Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đếm ngược thời gian 29 ngày.

Đã lâu lắm rồi Phác Xán Liệt mới nằm mơ thấy Biên Bá Hiền, lúc tỉnh dậy anh cảm thấy ở trong mộng Biên Bá Hiền cười thật sự rất đẹp, cực kỳ chân thực, thật giống như hai người đang ở bên cạnh nhau vậy.

Anh day day huyệt thái dương, để mình tỉnh táo một chút, giương mắt lên liền nhìn thấy bạch điểu, ngây ngẩn cả người.

Đêm qua, Phác Xán Liệt có ý muốn giúp nó xử lý miệng vết thương, sau đó cho nó tự do, kết quả cửa sổ mở cả nửa ngày, cũng không thấy nó có ý định bay đi, một chút cũng không sợ người, tiếp tục bám dính lấy mình, bộ dạng làm nũng khiến anh nhớ tới một người, trong lòng liền cảm thấy phiền muộn, cũng không biết đang giận dỗi ai, anh trực tiếp bỏ mặc nó mà đi ngủ sớm, không nghĩ tới anh bạn nhỏ này da mặt cũng thật dày, ngủ ngay cạnh đó cả đêm.

Hiện tại nhìn thấy nó, Phác Xán Liệt vẫn còn chút hoảng sợ, bởi con bạch điểu này cho anh có cảm giác như được sống lại những ngày tháng đó, khi Biên Bá Hiền chăm sóc con chim bồ câu, cũng giống như thế một chiếc mỏ và đôi chân màu đen, con mắt tròn xoe, là màu hổ phách, lông chim màu trắng xõa tung, cả người trông như quả bóng. Hẳn là rất mềm mại, xúc cảm chắc chắn tốt lắm, Phác Xán Liệt nghĩ vậy, liền hành động một cách vô thức. Đến khi anh bạn nhỏ kia bất mãn mà mổ mổ tay anh, anh mới dừng hành động đó lại.

“Anh bạn nhỏ, ngươi đang ỷ lại vào ta hả?” Vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm của Phác Xán Liệt trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, âm cuối được kéo dài hơn, bộ dạng có vẻ như thể hiện được tâm tình đang rất tốt.

Biên Bá Hiền nhìn thấy vạt áo bị lộ một nửa, Phác Xán Liệt không để ý, liền cảm thấy hết sức may mắn khi bây giờ mình chỉ là một chú chim, bằng không nhất định mặt mình sẽ đỏ đến tận cổ mất, “Thật không biết xấu hổ, chả biết mấy năm nay đã hút hồn được bao nhiêu người!” Biên Bá Hiền lặng lẽ oán thầm.

Phác Xán Liệt hắt xì một cái, lặng lẽ đem hệ thống sưởi ấm trong phòng tăng lên mấy độ, đưa tay bắt đầu cởi khuy áo.

Biên Bá Hiền choáng váng, Phác Xán Liệt là muốn ở trước mặt cậu thay quần áo!!!

Muốn che hai mắt lại, phát hiện bản thân hiện tại chỉ có cánh, vô cùng lo lắng mà xoay người, “Không đúng, mình hiện tại chỉ là một con chim, sợ cái gì chứ?”

Biên Bá Hiền nhớ lại trước đây, cơ bụng sáu múi, đường cong cơ thể đạt tỷ lệ vàng, “Vóc dáng người này vẫn như trước kia, chắc hẳn là vẫn tới phòng tập rất đều đặn, ngày trước lúc anh ấy kéo mình đến phòng tập mình nên ngoan ngoãn đi theo, giờ cơ bụng của mình như miếng sô cô la bị chảy vậy, nó mềm mềm, không đẹp trai gì hết, hừ!” Đột nhiên cảm thấy khó chịu, về sau có cơ hội nhất định phải cùng đến phòng tập.

Trong lúc đang ăn bữa sáng, Ngô Thế Huân gọi điện tới.

“Anh nói cái gì? Nhặt được một con chim về nhà?” Ngô Thế Huân lớn tiếng hơn mức cần thiết, Biên Bá Hiền cũng nghe được chút âm thanh.

“Nói đúng ra, không phải nhặt, là nó tự tìm đến cửa.” Phác Xán Liệt chán ghét đem điện thoại cách xa lỗ tai.

“Tìm tới tận cửa!? Là anh bị điên, hay nó bị điên?”

“Nói chuyện tử tế.” Phác Xán Liệt nghiến răng.

“Vậy anh chăm sóc nó cho tốt, năm đó chim bồ câu của Biên Bá Hiền bị anh bắt đi một thời gian, khi chết anh cũng không phải là cảm thấy quá khó chịu, nói không chừng con chim này là ông trời phái xuống bù đắp tiếc nuối của anh đấy.”

“Chim bồ câu của mình? Cái gì cơ?” Biên Bá Hiền có chút lơ mơ.

“Hội học sinh mấy người không tịch thu con chim đó, tao sẽ cảm thấy nó đáng thương và đem về nhà?”

“Anh bớt nói linh tinh lại đi, người khác không biết, ông đây còn không hiểu rõ à, anh còn không phải bởi vì thích Biên Bá…” Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại, “Còn nữa, nó là giống gì?”

Đầu óc Biên Bá Hiền như nổ tung, quả thật mình từng bị mất con chim bồ câu, thế nhưng khi đó còn không biết là Phác Xán Liệt, thích? Đợi một chút, lúc đó thích mình? Tóm lại là chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Tao cũng không biết nó là giống gì, lát nữa tao sẽ gửi ảnh cho mày, cái lồng sắt trước kia cũng không thể dùng, lát tao phải đi có việc, mày mua một cái mới rồi mang đến nhà tao.”

Biên Bá Hiền lại cảm thấy rối rắm, Phác Xán Liệt với Ngô Thế Huân rốt cuộc là loại quan hệ tốt đẹp gì, Ngô Thế Huân còn có thể tùy tiện ra vào nhà Phác Xán Liệt?

Ăn xong bữa sáng, Phác Xán Liệt đi ra đổi giày, bạch điểu liền im lặng đứng trên vai anh.

Ra khỏi nhà, bạch điểu cũng đi theo.

Phác Xán Liệt lần nữa mở cửa chính, đặt công văn trong tay xuống, tách tiểu tử kia ra khỏi mình, thả nó xuống chỗ để giày, đưa tay chạm vào đầu bạch điểu, bạch điểu nghiêng đầu tránh được. “Anh bạn nhỏ, ngoan ngoãn một chút. Ngươi không thể cùng ta đi làm việc được.” Phác Xán Liệt đặc biệt kiên nhẫn, “Phòng làm việc không thể mang theo thú cưng.” Nói xong chính mình cũng ngây người, có thể là bởi vì con bạch điểu này đem lại cho anh một cảm giác rất quen thuộc mà không thể giải thích được, nhịn không được lại nghĩ xem tại sao lại có loại cảm giác này.

Cảm nhận được động tác Phác Xán Liệt dừng lại, bạch điểu chủ động đưa đầu tới cọ cọ, hai mắt lim dim dễ chịu.

“Anh bạn nhỏ, cậu thật sự rất giống một người, cậu ấy trước đây cũng thường xuyên làm nũng với ta như vậy, bất quá nó đã là quá khứ rất lâu trước đây rồi.”

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek