Chương 5: Đây là ngốc tử sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn buồn ngủ đánh úp lại, Tuyên Lăng nhẹ nhàng ngáp một cái, bộ dạng không yên lòng.



Lúc trước ở dưới lầu, Khanh Càng cũng cùng mình ra tay ngăn cản Thủy Sơ Nguyên, nói cách khác, hắn rõ ràng cũng không muốn ở chung một phòng với mình. Nhưng cuối cùng, người này lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nghĩ đến hơn phân nửa là có quan hệ với lúc Ngự Tuân giữ hắn lại. Tuyên Lăng bây giờ cần tìm thời điểm quay lại cấm địa Thái Ngô Sơn mang tài bảo cướp được đi.



Nhưng lúc này thời thời khắc khắc bị Khanh Càng lấy lý do "trả tiền" nhìn chằm chằm như vậy, Tuyên Lăng thật sự là có chút tiến hành không được. Chỉ là, dù cho bọn họ tra như thế nào, cũng không tra được gì.



Thời điểm ba người tới Bình Nhạc Thành đã là gần chạng vạng, Tuyên Lăng ngồi không một hồi thật sự chịu không nổi, ôm chăn bông Khanh Càng ném cho ở trong phòng tìm một góc cách xa Khanh Càng nhất nằm xuống. Vì để có thể sống, thề cần phải cách Khanh Càng càng xa càng tốt.



Tuyên Lăng nằm vật xuống liền ngủ, tiếng hít thở dần dần gần như vững vàng.



Thật lâu sau, Khanh Càng chậm rãi mở hai mắt.



Ngoài cửa sổ không gian dần dần u ám, ánh trăng hòa với ánh đèn dưới lầu, cùng nhau dừng lại trên bệ cửa.



Khanh Càng vung tay thắp lên ngọn nến trên bàn, con ngươi màu tím phản chiếu lên ánh lửa yếu ớt. Trong phòng một người khác đã ngủ say. Tiếng hít thở vững vàng lọt vào tai, Khanh Càng nhíu mày nhìn gia hỏa kia cuộn tròn thành một đống ở góc phòng. Tiếp theo xuống giường, phóng nhẹ bước chân, đi đến bên cạnh người nọ.



Tới trước người Tuyên Lăng, Khanh Càng đầu tiên là đánh giá tư thế ngủ của y.



Nửa khuôn mặt đều chôn ở trong chăn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên, cực kỳ giống tiểu động vật nào đó. Thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.



Khanh Càng thu hồi thần sắc, đầu ngón trỏ ngưng tụ linh lực màu tím nhạt, ở mi tâm Tuyên Lăng nhẹ nhàng điểm một chút, nhưng vẫn chưa chạm vào làn da của y. Linh lực màu tím hoàn toàn đi vào bên trong cơ thể Tuyên Lăng, tại đó du tẩu một lần.



Không có ma khí, cũng không có cái gì dị thường, trước mắt người này xác xác thật thật là thần.



Kiểm tra xong, Khanh Càng thu hồi tay, nếu Tuyên Lăng làm được, tất nhiên là có chỗ đặc biệt. Thời gian lâu rồi, cũng có lúc sẽ lộ ra dấu vết.



Chỉ mong y đối Cửu Trọng Thiên sẽ không bất lợi.



Khanh Càng xoay người trở lại trên giường, tắt nến, trong phòng một lần nữa lâm vào hắc ám.



Tuyên Lăng trong lúc ngủ mơ trở mình, ở chỗ Khanh Càng không nhìn thấy, lông mi hơi hơi rung động, nắm chặt tay, lại không có mở mắt.



Sáng sớm hôm sau.



Bên ngoài khách điếm truyền đến tiếng ồn ào "binh binh bang bang", thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh giống như có người nện vào tấm gỗ trên sạp hàng kêu "răng rắc" đứt gãy. Trong đó còn kèm theo vô số lời mắng chửi.



"Xem lão tử hôm nay có đánh chết ngươi không con tiện nhân!"



"Đã sớm nhìn ngươi khó chịu, hôm nay ta một hai phải giết chết ngươi!!"



"Tới đi...... đánh thì đánh làm như ta sợ con tiện nhân nhà ngươi không bằng!"



"......"



Tình cảnh hết sức hỗn loạn.



Thủy Sơ Nguyên vội vàng đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái liền thấy Tuyên Lăng và Khanh Càng một trái một phải đứng bên cửa sổ xem chuyện vui.



Thủy Sơ Nguyên: "Chúng ta không đi ngăn bọn họ lại sao? Bên ngoài đánh nhau thảm thiết như vậy, qua một hồi nữa chẳng phải là muốn máu chảy thành sông, thây ngang khắp nơi, thi cốt thành núi?"



Tuyên Lăng: "...... Thi cốt thành núi có phải nói quá không?"



Thủy Sơ Nguyên hít hít cái mũi, có chút ngượng ngùng: "Hình như là có hơi...... nhưng mà cái này không phải trọng điểm! Chúng ta thật sự không ra tay sao? Chúng ta là Thần tộc không phải nên gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp sao?"



Tuyên Lăng ngáp vài cái thật lớn, đuôi mắt rưng rưng, thất thần mà đáp: "A! Đột nhiên nhớ tới một việc, ta hình như còn chưa tỉnh ngủ."



Khanh Càng thì nói đến tương đối đơn giản: "Mặc kệ."



Thủy Sơ Nguyên: "Chúng ta là Thần tộc lấy từ bi để trong lòng, tạo phúc cho muôn dân trăm họ, tại thời khắc loạn lạc này không phải nên động thân mà ra, cứu giúp bá tánh đang như nước với lửa sao?"



Khanh Càng nhàn nhạt liếc nhìn Thủy Sơ Nguyên một cái, xoay người rời đi khỏi cửa sổ, đang định đi nơi khác nhìn một cái, kết quả vừa mới bước được một bước, đã bị một vật ngoài cửa sổ bay tới chuẩn xác đập trúng sau gáy. Quả táo phạm vào tội lớn kia rơi xuống mặt đất, lộc cộc lộc cộc lăn vài vòng, sau đó dừng lại bên tay trái Khanh Càng mấy mét.



Đối diện với Khanh Càng, Thủy Sơ Nguyên rõ ràng thấy vị thần tiên này chậm dãi ngẩng đầu lên, tầm mắt chậm rãi dịch chuyển đến phía quả táo, hướng phía quả táo bước một bước, nhấc lên cái chân quý giá. Đem quả táo mượt mà kia, một chân dẫm nát, vỡ vụn.



Thủy Sơ Nguyên hít một hơi khí lạnh, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn phía quả táo kia.



Quả táo nó...... nó làm sai gì sao?



Không, nó sai rồi, sai ở chỗ không nên trêu chọc Khanh Càng!



Thủy Sơ Nguyên giả vờ loạng choạng một chút, đỡ cái trán suy yếu nói: "A! Đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, thì ra ta cũng chưa tỉnh ngủ."



"Ta về trước, giang hồ tái kiến sau này còn gặp lại!"



Thủy Sơ Nguyên nhanh chóng lui ra ngoài, khi đi còn không quên nhường cửa cho hai vị ăn mặc kín mít, một con muỗi cũng không thể bay vào.



Tuyên Lăng vô cùng tự giác chủ động nhường ra vị trí, hơi hơi cúi đầu, nghiêm túc nói: "Ngài thỉnh."



Khanh Càng liếc nhìn y, không nói hai lời liền trèo lên trên bệ cửa sổ, thả người trực tiếp nhảy xuống, rồi sau đó "bịch" một tiếng vững vàng rơi xuống đất. Hai mắt híp lại, trên người mang theo một cỗ sát khí, lạnh lùng nhìn những người trước mặt này.



Giống động vật ăn thịt nào đó, đỏ mắt chuẩn bị muốn đại khai sát giới.



Tuyên Lăng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại không dám xem tiếp. Thảm, là thật sự thảm.



Lúc này đoán chừng thật là muốn máu chảy thành sông.



Nhưng mà Khanh Càng vừa ra tay, làm cho ba người bọn họ có một ít thu hoạch ngoài ý muốn.



Khanh Càng nhất chiến thành danh, biến thành đại ca của một con phố.



Ba người ở lầu một của khách điếm tìm chỗ ngồi xuống. Tuyên Lăng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, hương vị đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm.



Mà lúc này, Khanh Càng đối diện với Tuyên Lăng, được năm người vây quanh, hai người chùi chân cho hắn, hai người đấm bóp cánh tay cho hắn, còn có một người bóp bả vai. Năm người này đã bị đánh đến rốt cuộc không thể nhìn ra hình người.



"Khanh Càng thật lợi hại." Thủy Sơ Nguyên nhìn Tuyên Lăng ăn đến vui vẻ, lặng lẽ đến gần bên tai y đè thấp thanh âm khó hiểu hỏi: "Nhưng mà chúng ta không phải không cần ăn sao? Ngươi như thế nào sẽ đói?"



Tuyên Lăng duỗi tay lại gắp một miếng thịt, kết quả không cẩn thận gắp phải rau cải xanh mơn mởn, ghét bỏ mà bỏ vào bát của Thủy Sơ Nguyên, dùng ánh mắt tràn ngập tình thương của cha nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Ăn nhiều rau cải, ngươi còn đang ở tuổi phát triển thân thể."



Thủy Sơ Nguyên:???



Ta một thần tiên hơn ba vạn tuổi vẫn còn phát triển thân thể?



"Ngươi phải biết rằng cuộc sống vui vẻ là cần phải cảm thụ." Tuyên Lăng nghiêm túc bắt đầu giảng bài, buông đôi đũa trong tay nghiêm trang nói với Thủy Sơ Nguyên: "Ngươi có biết nhân sinh có ba chuyện vui lớn là gì không?"



"Một là ăn no, hai là uống đã, ba là ngủ ngon."



"Chỉ có làm được ba việc này, ngươi mới có thể cảm nhận được cuộc sống vui sướng vô cùng vô tận."



"Không hiểu sao? Ta đây nói cách khác, ví dụ như có một ngày, ngươi ngủ thật say, làm một giấc mộng thật đẹp, đột nhiên! Có người tát ngươi một cái làm ngươi tỉnh ngủ, ngươi có tức giận không?"



Thủy Sơ Nguyên đột nhiên đập bàn một cái, nhíu chặt mày đáp: "Đương nhiên tức giận, tức đến phát điên!!"



Tuyên Lăng lại hỏi: "Kia nếu ngươi ngủ một giấc rồi tự nhiên tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, duỗi cái eo, vừa lúc bên ngoài có ánh mặt trời, hoa thơm chim hót, ngươi có hạnh phúc không? "



Thủy Sơ Nguyên lập tức trả lời nói: "Hạnh phúc, cực kì hạnh phúc!!"



Tuyên Lăng: "Ta nói có đạo lý đi?"



Thủy Sơ Nguyên điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng đúng!"



Khanh Càng:......



Đây là ngốc tử sao?



Tác giả có lời muốn nói:



Tuyên Lăng: Ta nói có đúng không?



Sơ Nguyên: Đúng đúng đúng!



Tuyên Lăng: Có đạo lý không?



Sơ nguyên: Có có có!



Tuyên Lăng: Ta có phải rất tuấn tú không?



Sơ nguyên: có có có!



Khanh Càng: Ta thì sao?



Sơ nguyên:???



Khanh Càng: Ta có đẹp không?



Sơ nguyên:???



Sơ nguyên: Ngươi giống như có một chút không bình thường



P/S: Bởi vì Sơ Nguyên suất diễn còn không ít, nói trước một chút nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không có tình cảm với Tuyên Lăng Khanh Càng, đại khái chính là giống sự tồn tại của nữ nhi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro