Chương 2 [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không phải đâu." Cô theo thói quen tính gãi đầu, nhưng lúc để tay lên đầu thì đụng phải khăn voan, buộc phải thu tay về, "Chẳng qua lúc đó đột nhiên nhận ra hai không phải vạn năng, người từ nhỏ thứ gì cũng có thể cho em cũng sẽ bị thương cũng sẽ chảy máu. Rất sợ hai cứ như vậy mà chết, cho nên không muốn để mình phải tiếc nuối."

"..."

"Ừm, em cũng chưa từng nói chuyện này với hai nhỉ." Cô nhếch khóe miệng, từ trên ghế salon đứng lên, theo thói quen nhét mình vào trong ngực của anh. Anh ngồi không nhúc nhích, mặc cô loay hoay.

"Hai, em yêu anh."

Đôi mắt anh bỗng nhiên sáng lên, bình tĩnh nhìn cô một lát, rồi lại ảm đạm đi, đôi mắt ấy vô cùng thâm trầm. Anh chồm người về phía cô, ngay lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, cô nghiêng mặt tránh khỏi nụ hôn của anh.

"Hôm nay không được, em phải gả..."

Lời còn chưa dứt cằm đã bị anh nắm lại, hung hăng cắn môi, gặm cắn giống như đang phát tiết vậy.

"Cho anh." Hơi thở anh nóng rực.

"Hôm nay không thể, hai..."

"Anh muốn, cho anh."

"... Hai cũng thật tùy hứng mà"

Dù cô nói như vậy, nhưng thân thể lại buông lỏng, mặc anh kéo khóa kéo áo cưới ra, khinh bỉ ném xuống đất.

Ngón tay thon dài đặt lên bầu ngực mềm mại của cô, chậm rãi nắm lấy...

—— —— —— tác giả nói chú cảnh sát thật đáng sợ nên cho dù chết cổ cũng không viết ahahaha —— —— ——

"Hai thỏa mãn rồi nhỉ."

Hô hấp của cô còn rất gấp gáp, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu tóc rối, giật giật chân nhìn trên mặt đất. Áo cưới bị anh ném xuống đất, bởi vì trận vận động vừa rồi đã trở nên dúm dó và dính đầy chất lỏng kỳ quái.

"Làm sao xử lý đây, em còn phải kết hôn mà..."

"Vậy cũng không cần kết hôn."

"... Cái gì?"

"Anh nói vậy cũng không cần kết hôn!" Anh nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Mới bị anh làm xong. Đã muốn gả cho thằng đàn ông khác, em không sợ anh ta sẽ đánh em à?"

"... Hai, ý của anh là không muốn em lấy chồng?"

"... Không phải."

"Chà, quả là ý đó rồi. Hai đúng là người thích nói một đằng nghĩ một nẻo..."

"Tóm lại hôm nay em không được kết hôn!"

Cô nhìn gương mặt âm trầm cùng với bộ dạng vò đã mẻ lại sứt của anh, bỗng nhiên nở nụ cười. Vừa cất bước muốn ngồi xuống so pha, lại bị anh trực tiếp kéo đến trên đùi của anh ngồi xuống.

"Chân của anh!"

"Không sao." Anh lấy tay nâng mặt của cô, cẩn thận hôn, thanh âm có chút mơ hồ không rõ, "Không được kết hôn. Em mà kết hôn anh sẽ không đi điều trị phục hồi nữa, chân này thế nào cũng kệ nó, chỉ cần em kết hôn anh cũng không cần chân của anh nữa..."

"... Hai."

"Hửm."

"Có phải anh, giống em yêu anh, cũng yêu em?"

Động tác hôn của anh dừng lại, im lặng một lát, tiếng trả lời như nặn trong cổ họng ra.

"Ừm."

"A, vậy thì tốt. Thế em không kết hôn nữa!"

... Dễ dàng như vậy?

Trong chốc lát, Cố Lập Sinh chưa kịp phản ứng, đợi khi anh phản ứng kịp thì cô đã mút tới mút lui ở trước ngực anh, quyến luyến cọ xát nửa ngày.

"Thật ra em chưa từng muốn gả cho người khác." Cô đùa giỡn điểm hồng nhạt nhô lên trước ngực anh, "Từ lúc bắt đầu, đã không có chú rể..."

"... Từ lúc bắt đầu?"

"Ừm! Em chỉ muốn gả cho mỗi mình hai thôi! Em biết anh hai không trách em làm hai mất một chân, nhưng thái độ anh đối với em thật tệ. Nếu không phải hai cứ lãnh đạm đối với em như thế, em cũng không cần dùng biện pháp như thế..."

Thì ra cô không có lập gia đình, cô chỉ của anh. Một mình anh.

"Hai, thật ra em biết đó nha. Từ hồi mới vào cấp hai, hai đã lấy em ra làm đối tượng giải quyết...

"..."

"Thật ra em cũng vậy, từ lúc nhỏ, em chỉ nghĩ đến hai thôi... Thật thật yêu anh, anh hai."

Mắt anh anh ảm đạm, một phát đã bắt được bàn tay đang sờ tới sờ lui của cô trước ngực mình.

"Cố lập Thư."

"Em đây!"

"Yêu anh không?"

"Yêu!"

Anh nhíu mày tách hai chân cô ra.

"Muốn anh không?"

"... Muốn."

"Được." Vẻ mặt của anh đầy nghiêm túc, nhấp mạnh thân dưới, đổi lấy một tiếng rên rỉ của cô, "Anh giao chính anh, tất cả đều cho em."

—— —— —— tác giả nói cổ viết thật thích còn lại mời độc giả tự tưởng tượng—— —— ——

—— —— —— —— —— —— ——THE END —— —— —— —— ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro