🌿Chương 22: Viên kẹo bạc hà thứ 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Chủ nhiệm giáo dục Thạch cũng xem như là người quen với Trình Phóng, không vì lí do nào khác mà là vì Trình Phóng đã học ở Tam Trung hơn một năm, mắc vô số lỗi sai lớn nhỏ, mỗi khi phạm sai, phải đến chỗ ông báo cáo. Nói hơi quá một chút thì chính là số lần chủ nhiệm Thạch và Trình Phóng gặp nhau có thể nhiều hơn số lần cậu gặp giáo viên bộ môn của mình.

Chủ nhiệm Thạch: "Tiểu tử thúi, mới ngừng mấy ngày đã ngứa tay lại phải không, chừng nào em mới có thể để thầy bớt gặp em vài lần đây."

Có một học sinh rắc rối như Trình Phóng, làm ông nhọc lòng đến mức mỗi ngày lại rụng thêm vài sợi tóc, lượng tóc vốn đã bấp bênh của ông ấy dần dần có dấu hiệu hói đầu.

Trình Phóng kéo một cái ghế ngồi xuống: "Chuyện này thầy yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa."

"Ồ? Thiệt hay giả vậy? Nói được thì làm được?" Chủ nhiệm Thạch tỏ vẻ nghi ngờ.

"Nói được thì làm được."

Cậu đã hứa với Thẩm Ôn sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa nên tất nhiên phải làm được.

"Được rồi, còn phải xem biểu hiện của em, đưa bản kiểm điểm cho thầy."

Trình Phóng đập bản kiểm điểm xuống bàn: "Cứ tự nhiên."

Chủ nhiệm Thạch vừa nhìn nét chữ đẹp đẽ trên tờ giấy kia, liền biết không phải do Trình Phóng tự viết, nhìn kỹ hơn, có thể viết được một bản kiểm điểm một cách xuất sắc và chân thành như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường.

"Tìm người nào viết thay vậy, lối hành văn này không tồi." Chủ nhiệm Thạch nói.

Trên thực tế, mỗi lần Trình Phóng phạm lỗi phải viết bản kiểm điểm, đều là tìm đàn em viết giúp cậu, muốn Trình Phóng tự mình viết là tuyệt đối không có khả năng. Ông cũng thường xuyên mở một mắt nhắm một mắt, nếu không nếu ông thực sự nghiêm túc, Trình Phóng có thể sẽ phát điên đến mức đập nát văn phòng của ông.

Tuy nhiên so với những chữ viết như bò liếm, trình tự logic ông nói gà bà nói vịt trước kia, bản kiểm điểm lần này được viết quả rất có thể nói là xuất sắc, có thể trực tiếp lấy làm văn mẫu.

Mà nhìn chữ này chắc chắn là do một cô gái nhỏ viết, ông yên lặng thở dài trong lòng, ài, khẳng định là cô gái nhỏ ngây thơ nào đó đã bị gương mặt kia của Trình Phóng lừa rồi.

Thật không làm cho người ta bớt lo được mà.

Vài ngày nữa ông phải phát thanh cho toàn trường một lần nữa về sự nguy hại của việc yêu sớm.

Trình Phóng khoe khoang nói: "Đó là đương nhiên."

Chủ nhiệm Thạch trả lại bản kiểm điểm cho cậu: "Chuyện này thầy đã biết cả rồi, ngoài ra Đinh Thành Kiệt cũng đã chủ động tới nhận sai, em ấy thừa nhận chuyện là do lời nói của em ấy gây ra, thầy cũng đã bắt em ấy đi viết một bản kiểm điểm, tuy nhiên cũng không thể mù quáng đổ hết lỗi lầm lên người em được, cho nên, lần này em không cần đọc bản kiểm điểm trước trường nữa."

Chủ nhiệm Thạch cảm thấy ông làm như vậy đã là nhân đạo và công bằng.

Trình Phóng lập tức nhíu mày, hỏi lại: "Vì sao?"

"Vì sao cái gì?"

"Vì sao không cho tôi đọc bản kiểm điểm?"

Đây chính là do học tỷ nhỏ của cậu cực khổ viết ra, sao lại không cho đọc?

Thẩm Ôn nói cô ấy đã viết khoảng 1 tiếng, không đọc chẳng phải sẽ bị lãng phí sao?

Chủ nhiệm Thạch bị chọc cười: "Hắc, đây là lần đầu tiên thầy gặp được người mượn chủ động đọc bản kiểm điểm đấy, học sinh ngày nay thật đúng là thú vị, nếu em thật sự muốn suy ngẫm sâu sắc, thầy sẽ không ngăn cản em."

"Được." Trình Phóng thu hồi bản kiểm điểm, đang định rời đi, nhưng lại dừng lại hỏi: "Sao tên hèn nhát Đinh Thành Kiệt kia lại đột nhiên có gan nhận lỗi?"

Ở trong mắt cậu, Đinh Thành Kiệt không phải là loại người dám làm dám chịu.

Chủ nhiệm Thạch: "Sao lại nói chuyện kiểu đó, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói thô tục, phải biết tôn trọng bạn học. Có lẽ bạn học Đinh đã ý thức được lỗi sai của mình, muốn chịu trách nhiệm nên mới lấy hết can đảm mà đến đây."

Trình Phóng: "Được rồi."

Dù sao cậu cũng không tin.

*

Mỗi tuần toàn trường sẽ chào cờ vào sáng thứ 2 hàng tuần.

Sau lễ chào cờ, để hưởng ứng đại hội thể thao vào mấy ngày nữa, mỗi đại diện học sinh xuất sắc đã có bài phát biểu tập trung vào các chủ đề "sức sống thể thao", "tinh thần thể thao", "sức khỏe", "tinh thần đoàn kết".

Sau bài phát biểu, đến lượt Trình Phóng đọc bản kiểm điểm trước trường.

Chủ nhiệm lớp 2 năm 2 mỉm cười với Chủ nhiệm lớp 3 năm 2 Tiểu Lý: "Tiểu Lý à, sao Trình Phóng lớp thầy lại lên nữa rồi? Em ấy lên sân khấu xòn nhiều hơn cả hiệu trưởng trường chúng ta rồi đấy."

Tiểu Lý là một giáo viên mới vừa tốt nghiệp được hai năm, đối mặt với những lời trêu ghẹo như vậy cũng chỉ có thể cười ngượng.

Nhóm học sinh này không chịu tuân theo nội quy, cho dù là chủ nhiệm Thạch giàu kinh nghiệm cũng không thể làm gì được bọn họ thì một giáo viên trẻ tuổi như anh còn có thể làm được gì bây giờ.

Cũng may Trình Phóng đối với anh còn tương đối khách khí, dù sao anh cũng từng nghe nói, lúc Trình Phóng học sơ trung, thậm chí đã động thủ đánh giáo viên. Mặc dù sau đó nghe nói là do giáo viên đó đã quấy rối học sinh nữ ở văn phòng, đúng lúc bị Trình Phóng bắt gặp, liền động thủ.

Trình Phóng: "Các thầy cô kính yêu, các bạn học thân mến, xin chào mọi người, em là Trình Phóng lớp 3 năm 2, em viết bản kiểm điểm này với tâm trạng vô cùng áy náy và hối hận khi nghĩ lại về những lỗi lầm của mình. Thứ hai tuần trước, em và bạn học Đinh Thành Kiệt bởi vì......"

"Em đã nhận thức được sâu sắc những lỗi sai của mình, sau này trong cuộc sống và học tập, em sẽ tích cực sửa chữa những sai lầm của mình và chứng tỏ bản thân bằng những hành động thực tế......"

Bản kiểm điểm đột nhiên im bặt, tất cả mọi người cho rằng đến đây là kết thúc.

Kết quả Trình Phóng lại nói tiếp: "Cảm ơn thầy cô đã cho em cơ hội thay đổi cách sống, cảm ơn thầy cô đã tận tâm dạy dỗ em......"

"Cuối cùng, xin cảm ơn học tỷ nhỏ của em đã giúp em viết bản kiểm điểm này, thật tốt khi có chị."

Dưới khán đài oanh động một mảnh, mồm năm miệng mười thảo luận.

Cảm ơn giáo viên thì có, nhưng cảm ơn người hỗ trợ viết bản kiểm điểm một cách quang minh chính đại vẫn là lần đầu tiên.

Câu "học tỷ nhỏ", "thật tốt khi có chị" kia, sao nghe thế nào cũng cảm thấy ái muội.

Lê Lê đối mặt với Thẩm Ôn đã đỏ bừng mặt và tai: "Ôn Ôn, Trình Phóng cậu ta......"

Thẩm Ôn mím môi, không nói gì.

Vốn dĩ đồng ý viết bản kiểm điểm giúp đối phương, thứ nhất là không thể cưỡng lại sự làm nũng của đối phương, thứ hai là đã biết nguyên nhân khiến đêm đó Trình Phóng đánh nhau còn duỗi tay đòi tiền, là vì để giáo huấn bọn du côn lưu manh tới quán ăn nhà cô gây phiền toái, về tình về lý cô đều nên đồng ý.

Nhưng không nghĩ tới...Trình Phóng thế nhưng lại cảm ơn cô trước mặt mọi người vì đã giúp viết bản kiểm điểm...

Này thật là...hồ nháo.

Tuy nhiên, may mắn thay không có bao nhiêu người biết được "học tỷ nhỏ" mà Trình Phóng nhắc tới là cô.

Quý Tư Viễn vốn đang bận cặp kè với cô gái lớp bên cạnh, sau khi nghe thấy liền mắng thô bạo một câu, sao có cảm giác anh em của cậu càng ngày càng bại hoại vậy chứ...

Du Phong: "Hạo Tử, thị lực của cậu tốt, cậu nhìn xem hôm nay Phóng ca của chúng ta mặc quần áo gì đi?"

Tiền Hạo lại nhìn lên trên sân khấu mấy lần: "Áo hoodie của Valentino, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Theo cậu, ngoại trừ sự đắt tiền và đẹp trai là khác thường ra, thì mọi thứ đều rất bình thường.

Du Phong: "Ồ, tớ luôn cảm thấy hôm nay Phóng ca có chút bại hoại, tớ còn tưởng rằng anh ấy mặc quần áo của Phẩm Như nữa đó. Ài, quả nhiên, bại hoại vẫn là Phóng ca bại hoại."

Tạ Dao ở một bên không nhịn được cười.

Tống Thi Dục nghe xong, hận đến nghiến răng.

Cuối cùng vẫn là giáo viên thể dục đuổi Trình Phóng xuống sân khấu: "Đi xuống đi xuống, toàn là vớ vẩn."

Trình Phóng nhún vai, vẻ mặt không chút sợ hãi, nhưng vẫn nể tình mà đi xuống.

Mới vừa viết kiểm điểm xong đã gây chuyện, kia không phải là đang tự vả mặt sao?

Thẩm Ôn đang quan sát từ bên dưới, cậu phải "thận trọng trong lời nói và hành động của mình".

Giáo viên thể dục vỗ nhẹ vào microphone, nói: "Alo alo alo, các lớp hãy chú ý, đại hội thể thao sẽ được tổ chức như dự kiến vào thứ năm và thứ sáu tuần này, các lớp hãy chuẩn bị sẵn sàng, nếu gặp phải ngày mưa thì sẽ dời sang thứ năm và thứ sáu tuần sau. Các lớp chưa nộp phiếu đăng ký đúng hạn thì trước bốn giờ chiều nay uỷ viên thể dục của các lớp phải nộp phiếu đăng ký ở văn phòng thể dục, quá hạn sẽ không chờ, sẽ bị gạch khỏi danh sách."

Sau khi kết thúc giờ chào cờ, mọi người trở về lớp học của mình.

Khương Tề tranh thủ trước khi vào tiết mấy phút, chạy lên trên trên bục giảng, vỗ bàn, ra hiệu cho mọi người im lặng: "Các vị bạn học, đại hội thể thao còn hạng mục 3000 mét nữ không có người đăng ký, nếu nộp danh sách này lên thì lớp chúng ta sẽ rất khó coi."

3000 mét đối với hầu hết các nữ sinh mà nói, chắc chắn là "địa ngục trần gian".

Dù mọi người đều muốn mang vinh quang về cho lớp, nhưng việc này họ thật sự không thể làm được.

3000 mét...nghĩ tới thôi đã thấy đau khổ rồi.

Đến nỗi Khương Tề tìm vài người, cũng không thể thành công thuyết phục được đối phương.

Khương Tề: "Nếu không có người tình nguyện đăng ký, vậy thì cứ tuân theo quy định lần trước của chúng ta đi. Ta sẽ rút thăm, ai thắng sẽ phải đăng ký. Những bạn nữ đã đăng ký dự thi các hạng mục khác sẽ không cần phải tham gia."

Cuộc đua 3000 mét là một dự án đòi hỏi thể chất tốt, nếu không cẩn thận chọn phải bạn học đã tham gia hạng mục khác, thời gian có thể bị trùng lặp, cũng sẽ tiêu tốn năng lượng, ngược lại còn ảnh hưởng đến thành tích hạng mục sở trường của đối phương. Hơn nữa, trọng tâm của đại hội thể thao là cần phải có sự tham gia, sẽ hợp lý và công bằng hơn nếu để những học sinh không có dự thi hạng mục nào đăng ký.

Còn về việc ai bị bốc trúng, thì phải xem là ai "may mắn" như vậy...

Khương Tề nhanh chóng viết mười tờ giấy, vẽ một ngôi sao lên một tờ giấy: "Ai bóc trúng ngôi sao này, sẽ là ngôi sao may mắn của lớp chúng ta, là nữ anh hùng của lớp 3 năm 3 chúng ta."

Một đám nam sinh bắt đầu ồn ào: "Chúng ta hãy nhìn xem ai là con ngỗng may mắn nào!"

"Mau bóc!"

"Kích thích kích thích!"

Khương Tề theo vị trí, để các nữ sinh rút thăm theo thứ tự, gần như mỗi người đều đưa tay sờ tờ giấy với vẻ mặt căng thẳng, mà mở tờ giấy ra cũng với vẻ mặt căng thẳng, khi nhìn thấy tờ giấy trắng, lại kích động hô lên: "A a a a a a thật tốt quá không phải tớ!"

Lê Lê ở một bên không ngừng mặc niệm: "Không phải tôi không phải tôi không phải tôi."

Cô nín thở, nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm lấy ra từ trong hộp một tờ giấy, run rẩy mở ra, hô to: "Ôi! Tránh được một kiếp! Thật là Bồ Tát phù hộ."

Sau cô, là Thẩm Ôn.

Lúc này trong hộp chỉ còn lại có mười ba tờ giấy, tỷ lệ là một trên mười ba.

Thẩm Ôn bình tĩnh vươn tay, cô cảm thấy tỷ lệ này rất nhỏ, không thể nào là cô được.

Nhưng vừa mở tờ giấy ra thì thấy —— một ngôi sao.

Đây là trời chọn người gì vậy?

Vẻ mặt cô không thể không run rẩy một chút.

Khương Tề cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Vậy, chúng ta hãy chúc mừng cho Thẩm Ôn nào, đại diện cho lớp 3 năm 3 của chúng ta tham gia cuộc đua cự ly dài 3000 mét nữ."

Cảm xúc Thẩm Ôn lẫn lộn: "Ừm..."

Lê Lê nhìn cô đầy thông cảm.

Khương Tề an ủi nói: "Trọng điểm là chúng ta có tham dự là được, chạy không được cũng không sao, sức khỏe quan trọng hơn, cùng lắm thì trực tiếp đổi thành đi bộ, không cần phải quá sức."

Mấy người khác cũng trấn an nói: "Đúng đúng đúng."

"Chỉ là đi vài vòng cũng không có vấn đề gì lớn."

Suy cho cùng Thẩm Ôn nhìn có vẻ gầy gò yếu đuối, bình thường tính tình cũng trầm tĩnh không ồn ào, nên cậu đoán rằng cô chơi thể thao không được giỏi lắm.

Tâm trạng vui vẻ vì thoát được một kiếp của Lê Lê lập tức biến mất vì người được chọn là Thẩm Ôn, cô lo lắng nói: "Ôn Ôn, đến lúc đó tớ sẽ chạy cùng cậu."

"Ừm."

Nếu đã rút được thăm, thì đó chính là vận mệnh an bài. Thẩm Ôn cũng không do dự, thay vì tự oán bản thân, cùng lắm thì phải cắn răng chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro