Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó khi bọn họ xuất hiện, động tác rất nhanh, nhưng Tô Diệc nhìn thấy được cái đuôi phía sau thú nhân trẻ tuổi. Đó là một cái đuôi sư tử, tuy lúc nói chuyện thú nhân trẻ tuổi đã cố ý giấu chiếc đuôi của mình đi, nhưng vẫn bị Tô Diệc thấy được.

"Bọn ta không có bộ lạc, hơn nữa chúng ta còn giống nhau đấy." Thấy Tô Diệc nói thế, Mễ Nặc mới lộ ra biểu cảm hiểu ra. Trách không được hai thú nhân này lại tiến hành công kích bọn họ, hóa ra cũng là thú nhân bất thường. Bọn họ hẳn là trú tại sơn cốc này, bọn Tô Diệc đột nhiên xông tới, hai thú nhân này lại tưởng có bộ lạc tới đuổi bọn họ đi.

Hai thú nhân ngây người ra một lúc, có lẽ vẫn chưa tiêu hóa được ý tứ trong lời nói của Tô Diệc.

Nhưng Dino bên cạnh lại hiểu được, Dino hóa thành hình người. Khi hai thú nhân kia nhìn thấy cánh tay của tiểu thú nhân, ánh mắt cuối cùng cũng buông lỏng chút. Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân giống nhau, biểu tình đáng sợ trước đó của bọn họ cũng hòa hoãn lại một chút.

"Thế hiện tại có thể buông con trai của ta ra trước không?" Tô Diệc hướng tới bọn họ vươn tay, thú nhân đang bắt Eli do dự một chút, cuối cùng vẫn đem thả bé Eli xuống đất. Khi được thả xuống, bé Eli liền bò bò trở về lồng ngực Tô Diệc.

"Xin lỗi, chúng ta tưởng người của bộ lạc khác tới." Thú nhân trẻ tươi cười nhìn rất thật thà, cái đuôi phía sau cũng không giấu nữa. Mễ Nặc ngơ ngác nhìn bọn hắn, chỉ cảm thấy thú nhân bất thường trong trí nhớ mà mọi người trong bộ lạc kể không giống bọn hắn, bọn họ bảo thú nhân bất thường vô cùng hung ác,cướp đoạt giống cái, đoạt lấy đồ ăn của các bộ lạc khác nhau, thậm chí còn đả thương thú nhân.

Nhưng mà hiện tại khi thấy thú nhân bất thường, Mễ Nặc cảm thấy không giống trong truyền thuyết. Tây Nặc Nhĩ thập phần ôn nhu tuấn mỹ, Dino hiểu chuyện đáng yêu, mà hai thú nhân trước mặt lại có cảm giác một chút ngây ngốc cùng thật thà.

Trước đó thú nhân trẻ tuổi đã khẩn trương quá mức, lúc này phát hiện không có nguy hiểm gì, cũng thả lỏng người lại. Đến khi nhìn thấy vẻ bề ngoài xinh đẹp của Tô Diệc, đột nhiên có chút thẹn thùng. Sau đó mới nhớ đến Tô Diệc đã có con, ngượng ngùng mà chuyển ánh mắt không nhìn chằm chằm cậu nữa. Mới vừa di chuyển, thấy ngay một giống cái cũng đang nhìn mình chằm chằm. Theo bản năng của thú nhân, người trẻ tuổi này nở ra nụ cười thân thiện với Mễ Nặc.

"Chào mọi người, ta tên Địch Nhĩ Sâm, bởi vì là thú nhân bất thường, bọn ta bất đắc dĩ phải sống trong sơn cốc này. Mới vừa rồi cho rằng các ngươi tới từ bộ lạc, do sợ hãi bị đuổi đi nên bọn ta làm ra hành động như vậy, hy vọng không dọa đến các ngươi."

Tô Diệc chỉ vào mình, "Ta tên Tô Diệc, đứa bé trong ngực là con trai ta tên Eli, thú nhân nhỏ kia là Dino, còn giống cái sau lưng ta là Mễ Nặc, hiện tại vẫn đang độc thân."

Mễ Nặc vốn đang mắc cỡ không biết nên làm gì vì bị thú nhân nhìn chằm chằm. Lại đột nhiên nghe được lời giới thiệu mình của Tô Diệc, không chỉ nói tên lại bồi thêm câu đang độc thân. Mễ Nặc buồn bực lườm cái ót của Tô Diệc, sau đó đỏ mặt mắc cỡ mà chạy mất.

Khi Địch Nhĩ Sâm nghe được lời Tô Diệc nói cũng sửng sốt một chút.

Tô Diệc nói câu này ám chỉ rất rõ ràng. Đồng bạn của Địch Nhĩ Sâm, Kiệt La không xác định hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Thú nhân bất thường không có quyền có giống cái của mình. Tuy giống cái vừa rồi rất đáng yêu, nhưng bọn họ cũng không muốn hại người ta. Trước đó bởi vì bị bộ lạc vứt bỏ, các thú nhân bất thường mới mang nỗi căm hận người khác. Những thú nhân bất thường đó đi trộm đồ ăn của bộ lạc, đả thương thú nhân, còn cướp đoạt giống cái của bộ lạc để chiếm cho riêng mình. Nhưng những thú nhân như thế chỉ có số ít. Đại đa số thú nhân bất thường, đều giống với Tây Nặc Nhĩ, Địch Nhĩ Sâm, lựa chọn tự lực cánh sinh một mình sinh sống.

Cho nên khi Tô Diệc ám chỉ bọn họ có thể theo đuổi Mễ Nặc, bọn họ ngoại trừ khiếp sợ, lại không có ai thực hiện hành động.

"Anh ta cũng bị bộ lạc vứt bỏ, nếu hai người cũng ghét bỏ anh ta, àiii, Mễ Nặc đáng thương phải cô độc cả đời." Tô Diệc cố ý làm ra vẻ mặt thật đáng tiếc.

Bé Eli vừa nghe thấy Mễ Nặc phải cô độc cả đời, cất giọng nói chưa dứt sữa: "Ba ba, chờ Eli trưởng thành là có thể theo đuổi chú Mễ Nặc rồi."

Hai thú nhân vốn đang rối rắm không biết làm sao, lập tức trở nên vui vẻ.

Bên kia vốn Tây Nặc Nhĩ lo lắng, khi ngửi thấy khí vị của thú nhân. Nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì, Tây Nặc Nhĩ cũng không còn lo lắng nữa. Bởi vì anh biết Tô Diệc rất dũng mãnh, nếu thật sự gặp nguy hiểm, Tô Diệc nhất định sẽ ra tay giải quyết.

Tô Diệc nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ từ xa đi tới, vội chỉ vào Tây Nặc Nhĩ với vẻ mặt đắc ý nói: "Anh ấy chính là bạn lữ của ta, cũng là thú nhân bất thường, anh ấy thuộc Dực Xà tộc."

Tây Nặc Nhĩ nghe thấy Tô Diệc nói, nhịn không được bước tới gần nhìn hai thú nhân.

Dù sao Địch Nhĩ Sâm vẫn là một thằng nhỏ vừa mới thành niên, khi biết Tây Nặc Nhĩ là bạn lữ của giống cái xinh đẹp này, lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái.

"Ngươi, làm thế nào mà ngươi có được giống cái của mình vậy?"

Tây Nặc Nhĩ há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Tô Diệc giành trước.

"Đương nhiên là theo đuổi rồi, không thử thì làm sao biết không có được?" Tô Diệc sẽ không để Tây Nặc Nhĩ nói mình là do Tây Nặc Nhĩ dùng con mồi để đổi về. Tây Nặc Nhĩ đến bên cạnh Tô Diệc, cũng không mở miệng vạch trần lời nói dối của Tô Diệc.

"Nhưng các giống cái đều giống nhau, nhìn thấy bọn ta đều ngất xỉu rồi." Địch Nhĩ Sâm vẻ mặt vô tội nói.

Rất nhanh mọi người đều quen thuộc nhau, khi Tô Diệc nói chuyện phiếm với hai người họ, thì mới biết được hóa ra bọn hắn cũng mới tới nơi này hai tháng trước. Đi cùng bọn hắn còn có hai thú nhân trẻ tuổi, một thú nhân trung niên. Thú nhân trung niên kia không phải là thú nhân bất thường, mà là một người mất bạn lữ đi lưu lạc khắp nơi. Bởi vì không muốn ở trong bộ lạc nhớ tới mấy hồi ức xưa, nên lưu lạc khắp nơi bên ngoài. Vốn tính lưu lạc đến lúc chết, nhưng lại gặp được mấy thằng nhóc trẻ tuổi, khoảng thời gian sống chung ngắn ngủi, thú nhân trung niên phát hiện bọn hắn đều là đứa trẻ ngoan. Vì thế thú nhân trung niên quyết định đi cùng bọn hắn, chủ yếu không muốn những đứa trẻ thiện lương này phải chết trẻ trong rừng rậm. Ý nghĩ định cư chỗ này cũng là do thú nhân trung niên đưa ra.

Bọn Tô Diệc theo bọn Địch Nhĩ Sâm đi gặp mặt thú nhân trung niên một lát. Thú nhân trung niên kia tên là Tiger, thoạt nhìn ông ấy cũng không già lắm, ở trong mắt Tô Diệc cùng lắm là một thúc thúc đẹp trai ba bốn mươi tuổi. Tiger là một con Dực Lang màu bạc, toàn thân trên dưới có rất nhiều vết thương, đều là do năm tháng ông lưu lạc bên ngoài. Tiger có một đôi mắt màu xám thập phần trầm ổn, cảm giác là một người lãnh khốc không ưa nói chuyện. Thấy Tô Diệc chào hỏi, Tiger cũng chỉ thân thiện hướng Tô Diệc gật đầu.

Địch Nhĩ Sâm là Dực Sư, năm nay vừa mới thành niên.

Bàn đến tuổi tác, không thể không cẩn thận nói một chút. Nơi đây giống cái 16 tuổi là thành niên, sau 16 tuổi, giống cái có thể chọn thú nhân mà mình thích làm bạn lữ, mà thú nhân đến 20 tuổi mới tính là thành niên. Nếu một đôi bạn lữ, trong đó có người chưa thành niên thì phải đợi đến khi cả hai thành niên mới có thể kết đôi thành bạn lữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro