Chương 1: Tân tấn phong thần Tuyên Lăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Trọng Thiên.

Bên trong màn sương trắng quanh quẩn, một người nam tử thong thả ung dung dẫm lên mây trắng đi tới, ngoại bào màu trắng được thêu hoa văn xanh biếc, bọc lấy một kiện y phục bằng lụa mỏng Yên La màu trắng mềm, mái tóc dài màu nâu có một nửa được trâm bạch ngọc cài lên.

Phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc.

Chúng thần ở cửa Cửu Trọng Thiên chờ đã lâu, chính là để xác nhận nam tử này có thật sự phi thăng không. Thẳng đến khi người đó đứng trước mặt bọn họ, đôi môi màu hồng đào nhàn nhạt gợi lên một đường cung thật đẹp, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong giống như trăng non. Làm cho người ta cảm thấy như được tắm mình vào gió xuân.

Chúng thần: !!!

Thế mà thật sự là y.

Sắc mặt chúng thần đều cục kỳ phức tạp. Bọn họ không phải là không chào đón y, đại đa số mọi người ở đây đều có giao tình với y không tồi.

Nhưng làm sao có người từ Ma phi thăng thành Thần được ?

Tuyên Lăng vốn là một tiểu tiên lười biếng trên Cửu Trọng Thiên, lúc trước không biết vì sao lại rơi vào ma đạo, tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân.

Nhưng người ta thế mà lại phi thăng?

"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng này!"

"Ngươi nhất định đang giả mạo Tuyên Lăng!"

"Mắt của ta tuyệt đối bị mù."

Chúng thần hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc, cho dù danh sách phi thăng viết rõ ràng mạch "Tuyên Lăng" hai cái chữ to đùng, người cũng đứng ở trước mắt. Bọn họ vẫn không thể tin được.

Nhập ma thì dễ, nhưng từ Ma thành Thần, từ lúc thiên địa sơ khai tới nay, chưa từng có.

Màu trắng đã bị nhiễm vệt đen, sao có thể còn trắng như trước kia?

Điều này không phải vô lý sao?

Nhưng mà đương sự lại rất bình tĩnh, cây quạt trong tay mở ra, nhẹ nhàng lay động, nghiêm trang mà bắt đầu cho các vị thần tiên "phổ cập kiến thức theo kiểu sỉ nhục trí thông minh", mi mắt cong cong, cười nói: "Đều do ta lớn lên quá đẹp, Ma giới mới không chứa được ta."

Chúng thần:............

Cửu Trọng Thiên cũng không chứa nổi ngươi, cảm ơn. Tin lời từ miệng người này, ta đã sớm bị ngươi bán được cả cái sơn cốc rồi.

Tuy rằng sắc mặt ghét bỏ, ngoài miệng trào phúng, mọi người vẫn vui sướng khi Tuyên Lăng trở về, bởi vì, diện mạo của Tuyên Lăng thật sự quá sức mê hoặc, cả người y dù đứng hướng nào, chính là viết chữ "Nhu thuận, hiểu chuyện, thiện lương, ân cần". Không khỏi làm người khác có cảm giác thân thiết, nhịn không được mà muốn tới gần y.

Đặc biệt thời điểm y cười rộ lên, ngươi sẽ cảm thấy giống như tất cả sự tình buồn phiền đều không cần để trong lòng.

Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị hỏi chút gì đó, sau lưng bỗng chốc nổi lên một trận gió âm hàn, hàn ý từ bàn chân xông thẳng lên, xông tới tận đỉnh đầu.

Bị sát ý dày đặc từ phía sau truyền đến, chúng thần đột nhiên run run, dù là không được thương lượng trước cùng huấn luyện qua, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn đều nhịp mà thối lui sang một bên. Sau đó lại lui một bước, lại lui hai bước, lại lui ba bước. Thẳng đến khi sát khí không thể thổi qua người bọn họ.

Trên Cửu Trọng Thiên có hai vị "Sát thần", xếp hạng nhất đương nhiên thuộc về Bạch Hành đế quân, nhưng mà hiện tại vị kia đã mang theo nam nhân của y quy ẩn sơn lâm.

Cuối cùng chỉ còn lại một vị, nghe nói tàn nhẫn tới chính mình cũng không buông tha, Lôi Thần - Khanh Càng.

Tuyên Lăng ở lúc trước khi đọa vào ma đạo, đã lấy hết tài sản mà Lôi Thần sở hữu, thảnh thơi chạy trốn, một đồng cũng không để lại cho Khanh Càng. Làm cho vị thần tiên đáng thương này năm đó được vinh quang đứng đầu bảng "Thần tiên nghèo nhất". Trên thực tế toàn bộ bảng chỉ có một người là Khanh Càng.

Chuyện này quả thực là thâm cừu đại hận.

Khanh Càng coi tiền tài như mạng, ngươi có thể lôi hắn đi kéo bè kéo lũ đánh nhau, cũng có thể đặt đao lên cổ hắn, nhưng ngươi tuyệt đối không thể hỏi hắn mượn tiền.

Hỏi mượn tiền, tổn thương tình cảm. Vốn dĩ cảm tình đã to như hạt đậu, lại bị tổn thương, chính là muốn mạng người.

Lúc trước biết Tuyên Lăng ôm tiền mà chạy, Khanh Càng tức giận đến giáng thiên lôi loạn lên, bổ nát Lôi Thần điện, cung điện xung quanh cũng chịu khổ liên lụy theo, cùng nhau bị hủy.

Khổ mà không nói nên lời, đánh lại đánh không lại, mắng thì bị đánh, ngươi đòi hắn tiền hắn cũng không có tiền, một đồng đều không có. Tất cả mọi người đều cực thảm.

Khanh Càng cười lạnh, trở tay lấy ra một thanh trường đao, chỉ vào Tuyên Lăng, gằn từng chữ một mà nói: "Có nghĩ muốn cảm thụ một chút cái gì gọi là sống không bằng chết không?"

Chúng thần nghe vậy, đều nhịp mà lui lại về phía sau, sợ bị liên lụy. Ở trước mặt Khanh Càng, tình hữu nghị như to hạt đậu không đáng để bọn họ hy sinh mạng mình. Bọn họ cũng tin tưởng...... muốn toàn thây là không có khả năng, đời này đều không thể.

Tuyên Lăng nhìn Khanh Càng mang theo ánh mắt như muốn ăn thịt người đang chậm rãi đi tới, khóe miệng đang tươi cười cứng đờ lại, cả người bất động thanh sắc lui về phía sau một bước nhỏ: "Không, ta không muốn......"

Cái này thật sự tổn thương thân thể, không muốn không muốn.

Tuyên Lăng ban đầu ở nhân gian lừa người khác một phen, cầm không ít thứ tốt, nhưng đều ném hết ở trong ổ của mình, lần này y là ở Ma giới phi thăng đi lên, cái gì cũng chưa mang. Đại khái chỉ mang theo một cái mạng đi......

Nếu không thể nói trêu vào, vậy chỉ có --

Tuyên Lăng xoay người liền chạy, tê tâm liệt phế mà hô: "Cứu mạng --"

Khanh Càng cực giận, đuổi theo: "Ngươi còn có gan chạy!"

Không một đao chặt đầu ngươi xuống làm bóng đá, lão tử không phải họ Khanh!

Ở sau hình ảnh cực kỳ bi thảm.

Chúng thần khó có được ăn ý mà xoay người đồng loạt vô tình cất bước rời đi. Lúc sắp huyết tinh (mưa máu), người không cần chiến đấu tốt nhất không cần lưu lại.

Đến nỗi khi đối mặt với sự cầu cứu của Tuyên Lăng -- "Di, gió thật lớn, ngươi nói cái gì ?"

Nhưng về sau vị tân tấn phong thần này (mới được phong thành thần) cũng không thật sự mới vừa phi thăng liền chết thảm dưới tay Khanh Càng.

Thời điểm Khanh Càng ấn y trên mặt đất đánh điên cuồng, chuông Cửu Trọng Thiên thiên vang lên. Thiên Đế Ngự Tuân gọi chúng thần đến.

Bao gồm cả Tuyên Lăng.

Vì thế Tuyên Lăng khó khăn lắm mới nhặt về một mạng. Y một đường bị Khanh Càng túm phần sau cổ áo, cứng rắn kéo tới trong thiên điện, vì phòng ngừa người này lại chạy trốn, Khanh Càng xách người đến trước mặt mình. Ánh mắt giết người gắt gao tập trung trên người Tuyên Lăng.

Tuyên Lăng chột dạ nhìn trời, cố giả vờ trấn định, làm như một chút cũng không cảm giác được ánh mắt của Khanh Càng phía sau cùng với nhóm tiên hữu xung quanh ném tới ánh mắt "thần tiên yêu thích sẽ chết".

Lúc trước còn nhỏ thì gọi ta là tiểu bảo bối, tai vạ đến nơi liền từng người đứng nhìn.

Thật không có lương tâm!

Phía trên đại điện, Thiên Đế Ngự Tuân ngồi đoan chính, một bộ hoa phục thêu viền vàng màu trắng, mái tóc chỉnh tề được ngọc quan trắng buộc lên, dùng thanh âm trầm ổn nói: "Không lâu lúc trước, Ma Quân tiềm nhiệm Trọng Ác mở ra cấm thuật Vạn Sinh tế, thả ra những ác linh ở Hàn Uyên, làm cho trăm họ lầm than. Tuy cuộc chiến này đã kết thúc nhưng vẫn có ác linh chạy trốn bên ngoài, ít ngày nữa ta sẽ lên danh sách, chúng tiên cần phải bắt giữ những ác linh này, một lần nữa trấn áp ở Hàn Uyên."

Hàn Uyên là nơi Ma giới giam giữ quỷ tộc cực kỳ hung ác, là địa phương của Ma tộc, tương tự như thiên lao của Cửu Trọng Thiên. Hàn Uyên có phong ấn rất mạnh, ngoại trừ Ma Quân người ngoài không thể phá giải.

Mà Trọng Ác vừa lúc tương đối điên cuồng, không ngừng mở ra Hàn Uyên thả ác linh ra ngoài, còn khởi động Vạn Sinh tế, dùng Ma tộc quỷ tộc làm tế phẩm, hóa thành sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.

Trận pháp kia còn cắn nuốt không ít người, yêu, thần, đại quân của tam tộc, nguyên khí tam giới đại thương, đặc biệt là Ma giới, gần như đều phải chết hết.

Tuyên Lăng nghe đến đây, đáy mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, rồi lại thật nhanh tan đi, cả người biếng nhác, làm như chuyện gì cũng không liên quan đến y.

Nhưng chuyện đó cũng không phải là thật sự không liên quan đến Tuyên Lăng.

Đi đến một bước này, sự tình đều nằm trong dự kiến của y, bao gồm cả việc cuối cùng đám người Bạch Hành thành công dừng hẳn Vạn Sinh tế.

Ngự Tuân nhíu chặt mày: "Tư Mệnh Tinh Quân Huyền Thanh tiến vào luân hồi, nhưng sổ mệnh cách cùng bút mệnh cách lại không thấy bóng dáng, lúc này hạ phàm các ngươi ngoài trừ truy bắt ác linh, còn cần phải tìm hai thứ này về!"

Sổ mệnh cách, bút mệnh cách.

Một cái là để lưu lại mệnh cách của người trong thiên hạ, một cái khác thì có thể sửa mệnh cách của người trong thiên hạ. Nếu bị người có tâm địa xấu xa lợi dụng, đối với khắp thiên hạ mà nói là một tai họa.

Nhưng mà trên thực tế sổ mệnh cách cùng bút mệnh cách này, đang an an tĩnh tĩnh nằm ở trong lòng ngực của Tuyên Lăng, ai cũng không thể nhận thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro