Chương 1: Kỳ thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: JH

P/S: Truyện mình đã đọc hết và thấy rất thích nên muốn edit cho mọi người cùng đọc và chưa có sự đồng ý của tác giả với mục đích phi thương mại. Mong mọi người không mang truyện đi lung tung và hãy ủng hộ chính chủ bằng cách đọc ở trang wattpad chính chủ! Mình mới edit chưa được bao lâu nên tay nghề còn non và có lẽ chỉ đúng khoảng 70-80% với bản gốc, mong mọi người ném đá nhẹ tay và có gì thì góp ý giúp mình nha! Cảm ơn mọi người!!!!

----------------------

Bạn có từng hoài nghi thế giới bạn đang sống, nhân sinh của bạn có phải là thật hay không?

Tống Sư Yểu đã từng hoài nghi tới, cô hoài nghi bản thân vì sao lại khiến cuộc đời trở thành như vậy, vì sao nhân sinh của cô lại thất bại như vậy, là do cô không đủ cố gắng, hay là do cô ngu dốt như vậy? Cô mỗi lần đều oán trời trách đất, phàn nàn ông trời bất công, oán hận những người tuỳ tùy tiện tiện cũng có thể đạt được những thứ mà bản thân liều mạng nghĩ muốn cũng không thu hoạch được, bởi vì vận khí chưa hề buông xuống trên người cô.

Cô sinh ra tại một gia đình vô cùng nghèo khổ, phần lớn những người sinh hoạt ở trong thành thị đều không tưởng tượng nổi còn có người trải qua cuộc sống như vậy. Nhà bọn họ ở tại một nơi tập kết chôn lấp rác rưởi gần đây, cha mẹ dựa vào phân loại và lục tìm rác rưởi của các thành thị bốn phương tám hướng mỗi ngày đưa tới đây để duy sinh, sinh hoạt gian khổ mà lôi thôi, cô không thích trải qua cuộc sống như vậy, cho nên để được sống cuộc sống tốt cô liều mạng cố gắng. Thời điểm trẻ con nhà khác thiên chân vô tà, cô liền đã có mục tiêu tương lai, cô cố gắng học tập, cố gắng đê có được năng lực có thể thực hiện mộng tưởng.

Bắt đầu từ lúc bảy tuổi vì cần tiền cô liền có ý thức kiếm tiền, để kiếm tiền nghĩ hết các loại biện pháp, cô làm chân chạy giúp người lớn, giúp bạn cùng lớp làm bài tập, giúp người khác quét dọn, nói ngọt lấy lòng giáo viên, từ chỗ bọn họ lấy được các loại đồ vật và lợi ích, vì thế bị bạn cùng lớp khinh bỉ và mỉa mai sau lưng, nhưng cô không sao cả, cô hiểu rõ ràng sự chế giễu này so với nhân sinh của cô không quá mức quan trọng, cô đem tiền tích lũy, nhìn những bộ quần áo xinh đẹp bên trong tủ kính của cửa hàng lòng vô cùng hâm mộ, cô muốn một ngày nào đó cô sẽ trở thành "người trên người", cô sẽ thành công. 

Bạn cùng trường Văn Nhược Nịnh là kẻ đáng ghét nhất trong mắt Tống Sư Yểu, cô ta chạy tới quấn lấy Tống Sư Yểu, thường dạy dỗ cô rằng không nên giúp người khác làm bài tập vì điều này sẽ hại người khác thành tích không tốt, luôn làm bộ mặt thiện lương vì muốn tốt cho cô làm cho người ta buồn nôn, còn đem những bộ đồ cô ta đã mặc qua tới đưa cho Tống Sư Yểu, liền kém không nói tôi biết cô rất nghèo, cô không có lấy một bộ quần áo ra dáng.

Tống Sư Yểu mấy lần suýt chút nữa bị cô ta làm tức đến bật khóc, nhưng cô đều kiên cường nhịn được, lại càng thêm cố gắng liều mạng đi kiếm tiền và học tập. Cô muốn nói tôi không rảnh chơi đùa với cô, tôi muốn đọc sách, muốn làm bài tập, muốn về nhà làm việc nhà, muốn giúp cha mẹ phân loại những cái rác rưởi đáng chết đó; cô còn nghĩ coi như tôi không giúp những người đó làm bài tập, kiếm chút tiền này của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không tự viết, sẽ chỉ cứ gọi người khác giúp bọn họ viết miễn phí hoặc là ngày thứ hai tự mình tùy tiện chép chép coi như xong, bọn họ thành tích kém không phải là bởi vì tôi giúp bọn họ làm bài tập, mà là bởi vì bọn họ vốn đã không có ý định đi học cho giỏi; cô còn muốn nói cô (Văn Nhược Nịnh) không cần đem quần áo của cô tới bố thí tôi, tôi rất nghèo nhưng mà tôi có tự tôn...

Nhưng Tống Sư Yểu chưa hề nói, cô biết cho dù có nói với cô ta thì cô ta cũng không hiểu.

Văn Nhược Nịnh gia cảnh giàu có, là thiên kim tiểu thư, cô ta làm sao hiểu được trên thế giới này có người phải cố gắng như vậy mới có thể có một tương lai đáng để mong chờ đâu. Tống Sư Yểu cho là cô và Văn Nhược Nịnh là người của hai thế giới không thể giao thoa với nhau, thẳng đến cấp 2 năm đó, cha mẹ Văn Nhược Nịnh đột nhiên tìm tới cửa, nói cô chính là nữ nhi đã mất tích của bọn họ, là chị em sinh đôi khác trứng với Văn Nhược Nịnh, cha mẹ cũng thừa nhận bọn họ mua được cô từ trên tay bọn buôn người.

Tống Sư Yểu mờ mịt, bởi vì cho tới nay mục đích cố gắng của cô không phải chính là có thể trải qua cuộc sống giống với cuộc sống của Văn Nhược Nịnh sao? Đột nhiên liền thực hiện, không phải là do cô nỗ lực thực hiện, mà là bánh từ trên trời rớt xuống thực hiện. Kia, về sau cô nên làm cái gì?

Quy hoạch nhân sinh cùng mục tiêu phấn đấu đều bị làm rối loạn.

Ngay lúc này, khi Văn Nhược Nịnh kéo cô đi tham gia các bữa tiệc của bạn bè cô ta, cô quen biết Vệ Thanh, một phú gia công tử, dí dỏm hài hước, anh tuấn tiêu sái, hắn đối với Tống Sư Yểu rất tốt, trước kia Tống Sư Yểu không có tâm tư hoài tình cảm thiếu nữ, thế nhưng đột nhiên trở thành thiên kim tiểu thư, trong lòng cô bỗng dưng trống ra rất nhiều không gian, sau đó Vệ Thanh liền chiếm lĩnh không gian trống của cô.

Cô vì Vệ Thanh học cách ăn mặc trang điểm, được Vệ Thanh mang theo uống rượu ca hát, sợ không thể đuổi theo dấu chân bọn họ sẽ bị ghét bỏ, dần dần thành tích rơi xuống đáy, mỗi khi cô hối hận bất an, nghĩ muốn nhặt lên sách vở học tập cho giỏi, Vệ Thanh sẽ xuất hiện, những "các bằng hữu" đó sẽ xuất hiện, dần dần sách vở rốt cuộc không nhặt lại được.

Cô cho là cô và Vệ Thanh lưỡng tình tương duyệt, thẳng cho đến một ngày cô nghe được Văn Nhược Nịnh đang thỉnh cầu Vệ Thanh tiếp tục kết giao với cô, không nên thương tổn cô, Tống Sư Yểu mới biết được, thì ra từ lúc bắt đầu Vệ Thanh sẽ tiếp cận cô đều là nhận sự nhờ vả của Văn Nhược Nịnh! Vệ Thanh căn bản không thích cô! Lại là bố thí, lại là bố thí của Văn Nhược Nịnh đáng hận tự cho là đúng!

Tống Sư Yểu giận tím mặt, sẵn có sự phẫn nộ khi bị trêu đùa cũng có ghen ghét với Văn Nhược Nịnh, những cảm xúc hắc ám đó thúc đẩy cô bắt đầu cùng đối chọi gay gắt cùng với lời nói lạnh nhạt với Văn Nhược Nịnh. Kết quả lại đều không tốt, tất cả mọi người đều hướng về Văn Nhược Nịnh, đều cho rằng cô cố tình gây sự, ngay cả thân sinh cha mẹ đều đối nàng thất vọng, tỏ vẻ sớm biết cũng không cần tìm cô trở về.

Tống Sư Yểu cuối cùng bị đưa ra nước ngoài, cô ở nước ngoài tâm ý nguội lạnh một đoạn thời gian, thật vất vả nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng lại gặp được Raimund, hắn mang đến cho cô ngọt ngào tình yêu cùng ma túy, thân sinh cha mẹ bởi vậy triệt để cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, Raimund cũng rời đi, làm nhân sinh của cô càng rơi xuống thung lũng sâu.

Sau khi trải qua sự thống khổ để cai nghiện, một lần nữa trở ra làm người, cố gắng tìm việc làm nuôi sống chính mình, nhưng bởi vì bằng cấp và lịch sử đen hút ma túy mà ăn vô số bế môn canh(*), lại là lần lượt thất bại, bị làm khó dễ, bị sa thải, cô chẳng làm nên trò trống gì.

(*) bế môn canh (闭门羹) là từ người thời Đường. Phùng Chí 冯贽 trong Vân Tiên tạp kí 云仙杂记 có nói, ở Tuyên Thành có một người họ Sử 史 tên Phụng 凤, chia khách ra làm mấy hạng, coi thường những người bị cự tuyệt ngoài cửa, đem cho họ một bát canh cho xong chuyện. "Bế môn canh" mà hiện nay thường nói mang ý nghĩa "đóng cửa không tiếp", không liên quan gì đến món canh.

Cuối cùng cô đến bên ngoài trung tâm thương mại, nhìn thấy những bộ quần áo xinh đẹp bên trong tủ kính, hoảng hốt nghĩ bản thân bị làm sao vậy, cuộc đời của cô làm sao lại biến thành như vậy? Từ lúc cô được Văn gia tìm về mở đầu, hết thảy liền chệch hướng quỹ đạo cô tự đặt ra cho mình. Nhưng cô nghĩ người đáng bị trách tội vẫn là chính bản thân cô trước tiên, vì sao lại không kiên trì, vì sao lại dễ dàng bị người khác ảnh hưởng như vậy.

Mà lúc này, cô nhìn thấy trên biển quảng cáo đèn led của trung tâm thương mại, Văn Nhược Nịnh chấp nhận lời cầu hôn của Vệ Thanh, phía trên đó gương mặt của Văn Nhược Nịnh cùng trước kia không có gì khác biệt, ánh mắt của cô ta vẫn là cái loại chưa từng chịu đựng một chút khổ ngây thơ trong suốt đó, mặc bộ váy trong tủ kính giống với mộng tưởng của cô...

Cuối cùng đâu? Lúc băng qua đường, đột nhiên một chiếc xe lao tới đâm cô đến huyết nhục mơ hồ, cô rốt cuộc cũng kết thúc cả một đời ngắn ngủi bi thương lại không có chút ý nghĩa nào...

Bạn có từng hoài nghi rằng thế giới và cuộc đời của bạn sao?

Tống Sư Yểu đã từng hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, thẳng đến sau khi cô chết.

Cô nhìn thấy bản thân bay ra từ trong thân thể huyết nhục mơ hồ, càng bay càng cao, càng bay càng cao, sau đó cô nhìn thấy cái gì? Không thể tưởng tượng nổi, thật sự khó có thể tin, cô thấy chính mình bay ra từ trong màn hình, cô nhìn thấy rất nhiều người, thấy rất nhiều máy móc, có mấy người giống như đạo diễn nói:

"Kết thúc công việc! Tống Sư Yểu đóng máy, phản hồi của người xem bên kia như thế nào?"

"Đạo diễn, hiện tại không nên nói 'Đóng máy', phải nói xét xử kết thúc."

"Nói lời vô dụng làm gì."

"Thực đặc sắc, đều là khen ông đấy đạo diễn, đánh giá của những người xem này phần lớn là Tống Sư Yểu người này chính là cái con buôn, hư vinh, tâm cơ sâu, nhiều đầu óc, phóng đãng, lòng tham không đáy... Tóm lại cơ bản đều là mặt trái tin tức, xem ra mong muốn giảm hình phạt của cô đã vô vọng..."

Lúc này lại có một nhân viên công tác vội vàng chạy đến, "Đạo diễn, cái cô Tống Sư Yểu đó giống như chết rồi."

"Ở bên trong trải qua những chuyện hỏng bét, tích lũy nhiều tâm trạng tiêu cực như vậy, tinh thần sụp đổ cũng không có gì ngoài ý muốn, dù sao cũng là tội phạm giết người, coi như đền mạng cho Hoắc gia thiếu gia. Thông báo cho bên kia một chút là được rồi."

Bọn họ đang nói cái gì? Có ý gì? Tống Sư Yểu không bị khống chế đi theo người kia, sau đó cô nhìn thấy bản thân cô, bản thân gầy đến như chỉ còn da bọc xương nằm trong một cái khoang kỳ quái, có hai người giống như chuyển bao tải đem cô dời ra khỏi khoang, để vào trong bọc đựng xác.

Cô đi theo bọc đựng xác, đi qua những phòng khác, thấy được ở trong khoang thuyền hình bầu dục giống nhau như đúc, Văn Nhược Nịnh, Vệ Thanh đang ngồi, bọn họ đang nhận nước uống từ trên tay người khác; lại đi ra ngoài, thế mà thấy được đôi thân sinh cha mẹ cùng cha mẹ nuôi đã qua đời vào sáu năm trước của cô lại đang trò chuyện vui vẻ.

Nhìn thấy bọc đựng xác của cô đi qua, bọn họ thuận miệng hỏi một câu, sau đó lắc đầu, tiếp tục trò chuyện, tùy ý đến mức giống như chỉ là chết một con chó vớ vẩn...

Đây là cái gì? Đây là cái dạng trường hợp quái dị gì? Tống Sư Yểu như rơi vào một giấc mộng đáng sợ, trong mộng mọi thứ đều quỷ dị như vậy, lật đổ sự nhận biết của cô.

Đúng lúc này, ký ức bị giấu kín liền khôi phục.

Rốt cuộc cô mới rõ ràng, thì ra hết thảy đều là giả, thân phận của cô, cuộc đời của cô, tất cả đều là giả, chỉ là một trận livestream hiện trường biểu diễn trực tiếp, chỉ là một bộ phim truyền hình bị người dẫn dắt hướng đi, mọi sự hoài nghi của cô đều là thật, hướng đi của cuộc đời cô xác thực tất cả đều bị khống chế, ngay cả sinh tử cũng không ở trong tầm khống chế của cô!

Công ty giải trí Tinh Mộng, công ty giải trí lớn nhất Hồng Liên đế quốc, sau lưng do cổ phần của quý tộc danh môn khống chế, hậu kỳ được hoan nghênh nhất Dreamworks, mỗi ngày có một tỷ người xem tiết mục của bọn họ, trong đó chương trình được hoan nghênh nhất, hot nhất chính là chương trình truyền hình thực tế ảo tên là 《 Ngày Phán Quyết Chính Nghĩa 》, tiết mục này nhân vật chính đều là một số tội phạm phạm lỗi nhưng lại không phục phán quyết, đối với phán quyết có dị nghị.

Những tội phạm này ký tên lên hiệp nghị, sau khi tiến vào khoang trò chơi, ký ức nguyên bản trong đầu sẽ được che chắn, để tội phạm nhận lấy một cái giả thiết nhân thế hoàn toàn mới và bị đưa vào thế giới giả tưởng, triển khai một cuộc đời hoàn toàn mới tại trước ánh nhìn chăm chú của một tỷ người xem.

Vận mệnh hoàn toàn bị khống chế trong tay đạo diễn và người xem, nếu như biểu hiện của bạn ở trong đó làm người khác ưa thích, người xem cảm thấy bạn là cái người có bản tính lương thiện, hoặc là sai lầm trước kia phạm phải xác thực về tình cảm có thể tha thứ, có thể được cho một lần cơ hội, thậm chí có khả năng có oan tình, vậy thì toà án liền sẽ tuân theo dân ý vì kẻ đó thẩm tra xử lí một lần nữa, coi như không tìm được chứng cứ chứng minh trước đó phán quyết là sai lầm, cũng có thể được giảm hình phạt.

Khi cuộc sống của con người càng ngày càng mất đi lạc thú, tinh thần càng ngày càng cần kích thích, cái loại thể nghiệm xem kịch cực hạn như này, cảm giác có thể chi phối vận mệnh của người khác, khiến cho tiết mục này nhận được sự điên cuồng ủng hộ.

Phạm nhân nghĩ muốn giảm hình phạt đương nhiên không dễ dàng, trên thực tế tiết mục này phát sóng đến nay, chưa hề có bất kỳ một cái tội phạm nào có thể nhờ nó mà thay đổi vận mệnh, bởi vì đạo diễn sẽ thiết kế vô số cửa ải cho bọn họ, dẫn đường để bọn họ sa đọa, gặp phải nhân sinh khốn cảnh. Giống như Tống Sư Yểu vậy, lần lượt bị đánh nát kiêu ngạo, trở ngại bước chân tiến về mộng tưởng, tìm mọi cách dẫn dụ cô sa đọa, biến thành một vai hề phụ trợ cho sự tốt đẹp của nhân vật chính.

Đúng vậy, tiết mục "thẩm phán" của cô, vai chính chân chính lại là cô gái đóng vai Văn Nhược Nịnh, một diễn viên mới được công ty giải trí Tập đoàn Tinh Mộng dùng lực nâng đỡ.

Đây là một trận xét xử cực kỳ không công bằng. Tống Sư Yểu cần tiếp nhận vụ xét xử này bởi vì nguyên nhân có người muốn cường bạo cô, cô phản kháng, kết quả cái tên phạm tội cường bạo không cẩn thận ngã xuống lầu và té chết, cô bị phán ở tù chung thân, vì trong nhà tên kia rất có tiền, cho nên chờ đợi cô chỉ có thể là kết cục thật đáng buồn như vậy. Tống Sư Yểu đương nhiên không phục, cho nên sau khi nghe nói chương trình "Thẩm phán" này truyền hình thực tế dứt khoát quyết định tham gia, sau đó...

Tinh thần sụp đổ chết trong khoang trò chơi, không gây nên được bất kỳ bọt nước nào. Cô bây giờ mới biết, thì ra gia tộc của tên tội phạm cưỡng gian kia cũng là nhà đầu tư của tiết mục này. Thấy được chân tướng như vậy, Tống Sư Yểu phá lên cười, cô cười điên cuồng, nước mắt tuôn chảy, thì ra là thế, thì ra là thế ha ha ha ha ha...

(Hết chương 1)

P/s: ultr, gần 3000 từ, đánh hai tiếng mới xong được T_T Mọi người cho mình 1 vote nhé! Thanks a lot!

22/02/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro