Chương 6: Ca ca thật thơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiên đem mọi chuyện một lời nói xong, Đường Uyển đối diện như đang xuất thần, ngón tay đặt trên chén trà miết nhẹ đã rất lâu. Bạch Thiên giơ tay ở trước mắt cô lắc lắc, Đường Uyển mới phục hồi tinh thần lại.

Bạch Thiên nói với cô: "Cái kia, hi vọng em có thể hiểu được." Đường Uyển buông tầm mắt xuống, không nhìn anh: "Ừm, em biết rồi."

Bạch Thiên muốn ra về, Đường Uyển đưa Bạch Thiên đến cửa trường học. Cô đứng tại chỗ, nhìn theo bóng người rời đi của Bạch Thiên, trên mặt thần sắc phức tạp.

Ngày hôm nay là đến phiên Bạch Thiên trực nhật, phải đứng ở cửa trường học đưa rước học sinh. Lúc anh chạy về trường học thì may mắn là tiếng chuông tan học cuối cùng vẫn chưa vang lên. Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm, bước chân chậm lại đi trở về văn phòng.

Lúc anh đi ngang qua sân thể thao liền nhìn thấy Lý Nhất Xuyên vừa vặn cũng đang ở đó dạy học. Lý Nhất Xuyên ngồi ở vườn hoa bên cạnh, đang nhìn một đám nhãi con cãi nhau về chuyện đá cầu phía trước.

Cậu cũng nhìn thấy Bạch Thiên, từ xa xa mà hướng anh vẫy tay "Thầy Bạch"

Hiện tại cũng sắp tan học, nếu giờ lại tới phòng làm việc chắc chắn miễn không được việc phải chạy tới chạy lui. Bạch Thiên dưới chân xoay một cái, dự định đi tới sân thể thao trường bên cạnh ngồi một chút.

Lý Nhất Xuyên vừa nãy thả tự do cho đám học sinh tự hoạt động. Bạch Thiên ngồi xuống ở bên cạnh cậu, Lý Nhất Xuyên đưa qua một chai nước "Muốn uống không?" Bạch Thiên nhận lấy cầm ở trên tay. Trên sân thể dục của trường ánh mặt trời vừa lặn, đám học sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh vui vẻ cười nháo, Bạch Thiên nhìn đến xuất thần. Lý Nhất Xuyên hỏi anh: "Anh đi nói rõ rồi?"

Bạch Thiên vẫn nhìn đám nhóc kia, gật gật đầu.

Lý Nhất Xuyên cũng nhìn một đám nhóc chơi đến náo động, đột nhiên hỏi một câu: "Bạch Thiên a, kỳ thực anh có nghĩ muốn tìm một người bạn gái cho mình hay không?" Bạch Thiên ngẩn ra, quay đầu lại hỏi cậu: "Tại sao?"

Lý Nhất Xuyên nói "Như vậy thì bạn gái của em trai anh sẽ không hiểu lầm nữa rồi"

Nghe vậy, Bạch Thiên cau mày hỏi cậu: "Làm sao anh biết?" Anh còn chưa nói gì a, cái này Lý Nhất Xuyên có phải hay không quá nhiều chuyện. Đối phương 'hắc' một tiếng, mang theo vẻ mặt chế nhạo nói "Kẻ ngu si mới không thấy được, em trai anh mỗi ngày đều đem cơm đến cho anh, gió có chút mạnh cũng chạy tới trường đón anh, cũng không phải học sinh tiểu học nữa đâu đúng không?..." cậu khinh bỉ liếc Bạch Thiên một cái.

Bạch Thiên tâm tình trở nên phiền muộn hơn, xuất thần mà nhìn đám nhóc vô tư trên sân thể dục của trường. Chuông tan học đúng lúc vang lên, keng keng keng đinh đầu nhức óc. Lý Nhất Xuyên thổi còi để bọn nhóc tập hợp.

Bạch Thiên chống tay trên đầu gối đứng dậy, anh cũng nên đi thực hiện trách nhiệm của mình. Lý Nhất Xuyên gọi anh lại "Này! Trách nhiệm đưa rước học sinh?"

Bạch Thiên động tác đến một nửa suýt chút nữa có chút vặn vẹo, đúng nha, cái này còn phải trở lại phòng làm việc lấy, làm sao lại đem việc này quên đi chứ. Lý Nhất Xuyên ở một bên nhìn phản ứng buồn cười của Bạch Thiên, sau đó dương dương tự đắc nói "Để ở cửa phòng bác bảo vệ, đi lấy đi"

Bạch Thiên "A" một tiếng, vừa chạy vừa phất tay "Cảm ơn!"

Buổi tối khi Bạch Hạo về nhà, thấy ca ca hắn đang coi ti vi với vẻ mặt hết sức chăm chú. Bởi vì phải giúp một học trưởng viết trình tự gây dựng sự nghiệp, hắn cũng là lần đầu tiên làm cái này, rất nhiều chuyện phải làm, Bạch Hạo mấy ngày gần đây đều trở về rất muộn, lúc về đến nhà đã sắp mười một giờ.

"Anh?" Bạch Hạo gọi anh một tiếng. Bạch Thiên chậm chạp quay lưng quay đầu lại, anh cố mở cặp mắt đã sắp nhắm lại của mình, híp mắt cùng hắn chào hỏi: "Chào"

Trên TV đang chiếu chính là một bộ phim tình yêu thanh xuân thần tượng nào đó một bộ tác phẩm có nội dung tiêu biểu. Nữ chính rưng rưng muốn khóc - sau khi từ chối nam phụ, cúi đầu chạy trốn cùng tình tiết cẩu huyết là gặp tai nạn xe cộ, nam chính những lúc này chưa từng xuất hiện.

Ca ca hắn lúc nào thích coi loại đề tài này? Bạch Hạo thay đổi đôi dép lê đi tới, lay lay Bạch Thiên: "Anh, đã đến giờ anh nên ngủ."

"Hả" Bạch Thiên không có tinh thần gì nói: "Xem xong tập này đã"

Bạch Hạo nhìn ti vi một cái rồi lại nhìn anh, hỏi: "Phim hay không?" Bạch Thiên hơi xúc động nói "Tạm được đi, tình yêu thực sự là quá phức tạp"

Bạch Hạo nở nụ cười, Bạch Thiên liền bắt đầu nghiêm túc giải thích nội dung bộ phim với hắn "Nữ phụ hãm hại nữ chính, nam phụ yêu nữ chính, nữ phụ yêu nam chính, nam chính không cần tình yêu của nữ chính"

Anh bất mãn mà thêm vào một câu: "Tra nam"

Bạch Hạo dừng một chút, đưa tay lên xoa xoa đầu anh "Xem xong liền đi ngủ a" Hắn đi vào tắm rửa. Chờ hắn từ trong phòng tắm nóng hổi đi ra, bên ngoài đã không thấy bóng người Bạch Thiên, trong phòng khách chỉ để lại túi đồ ăn vặt trống không, gối ôm bị vứt trên mặt đất, TV cũng chưa tắt .

Bạch Hạo thu thập xong đồ vật, liền tiến vào phòng của anh nhìn. Bạch Thiên mặt úp xuống giường, cả người không nhúc nhích, nhìn dáng dấp hẳn là đã ngủ say đi. Bạch Hạo rón rén đi tới chỉnh sửa tư thế ngủ của anh, thuận tiện đem điều hòa chỉnh tới nhiệt độ thích hợp. Điện thoại di động trong túi hắn chấn rung nhẹ một chút, cầm lên nhìn, là tin nhắn Đường Uyển gửi tới.

Hắn nhìn điện thoại di động mấy lần liền ném qua một bên, hơi cúi người xuống giúp Bạch Thiên đắp chăn. Bạch Thiên ngủ rất yên tĩnh, hạ mí mắt xuống, vô ý thức bên trong mơ nhếch miệng, dáng ngủ cực kỳ giống hắn khi còn bé.

Bạch Hạo đắp chăn xong ngay ở bên giường ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của Đường Uyển.

Hắn hình như cảm thấy Đường Uyển ngày hôm nay so với bình thường còn muốn dính người hơn. Trong lòng vẫn có một loại áp lực vô hình, hiện tại càng ngày càng áp bức hắn. Mặc kệ vô tình hay cố ý, hắn không thích Đường Uyển dính hắn như thế, hắn chỉ thích ca ca của hắn dính lấy hắn thôi.

Bạch Thiên khi còn bé rất dính người, là một cậu nhóc nhỏ nhắn ngoan ngoãn, sau khi lớn lên cũng không biết làm sao đã không còn dính hắn nữa. Bạch Hạo có chút tiếc nuối. Bạch Thiên cả người lại như là được làm từ đường, từ đầu tới đuôi đều làm cho người ta yêu thích. 

(lời con editor: người ta ở đây hình như chỉ có một mình ngươi a!)

Bạch Hạo nhìn ca ca hắn ngủ, hạ thấp thân thể, đem đầu tựa ở trên cái cổ Bạch Thiên ôm vào, hít sâu một cái mùi vị trên người anh.

Hai người dùng sữa tắm cùng dầu gội chính là giống nhau, một mực mùi vị trên người Bạch Thiên lại thơm tới như vậy, cho dù có ngửi như thế nào cũng không đủ. Bạch Hạo không nhịn được ở trên cổ anh cọ a cọ, bị tóc của hắn trêu chọc đến cổ cùng hàm dưới của Bạch Thiên đều ngứa.

Trong mộng chỉ có chú mèo lớn không nghe lời - thích nháo người, Bạch Thiên ở trong mơ cau mày lầm bầm một câu: "Đừng nghịch..."

Bạch Hạo lén lút cười một tiếng, từ trên người anh rời đi .

----------- Hết chương 6 -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro