Chương 4: Trước đi Ma Nguyên học viện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Nhưng là mẫu thân luyến tiếc con a~, muốn hay không ta bồi con đi "

“Mẹ, ngươi nói lời ngốc nghếch gì vậy?” Niết Nguyệt kiên quyết lắc đầu, thân mật mà ôm lấy mẫu thân, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh đẹp, “ Mẹ à, người phải tin tưởng con có thể chiếu cố tốt cho mình, con nhất định trở thành Ma pháp sư lợi hại! Con sẽ vẫn luôn nghĩ đến người.”

“Vậy được rồi…… Cái này con cầm.” Oản nguyệt ưu thương mà vỗ về Niết Nguyệt, lấy ra một chiếc hoa tai từ chuỗi vòng cổ của nàng, đây là một cái dây xích màu bạc, mặt trên là mặt nước trong suốt, hình dạng xinh đẹp.

“Đây là Ma khí dùng để bảo mệnh, con nhất định phải đem nó giữ kỹ.” Oản nguyệt dặn dò nói.

Bảo mệnh? Đồ vật nhỏ này có thể bảo mệnh? Dùng như thế nào a? Niết Nguyệt tò mò vuốt điếu trụy, chỉ cảm thấy lạnh lẽo lạnh lẽo.

“Cái hoa tai này gọi là Tâm chi Nước mắt. Con hiện tại còn không có biện pháp dùng nó, chờ đến khi con có năng lực, tự nhiên liền biết cách dùng.”

“Tâm chi Nước mắt……” Tên thực đẹp, Niết Nguyệt cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn mà đem điếu trụy ẩn vào y phục, dán ở trên ngực.

Ngày hôm sau, hưng phấn làm Niết Nguyệt cả đêm không ngủ, tinh thần sáng rực mà được mẫu thân đưa lên xe ngựa.



“Nguyệt nhi, con phải chiếu cố mình thực tốt, nhớ kỹ, bất luận cái gì dưới tình huống gì đều phải ưu tiên bảo vệ tốt tánh mạng của mình…… Nhớ lấy, tài không để lộ, không được tùy tiện tin tưởng người xa lạ……”



Oản nguyệt dặn đi dặn lại những lời ấy mấy trăm lần.


Niết Nguyệt nghiêm túc gật đầu, không nỡ mà cùng mẫu thân nàng từ biệt.



Đây là lần đầu tiên nàng rời nhà, trong lòng nàng càng luyến tiếc không tha cuộc sống vô ưu vô lự cùng phụ thân và mẫu thân những năm này, nhưng càng nhiều hơn là sự mong chờ với thế giới bên ngoài, nàng phảng phất cảm thấy một thế giới mới đang đợi nàng trải nghiệm.

4 con Thất Hỏa Mã ma thú gào rống một tiếng, lôi kéo huyền phù ở trời cao nửa thước chạy như bay.

Oản nguyệt nhìn xe ngựa dần dần biến mất trong tầm nhìn, dựa vào lòng ngực Tôn mất mác nói, “Ai —— nữ nhi đi rồi, thật là luyến tiếc!!.”

“Có cái gì luyến tiếc? Nữ nhi sớm hay muộn cũng phải rời khỏi chúng ta, nàng đã trưởng thành. Chúng ta đã cho nàng khoảng thời gian sinh hoạt hạnh phúc thơ ấu rồi.” Tôn đạm nhiên mà nói.


“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta cái gì  đều không có nói cho nàng biết……”


“Nàng muốn nói cho nó biết cái gì cái gì?” Tôn không cho là đúng, “Nói cho nàng, cha mẹ nàng kỳ thật đều là Thánh Linh pháp sư sao, có thể che chở nàng cả đời? Nói cho nàng, nàng kỳ thật có thể giống những cô công chúa hoàng thất ương ngạnh kiêu ngạo kia sao? ỷ thế hiếp người sao? Nếu nói như vậy, đời này của nàng là hết hi vọng.”


“Cái này ta biết, nhưng chúng ta giấu quá mức, làm cho tâm tư nàng quá mức đơn thuần.” Oản nguyệt vẫn là không yên tâm.


“Trên người nàng có Ma chú bảo hộ của chúng ta, gặp chuyện gì nguyên hiểm đến mệnh liền có thể cứu nàng. Hơn nữa, nàng còn là nữ nhi của ta.” khóe miệng Tôn vẽ ra một mạt tươi cười cao ngạo, “Ngươi cảm thấy nàng sẽ bị người khi dễ sao?”

Oản nguyệt rốt cuộc cũng thư thái tươi cười, “Nàng sẽ không. Thiếp hiện tại rất chờ mong đến ngày nàng có thể triển khai Tâm chi Nước mắt”


Niết Nguyệt ngồi dựa vào cửa sổ trên xe, nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, tâm tình của nàng rốt cuộc cũng từ hưng phấn chuyển thành bình tĩnh, bắt đầu có một chút cảm giác chân thật. Nàng đã rời nhà, rời đi sự che chở cha mẹ, đường phía sau nàng phải tự mình đi rồi.

“Ngươi cũng  đi Phong Lộc thành sao?”

“Đúng rồi, ta muốn đi nơi đó học tập, Ma Nguyên học viện!”

“Thật trùng hợp, chúng ta giống nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro