Chương 6: Sợ ta sẽ yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưởng quầy, người cũng tham gia trận ẩu đả này bị đánh đến máu chảy đầy đầu đang nịnh nọt bưng lên một đĩa thức ăn, đặt trước mặt Tuyên Lăng, cười nói: "Thiếu hiệp, nếu ngài thích thì ăn nhiều một chút đi."

Tuyên Lăng gật đầu, ý bảo chưởng quầy ngồi xuống, sau đó ý nghĩ nổi lên, cười nhẹ: "Chưởng quầy, ta thật sự rất thích đồ ăn ở đây của các ngươi."

Chưởng quầy đầu tiên là ngơ ngác, tiếp theo trái tim giống như được phủ đầy mật hoa, quá ngọt ngào. Nhìn ánh mắt chân thành của Tuyên Lăng, cùng với mỗi khi ăn một miếng đồ ăn đều sẽ cong mắt thỏa mãn.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng chẳng qua là mấy món đồ ăn bình thường, lại bị y ăn ra cảm giác sơn hào hải vị. Ngay cả Thủy Sơ Nguyên ở bên cạnh cùng năm tiểu đệ đang mát xa cũng nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn thôi mà cũng thấy đói rồi.

Khi chưởng quầy đối diện với gương mặt thanh tú, xinh đẹp và dễ gần của Tuyên Lăng, hắn luôn cảm thấy như ánh mặt trời tươi sáng, không gian đều đột nhiên sáng ngời, vì vậy phất tay phân phó tiểu nhị bảo nhà bếp xào thêm vài món mang tới: "Vị thiếu hiệp này đừng nói như vậy, ngài thích là tốt rồi, thích là tốt rồi. Nhưng mà ta đặc biệt nói với ngài một chuyện, đầu bếp ban đầu của tiệm ta làm còn ngon hơn bây giờ nhiều, đáng tiếc là phải đổi thành người khác rồi."

Nói xong câu cuối cùng, chưởng quầy nhịn không được thở dài một hơi, ánh mắt mang theo vẻ bất mãn.

Tuyên Lăng duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn, hạ thấp giọng cười nói: "Hiện tại mấy món này ăn cũng siêu siêu ngon mà, các ngươi nói phải không?"

Tuyên Lăng nhìn về phía năm tiểu đệ đang mát xa. Năm người kia thiếu chút nữa bị nụ cười này của y câu mất hồn phách, ma xui quỷ khiến gật đầu, trong lòng nghĩ, y nói không sai, đồ ăn của khách điếm này chính là mỹ vị của toàn bộ Bình Nhạc Thành.

Thủy Sơ Nguyên giống như lọt vào sương mù mà nhìn chưởng quầy không ngừng gắp thức ăn cho Tuyên Lăng, hắn thật cẩn thận nhắc nhở y đừng để bị bỏng, lại mỏi mắt mong chờ hỏi y: "Ăn ngon không?" "Có thích không?"

Thật ra trong cặp mắt kia không cần lộ quá rõ vẻ cầu khen ngợi cầu tán thưởng như vậy đâu.

Thủy Sơ Nguyên bị một loạt hành động này làm sợ ngây người.

Bội phục, thật sự bội phục.

Tiểu nữ hổ thẹn không bằng.

"Trương đại ca, ta có thể hỏi huynh chuyện này không?" Sau khi Tuyên Lăng hỏi được tên của chưởng quầy rồi cũng không hề gọi "chưởng quầy chưởng quầy" nữa.

Một tiếng "Trương đại ca" gọi đến chưởng quầy cả người kích động, xuýt chút nữa ôm Tuyên Lăng kết bái tại chỗ, rất phối hợp nói: "Ngài hỏi đi! Ngài cứ tùy tiện hỏi! Ta biết gì nhất định sẽ nói hết không có nửa lời dấu diếm!"

"Cho dù không biết, ta cũng nhất định lên núi đao xuống biển lửa hỏi thăm cho ngài!"

Khanh Càng nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mi mắt lặng lẽ rũ xuống, một cái tay khác gõ gõ lên mặt bàn, dựng lỗ tai nghe không sót một chữ của Tuyên Lăng và chưởng quầy.

Liên tưởng đến thái độ của chưởng quầy khi bọn họ mới đến Bình Nhạc Thành, không thể không nói, hiện tại chưởng quầy giống như đã bị Tuyên Lăng giặt sạch não.

Tuyên Lăng nghiêm túc dò hỏi: "Sáng nay sao mọi người nóng tính như vậy nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì sao? Các huynh có chuyện gì khó xử cũng có thể nói với chúng ta, nếu có thể chúng ta nhất định sẽ giúp!"

"Dù sao giúp người chính là niềm vui, là mục tiêu nhất quán của chúng ta khi hành tẩu giang hồ này!"

Tuyên Lăng nói ra lời này rất chân thành.

Chân thành giống như buổi sáng người nói mình mệt mỏi, buồn ngủ sau đó phủi tay mặc kệ không phải là y.

Khanh Càng:......

Thủy Sơ Nguyên:......

Ngươi không thấy xấu hổ sao?

"A......" Chưởng quầy nhíu mày, rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này: "Thật ra ta cũng không nói được, cứ cảm thấy mấy ngày nay tính tình của mình có chút nóng nảy, cụ thể bắt đầu từ lúc nào, đại khái là năm ngày trước đi."

"Nhưng...... nếu ngài muốn hỏi ta năm ngày trước đã xảy ra chuyện gì đặc biệt."

"Trong ấn tượng của ta hình như lại không nhớ rõ ngày đó đã xảy ra chuyện lớn gì."

Năm người mát xa điên cuồng gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta cũng không nhớ!"

Năm ngày trước Ương đã đến Bình Nhạc Thành.

Trách không được oán khi trong thành lại nặng như vậy, Tuyên Lăng cười khẽ, duỗi tay vỗ vỗ vai chưởng quầy trấn an: "Nhân sinh trên đời, phải sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, không cần để những việc phiền lòng đó ở trong lòng."

Tuyên Lăng hạ thấp giọng nói tiếp: "Các ngươi nói xem, có đúng không?"

Vẻ mặt Khanh Càng nghiêm lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tuyên Lăng, trong lòng hiện lên cảm xúc khác thường.

Hắn hiện tại có thể tinh tường cảm nhận được, năm người bên cạnh mình thật sự đã bình tĩnh lại chỉ bằng mấy lời nói của Tuyên Lăng.

Khanh Càng buông chén trà trong tay, không có nói nhiều: "Ăn nhanh lên, lát nữa xuống thành xem xét một chút."

Tuyên Lăng:......

Tuyên Lăng lập tức từ chối nói: "Ta không đi!"

Nhưng mà Tuyên Lăng phản kháng cũng vô dụng. Cuối cùng Khanh Càng mặc kệ Tuyên Lăng đang ăn lề mà lề mề không biết đã no chưa, chỉ cảm thấy thời gian gần hết liền xách cổ y túm tới đường cái.

Trên thực tế chẳng có gì đẹp cả.

Các ngươi cảm thấy đi vòng thì Ương sẽ tự mình xuất hiện sao.

Không, hắn sẽ không!

Đi một vòng rồi các ngươi sẽ cảm nhận được, chẳng qua các ngươi vì không muốn rảnh rỗi mà đi làm những việc vớ vẩn thôi.

Tuyên Lăng nghĩ như vậy, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Khanh Càng.

Nhưng đúng như suy nghĩ của Tuyên Lăng, ba người đi xong một vòng quanh thành cũng thông thu được tin tức gì hữu dụng.

Ngược lại Tuyên Lăng thu hoạch được rất nhiều, Khanh Càng như cũ mặt không biểu tình, mà Thủy Sơ Nguyên chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Hai người Tuyên Lăng và Khanh Càng sinh ra đã rất đẹp, có không ít cô nương quăng ra mị nhãn, làm bộ trẹo chân nhào vào trong ngực, kết quả mỗi lần sắp bổ nhào vào người Khanh Càng, hắn liền nhanh nhẹn nghiêng mình tránh đi, làm cho cô nương người ta ngã thẳng cẳng trên đất.

"Rầm" một tiếng vang lớn.

Thủy Sơ Nguyên nhìn mà cũng cảm thấy đau.

Dù sao cuối cùng những cô nương đó đều thật sự bị trẹo chân.

Nhưng mà đã thảm như vậy rồi, Khanh Càng còn rất không khách khí nhìn người ta, lạnh lùng nói: "Cô đi không nhìn đường sao? Có biết thiếu chút nữa đụng vào ta rồi không."

Cũng không có ý muốn đỡ cô nương người ta lên, trên thân không dính một hạt bụi xoay người rời đi.

Thủy Sơ Nguyên:???

Ngươi như vậy có thể kiếm được vợ sao?

Mà tình huống của Tuyên Lăng ở bên kia tốt hơn Khanh Càng nhiều, y có vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ, vô hại, hơn nữa miệng lại ngọt, gặp người liền ngọt ngào kêu tỷ tỷ, khen người ta xinh đẹp, khí chất tốt, cái miệng nhỏ giống như mật ong dỗ các nàng đến mức tâm hoa nở rộ, các loại ăn ngon, thú vị đều được nhét đầy hai tay.

Ngay cả khi các cô nương trên đường cãi nhau kịch liệt đến mức sắp túm tóc, kéo quần áo lao vào đánh nhau, cũng có thể bị hai ba câu của Tuyên Lăng làm sự chú ý quay phắt 180°, cãi không được mà đánh cũng không xong.

Đi một đường, ăn một đường, không để mình rảnh rỗi chút nào.

Thủy Sơ Nguyên: ......

Y như vậy chắc có thể kiếm được vài người vợ đi.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, một chút tin tức về Ương đều không nghe ngóng được, ba người lại quay về khách điếm.

Vừa đến khách điếm, Tuyên Lăng cùng Khanh Càng lập tức tranh cãi về chuyện chung phòng.

Tuyên Lăng nghiêm túc nói: "Chúng ta thật sự không thể tách ra ở sao?"

Khanh Càng vô tình cự tuyệt: "Không thể."

Tuyên Lăng nói tiếp: "Nhưng ta sợ ta sẽ yêu ngươi."

Khanh Càng:............

Thủy Sơ Nguyên hít một hơi thật sâu, chắp tay trước ngực, nhắm lại hai mắt, thành kính nói: "A -- đây, chính là hương thơm của tình yêu đi!"

"Lan tỏa toàn bộ Thần Châu đại lục!"

Tiếp theo đôi mắt lặng lẽ mở to, ngay lúc sắc mặt của Tuyên Lăng và Khanh Càng càng lúc càng đen lập tức nói: "Ta mệt rồi, bổn tiên nữ lên lầu nghỉ ngơi đi, gặp lại các bằng hữu sau."

Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi chiến trường, chạy nhanh như chớp không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại Khanh Càng hung tợn xách gáy Tuyên Lăng như xách gà con kéo về phòng, ấn trên đất dạy bảo một trận.

Có người, chính là hơi thiếu giáo dục.

Tác giả có lời muốn nói: Một vị cô nương đi qua --

Tuyên Lăng: Tỷ tỷ ~

Khanh Càng: Là dì.

Tuyên Lăng: Tỷ tỷ, tỷ lớn lên thật xinh đẹp!

Khanh Càng: Ngươi mù sao?

Tuyên Lăng:..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro