiến cũng rời khỏi Macao, đến một trường dạy leo núi ở Thành Đô, nơi đó đều là những người trẻ tuổi có thiên phú leo núi, trong đó có rất nhiều vị kỹ thuật và năng lực đã đủ để trèo lên K2.  Tiêu Chiến cảm thấy mình tìm đúng nơi rồi, ở nơi này tìm một người cùng mình leo núi, quả thực dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên có rất nhiều người trẻ sẵn sàng đi cùng hắn, là một nhiếp ảnh gia leo núi cực hạn có tiếng, hắn có rất nhiều lựa chọn. Hắn ngâm mình ba ngày trong nham quán của trường dạy leo núi, chọn được ba người trẻ tuổi. Cả ba đều không phải tư chất tốt nhất, nhưng cũng tương đối ổn, chủ yếu là đều xem như hợp nhãn.

Hắn đưa ba bạn trẻ về Dương Sóc huấn luyện, dựa theo báo cáo huấn luyện chọn ra được một người tên Chu Tiềm, cùng hắn leo K2. Cả Dương Sóc đều đang thầm thì bàn luận, cái người tên Chu Tiềm này có phải đồ đệ mới của Tiêu Chiến không.

Tiêu Chiến cũng có ý này với Chu Tiềm, hắn nghĩ hắn mê luyến không phải một người nào đó, mà có lẽ chỉ là một mối quan hệ nào đó, là sự tin tưởng một trăm phần trăm giữa thầy trò, là sự ăn ý có thể giao tính mạng mình vào tay đối phương.

Hắn tái hiện mối quan hệ giữa mình và Biên Viễn với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đi rồi, vậy hắn vì sao không thể tìm một người khác, lại tái hiện thêm một lần. Hắn chỉ là cần phải có một người cùng mình lên núi, không phải Biên Viễn cũng không sao, không phải Vương Nhất Bác cũng được.

Tiêu Chiến thuê cho Chu Tiềm một phòng khách sạn ở Dương Sóc, đưa Chu Tiềm ra ngoài leo núi, rèn luyện thể lực, mỗi ngày đều lui tới những buổi tụ tập của bọn Đại Tả, thậm chí còn cùng nhau uống say không biết trời trăng, cùng nhau tỉnh dậy từ chiếc giường lớn trên lầu hai nhà Đại Tả. Nhưng không biết vì cái gì, hắn chưa từng để Chu Tiềm vào nhà xe. Hắn nhận ra được vấn đề này, đồng thời cũng lảng tránh vấn đề này, chỉ tự nhủ với chính mình phải từ từ, cho dù ở trên chiếu bạc mở bài cũng cần phải có thời gian, gấp gáp thế nào cũng cần phải có trình tự.

Mãi cho đến khi làm giấy phép leo K2, Minh tỷ mới biết cộng sự mà Tiêu Chiến chỉ định không phải Vương Nhất Bác. Kinh nghiệm leo núi của Chu Tiềm còn phong phú hơn so với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chọn người, cô không hề nghi ngờ, thủ tục cũng rất nhanh đã hoàn thành.

Trước khi lên đường, Phong Quất lại tổ chức một buổi leo núi hữu nghị nữa, giống như lần trước, mời mấy vị KOL đến trải nghiệm, tiện thể làm quảng bá cho sản phẩm của Phong Quất.

Biên Vi bận rộn cả ngày, sau khi kết thúc về nham quán dự party, cô không ăn gì cũng không uống gì, một mình ngẩn người ở một góc.

Tiêu Chiến bước đến xoa đầu cô: "Làm sao vậy, nha đầu? Mệt à?"

"Tiêu Chiến ca ca," Biên Vi ngẩng đầu lên: "Em có thể theo anh lên K2 được không?"

"Không thể."

"Vì sao không thể?"

Gần đây Tiêu Chiến bị rất nhiều chuyện làm cho hao mòn, cả người đều toát ra vẻ mệt mỏi không thể giấu được. Hắn ôn tồn nói với Biên Vi: "Nếu cộng tác với em anh sẽ phải phân tâm bảo vệ em, hao phí quá nhiều sức lực, cả hai chúng ta đều sẽ không an toàn."

"Không cần anh phải bảo vệ, em sẽ theo sát anh." Biên Vi nói.

"Nhưng K2 quá mức nguy hiểm, anh không thể chịu trách nhiệm nổi với cái mạng nhỏ này của em."

Ngữ khí Biên Vi bỗng trở nên không còn giống với vừa rồi nữa, nghiêm túc nói: "Tiêu Chiến ca ca, anh là sợ em cũng sẽ mất mạng ở K2 giống ba em sao?"

Tiêu Chiến nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đi đến ngồi xuống bên cạnh Biên Vi: "Vậy em nói cho anh nghe xem, vì sao muốn lên K2?"

Biên Vi nói: "Hôm Nhất Bác rời khỏi Dương Sóc đó, em đến ga tàu cao tốc tiễn khách dùm, gặp phải anh ấy. Anh ấy nói K2 ai thích đi thì đi, Tiêu Chiến ca ca, em có thể làm cộng sự của anh được không?"

"Anh có cộng sự mới rồi." Hắn chỉ vào Chu Tiềm đứng trong đám đông giới thiệu với Biên Vi. Tốc độ có mới nới cũ của hắn thật nhanh đến lật trời, chẳng khác nào một con bạc trong tay đã không còn chút thẻ nào vẫn gấp không chờ nổi mà chờ mở một ván mới.

Biên Vi nói: "Lúc Nhất Bác rời đi, hình như rất đau khổ."

"Ừm." Tiêu Chiến nhìn qua cũng không có quá nhiều dao động cảm xúc.

"Em nói em thích anh ấy là vì trông anh ấy có chút giống với ba em khi còn trẻ."

Tiêu Chiến gật đầu: "Giống, cũng không giống."

"Anh cũng đã nói những lời tương tự với anh ấy rồi sao?"

Tiêu Chiến lại gật đầu.

Biên Vi rốt cuộc nhịn không được bật khóc. Tiêu Chiến lau nước mắt cho cô: "Có phải nhắc đến K2, lại nhớ ba em rồi không?"

"Đưa em đi xem núi tuyết nơi ba em bỏ mạng rốt cuộc trông như thế nào đi, em chỉ là muốn nhận biết một chút, không thể leo lên đến đỉnh cũng muốn đi. Chỉ là... Em cảm thấy chúng ta đều rất có lỗi với Nhất Bác..."

Là anh thật có lỗi. Những lời này Tiêu Chiến chỉ thầm nói trong lòng.

Hắn suy nghĩ một lát: "Được, anh đồng ý đưa em đi K2, anh sẽ thương lượng với Minh tỷ."

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao lại đồng ý mạo hiểm lần này. Hắn không đành lòng việc không thể đón nhận được Biên Vi, giống như bao nhiêu năm nay cũng không đành lòng vì không thể đón nhận Biên Nhị. Hắn đều hiểu, đều có thể lý giải, chỉ là không ai nguyện ý đón được hắn.

.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx