Chương 4: cách âm thật sự khá tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Nhạc thành.



Thủy Sơ Nguyên khép lại bản đồ trong tay, nhìn về phía trên cửa thành ghi ba chữ to "Bình Nhạc Thành", như đang suy tư gì đó mà nói: "Theo ta kiểm tra, Ương hẳn là còn ở trong thành."



Khanh Càng gật đầu, mang theo Tuyên Lăng, Thủy Sơ Nguyên cùng nhau đi vào, chỉ là mới vừa bước vào Bình Nhạc Thành liền phát giác Bình Nhạc thành hiện tại thật sự không quá lạc quan.



Đập vào mắt có thể thấy được là một mảng hỗn loạn, các loại tạp vật, sạp hàng bày biện tứ tung ngang dọc, âm thanh cãi vã không ngừng.



Hầu như không ai có điểm vui vẻ trên mặt.



"Hôm nay sao lại nóng như vậy! Lão tử đều nhanh bị phơi nắng chết! Bực mình thật!"



"Trái cây của ngươi sao lại đắt như vậy? Ta khẳng định ngươi là tiểu thương lòng dạ hiểm độc, ta muốn nói cho mọi người đều biết!"



"Ta thấy ngươi liền phiền, ta nói ngươi mẹ nó lăn nhanh, lăn càng xa càng tốt!"



"Cách ta xa một chút, đừng chạm vào ta, bẩn muốn chết!"



Tuyên Lăng khoanh tay, thảnh thơi nhìn cảnh tượng trước mắt.



Toàn bộ đường phố kêu loạn, các bá tánh nhao nhao thành một đoàn, ngươi mắng ta ta mắng ngươi, không có ai để mắng liền mắng ông trời, những lời nói khó nghe không dứt bên tai.



Nơi này oán khí rất nặng.



Tuyên Lăng lặng lẽ dùng dư quang đánh giá Khanh Càng một chút, phát hiện người kia biểu hiện thờ ơ với điều này, cả người giống như bao phủ một tầng kết giới.



Mặc kệ xung quanh đang làm gì, đang nói gì, một chút đều không phải việc của hắn.



Trái lại là Thủy Sơ Nguyên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, một bàn tay sờ sờ cằm mình, dáng vẻ như đang nghiền ngẫm gì đó.



Sau đó nàng giương mắt nhìn Tuyên Lăng một chút, lại nhìn Khanh Càng một chút, nghiêm túc dò hỏi: "Nóng sao? Nhưng ta cảm thấy còn ổn nha? Bọn họ hình như hỏa khí rất lớn, cần ta làm chút mưa gì đó không?"



Tuyên Lăng lộp bộp trong lòng, sinh ra một dự cảm không ổn, Khanh Càng hiển nhiên cũng cảm thấy không thích hợp.



"Không......"



Kết quả vẫn là chậm một bước.



Mưa to tầm tã đổ ập xuống dưới.



Hai vị thần tiên thậm trí không có thời gian nói từ "cần" cuối cùng, trực tiếp bị nước mưa đánh vào người, ướt sũng.



Mà kẻ đầu sỏ đã sớm ở thời điểm mưa rơi xuống trong nháy mắt, vô cùng nhanh chóng cầm dù lên.



Nàng một chút cũng không bị ướt.



Cuối cùng nàng còn chớp đôi mắt to vô tội nhìn hai người trước mặt, hỏi: "Các ngươi sao lại không che dù?"



Khanh Càng:......



Tuyên Lăng:......



Ngươi, có, nói, đâu??



Trận mưa bất nhờ này không chỉ làm Tuyên Lăng cùng Khanh Càng ướt đẫm, mà cả những dân chúng trên đường càng là ngốc lăng. Thẳng đến khi mưa to dừng lại, còn không ít người vẫn đang cứng đờ tại chỗ, không biết đây là xảy ra chuyện gì.



Qua hồi lâu, mọi người mới cử động, nâng tay lau nước trên mặt mình, rồi mắng đến xưa nay chưa từng thấy một cách đồng đều và lớn tiếng.



"Trận mưa này mẹ nó có phải có bệnh!!"



"Đang êm đẹp mưa cái gì, đồ vật của lão tử đều bị ướt hết!"



"......"



Tuyên Lăng giơ tay lau nước trên mặt, khóe miệng vừa kéo, rất là bất đắc dĩ: "Ngươi từ đâu lấy ra dù ?"



"Đây là vũ khí bản mệnh của ta, không thấm nước, che nắng chắn gió mọi thứ đều được, so với ta còn lợi hại hơn!" Thủy Sơ Nguyên xoay chuyển dù trong tay, không chú ý lại làm nước bắn lên mặt Khanh Càng cùng Tuyên Lăng: "Đúng rồi, bọn họ sao lại giống như càng không vui?"



Tuyên Lăng:......



Khanh Càng:......



Khanh Càng thi pháp làm khô nước trên người, lạnh lùng nói: "Ngươi nên thấy may mắn bọn họ không biết là ngươi làm, bằng không ngươi có thể nến thử cảm giác làm một cái bánh bao nhân thịt Vũ Thần."



Tuyên Lăng đồng ý gật đầu: "Được rồi, đi nhanh, trước tiên tìm gian khách điếm."



Ba người ở trong thành tùy tiện tìm một khách điếm.



"Chưởng quầy, cho hai gian phòng!" Thủy Sơ Nguyên đưa bạc tới trước mặt chưởng quầy, chỉ là mới vừa duỗi tay ra đã bị Khanh Càng cùng Tuyên Lăng ấn xuống.



Tuyên Lăng khó hiểu nhìn Thủy Sơ Nguyên: "Vì sao là hai gian?"



Y đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng Thủy Sơ Nguyên muốn ở cùng phòng với một trong hai người bọn họ, kia chẳng lẽ muốn y ở cùng một gian với Khanh Càng?



Nói vậy, y sẽ chết đó!



Thủy Sơ Nguyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người, nói: "Ta chỉ là người nghèo, hai người các ngươi lại không có tiền, cho nên chúng ta phải tiết kiệm một chút, hiểu không?"



Không rõ, cũng không muốn hiểu!



Tuyên Lăng đề nghị: "Chúng ta đây ba người một gian!"



Thủy Sơ Nguyên phản bác: "Ta nghiêm túc từ chối để nghị của ngươi!"



Ngay lúc Tuyên Lăng mãnh liệt cự tuyệt ở cùng Khanh Càng, Khanh Càng sớm đã đổi ý, thần sắc khẽ động, thu hồi tay, tiếp nhận sự thật ở cùng một gian phòng với Tuyên Lăng.



Hắn vừa lúc có thể nhìn xem người này rốt cuộc có bí mật gì.



Chưởng quầy nghe bọn họ nói không ngừng còn chưa quyết định được, trên mặt càng ngày càng không kiên nhẫn, cuối cùng duỗi ra tay đoạt lấy bạc trên tay Thủy Sơ Nguyên: "Hai gian đúng không? Được được được, đi nhanh đi nhanh."



Thủy Sơ Nguyên: "Cảm ơn."



Tiểu nhị vẻ mặt lạnh nhạt dắt ba người lên lầu, Thủy Sơ Nguyên nhìn thoáng qua Tuyên Lăng suy sụp, vỗ vỗ vai y, an ủi nói: "Đều là đại nam nhân, sợ cái gì, ta tin tưởng Khanh Càng hắn......"



Sẽ không làm gì ngươi.



Thủy Sơ Nguyên dừng một chút, cảm thấy lời này nói ra khả năng chính nàng cũng không tin, đành phải đổi giọng uyển chuyển nói: "Hắn nhất định...... sẽ nhẹ nhàng với ngươi!"



"Nhất định sẽ không làm ngươi quá đau!"



Khanh Càng:......



Tuyên Lăng:......



Mà đoạn đối thoại vẫn chưa hạ giọng này bị tiểu nhị nghe rõ ràng một cách tự nhiên, bước chân của hắn khựng lại, cứng đờ quay đầu đánh giá qua lại Tuyên Lăng cùng Khanh Càng, lạnh nhạt trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện biểu tình khác.



Có một chút phức tạp, còn có một chút hít thở không thông.



Khanh Càng cùng Thủy Sơ Nguyên đều không giải thích, Tuyên Lăng hơi hơi hé miệng, vốn dĩ tính đi giải thích một chút, hắn cùng Khanh Càng không phải là loại quan hệ này, lại lo lắng sau khi nói ra có vẻ giống như chưa đánh đã khai.



Kết quả không đợi Tuyên Lăng suy nghĩ thông suốt, tiểu nhị cũng đã khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt, cực kì nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, mặt không biểu tình nói: "Phòng cách âm rất tốt, ngài yên tâm."



Nói xong, vừa lúc đưa người tới cửa phòng, sau đó nói cho bọn họ đã tới rồi, tiếp theo lạnh lùng rời đi.



Tuyên Lăng:............



Ta yên tâm cái gì! Ta không yên tâm!



Ta cảm thấy ngươi đang hiểu lầm cái gì rồi!!



Nhưng mà Khanh Càng chỉ rất thuần thục duỗi tay xách cổ áo Tuyên Lăng, một tay kéo hắn vào trong phòng, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.



Thủy Sơ Nguyên: "Oa --"



Thủy Sơ Nguyên: "Tuy rằng cảm thấy hình như có gì đó kỳ quái, nhưng mà thật sự không nghĩ quấy rầy bọn họ."



Kế hoạch tác chiến, để ngày mai lại thảo luận đi.



Trong phòng.



Khanh Càng rất không khách khí ném một cái chăn trên giường vào tay Tuyên Lăng: "Ngươi ngủ dưới đất."



Tuyên Lăng: "Vì sao không phải là ngươi ngủ dưới đất?"



Khanh Càng: "Trả tiền."



Tuyên Lăng: "Ta ngủ, ta ngủ là được chứ gì......"



Sau đó Khanh Càng cũng không để ý Tuyên Lăng mà ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu tiến vào minh tưởng*. Tuyên Lăng rảnh rỗi đến nhàm chán, một bên uống trà một bên nghe động tĩnh ngoài cửa sổ truyền đến.



(*Minh tưởng: là một loại hình thức thay đổi ý thức, thông qua trạng thái yên lặng giúp tăng cường kiến thức và tinh thần. Trong lúc minh tưởng, mọi người thường tập trung hít thở và điều tiết cách hít thở, chọn lựa vài tư thế thân thể (thông thường là Yo-ga), giảm thiểu sự kích thích của các tác nhân bên ngoài đến mức thấp nhấp, tạo nên một biểu tượng riêng ở trong lòng giúp tập trung và hướng đến, hoặc không nghĩ đến bất cứ cái gì. Nói tóm lại giống ngồi thiền đó.)



Trận mưa vừa rồi của Thủy Sơ Nguyên đã khiến cho nhân thần cộng phẫn*, trên đường có không ít bá tánh đang nghị luận trận mưa đáng chết kia.



(*Nhân thần cộng phẫn: cả thần và người đều tức giận)



Nhưng nguyên nhân khiến Bình Nhạc Thành oán khí tận trời, cũng không phải vì một trận mưa của Thủy Sơ Nguyên tạo thành, trước khi tới đây, Thủy Sơ Nguyên từng rất kỹ càng tỉ mỉ cùng Tuyên Lăng nói qua tình huống của Ương.



Nói tóm lại, Ương rất rất rất nhát gan, năng lực chiến đấu ở mức trung bình, nhưng khả năng chạy trốn lại là hạng nhất, năm đó ca ca của Trọng Ác - Trọng Tà vẫn là Ma Quân, từng dẫn người tiếng hành vây bắt Ương một tháng, vất vả lắm mới bắt được hắn, ném vào Hàn Uyên.



Nghĩ như vậy, Tuyên Lăng dùng dư quang lén lút đánh giá Khanh Càng, toàn bộ phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.



Nơi này cách âm hình như thật sự khá tốt.



Tuyên Lăng thu hồi tầm mắt, xoay tròn chén trà trong tay, thầm nghĩ, ai thích bắt Ương thì bắt, dù sao ta cũng mặc kệ.



Tác giả có lời muốn nói:



Nhiệm vụ thứ nhất ↓



Tuyên Lăng: Ta mặc kệ, ai ai ai



Khanh Càng: Xem tâm tình



Thủy Sơ Nguyên: Ta không chỉ có chạy không bằng Ương, còn đánh không lại hắn.



Ương:??????


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro