Chương 3: Nam chính trong sách - Long Khiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

---------------

Ngẫm lại Bạch Minh Mặc kỳ thật cũng không kém, chí ít lúc cô rơi xuống nước, là Bạch Minh Mặc cứu cô lên.

Cũng không có bởi vì nguyên chủ tổn thương anh mà lấy ơn báo oán, có thể thấy được Bạch Minh Mặc thật ra là một giống đực độ lượng niệm tình xưa.

"Dương Miên Miên, không xong rồi, mau, Bạch Minh Mặc và Long Khiếu đánh nhau!"

Vừa dập lửa bê thịt nướng vào nhà gỗ thì một giọng nói vội vàng ở bên ngoài vang lên.

Dương Miên Miên đang khẽ hát câu ca dao liền dừng lại, nhanh chóng bước ra.

"Dương Miên Miên tôi nói cho cô nghe, hôm nay là tin mật báo, đây cũng là một cơ hội tốt để cô lấy lòng Long Khiếu đó. Cô nhất định phải cho tôi một cái chân thịt thú vật nha!"

Nhìn thiếu nữ dáng dấp có phần xấu xí trước mặt, Dương Miên Miên đột nhiên nhớ ra cô ta là ai.

Đây không phải là Hầu Đào Đào mỗi lần đều giật dây cô đi lấy lòng Long Khiếu sao?

"Tôi cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô! Hầu Đào Đào, cô mỗi lần đều đào hố cho tôi nhảy, cô cho rằng tôi còn ngu ngốc như trước à? Cô bên này giật dây tôi đi lấy lòng Long Khiếu, bên kia lại ở trước mặt Hồ Lệ Lệ và Long Khiếu nói xấu tôi. Cho nên mỗi lần Long Khiếu thấy tôi đều cảm thấy chán ghét, cô đúng là đồ dụng tâm hiểm ác!"

Vốn cho rằng Dương Miên Miên nhận được tin tức sẽ như trước không suy nghĩ gì chạy về bộ lạc, ai ngờ lần này thế mà phản ứng lại?

Chỉ là Dương Miên Miên đã xảy ra chuyện gì?

Sao bỗng nhiên đầu óc trở nên tỉnh táo thế?

Quả thực đúng như vậy, cô ta là thấy Dương Miên Miên dễ bị lừa, chỉ cần nói tin tức của Long Khiếu cho cô, da thú hay thịt thú vật gì đó, cô ta muốn bao nhiêu Dương Miên Miên liền cho bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

"Tôi, tôi không có! Cô bớt ở đây ngậm máu phun người đi!"

"Hầu Đào Đào cô đừng có giả vờ vô tội, nếu như không có, mỗi lần cô đều bảo tôi cho cô chỗ tốt làm gì? Tôi cảnh cáo cô, về sau đừng có nói với tôi bất cứ chuyện gì về Long Khiếu, cô vẫn nên cách xa tôi ra một chút!"

Dứt lời, Dương Miên Miên một tay đóng cửa nhà gỗ lại, đi thẳng vào trong bộ lạc!

Cô không lo lắng Hầu Đào Đào sẽ vào nhà trộm đồ của mình, bởi vì bộ lạc có quy định, nếu như có thú nhân dám trộm đồ của thú nhân đồng tộc, vậy thì sẽ bị ném vào trong rừng sâu tự sinh tự diệt ba ngày.

Vận khí tốt thì thú nhân đó có khả năng còn sống trở về, vận khí kém thì hầu như không còn khả năng sống.

Đây vốn là thế giới thú viễn cổ thiếu thốn vật tư, đặc biệt là kiểu bộ lạc nhỏ yếu như bọn họ, thật ra rất thiếu đồ ăn. Vì để cho công bằng, tộc trưởng mới định ra quy củ như thế.

"Hừ, bảo tôi đừng nói tin gì của Long Khiếu, vậy cô còn chạy nhanh như vậy làm gì? Giống cái như cô quả nhiên là tiện muốn chết!"

Dương Miên Miên không bao lâu đã đi tới trung tâm bộ lạc, cô từ xa đã nhìn thấy một con hắc long đang lượn vòng trên không trung, thỉnh thoảng lại phun một ngọn lửa về phía Bạch Hổ bên dưới!

Lần đầu tiên nhìn thấy bản thể của thú nhân, Dương Miên Miên bị dọa đến nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù trước đó Bạch Minh Mặc cũng biến đổi, nhưng tốc độ của anh quá nhanh, nhanh đến mức cô không thấy rõ, nhìn lại thì Bạch Minh Mặc đã chạy mất rồi.

Chỉ là Bạch Minh Mặc cũng thật ngốc, nguyên chủ đối xử với anh như vậy, anh còn vì nguyên chủ đi tìm nam chính Long Khiếu gây phiền phức.

Long Khiếu là con rồng đã mọc cánh có thể bay, coi như anh là con hổ lớn hung mãnh, hai người lại đều là thú nhân cấp bốn thì Long Khiếu vẫn chiếm ưu thế vì có thể tự do bay lượn và phun lửa.

Nghĩ đến việc Bạch Minh Mặc đối tốt với nguyên chủ, Dương Miên Miên cũng không quan tâm nhiều nữa, đẩy đám thú nhân ra xông thẳng vào.

"Long Khiếu anh dừng tay cho tôi!"

Dương Miên Miên xông vào trực tiếp đứng chặn trước người Bạch Minh Mặc đang ngã sấp trên mặt đất.

Bạch Minh Mặc biến thành bản thể hình thể khổng lồ, Dương Miên Miên mảnh mai chắn ở trước người anh càng lộ ra sự nhỏ nhắn.

Mà cô căn bản không chú ý tới, khóe môi mang theo vết máu của Bạch Minh Mặc, ánh mắt lúc trông thấy cô đột nhiên xuất hiện có bao nhiêu kinh ngạc.

Chợt, giữa không trung một quả cầu lửa rơi xuống!

Dương Miên Miên ngơ ra, thình lình cảm giác cơ thể bay lên không, được một đám lông mềm mại bao lấy, nhanh chóng dịch chuyển đi.

Quay đầu nhìn, dưới mặt đất là vết tích đen sì bị thiêu đốt, trong đầu Dương Miên Miên lóe lên một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Dương Miên Miên cô cút ngay."

Giọng nói của Long Khiếu bỗng nhiên vang lên, là từ bên trong miệng hắc long phun ra.

Cho dù hắn hóa thân hắc long, nhưng sự chán ghét trong mắt hắc long cũng rất rõ ràng, khiến cho lúc mở miệng cảnh cáo Dương Miên Miên, giọng nói kia cũng tràn đầy bực tức.

Dương Miên Miên tự nhiên biết, đây không phải Long Khiếu động lòng trắc ẩn với cô, chẳng qua là đang ở trước mặt thú nhân của bộ lạc, hắn không dám trắng trợn làm tổn thương giống cái là cô mà thôi.

"Long Khiếu, anh làm hại đồng tộc, anh là muốn rời khỏi bộ lạc chúng tôi đi tìm bộ lạc khác đúng không?"

Dứt lời, Dương Miên Miên nhìn về phía tộc trưởng đang đứng một bên căn bản không định lên tiếng, trực tiếp nổi giận.

"Tộc trưởng, ông có ý gì, ông cứ vậy mà nhìn Long Khiếu làm khó thú nhân đồng tộc sao? Có phải bởi vì Long Khiếu mạnh, tộc trưởng như ông cũng không có lực uy hiếp đúng không? Đã vậy ông còn làm tộc trưởng cứt chó gì? Dứt khoát đem vị trí tộc trưởng tặng cho Long Khiếu đi!"

Tộc trưởng bị gào thẳng mặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Ông ta tuy rằng là thú nhân cấp bốn, nhưng tuổi đã cao, ngăn lại kiểu gì?

Nhưng ông ta thân là tộc trưởng uy nghiêm, vậy mà lại bị một giống cái như Dương Miên Miên ở ngay trước mặt các thú nhân của bộ lạc mắng cho to đầu, đương nhiên ông ta sẽ không có sắc mặt tốt gì.

Nhưng Dương Miên Miên nói cũng đúng, ông ta nhìn bọn hắn đánh nhau, mặc kệ không quản cũng không hay lắm.

"Long Khiếu, đủ rồi, dừng lại đi. Thú nhân cùng bộ lạc, đừng làm tới mức anh chết tôi sống."

Tộc trưởng lên tiếng, quả nhiên Long Khiếu nghe theo đáp xuống mặt đất, bản thể hắc long cũng huyễn hóa thành dáng vẻ nửa người nửa thú. Chỉ nhìn nửa người trên, ngược lại là một giống đực tuấn mỹ mang theo vài phần quý khí độc nhất của Long tộc.

Nhưng đẹp hơn nữa thì thế nào? Dương Miên Miên vừa nghĩ tới kết cục của nữ phụ pháo hôi trong sách, không khỏi lại rùng mình.

Chỉ là, nhìn thấy Long Khiếu nửa thú nửa người, Dương Miên Miên một lần nữa đối mặt sự thật cô đã xuyên sách. Cô giả bộ trấn định, cho dù trong lòng sóng to gió lớn, thế nhưng cũng không dám biểu hiện ra một chút xíu xiu nét mặt kinh hãi.

Sợ bị những thú nhân này phát hiện cô đã bị đổi.

"Bạch Minh Mặc, anh không có chuyện gì chứ."

Dương Miên Miên không tiếp tục đấu võ mồm với tộc trưởng, cô lo lắng nhìn về phía Bạch Minh Mặc cũng đã biến thành nửa người nửa thú.

Da lông tuyết trắng sáng mịn cùng nửa người trên tráng kiện, trong đầu Dương Miên Miên hiện ra rất nhiều dáng vẻ thú nhân huyễn hóa người.

Nhớ tới thái độ của hai giống đực đối với nguyên chủ, Dương Miên Miên trong nháy mắt kịp phản ứng tại sao bọn hắn không một lần biến luôn lại thành người.

Hóa ra lúc biến thành người thì trên người sẽ không có mảnh vải che thân, hai giống đực bọn hắn đều không muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ bọn hắn trần truồng!

Thật ra thú nhân căn bản không có nhiều cái gọi là "riêng tư của cơ thể" như vậy, thú nhân không mảnh vải che thân là thường xuyên nhìn thấy trong bộ lạc.

Nhưng cũng không biết tại sao, trong bộ lạc cũng chỉ có hai giống đực này là tồn tại đặc thù, dường như chỉ bọn hắn mới biết xấu hổ là như thế nào.

Không, còn một người nữa, là nữ chính Hồ Lệ Nhi.

Suy nghĩ quay trở lại, Dương Miên Miên nhìn về phía Bạch Minh Mặc, trong mắt nhiều hơn mấy phần lo lắng.

Kỳ thật Bạch Minh Mặc cũng không yếu, thú nhân cấp bốn giống Long Khiếu.

Ba giống đực Long Khiếu, Bạch Minh Mặc, tộc trưởng là ba thú nhân cấp bốn duy nhất trong bộ lạc.

Có điều Dương Miên Miên nghĩ mãi chưa thông, Bạch Minh Mặc cũng là thú nhân cấp bốn, tại sao sẽ thua bởi Long Khiếu?

Coi như thua, cũng không thể thua thảm như vậy, nhìn dấu móng vuốt trên ngực, còn có máu trên khóe miệng...

Không đợi tay của Dương Miên Miên chạm tới, Bạch Minh Mặc đã tản ra khí lạnh trên người, ngăn hành động của cô.

Anh lui về sau một bước, từ chối ý tốt của Dương Miên Miên.

"Long Khiếu, anh có thể không thích mẹ của các con non tôi, nhưng anh dám giết cô ấy, Bạch Minh Mặc tôi nhất định sẽ chém giết cùng anh đến cùng."

Để lại lời cảnh cáo, Bạch Minh Mặc khập khiễng rời khỏi.

Dương Miên Miên xém chút liền bị Bạch Minh Mặc làm cho cảm động rơi lệ.

Giống đực này thật tốt, Dương Miên Miên là bị mỡ heo làm mê muội tâm trí mới không nhìn thấy người ta tốt bao nhiêu!

Haizz, nguyên chủ thật đáng chết.

"Dương Miên Miên, về sau chớ có xuất hiện trước mặt tôi, đừng tưởng rằng cô như vậy thì tôi sẽ nhìn cô nhiều một chút, trong tim tôi chỉ có Lệ Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro