Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: JH

-------------------------

"Trần lão nhị bạo lực gia đình thành tính, vợ của hắn chính là bị đánh chết, mẹ không thể gả." Cô không muốn quản sự sống chết của Liễu Diễm, nhưng hiện tại cô mới mười tuổi, nhất định sồng cùng với bà ta, coi như tự cô chạy trốn, bọn họ báo cảnh sát, vô luận cô cự tuyệt như thế nào, cảnh sát cũng sẽ cưỡng ép đưa cô về cạnh Liễu Diễm.

Tổ tiết mục thiết kế hoàn cảnh sinh trưởng cho cô đặc biệt ác liệt, trong cái thôn này mặc dù không phải toàn người xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt lành gì, bọn họ cay nghiệt lạnh lùng, cũng chẳng có chút xíu lòng thương hại nào với cô nhi quả mẫu, thậm chí chỉ muốn chiếm một ít tiện nghi từ trên người họ.

Cho nên cô sẽ không chiếm được bất kỳ trợ giúp nào.

Liễu Diễm sợ chà xát cánh tay, "Thế nhưng là tiền của chúng ta từ đâu tới đây bây giờ?"

Tống Sư Yểu nhìn bà, cái loại ánh mắt lạnh băng tràn đầy khiển trách này, làm Liễu Diễm có chút chột dạ.

Mặc dù trong nhà tiền đều đền hết, nhưng là còn chưa tới mức phải hết đồ vật trong nhà để đổi thành tiền, Tống Sư Yểu ngồi trong phòng khách, bật tivi lên.

Trên màn hình lúc này đang chiệu một gameshow, tên là « Tôi là người chiến thắng », đây là tiết mục ích trí công lôi (*). Dùng hình thức chọn những người tham gia trên sân khấu để đơn độc đối đáp vấn đề, không giới hạn tuổi tác, chức nghiệp, báo danh liền có thể tham gia, tiền thưởng theo mỗi trận tăng cấp sẽ gia tăng.

Tống Sư Yểu bình tĩnh nhìn.

Trước khi vào ngục giam, cô chính là tài sinh cao học thuộc thủ phủ quốc gia, là trạng nguyên kỳ thi đại học năm đó, mặc dù chọn khoa học tự nhiên, nhưng cô thích đọc, từ thiên văn cho tới địa lý, nắm giữ được rất nhiều tập tục các quốc gia và tri thức ít ai biết, các bạn học gọi cô là "Bách khoa toàn thư sống", hỏi cô vấn đề gì cô rất ít khi cô trả lời không được. Hiện giờ ký ức của cô không tiếp tục bị áp chế, những kiến thức này liền trở lại trong đầu cô.

Trong nháy mắt, trong đầu Tống Sư Yểu có một kế hoạch rõ ràng.

Tống Sư Yểu đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lúc này Liễu Diễm đang vừa khóc vừa nấu cơm.

Tống Sư Yểu: "Mama, đừng khóc, con nghĩ được một biện pháp."

Liễu Diễm không rõ cô đang nói cái gì, ủy khuất mà nhìn cô: "Biện pháp gì?"

"Đem thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của mama chuẩn bị kỹ càng, thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ đi xa nhà một chuyến." Tống Sư Yểu nói.

Bây giờ trên người Tống Sư Yểu xuất hiện cảm giác là mệnh lệnh nói một không hai, làm Liễu Diễm cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng theo bản năng tuân theo.

"Mẹ còn bao nhiêu tiền?" Tống Sư Yểu hỏi.

Liễu Diễm lắp bắp: "Đại khái hơn một ngàn..."

Thật là nghèo khó.

"Đưa hết cho con."

Càng kéo càng dễ phức tạp, nếu Liễu Quốc Khánh biết bọn cô muốn đi xa nhà, để phòng ngừa hồng bao tới tay sẽ bay mất, gã sẽ nghĩ cách không để bọn họ rời đi. Cho nên Tống Sư Yểu nói đi là đi, không cho người khác cơ hội ngăn cản.

Tống Sư Yểu cưỡi xe ba gác chạy bằng điện trong nhà, chở Liễu Diễm tới nhà ga trong thôn, mang bà đi mua vé xe.

Những người lui tới trong nhà ga, Liễu Diễm là cái bia ngắm chói mắt, từng ánh mắt thỉnh thoảng quét tới, cơ bắp Tống Sư Yểu chậm rãi kéo căng. Thời gian chờ xe tựa hồ cũng bị kéo dài.

Có thể thuận lợi rời đi sao? Người kia một bên nhìn về chỗ bọn cô một bên gọi điện thoại, có phải nhận ra bọn cô hay không, đang báo tin cho ai?

Lúc này xe tới. Mặt Tống Sư Yểu không thay đổi mang Liễu Diễm lên xe.

Thẳng đến khi xe chậm rãi lái khỏi bến xe, cơ bắp đang kéo căng của Tống Sư Yểu mới chậm rãi thả lỏng lại.

Trên xe bus, ở chỗ ngồi chếch phía sau Tống Sư Yểu và Liễu Diễm, một bà thím với một đôi mắt tam giác ngược liếc nhìn qua nhìn lại giữa Tống Sư Yểu và Liễu Diễm, chú ý tới bọn cô hình như mang theo quần áo đi ra ngoài, hai mắt bắn ra ngọn lửa bát quái, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người khác.

Bà ta nhỏ giọng nói: "... Còn có thể là ai, ả hồ ly tinh trong thôn chúng ta, mang theo con ranh con nhà nó vào thành đấy... Cả nhà đều ở trong thôn, bà nói nó có thể đến cậy nhờ ai, tôi thấy nói không lẽ là tình lang... Loại nữ nhân này vừa nhìn liền biết không an phận, không biết đội bao nhiêu mũ xanh cho nam nhân..."

Dân quê giải trí ít, người nhiều chuyện mà chỉ sợ thiên hạ không loạn lại đông đảo, tốc độ truyền bá bát quái thật nhanh, rất nhanh liền có người truyền đến tai Liễu Quốc Khánh.

Liễu Quốc Khánh lúc này đang ở Trần gia uống trà, vừa nghe đến tin tức này, biểu tình cười ha hả trong nháy mắt biến đổi, sắc mặt Trần lão nhị đang châm trà cho gã cũng trở lên khó coi.

Liễu Quốc Khánh cùng Trần lão nhị trực tiếp lái xe đuổi theo, Liễu Quốc Khánh khó khăn muốn đánh thoại cho bà thím đang ở trên chiếc xe bus kia, gọi tới.

"Bà giúp tôi ngăn nó lại, chúng tôi đang trên đường chạy tới, đến lúc đó nhất định hảo cảm tạ bà cẩn thận." Liễu Quốc Khánh cúp điện thoại, nhìn trên ghế lái sắc mặt Trần lão nhị bên ghế lái một chút, mặt mũi Trần lão nhị tràn đầy dữ tợn, thân hình cao lớn, một quyền có thể đánh Liễu Quốc Khánh thoạt nhìn nhã nhặn ngất xỉu, lúc này trên mặt mây đen giăng kín, càng lộ vẻ dọa người.

Liễu Quốc Khánh trong lòng sợ hãi, càng hận Liễu Diễm không hiểu chuyện như thế, gã có hảo tâm giúp nó tính toán tương lai, nó vậy mà mang theo con gái chạy trốn, không nghĩ tới a, gan thỏ cũng biến lớn rồi, có tiền đồ!

Xe bus chạy gần ba giờ mới đến trạm cuối.

Trạm xe bus cách nhà ga rất gần, ngay tại vị trí cạnh nhau. Mật độ dân số ở đây rất cao, người người nhốn nháo, kề vai sát cánh, Tống Sư Yểu lôi kéo tay Liễu Diễm đi lại trong đám người.

Bỗng nhiên một cái tay đưa đến, bắt lấy tay Liễu Diễm, kéo lấy hai mẹ con cô.

Liễu Diễm giật mình, quay đầu thấy rõ người, kinh ngạc nói: "Thím Mai!"

Tống Sư Yểu nhìn người tới, quả nhiên, không thể vô cùng đơn giản mà có thể rời khỏi nơi này.

Thím Mai nghĩ đến chỗ tốt mà Liễu Quốc Khánh hứa hẹn, bàn tay lớn thô ráp lớn nắm chắc cổ tay tinh tế của Liễu Diễm, cười nói: "Vợ Thành Tài à, cháu mang theo con gái muốn đi đâu thế?"

"Không có muốn đi đâu cả, chỉ là đi ra cửa một chuyến."

"Cửa nhà cháu đi ra thật là đủ xa, đều phải ngồi xe lửa, còn mang theo hành lý, là muốn đến cậy nhờ người nào à?"

"Tôi không biết thím đang nói cái gì..." Liễu Diễm bị tóm đến đau đớn, có ý đồ rút tay ra, nhưng khí lực của bà làm sao so được với một phụ nữ đã làm quen việc nhà nông, không nhúc nhích tí nào, khẩn cầu: "Thím Mai, thím buông tôi ra trước đã..."

Thím Mai sẽ không để cho chỗ tốt đã đến miệng lại bay mất, lôi kéo Liễu Diễm đi ra ngoài: "Người ở đây nhiều lắm, không dễ nói chuyện, chúng ta ra bên ngoài nói."

Tống Sư Yểu đã mua xong vé ở trên mạng, chính là xe lửa vào thời gian gần nhất, chẳng mấy chốc sẽ đến, làm sao có thể để bà ta kéo Liễu Diễm đi.

"Đại nương, bà buông mẹ tôi ra!" Tống Sư Yểu tiến lên ngăn cản, thím Mai không đem cô để vào mắt, cũng dứt khoát tóm lấy Tống Sư Yểu, kéo hai mẹ con ra ngoài.

Tống Sư Yểu nhếch miệng cười lạnh, bỗng nhiên hét ầm lên: "Có bọn buôn người! Cứu mạng a!"

Tiếng thét của đứa bé gái vô cùng sắc nhọn chói tai, trong nháy mắt khiến người trong phạm vi vài dặm chú ý, có con cái liền lập tức ôm chặt con cái, cảnh giác nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Ba người trong nháy mắt bị vô số ánh mắt khóa chặt.

Thím Mai xấu hổ, kéo Tống Sư Yểu: "Mày nói bậy bạ gì đó? ... Đừng nghe nó nói bậy, tôi không phải bọn buôn người, chúng tôi là người cùng thôn, bọn họ rời nhà trốn đi, người trong nhà nhờ tôi ngăn bọn họ lại..."

Đứa trẻ ra sức giãy dụa, mang theo tiếng trẻ con khóc nức nở kích thích lương tâm của người chung quanh: "Bà nói bậy, tôi không biết bà! Các chú các cô ơi, mau cứu hai mẹ con cháu với!"

Mấy năm gần đây tin tức bọn buôn người thường dùng loại thủ đoạn này lừa bán phụ nữ trẻ em tầng tầng lớp lớp, lúc này liền có mấy người tiến lên kéo thím Mai ra, ngăn ở giữa hai bên, đồng thời bắt lấy thím Mai.

Thím Mai tức đến nổ phổi: "Mấy người sao lại thế này? Tôi thật sự quen biết hai mẹ con bọn họ..."

"Báo cảnh sát báo cảnh sát, trước báo cảnh sát rồi lại nói."

"Có phải bọn buôn người hay không, chờ cảnh sát đến rồi sẽ biết!"

"Bà có gương mặt hung tướng, nhìn đều không giống người tốt..."

Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người thím Mai thẩm, Tống Sư Yểu lôi kéo Liễu Diễm cả quá trình đều mộng bức nhanh chóng vào ga tàu hỏa.

Thím Mai nhìn thấy, gấp đến độ không được, xe riêng không giống xe bus nửa đường cần vừa đi vừa nghỉ, tốc độ nhanh rất nhiều, Liễu Quốc Khánh cách nơi này cũng liền kém khoảng cách một con đường, bà ta cũng không thể để cho người ta trốn thoát!

"Tránh ra tránh ra..." Thím Mai tránh thoát cản trở, đẩy người ra liền đuổi theo các cô.

"Bọn buôn người đi chết đi!" Lại có người cha có con cái bị bọn buôn người bắt cóc nghe được động tĩnh, xa xa lao đến, một chân đạp tới, thím Mai thân thể to lớn trong nháy mắt té lăn trên đất, lúc này đỡ eo ôi ôi gào lên.

Lúc này Liễu Quốc Khánh cùng Trần lão nhị vội vàng chạy đến, "Người đâu?"

"Ôi... Vừa mới tiến vào, nhanh đi." Thím Mai hận đến không được, trước đó chỉ là hướng về phía chỗ tốt, hiện tại là thật tâm muốn nhìn Liễu Diễm cùng Tống Sư Yểu bị bắt trở lại. Bọn họ càng nghĩ chạy thì càng phải gắt gao kéo lấy bọn họ.

Liễu Quốc Khánh cùng Trần lão nhị lập tức chạy đến đại sảnh của ga tàu hỏa.

Tống Sư Yểu mới vừa dùng thẻ căn cước của Liễu Diễm tự lấy vé xe lửa ở chỗ soát vé, quay đầu chỉ thấy Liễu Quốc Khánh cùng Trần lão nhị hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người ở cửa ra vào, trong lòng hơi hồi hộp một chút, lập tức dắt Liễu Diễm chạy về phía cửa soát vé.

"A! Yểu Yểu, chậm một chút..." Liễu Diễm vẫn không rõ ràng lắm tình huống là như thế nào, phát ra âm thanh, rất nhanh dẫn tới sự chú ý của hai người đang lục soát, hai gã đại nam nhân lập tức đuổi theo.

Tống Sư Yểu tim đập rộn lên, mặt không biểu tình, kéo Liễu Diễm một đường chạy như điên, Liễu Diễm mấy lần suýt chút nữa ngã sấp xuống.

"Ngượng ngùng, chú dì anh chị, ngượng ngùng, chúng cháu đến muộn..." Tống Sư Yểu kéo Liễu Diễm chạy đến đội ngũ đang xếp hàng soát vé, cưỡng ép chen ngang trong một ít thanh âm bất mãn và trong tầm mắt mọi người.

Lúc này cuối cùng Liễu Quốc Khánh cùng Trần lão nhị cũng chạy đến đội ngũ, đỏ mắt xông lên.

Tống Sư Yểu và Liễu Diễm đã thông qua soát vé.

"Làm cái gì?! Đưa thẻ căn cước ra!" Phía sau truyền đến tiếng hét thất thanh đầy nghiêm khắc, Tống Sư Yểu mặt không biểu tình quay đầu, nhìn thấy Liễu Quốc Khánh và Trần lão nhị bị cảnh sát nhân dân trong nhà ga ngăn lại.

Liễu Quốc Khánh thở dốc, bỗng nhiên hai mắt đối diện với Tống Sư Yểu phía xa xa. Cặp mắt kia yên lặng nhìn gã, đen đến quỷ dị, Tống Sư Yểu nghiêng đầu một chút, khóe miệng gợi lên độ cong, trong nháy mắt lại có chút ngây thơ ngọt ngào lên, chỉ là phối hợp với đôi mắt của cô, loại ngây thơ ngọt ngào này, liền bịt kín một tầng hương vị tàn nhẫn lại đáng sợ.

Tống Sư Yểu giơ ngón giữa về phía Liễu Quốc Khánh và Trần lão nhị.

Cút ra khỏi thế giới của ta đi, rác rưởi.

Giờ khắc này Tống Sư Yểu cảm giác được một loại thoải mái, địch nhân của cô cực kỳ cường đại, thiết kế cho cô đủ loại cạm bẫy, muốn xem cô thét lên sự thống khổ, lộ ra vẻ mặt vặn vẹo. Bọn họ đã từng thành công, nhưng lần này, cô sẽ là người thắng!

Xe lửa nổ vang, chậm rãi chạy về phía trước dọc theo quỹ đạo, rời khỏi cái bóng được trần nhà của nhà ga bao phủ xuống, ánh sáng sáng ngời dần dần đập vào mi mắt, trước mắt rộng mở thông suốt. Hôm nay là một ngày ánh mặt trời xán lạn.

(Hết chương 4)

28/02/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro