Chương 2: Ta phải làm ma pháp sư (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Niết Nguyệt từ nhỏ liền vô ưu vô lự ở nơi thế ngoại đào nguyên ngăn cách thế nhân này, rất ít khi tiếp xúc bên ngoài. Phụ mẫu nàng đều là những người có ma pháp cao cường, trừ bỏ một số ma pháp sơ đẳng còn lại không tính là tiểu pháp thuật, Niết Nguyệt chưa từng thấy bọn họ sử dụng qua ma pháp khác.

Duy nhất làm nàng cảm thấy chính mình cùng ma pháp của thế giới này không quá khác biệt là mẫu thân nàng dạy cho nàng bản lĩnh luyện chế Ma dịch. Từ những quyển sách giới thiệu về Ma dịch, Niết Nguyệt nhiều ít đối với thế giới bên ngoài có chút hiểu biết. Nàng đối với chức nghiệp ma pháp sư này có chút chờ mong.


Nghe nói ma pháp sư cũng có phân chia cao thấp, Ma Đạo Sư, còn Đại Ma Đạo Sư khiến vạn người kính ngưỡng! Đó là nhân vật đứng ở đỉnh thế giới, ngạo thị trời cao, bễ nghễ thiên hạ, có thể dễ dàng thao túng uy lực tự nhiên, búng một tay quét ngang ngàn quân, sáng tạo một thế giới mới.


Mà ở trên Đại Ma Đạo Sư, là tồn tại trong truyền thuyết, vừa động thiên địa thất sắc, giận dữ khuynh đảo thiên hạ, hủy thiên diệt địa, bất tử bất diệt. Bọn họ được xưng là Thánh Linh pháp sư, bọn họ là chúa tể của thiên địa.


Niết Nguyệt thường xuyên mơ mộng mình làm Ma pháp sư, làm người hâm mộ tôn kính, bộ dạng uy phong lẫm liệt, còn tưởng tượng khi mình trở thành Thánh Linh pháp sư sẽ oai phong ra sao, ngẫu nhiên nghĩ nghĩ còn cười thực bạch - si.


" Ngươi nha đầu này -- ý nghĩ thực tốt, chính con chưa bước vào đời, không, là một tiểu cô nương chưa trải qua cuộc sống bên ngoài, thật giống như một con tiểu bạch thỏ rớt vào bầy sói, lập tức liền sẽ bị gặm đến không còn gì hết! Bị người ta bán còn giúp hắn đếm tiền!" Oản nguyệt thực lo lắng điểm lên trán Niết Nguyệt một cái.



"Sẽ không. Con đã không còn là tiểu hài tử!" Niết Nguyệt vội vàng phản bác, mẫu thân không cho nàng đi ra ngoài, " Phụ thân nói khi mình có thực lực sẽ không bị người khác khi dễ, nghe nói phụ thân thời điểm 6 tuổi đã một mình săn giết ma thú. Ta đã 5 tuổi, khẳng định là không thành vấn đề!"



Tươi cười trên mặt Oản Nguyệt hơi ảm đạm một chút, mang theo một mạt chua xót không nhìn thấy, đứa nhỏ ngốc, nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ nguyện ở thời điểm mới 6 tuổi đầu mà đối diện với ma thú hung hiểm chứ!.



Nàng thở dài: "Ai -- nếu là phụ thân con nói, con liền đi tìm hắn thương lượng đi, hắn đồng ý thì ta không ý kiến.''

"A, còn phải đi tìm phụ thân......" Niết Nguyệt tức khắc héo rũ



Niết Nguyệt không nghĩ tới phải đi thương lượng với phụ thân, bởi vì trong ấn tượng của nàng, phụ thân đều lạnh như băng, rất ít khi cùng nàng nói chuyện. Nàng đối phụ thân hầu hết xa lạ, điều duy nhất nàng biết về người đó chính là phụ thân nàng tên Tôn, còn có phụ thân rất yêu mẫu thân.



Niết Nguyệt đi vào tiền viện, một chiếc ghế dựa trên bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh chiếc ghế dựa là cái bàn tròn tinh xảo, trên bàn là hương khí nước trà và điểm tâm.


Một nam tử nhàn nhã mà dựa vào ghế dựa, thoạt nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi, mái đầu tử sắc phi thường hoa mỹ, một đôi mắt tím không nhiễm bụi trần chăm chú mà nhìn quyển sách đang phủng trên tay.



Hắn chính là phụ thân Niết Nguyệt, Tôn.



Tuy rằng Niết Nguyệt rất ít cùng phụ thân nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi đối với người phụ thân này, nhưng không thể không nói, mỗi lần nàng nhìn thấy bộ dáng chăm chú của phụ thân, đều sẽ từ đáy lòng sinh ra một loại tán thưởng, phụ thân nàng lớn lên thực đẹp mắt.



Cặp mắt trong trẻo màu tím làm lòng người khắc sâu, tựa hồ mang theo ma lực trời sinh, liếc mắt một cái có thể làm cho linh hồn người ta rùng mình. Mái đầu tử sắc phản xạ quang mang nhu hòa, tản dật ra nhàn nhạt quý khí, cả thân hình nhàn nhạt vị xa cách, khí chất lạnh băng như có như không mang đến một loại áp bách . Gương mặt kia tuấn mỹ vô song, có thể làm cho người tự xưng anh tuấn sinh ra cảm giác tự ti.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro