🍀Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị, em có thể cho chị tất cả những gì em có, chỉ cần chị giao bản thân chị cho em chăm sóc, được không?

——14.10.04

Đêm nay Lục Khanh gần như không ngủ.

Cô nằm trằn trọc trên giường, nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh cãi vã với Đường Cẩn Ngôn ở đình hóng gió.

Nhìn vào đôi mắt cậu sau khi cô nói xong câu kia, cả người cậu giống như là choáng váng, ngơ ngẩn nhìn cô, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, cô tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu từng chút một mà biến mất, cảm xúc khổ sở mất mát rõ ràng.

Lúc cô chuẩn bị rời đi cậu giữ chặt lấy cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cậu cũng không buông, cưỡng chế đưa cô trở lại ký túc xá giống như lúc đưa cô đến đây.

Sau đó buông tay, rời đi không ngoảnh lại.

Toàn bộ quá trình cậu đều trầm mặc, không nói một lời.

Tay Lục Khanh nắm lấy chăn, ngơ ngác nhìn trong đêm tối, ánh mắt cậu giống như một con thú nhỏ bị thương, không ngừng hiện lên trong đầu cô, không xoá đi được.

Từ lúc bắt đầu cô đã không chấp nhận được tình cảm chị em, nhưng bây giờ cô lại không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại như là bị thứ gì đó đè nén, vừa nghẹn vừa buồn mà cô không thể nào lý giải được.

Lục Khanh nhắm mắt, tự nói với mình: "Lục Khanh, đừng nghĩ nữa, điều mày phải suy nghĩ chính là tiếp theo nên phân chia thời gian làm thêm và học tập thế nào cho hợp lý. Không thể vì làm thêm mà làm chậm trễ việc thi lên thạc sĩ được."

Đường Cẩn Ngôn đưa cô đến ký túc xá xong liền rời khỏi trường học, cậu lái xe đến một quán bar ở trung tâm thành phố, khi có một cô gái tới kính rượu, cậu suýt chút nữa mất đi lý trí ai đến cũng không từ chối, chỉ lo buồn đầu uống, nhưng đối với cô gái kế tiếp đến gần cậu chỉ cảm thấy phiền lòng, một câu cũng không để ý tới, khó chịu còn tức giận đuổi người đi.

Sau đó Vưu Du và Bạch Sở Lâm tới, Đường Cẩn Ngôn nhìn thấy bọn họ cũng không nói lời nào, cậu say khướt xoay người, tiếp tục ngửa đầu uống.

Vưu Du và Bạch Sở Lâm liền ngồi bên cạnh nhìn cậu, chỉ cần cậu không làm chuyện gì khác, uống nhiều cũng không sao, ít nhất còn có thể phát tiết một chút.

Đường Cẩn Ngôn cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự, Vưu Du rất ghét bỏ đưa cậu lên trên xe, mang người về nơi chơi nhạc của bọn họ.

Đường Cẩn Ngôn nằm trên sô pha, lẩm bẩm tên Lục Khanh trong miệng, qua một lát cậu cảm thấy khó chịu liền ngồi lên, Bạch Sở Lâm rót nước đưa cho cậu, Đường Cẩn Ngôn cầm trong tay, không uống, chỉ nói với bọn họ: "Cô ấy nói cô ấy không thích tôi."

Vưu Du rất ghét bỏ chết cậu vì một người phụ nữ mà biến mình thành bộ dáng chó má như vậy, cậu ngồi bên cạnh, khoanh tay lạnh lùng nói: "Thì sao?"

Đầu óc Đường Cẩn Ngôn không quá tỉnh táo, vừa cảm thấy mất mát vừa cảm thấy khó chịu, cậu đột nhiên cảm thấy mình quấn lấy người ta như vậy cũng không thú vị, liền nói: "Tôi không thể làm cô ấy thích tôi, thì ít nhất cũng đừng nên làm cô ấy chán ghét tôi chứ."

Vưu Du cười nhạo, hung hăng đạp cậu một cước, Vưu Du đến bên cạnh cầm cái gương lại, ném tới trước mặt cậu: "Cậu soi xem bây giờ cậu là cái đức hạnh gì."

Đường Cẩn Ngôn rũ đầu không lên tiếng, Vưu Du mở gương ra, một tay khác nắm lấy gáy cậu ép cậu ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương: "Đường Cẩn Ngôn, nếu cậu cảm thấy cậu có thể cam tâm bỏ qua, vậy thì cậu buông tay đi, đừng để bản thân hối hận."

"Nếu cậu không có bản lĩnh và sự quyết đoán, cuối cùng là không bỏ được người ta, vậy lúc này ở chỗ này làm người tốt với tôi làm gì? Tôi còn không rõ tính cậu sao?"

Đường Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm mình trong gương, hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, thần sắc ủ rũ, là gương mặt vô cùng quen thuộc, lại làm chính cậu cảm thấy xa lạ.

Vưu Du buông Đường Cẩn Ngôn ra ném gương xuống, hừ lạnh: "Cô ấy nói cái gì cậu liền tin cái đó, sao lúc trước tôi chưa từng thấy cậu ngu như vậy?"

"Bạch Sở Lâm, đi!" Vưu Du kéo Bạch Sở Lâm túng quá đứng bên cạnh đi ra ngoài, hận rèn sắt không thành thép nói: "Để cậu ta nghĩ lại xem muốn làm thế nào!"

Theo tiếng đóng cửa rung trời, trong căn cứ to như vậy chỉ còn lại một mình cậu, Đường Cẩn Ngôn ngã người ra sô pha, bởi vì mới uống rượu xong nên lúc này đau đầu như búa bổ, nhưng cậu không có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại đều nghĩ đến tất cả những cảnh tượng cậu và Lục Khanh ở bên nhau, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ vào năm ngoái, đến mỗi một sự kiện họ trải qua khi cậu vào đại học Giang Xuyên vào năm nay.

Mỗi một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cậu giống như một thước phim, hết cảnh này đến cảnh khác.

Sau một lúc lâu, Đường Cẩn Ngôn đột nhiên mở mắt ra.

Cậu không tin cô không thích.

.

Ngày hôm sau Lục Khanh dậy sớm đến tiệm cà phê làm việc, Đường Cẩn Ngôn đi theo cô đến tận nơi làm việc mà cô không hề hay biết, trước khi cậu định đẩy cửa bước vào, Đường Cẩn Ngôn đột nhiên thu tay, cuối cùng không đi vào.

Suốt một ngày, Lục Khanh làm việc trong tiệm cà phê, cậu liền ở trong quán trà đối diện canh chừng cô, chờ buổi tối cô tan tầm từ trong tiệm đi ra, Đường Cẩn Ngôn mới đứng dậy rời khỏi quán trà.

Lục Khanh đến cơm chiều cũng không ăn liền trực tiếp ngồi xe buýt đến tiểu khu Dương Uyển làm gia sư.

Khi hoàn thành công việc dạy kèm đã là hơn 9 giờ tối.

Lục Khanh ra khỏi tiểu khu, kết quả liền nhìn thấy Đường Cẩn Ngôn đang dựa vào cạnh xe, trong tay cầm một túi đồ, lúc cô còn đang ngây người, Đường Cẩn Ngôn đã sải bước về phía cô.

"Còn chưa ăn cơm đúng không? Cái này cho chị," cậu đưa túi qua: "Lên xe đi, lên xe ăn cho nóng, chờ ăn xong rồi cũng đến trường học."

Lục Khanh hoàn toàn không ngờ lại gặp cậu ở đây, cô từ chối nói: "Cảm ơn, không cần." Nói xong liền đi về phía trạm xe buýt.

Đúng lúc có một chuyến xe buýt đi tới trường học, Lục Khanh một giây cũng không dừng lại, lên xe rời đi, Đường Cẩn Ngôn đứng ở ven đường, nhìn nhau với Lục Khanh đang đứng trên xe buýt vài giây, cô nhìn đi chỗ khác trước, không nhìn cậu nữa.

Đường Cẩn Ngôn nỗ lực áp chế sự phiền muộn trong lòng, ném chiếc túi đựng bữa tối vào thùng rác, rồi lái xe rời đi.

Sau đó Lục Khanh liên tục mấy ngày đều có thể nhìn thấy Đường Cẩn Ngôn đang đợi cô về trường vào buổi tối, cô kiên trì ngồi xe buýt, cậu liền lái xe chạy ở làn đường khác gần như song song với xe buýt, dùng cách như vậy để đưa cô về.

Cho đến ngày thứ tư, Lục Khanh mới phát hiện cậu không chỉ biết cô đang làm gia sư, mà còn biết cô làm việc ở tiệm cà phê, hơn nữa mỗi buổi sáng đều yên lặng đi theo phía sau cô hộ tống cô đến tiệm cà phê.

Cô không nói gì, bởi vì rõ ràng có nói cũng vô ích, thà làm bộ không biết còn hơn phí lời.

Buổi tối hôm nay Lục Khanh đi ra từ nhà của hộ gia đình mà cô làm gia sư ra, vừa đi ra tiểu khu liền cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, mới đi đến cửa tiểu khu, Lục Khanh đã chịu không nổi đau đớn ngồi xổm xuống, chau mày.

Đường Cẩn Ngôn ở cách đó không xa nhìn thấy, lập tức chạy vội tới, cậu không nói hai lời đã bế cô lên xe, Lục Khanh nhíu mày gọi cậu: "Đường Cẩn Ngôn......"

"Em đưa chị đến bệnh viện."

Lục Khanh hoãn một lát, chờ cảm giác cồn cào dễ chịu hơn, cô nói: "Chị không sao, là bệnh bao tử, không cần đến bệnh viện."

Đường Cẩn Ngôn lo lắng nắm tay lái: "Chị đau đến mức đổ mồ hôi lạnh còn nói không sao? Vậy rốt cuộc như thế nào mới gọi là có sao?"

"Đừng đến bệnh viện, trở về trường học đi."

"Lục Khanh!"

"Trong ký túc xá ở trường có thuốc trị bệnh bao tử, Đường Cẩn Ngôn, đưa chị trở về trường học đi." Lời cô nói không có nhiều sức lực, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng Đường Cẩn Ngôn lại như bị ma nhập, căn bản không có cách nào từ chối.

Cuối cùng cậu đành nhượng bộ, thay đổi đường xe, đưa cô trở về trường học.

Trên đường Đường Cẩn Ngôn ngừng xe ở một bãi đỗ xe tạm thời ven đường, chạy xuống không biết làm gì, rất nhanh cậu đã cầm một ly cháo nóng hổi trong tay trở về, Đường Cẩn Ngôn đưa cháo cho Lục Khanh: "Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi, làm ấm dạ dày."

Trong lòng Lục Khanh khẽ động, khóe miệng giật một cái: "Cảm ơn."

Sau đó lại nói: "Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho em."

Đường Cẩn Ngôn mím môi, không nói gì.

Khi sắp đến trường học Lục Khanh liền nói cô có thể xuống xe ở gần đó, nhưng Đường Cẩn Ngôn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp lái thẳng xe vào trường, ngừng dưới ký túc xá cô.

Sau khi Lục Khanh xuống xe Đường Cẩn Ngôn cũng xuống xe theo, cô cảm ơn cậu lần nữa rồi xoay người đi lên lầu.

"Từ từ!" Đường Cẩn Ngôn duỗi tay giữ chặt cô, Lục Khanh quay đầu lại, theo bản năng thoát khỏi tay cậu.

Đường Cẩn Ngôn lấy ví từ trong túi ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ, cậu nắm lấy tay Lục Khanh, mở lòng bàn tay cô ra, đặt thẻ ngân hàng vào trong tay cô để cô cầm, nói: "Trong đó có tất cả phí sinh hoạt của em."

Lục Khanh kinh ngạc, không rõ nguyên do: "Em đưa cho chị làm gì?"

Khi cô hỏi chuyện đồng thời muốn trả lại thẻ cho cậu, Đường Cẩn Ngôn bắt lấy tay cô không cho cô trả lại, cậu nghiêm túc nói với cô: "Chị, em sẽ đưa hết tiền cho chị, chị có thể đừng đi làm nữa được không?"

Cậu cúi đầu rũ mắt nhìn cô chăm chú, nắm cổ tay của cô, ngữ khí đau lòng nói: "Em không muốn nhìn chị mệt mỏi như vậy."

"Chị làm bản thân mệt mỏi đến bệnh, em còn thấy khó chịu hơn chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro