Chương 7: Đám nhóc tỳ trộm đồ ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thanh tỷ

---------------

Nghe được tiếng nói, trái tim Dương Miên Miên chợt xiết chặt!

Cô nghe ra, đây là giọng của nhóc ba Bạch Phong nhà cô!

Dương Miên Miên bị dọa sợ vội vàng chạy về phía thanh âm phát ra, trong trí nhớ, Bạch Phong là con non không bình thường.

Lúc nguyên chủ bận theo đuổi nam chính Long Khiếu, ba nhóc tỳ vào một ngày đông giá rét bị đám con non trong bộ lạc đánh rơi vào trong nước đá, liền nhiễm khí lạnh phát sốt.

Bạch Vũ và Bạch Hạo sức chịu đựng tốt, tự mình vượt qua được một đêm, thế nhưng Bạch Phong nhỏ nhất sau khi hết sốt thì lại trở thành một đứa bé ngốc!

Nghĩ đến tiếng của con non vừa mới phát ra lại im bặt, Dương Miên Miên sợ bọn nhỏ gặp chuyện bất trắc, trong lòng càng cảm thấy sốt ruột.

Thế nhưng khi đuổi tới trong rừng cây, hoàn toàn không thấy bóng dáng của mấy con non, Dương Miên Miên càng thêm thấp thỏm lo lắng.

Dương Nguyệt Đông không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng chạy theo tới, thấy hành động đột ngột của em gái, còn có vẻ lo lắng trên mặt cô, không khỏi nghi hoặc.

"Em gái, em làm sao vậy?"

"Anh cả, vừa rồi em nghe thấy tiếng của tiểu Phong gọi em, nhưng đột nhiên thanh âm bị ngắt, em sợ bọn nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đuổi tới trong rừng cây, một nửa bóng dáng của bọn nhỏ cũng không thấy?"

Nghe vậy, nét mặt Dương Nguyệt Đông ngược lại buông lỏng: "Hóa ra là chuyện này, em yên tâm đi, bộ lạc chúng ta không phải mỗi ngày đều có thú nhân thay phiên trông coi sao? Thú nhân bên ngoài hoặc là dã thú căn bản không vào được, mấy con non có lẽ là ham chơi, chờ thêm một lúc nữa chắc sẽ tự mình trở về thôi."

Nghe Dương Nguyệt Đông nói vậy, Dương Miên Miên cũng nhớ tới trị an trong bộ lạc.

Ngẫm lại ngày thường mấy con non trông thấy cô liền sợ hãi, có lẽ thật sự là cô đã nghĩ nhiều.

"Cũng đúng, sắc trời đã muộn, anh cả cũng mau trở về đi, làm mất nhiều thời gian của anh cả, cha mẹ bọn họ cũng lo lắng."

"Ừ, thời gian không còn sớm, nhớ xử lý thịt cho kỹ, trời này mặc dù không phải rất nóng nhưng vẫn có khả năng bị hỏng. Bạch Minh Mặc cũng không phải lần nào cũng có vận khí tốt, ra ngoài liền có thể tìm được con mồi mang về."

"Vâng, cảm ơn anh cả."

Sau khi Dương Nguyệt Đông rời đi, Dương Miên Miên liền bận rộn.

Thức ăn chính của những thú nhân ngoại trừ thịt thú vật sống thì chính là quả dại.

Thịt nướng càng là món xa xỉ, bởi vì lửa là một thứ rất quý giá.

Trong mắt thú nhân, mồi lửa rất khó bảo tồn, mỗi ba tháng, tộc trưởng mới có một cơ hội đi tới "bộ lạc Thần Nguyệt" cai quản bộ lạc nhỏ của bọn họ để mượn lửa.

Do đó, đi theo tộc trưởng đều là những thú nhân có thực lực mạnh nhất trong bộ lạc, khi đó cũng là lúc tính phòng ngự của bộ lạc kém nhất.

Nếu thời vận không tốt, thì bị những bộ lạc khác nhân lúc vắng mà đột kích đánh lén.

Hơn nữa,quá trình đi mượn lửa cũng nguy hiểm trùng trùng.

Chẳng những phải bảo vệ mồi lửa không bị dập tắt, còn phải cẩn thận giữa đường gặp phải bộ lạc khác hoặc là thú nhân lang thang săn giết.

Bởi vậy, ở thời đại này, mức độ trân quý của mồi lửa không khác gì mức độ trân quý của muối cả.

Nhưng đối với Dương Miên Miên từ hiện đại xuyên tới thì các loại kỹ năng sống mà trong bộ lạc cần, cô đều có thể hack ra!

Chí ít thịt bò ba bốn trăm cân, Dương Miên Miên hơn phân nửa cắt thành từng miếng dài, lấy gia vị từ bên trong không gian vật tư ra ướp.

Nghĩ đến con non và Bạch Minh Mặc có lẽ không ăn được cay, cô liền đem toàn bộ làm thành vị ngũ vị hương.

Ướp gia vị mấy ngày là có thể bắt đầu hun sấy phơi khô, như thế thịt bò khô phiên bản nhà làm đã hoàn thành.

Hơn trăm cân thịt còn lại, cô đành phải đặt ở nơi thông gió trước, cũng may nhiệt độ buổi tối không cao, trong nhà gỗ cũng mát mẻ, để một hai ngày chắc là có thể.

Ngày mai đem nó luộc lên còn có thể để thêm vài ngày nữa.

Làm xong hết thảy, Dương Miên Miên không quá mỏi mệt, nhưng cơn buồn ngủ đánh úp tới, cô trở lại phòng nhỏ trong nhà gỗ đi ngủ.

Mãi đến khi cô trở về nhà gỗ nhỏ một hồi lâu, mấy con non ẩn nấp trong rừng cây mới chậm rãi đi về phía nhà gỗ nhỏ.

"Đói, đói! Tìm cha, tìm cha! Tiểu Phong đói!"

Bạch Vũ dắt Bạch Phong, Bạch Phong vừa nuốt nước bọt, vừa không sợ phiền người nói liên tục.

Hai anh em đã sớm nhìn quen Bạch Phong như vậy, nhưng bọn chúng cũng không có cách, bọn chúng cũng đói.

Hôm nay bọn chúng thấy cha chỉ săn được một con trâu rừng, đã đưa cho Dương Miên Miên. Coi như hiện tại bọn chúng đi tới chỗ cha, cũng không được ăn.

Hơn nữa, không chừng cha bọn chúng hôm nay cũng bị đói bụng ấy chứ.

Đến cửa nhà gỗ nhỏ, Bạch Hạo trực tiếp che kín miệng Bạch Phong, để cậu em không lên tiếng.

"Anh đi xem giống cái kia đã ngủ chưa, các em đừng vội vào."

Bạch Hạo thấp giọng nhìn về phía Bạch Vũ, trên khuôn mặt nhỏ non nớt vẫn còn vết máu đã cứng lại, cùng với đó là sự trầm ổn cùng cảnh giác không nên xuất hiện ở tuổi này của cậu.

Bạch Vũ cắn môi, thay chỗ anh trai che miệng Bạch Phong lại, chỉ sợ phát ra một chút tiếng động liền đánh thức giống cái bên trong.

Bạch Hạo đi từ từ đến cửa nhà gỗ nhỏ, nhìn ngó vào bên trong một vòng.

Chỉ là khi cái đầu ngó vào tìm kiếm, một mùi thơm kỳ lạ xông vào mũi.

Dương Miên Miên mới chợp mắt không lâu thật ra đã bị đánh thức, có lẽ là do lo lắng cho mấy con non mãi chưa chịu trở về nên cũng không thật sự yên tâm say giấc.

Vừa nghĩ tới sự sợ hãi của ba con non đối với mình, cô đành phải tiếp tục giả bộ ngủ.

Bạch Hạo trông thấy Dương Miên Miên không có phản ứng, lén lút đem chậu thịt đã nướng chín được đặt trên phiến đá lớn, thận trọng không phát ra một xíu âm thanh nào, lặng lẽ bê ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

Mấy con non trốn ở bên ngoài nhà gỗ, từng miếng lớn bắt đầu ăn.

Bọn chúng thực sự quá đói, mấy ngày cha ra ngoài đi săn không trở về, thức ăn giống cái kia cho bọn chúng ăn còn không đủ nhét kẽ răng.

Sau khi ăn một hồi như hổ đói, Bạch Hạo bỗng nhiên dừng lại động tác trong tay.

"Đây là thịt nướng, không phải trong bộ lạc đã không đốt lửa rất nhiều ngày rồi à? Nhưng mùi vị so với trước kia thì ăn càng ngon hơn. Cũng không biết giống cái đó lấy mồi lửa ở đâu mà có thể nướng ra mùi vị ngon như thế này. Với lại, hôm nay thịt nướng để trong nhà gỗ còn nhiều như thế... Hôm nay anh thấy cha bị thương, nhớ để lại một chút mang cho cha, các em chớ ăn hết."

"Nhưng bụng của tiểu Phong vẫn còn đói, đói, muốn ăn, muốn ăn!"

Bạch Phong tuy hơi trì độn nhưng hiểu được phải bảo vệ thức ăn, lập tức nhào về phía chậu đá bảo vệ toàn bộ thịt nướng còn sót lại bên trong, mục đích rõ ràng là không cho anh trai cậu bé lấy thịt nướng đi.

Bạch Vũ thấy thế đau lòng không thôi.

"Tiểu Phong ngoan, cha bị thương, chúng ta phải nhường cha ăn chút thịt ngon mới có thể mau chóng hồi phục. Cha thương chúng ta như vậy, tiểu Phong khẳng định không muốn cha kéo lê cơ thể bị thương đi săn đúng không?"

Bạch Vũ kiên nhẫn dạy bảo, Bạch Phong cái hiểu cái không. Nhưng cơ thể nhỏ bé đang ôm chậu đá bảo vệ rõ ràng đã nơi lỏng chút.

Bạch Hạo thấy thế liền một tay kéo em trai dậy, rồi cố gắng hết sức bê chậu đá nặng lên, dự định đi tới nhà gỗ của cha cậu.

Ai ngờ, vừa mới bê được lên, bóng dáng một người bỗng nhiên xuất hiện, một tay ấn xuống chậu đá trong tay cậu.

Vốn Bạch Hạo bê chậu đá đã tốn sức, bị ấn như thế càng khó đỡ hơn.

"Chờ chút."

Giọng nói của Dương Miên Miên dọa cho cơ thể ba con non run lên, Bạch Hạo không ôm vững chậu đá trong tay, sắp muốn rơi thẳng xuống đất!

Dương Miên Miên tay mắt lanh lẹ, một tay giúp đỡ lấy chậu đá mới trách được khả năng Bạch Hạo bị chậu đá rơi vào chân.

"Bà muốn làm gì? Thịt này đều là do cha tôi săn về, bà có thể không cho chúng tôi ăn, nhưng dựa vào cái gì không cho cha ăn!"

Bạch Hạo ngẩng cái đầu nhỏ lên, tức giận trừng mắt với Dương Miên Miên, bên trong ánh mắt tất cả đều là hận ý.

"Không có nói không cho cha con ăn, chỗ thịt này các con ăn đi, không phải tiểu Phong còn đang la hét đói bụng sao? Vẫn còn phần cho cha con, mẹ đi vào lấy cho các con mang đi."

Nghe Dương Miên Miên nói thế, Bạch Vũ và Bạch Hạo đều ngây ngẩn cả người, quả thực không thể tin tưởng nổi!

"Bà mà có lòng tốt như vậy? Có phải bà muốn hạ độc chết chúng tôi, sau đó liền có thể không vướng bận gì mà đi lấy lòng Long Khiếu đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro