Chương 1: Đã nói đây thế giới shounen jump mà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay trung tâm của New York nước Mỹ là vừa lúc trời chạng vạng tối, Saiki Kusuo kéo theo một rương hành lý, vai đeo cặp, theo dòng người đi ra sân bay. Đưa mắt nhìn bốn phía, người khắp nơi ăn mặc không khác cậu lắm.

___ À, ngoại trừ khuôn mặt đậm nét người Châu Á.

Bất quá tại thành phố New York, cái này cũng không đáng để người khác chú ý, chỉ riêng xung quanh mấy trăm mét, lại có hơn mười mấy người châu Á trạc tuổi cậu.

Quả thực hoàn mỹ.

Saiki trong lòng tự tán thưởng bản thân.

Một mình thoải mái đi dọc ven đường, cậu hơi ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời.

Thoạt nhìn... không có gì khác biệt với Nhật Bản.

___ Đừng hiểu lầm, câu này không phải bày tỏ sự thất vọng linh tinh gì đó, chỉ là một câu tổng kết mang ý như mặt chữ mà thôi. Trên thực tế, cậu đối với nước Mỹ không thể gọi là trông ngóng mong đợi ___ hoặc là nói, Saiki đối với bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ không có loại cảm tình "trông ngóng mong đợi" này.

Dù sao đối với một người có thể tùy thời dịch chuyển đến bất cứ nơi nào mình muốn, thì ra nước ngoài hay đến siêu thị gần nhà cũng không có gì khác biệt, muốn đến quốc gia nào thì đến quốc gia đó, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu ___ chỉ cần chú ý không để số lượng camera theo dõi ngày càng gia tăng quay được là tốt.

À, đúng, bạn không nhìn lầm, siêu năng lực ___ nói đúng hơn, Saiki Kusuo, là một siêu năng lực gia.

Không phải như những tiết mục thường biểu diễn trên tivi, loại làm thìa bị uốn cong, hay "siêu năng lực" di chuyển ly giấy chứa đầy nước bên trong ___ tuy rằng những thứ này cậu đều làm được ___ Saiki trời sinh liền có siêu năng lực không giới hạn như là bay trên không, niệm lực, sức mạnh vượt trội, đao thương bất nhập, cảm ứng tâm linh, dịch chuyển không gian, quay ngược thời gian, khống chế suy nghĩ... Và càng nhiều những siêu lực chưa từng dùng qua.

Miễn cưỡng nói, ngay cả bản thân Saiki cũng không rõ đến cùng mình có bao nhiêu siêu năng lực, cũng không hao tâm tổn trí tìm qua, bởi vì có tìm cũng vô dụng ___ dù sao năm nay cậu mới mười sáu tuổi, là thời kỳ thân thể thiếu niên bình thường dậy thì nhanh chóng. Đối với một siêu năng lực gia mà nói... ở thời kỳ này cũng không chỉ thân thể trưởng thành, ngay cả siêu năng lực cũng bao gồm trong đó.

Hoặc là nói, siêu năng lực vốn là một phần của thân thể cậu.

Theo tuổi tác tăng trưởng, số lượng siêu năng lực của Saiki còn tiếp tục không ngừng gia tăng, đồng thời cường độ cũng dần dần biến lớn. Còn cuối cùng sẽ trưởng thành tới trình độ nào thì... ai biết, không chừng đợi đến sau khi cậu hai mươi tuổi, hủy diệt thế giới này chỉ cần động ngón tay một chút liền có thể làm được.

___ Mặc dù trước mắt cậu không có dự định thử nghiệm, bất quá Saiki cảm thấy hẳn là không mấy chênh lệch.

Sao cơ? Nói cậu từ lúc sinh ra liền thu được tất cả, là người hạnh phúc nhất trên thế giới?

Đừng có giỡn!

Cậu, Saiki Kusuo, rõ ràng là người bất hạnh nhất trên thế giới!

Không giống với các nhóm năng lực đặc thù trong manga, siêu năng lực của Saiki không có lựa chọn "OFF", chỉ có thể bị động tiếp nhận tiếng tim đập của người xung quanh, từng giây từng phút, không gián đoạn; không thể nhìn thẳng một người quá ba giây, nếu không năng lực nhìn xuyên thấu sẽ tự phát động ___ trực tiếp nhìn xuyên ra thành một bộ xương khô; còn phải tại mọi thời khắc khống chế sức mạnh, miễn cho không cẩn thận đụng nát thứ gì... Không riêng gì những chuyện đó, cậu còn muốn che giấu thân phận siêu năng lực gia của mình, không để người xung quanh phát hiện, dù sao cậu không có hứng thú bị cả thế giới vây xem người ta giải phẫu mình. 

Không chỉ vậy, đối với người thường mà nói, giá trị cuộc sống ___ mặc kệ là giành được thành công vui sướng cũng tốt, hay trong quá trình cố gắng đạt thành mục tiêu cũng tốt, hết thảy những chuyện này không có quan hệ gì với cậu, bởi vì thứ mà người khác giành cả đời để phấn đấu, đối với cậu tất cả đều dễ như trở bàn tay.

"Sinh ra liền có được mọi thứ?" Vậy thì có được mọi thứ đều không có chút ý nghĩa nào.

Nói chung, nguyên nhân Saiki không có biến thành loại hình diệt thế ma vương... Đại khái bởi vì đây là thế giới hằng ngày đầy chuyện hài hước, chứ không phải thế giới đầy lôi cuốn, chiến đấu nhiệt huyết này nọ.

___ Cuộc sống như thế, đến cùng có chỗ nào đáng hâm mộ?

Tuy nói vậy, Saiki cũng đã sớm bị bức cho quen thuộc với cuộc sống này, mặc dù thỉnh thoảng sẽ càu nhàu, nhưng cũng vỏn vẹn nhiêu đó. Dù sao siêu năng lực đã sớm là một phần trong sinh hoạt của cậu, hiện tại có muốn cậu làm người bình thường, ngược lại làm không được. Cậu càng không có mộng tưởng hay dã tâm ___ chẳng qua nghĩ rời khỏi những thứ phiền phức kia ở Nhật Bản, lên cấp ba, học đại học, sau đó tốt nghiệp, tìm một công việc nhàn hạ có thể dễ dàng giấu giếm siêu năng lực của mình, từng bước một sống trọn vẹn cuộc đời mình.

Không sai, giống như bao người bình thường khác.

Cái này không có gì khó khăn, dù sao nguyên bản thế giới này là manga hài hước, không có kẻ trước ngã xuống, kẻ sau liền tiến lên gây sự làm nhân vật phản diện, cũng rất ít chuyện cần toàn nhân loại đối mặt với tai họa ___ trừ phi gặp phải chuyện hệ trọng như tận thế, dưới tình huống bình thường căn bản không có siêu năng lực giả ra tay trợ giúp. Đã có mấy lần tại lúc sự việc chưa nảy mầm đã bị cậu giải quyết.

Đây chính là cuộc sống bình thường của một siêu năng lực gia.

___ Quay lại thực tại.

Mặc dù nội dung số lượng từ nãy giờ không ít, bất quá ở trong đại não siêu năng lực gia chỉ ngắn ngủi chưa tới một giây... Saiki nhìn bầu trời xanh không chút gợn sóng, khẽ nhíu mày.

Không phải đang bắt chước thanh niên sâu lắng ngẩng đầu lên cao bốn mươi lăm độ mà ưu thương, sự thật thì... Từ khi hạ cánh xuống máy bay, cậu đã cảm thấy có chỗ không thích hợp ___ trong người cảm thấy rất kỳ quái, trực giác cứ "píp píp" báo động, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, còn kỳ quái ở đâu cụ thể không rõ.

Trong nháy mắt, Saiki thậm chí cho rằng là mình không cẩn thận chạy đến thế giới khác ___ trước đó xác thực đã từng phát sinh qua loại chuyện này, số lần không ít, nhất là khi thiết bị ức chế siêu năng lực được cài trên đầu cậu bị tháo xuống ___ bất quá giả thiết này không hợp lý, vì sau khi xuống máy bay, cậu cố ý dùng thiên lý nhãn nhìn Nhật Bản một chút, người quen còn đó, khẳng định là thế giới nguyên bản không sai.

Ngay thời điểm cậu nhìn về phía bầu trời, đột nhiên có linh cảm chợt lóe lên, nhưng cũng cùng lúc lại không bắt lấy được linh cảm ấy.

... Cho nên nói, không khống chế được siêu năng lực là phiền toái nhất.

Saiki khó chịu trong lòng "chậc" một tiếng.

Cùng lúc đó, ở phía đường phố đối diện.

Ông chủ một cửa hàng hotdog vừa làm xong công việc trong tay, tựa ở trên quầy, vừa hướng khách quen đáp lời: "Ha ha, cậu nhìn xem đứa trẻ đối diện kia."

"Đối diện? À, xem chừng là người châu Á."

Người khách quen híp mắt nhìn, nửa ngày mới nhìn rõ.

"Đúng vậy, mang theo cái rương đứng ven đường, nhìn dáng vẻ cũng không giống đang chờ người. Nhìn xem lớn được bao nhiêu, chắc không phải là học sinh bỏ nhà ra đi chứ."

Nói tới đây, chủ tiệm hotdog dùng khăn mặt lau tay, suy nghĩ xem có nên đi qua giúp người một chút.

Đột nhiên, ông giống như bị cái gì bắn trúng, nhất thời sửng sốt.

"Làm sao vậy?"

"A... À? Không có, không có gì." Chủ tiệm hotdog lấy lại tinh thần, khó hiểu gãi gãi đầu, "Chỉ là... hình như muốn làm chuyện gì đó, nhưng lập tức quên mất."

Hẳn không phải chuyện gì quan trọng đi?

Vừa vặn có khách, ông quay đầu nhiệt tình chào hỏi, cũng không truy xét rõ suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình là cái gì.

___ Đường phố đối diện, Saiki thu hồi ám chỉ tâm linh.

Sự nhiệt tình của người Mỹ a...

"Tha cho tôi đi."

Bất kể thế nào, vẫn là nên mua phòng phòng ở trước... Hả?

Nghe được chút âm thanh dị thường, Saiki ngẩng đầu nhìn phía trên, gần như đồng thời, báo động chói tai vang lên toàn bộ quảng trường.

Kèm theo đó, còn có thanh âm cực lớn của một người đàn ông vang lên trên không.

"Này này, người phía dưới có thể nghe thấy không ___" đồng thời còn có tiếng kim loại va chạm, âm thanh đánh nhau kịch liệt, giọng của người đàn ông gián đoạn hai gây, sau mới tiếp tục la lớn, "Sơ tán khẩn cấp! Nhanh nhanh tìm chỗ trốn, đừng đứng ở trên đường nữa, đợi tôi bắt được kẻ này rồi hẳn ra nghe rõ không?"

Thông qua loa phóng thanh thông báo cho toàn bộ khu vực xung quanh, Saiki hơi híp mắt lại, tầm mắt xuyên qua tầng laser không biết nơi nào xuất hiện đột nhiên nổ tung, thấy được... Một người đàn ông trên người được bao bọc đầy các loại sắt vụn, giống như mấy người mặc cơ giáp trong cửa hàng mô hình?

... A?

Saiki đúng lúc lùi về sau hai bước, chờ khối sắt phía trên lung lay rơi xuống, cùng lúc, cách đỉnh đầu mười mấy mét, chờ khi người cơ giáp bay qua, cậu thậm chí thấy được động cơ phản lực tóe lửa ở chân.

___ Này là cái quỷ gì, người cơ giáp đã được đưa vào sản xuất?

Nội tâm của cậu chứa đầy ý muốn phỉ nhổ.

Những người thảnh thơi khác không sức mạnh siêu năng lực, gần như lúc cảnh báo vang lên trong nháy mắt, trên mặt đất liền tràn ngập tiếng thét chói tai, người bình thường không có tầm mắt như cậu, nhìn xuyên thấu chướng ngại vật trên chiến trường không trung, chỉ có thể kinh hoảng hỏi dò nhau.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết, là ai đánh nhau?"

"Trốn trước rồi nói!"

Ngoài dự liệu, sau giây phút bối rối ngắn ngủi, phản ứng người nơi đây tương đối nhanh lẹ, tất cả mọi người trước tiên chạy trốn, li khai khỏi khu vực khói lửa đánh nhau khó hiểu này.

New York thường xuyên bị khủng bố tập kích sao? Làm sao những người này luyện đến quen thuộc vậy?

Saiki vừa quay đầu, trông thấy một phụ nữ một mặt giẫm lên đôi giày cao gót cao ít nhất tám centimet chạy vùn vụt, một mặt mở điện thoại, cũng không thèm ngẩng đầu lên trên mà chụp ảnh điên cuồng.

___ Ái chà.

Cậu xuất phát từ nội tâm vỗ tay cho người phụ nữ không tầm thường này.

Người Mỹ quả thực biết chơi.

Cân nhấc một chút, Saiki kéo rương hành lý của mình rời đi, duy trì tốc độ như người bình thường, không nhanh không chậm đi theo đằng sau đám người.

___ Không phải không thể trực tiếp dịch chuyển, mà là cậu đối với thành phố này không quá quen thuộc, lỡ như tùy tiện dịch chuyển vừa vặn bị máy giám sát quay được thì sao?

Cậu cũng không muốn ngày đầu tiên đến New York liền tạo ra cái động tĩnh lớn gì.

Hửm, muốn hỏi cậu vì sao không ngăn cản mấy người trắng trợn phá hoại trên trời?

Cho nên nói, có hay không hiểu lầm cái gì? ___ Mặc dù không có ý nghĩ hủy diệt thế như ma vương, nhưng cho tới giờ Saiki không nhận mình là người tốt. Xác thực trước đó từng có mấy lần... được rồi, là rất nhiều lần dùng siêu năng lực cứu vớt thế giới, có điều đây chẳng qua là nếu cậu mặc kệ xung quanh sẽ tạo thành phiền toái rất lớn, cậu chỉ không muốn cuộc sống yên ổn của mình bị quấy rầy.

Hơn nữa bây giờ ___ thiệt hại đã tạo thành, cũng có một... mặc kệ là người cơ giáp hay gì đó xử lý, Saiki đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

___ Thế mới bảo, tuyệt đối không nên coi cậu là người tốt gì đó.

Bất quá, không có ý định ra tay là một chuyện, Saiki cũng đồng thời luôn quan sát động tĩnh phía trên. Khách quan mà nói ai thắng ai thua đều không quan hệ gì đến cậu, chẳng qua nhân vật phản diện thắng sẽ phiền toái hơn ___ khi ấy nói không chừng khu vực này đều sẽ gặp nạn, cậu cũng không muốn giải thích với nước Mỹ tại sao trong cuộc chiến mình lại không chút tổn hại nào.

Nhưng trước mắt cậu không cần lo lắng vấn đề này, bởi vì tình huống hiện tại hiển nhiên là "người cơ giáp" kia đang chiếm thượng phong.

Một giây sau, Saiki liền bị vả mặt ___ cùng với giọng cười to của nhân vật phản diện, từ chiến giáp trên vai phát ra, hỏa tiễn hướng về phía hắn tự nhiên chuyển ngoặt, hướng xuống đất bay đi.

"F*ck!"

Người bên trong bộ chiến giáp lớn tiếng mắng thô tục một câu, vội vàng phát ra thêm hỏa tiễn chặn lại, bản thân cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp.

Nhưng là không kịp.

Người bình thường dưới mặt đất hoàn toàn không biết, người duy nhất có siêu năng lực có thể làm chút gì đó nhưng không định ra tay. Ánh mắt của cậu chỉ khẽ quét qua nơi hỏa tiễn rơi xuống, đoán được điểm rơi cách mình một khoảng nhất định, liền không có ý định quản.

Dù sao pháp luật cũng không quy định, năng lực gia đối với người thường nhất định phải ra tay tương trợ.

Nghĩ vậy, Saiki tùy ý nhìn lướt qua đám người sắp gặp nạn chỗ hỏa tiễn rơi xuống, lại ngoài ý muốn nhìn thấy ___ người chủ tiệm hotdog phía đường phố đối diện ban nãy chạy thở hồng hộc.

Ông đem theo một bé gái vừa mới ăn trong tiệm mình bảo hộ trong ngực, vững vàng che chở mà chạy đồng thời còn nhỏ giọng an ủi cô bé.

... Thật là.

Saiki có chút khó chịu tặc lưỡi, ngay sau đó nhìn về hỏa tiễn cách mặt đất chưa đến năm mét.

Xem như là báo đáp ông lần trước muốn hỗ trợ tôi...

Dừng lại cho ta!

Dưới tác dụng của niệm động lực, hỏa tiễn như bị chất lỏng sền sệt bắn trúng, vô ích đi thêm nửa mét nữa liền ngừng lại.

___ Tiếp theo, tại lúc nhân vật phản diện ngừng tiếng cười, hỏa tiễn lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về, tạo tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc giữa không trung, cả mảnh trời bị ánh sáng trắng bao phủ.

... A.

Saiki nhìn thấy "người cơ giáp" từ không trung nhanh chóng rơi xuống.

Chơi hơi lớn rồi... Hả?

Tầm mắt cậu không chút chướng ngại nhìn xuyên tới "người cơ giáp" bị rớt mạnh làm nâng lên mảng lớn đất bụi, quét qua thấy màu sắc cà chua xào trứng của lớp giáp, rồi rơi vào trang bị xanh biếc trên ngực.

Cái thiết lập này, hình như khá quen...

Thấy qua ở nơi nào nhỉ?

Saiki lục trong trí nhớ hai giây, năng lực nhìn xuyên thấu tự động phát động, cậu không khống chế nhìn xuyên thấu bộ thiết giáp bảo hộ dày đặc, thấy được ngực người ở bên trong ___

Một lò phản ứng màu lam.

"..."

Nét mặt Saiki trống rỗng.

Chờ chút, đây là thế giới shounen jump mà? Sao có thể xuất hiện siêu anh hùng trong comic!

Tác giả, ra đây giải thích rõ ràng cho tôi!

------------------------------------------

À thì chào mọi người, ngày xưa nhiệt huyết dâng trào nên quằn quại edit thành công chương này, nhưng là hiện tại tôi không nghĩ mình có khả năng tiếp tục.

Thật sự rất khó, năm đó tải app Quick Translation về mà kéo dài cả 2 năm mới ra được 1 chương hoàn chỉnh từ 2020 - 2022 (mặc dù phần lớn do tôi lười)... Cách dùng từ của họ, rồi từ thuần Hán Việt gì đó, và cả ngữ pháp... Lắm lúc tôi bị đau đầu vì không hiểu nghĩa nó đang nói cái gì. Nên thôi =)))))

Mọi người xem như đây là chương Intro cho bộ truyện này nhé, cốt truyện khá ổn, cp mới lạ với nhiều người nhưng mà đọc cũng hấp dẫn.

Có nhiều tình huống dở khóc dở cười, và Superman siêu cấp ôn nhu cùng tốt bụng! Saiki trong đây có chút lạnh lùng hơn bản gốc vì thiết lập của tác giả cho cậu có hơi khác. Nói rõ hơn thì vì tai nạn nào đó mà ba mẹ Saiki từng chết, xong cậu loay hoay gần 10 năm mới cứu được họ. Suốt 10 năm không có cha mẹ bên cạnh mà chỉ còn ông anh tưng tửng nên có thể các bạn sẽ thấy đôi khi Saiki tỏ ra thờ ơ với việc cứu người. Nhưng dù sao, dựa theo lời Superman thì cậu ta vẫn là một người mạnh miệng mềm lòng.

Ai có nhu cầu thì sang wiki đọc convert tạm nha 👀

#Tugney, 14/04/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro