Chap 2: Người Yêu Xấu Xí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp chap 2 của truyện này nha!!

---------------------------------------------

- Tại...tại...sao cậu lại ở đây < Cậu nói lấp bấp, tim đập liên hồi và mặt thoáng chút đỏ vì gặp anh

- Tại sao tôi lại không được ở đây chứ? Trường này của chung mà! Đúng không? < Anh ghé sát xuống mặt cậu nhìn vào đôi mặt cậu trả lời

Tim cậu đập nhanh hơn, mặt cậu đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn làm cho Gia Nhĩ bất giác nở 1 nụ cười, nụ cười đó có lẽ chỉ có cậu mới là người đầu tiên nhìn thấy. Vì từ trước đến giờ anh chưa từng cười với ai ngoài cậu.

- Nhưng sao cậu biết tên tớ là Nghi Ân < Cậu tò mò muốn biết vì sao Gia Nhĩ lại biết tên của cậu dù cậu chưa bao giờ nghĩ đến cậu có thể cùng anh có thể nói chuyện như thế này

- Cậu quá nổi tiếng trong trường này mà. Tại sao tôi lại không biết tên của cậu chứ! < Anh cúi gần  xuống mặt hơn và nói nhỏ

- Đừng...cậu đừng nhìn mặt tớ gần như thế. Khuôn mặt này của tớ sẽ làm cậu sợ mất < Cậu vội vàng lấy 2 tay che đi khuôn mặt của mình lại

- Này Nghi Ân! Cậu đừng ngốc như thế chứ. Nếu tôi sợ khuôn mặt cậu thì từ đầu tôi đã không nói chuyện với cậu rồi

Gia Nhĩ nắm 2 bàn tay của cậu đang che khuôn mặt của cậu xuống. Và anh lại nở nụ cười dịu dàng với cậu, chính nụ cười đó 2 năm trước đã cướp lấy trái tim của cậu

- Tớ...xin lỗi < Cậu cúi mặt xuống để anh đừng nhìn thấy mặt cậu vì nụ cười của anh mà đỏ gấc lên

- Sao lại phải xin lỗi tôi chứ? Cậu phải biết tự tin hơn vào bản thân mình, đừng vì lời nói của những đứa kia mà cậu thiếu tự tin như thế < Anh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cậu

- Uhm cảm ơn cậu Gia Nhĩ, cậu là người đầu tiên nhìn thấy tớ mà không sợ hãi hay xa lánh, cậu cũng là người đầu tiên khuyên tớ những lời như thế này. Thường thì mọi người thấy tớ sẽ gọi tớ là "Thằng xấu xí" hay "Mày đã xấu rồi không còn giá trị nào trên đời này nữa đâu nên mày hãy chết đi đừng sống làm gì để chật đất nữa" Khi đó tớ rất đau tớ còn có ý định nghĩ đến cái chết nhưng tớ lại nhớ đến mẹ tớ , trước khi mẹ tớ mất mẹ có 1 tâm nguyện là luôn muốn tớ sống thật tốt nên tớ đã dừng cái suy nghĩ này lại. Gia Nhĩ có phải cậu thấy tớ rất ngốc đúng không?...

Hôm nay được gặp Gia Nhĩ cậu có một cảm xúc đặt biệt nên cậu đã nói hết tâm tình của mình suốt bao lâu nay cậu đã phải chịu đựng

- Nghi Ân chúng ta có thể làm bạn chứ?

- Cậu nói sao?

Cậu như không tin vào tai mình, anh muốn làm bạn với cậu sao? Một chuyện mà chưa bao giờ anh nghĩ đến. Cậu muốn hỏi lại cho chắc có phải anh muốn làm bạn với cậu hay cái tai cậu có vấn đề

- Tớ nói rồi mà cậu không nghe sao? Vậy tớ nói lại lần cuối đấy! ĐOÀN NGHI ÂN CHÚNG TA LÀM BẠN NHÉ! < Anh nhấn mạnh từ chữ để có thể cho cậu nghe rõ hơn

Cậu đứng lặng vài giây, cảm xúc trong cậu như bùng nổ. Gia Nhĩ muốn làm bạn với cậu cho cậu cái cảm giác hạnh phúc...Nhưng...

- Gia Nhĩ tớ tất nhiên muốn làm bạn với cậu, nhưng tớ và cậu là 2 con người ở 2 khoảng cách rất xa nhau. Tớ như thế này mà làm bạn với cậu thì...

- Này này được rồi Nghi Ân, tớ đã quyết định cậu là bạn tớ thì sẽ như thế không có gì có thể thay đổi được. OK < Anh cắt ngang lời nói của cậu để cho cậu không thể nói thêm

- Uhm Gia Nhĩ chúng ta làm bạn nha!...hihi < Ánh mắt cậu chíu lên 1 tia hạnh phúc

- Này! Có ai bảo khi cười nhìn cậu rất đẹp không? Cậu cứ cười như thế có được không?

- Sao...tớ người đẹp á? Cậu đừng đùa thế chứ Gia Nhĩ < Hai má của cậu vì câu nói của anh mà ửng hồng

- Ngốc! Tôi nói thật đấy, cậu cười rất đẹp < Anh búng lên mũi cậu rồi cười dịu dàng

- Mà Gia Nhĩ này tớ hỏi cậu 1 câu được không?

- Được cậu hỏi đi

- Tại sao cậu lại muốn làm bạn với một người như tớ, xung quanh có rất nhiều người hoàn hảo muốn làm bạn với cậu mà

- Cậu đúng là đại ngốc đấy Nghi Ân, những kẻ đó muốn làm bạn với tôi vì chỉ muốn nịnh bợ tôi thôi họ không có gì tốt lành cả, tôi thừa biết điều đó. Nhưng câu lại khác cậu không hoàn hảo ở bên ngoài nhưng bên trong cậu vô cùng hoàn hảo hơn những đứa kia. Nhiêu đó hết thắc mắc chưa cậu Nghi Ân? < Anh nhìn cậu mỉm cười

- Uhm tớ hiểu rồi...hihi < Cậu lại cười có lẽ hôm nay là ngày vui nhất đời cậu, là ngày trên môi cậu nở 1 nụ cười hạnh phúc

--------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày tháng qua đi cậu và anh là 2 người bạn thân, vào trường là cứ dính nhau miết, chỗ nào có cậu là có anh và chỗ nào có anh là có cậu. Cũng vì thế các đám bạn trong trường hay ăn hiếp Nghi Ân cũng đành rút lui vì họ biết một khi đã đụng đến cậu thì hậu quả chỉ có con đường chết

Húc Nhi cô ả từ trước chính miệng nói Gia Nhĩ là của cô ả, nhưng khi tỏ tình với anh không những anh không đồng ý mà còn kêu đàn em tạt nước lạnh vào người cô ả vì cái tội lúc trước hay mỉa mai cậu.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Gia Nhĩ đang ngồi dựa vào thành ghế tai đeo hearphone nghe nhạc thì văng vẵng một tiếng nói quen thuộc

- Gia Nhĩ à! Cho tớ nghe nhạc chung với < Cậu híp mắt cười với anh

Anh vẫn không có động tĩnh gì, mắt vẫn nhắm và tận hưởng bài hát của mình. Anh biết cậu muốn nghe nhưng anh định ghẹo cậu một chút

- Gia Nhĩ à! Có nghe tớ nói không đấy? Cho tớ nghe nhạc chung với < Cậu nắm lấy cổ tay áo anh kéo kéo xuống

- Không cho < Anh nhắm trả lời ngắn gọn

- Gia Nhĩ đi mà < Cậu tiếp tục nắm lấy cổ tay áo anh kéo kéo

- Không

- Đồ đáng ghét! Không cho thì thôi, ích kỉ nghe một mình luôn đi < Mặt cậu giận dõi, chu chu cái môi ra để nguyền rủa anh

- Được rồi nghe chung này! Anh lấy 1 bên tai phone xuống đeo vào tai cho cậu

Lần nào cũng vậy mỗi khi anh ghẹo cậu thì cậu lại dùng chiêu cách ấy làm anh không thể kiềm lòng mà chịu thua trước những hành động trẻ con của cậu

- Hihi...cảm ơn cậu < Cậu nở nụ cười tươi như ánh mặt trời

THỊCH

Tim anh đập vì nụ cười của cậu, nụ cười của cậu đã làm trật nhịp trái tim anh. Những ngày tháng khi ở bên cậu anh luôn cảm thấy ấm áp và bình yên, anh đã nhận ra rằng anh đã yêu cậu, anh yêu tính trẻ con của cậu, anh yêu những lúc cậu giận dõi anh, anh yêu mọi thứ của cậu. Dù người đời có nói như thế nào nhưng anh cũng quyết tâm ở bên và bảo vệ cậu

Còn tình yêu của cậu đối với anh ngày càng lớn, cậu không thể nào quên được anh khi mỗi ngày luôn ở bên cạnh anh. Nhưng cậu nghĩ anh đối với cậu chỉ ở mức bạn bè không ở mức cao hơn

--------------------------------------------------------------------------------

- Đáng ghét nó dám dụ dỗ Gia Nhĩ qua mặt cả Húc Nhi này

- Tớ thật sự không hiểu nổi thằng Nghi Ân nó xấu xí như vậy mà Gia Nghĩ lại làm bạn với nó được. Không chừng Gia Nhĩ yêu nó rồi nhỉ?

CHÁT, tiếng tát chói tai của cô ả dành cho bạn của minh

- Mày im cho tao, tao cấm mày nói những câu đó ra nữa. Chắc chắn Gia Nhĩ không yêu một người xấu xí như nó đâu

- Tớ...tớ xin lỗi cậu Húc Nhi

- BIẾN RA NGOÀI CHO TAO < Cô ả hét lớn

- Được tớ đi ngay

- Đoàn Nghi Ân tao nhất định không để mày giành lấy Gia Nhĩ, tao sẽ cho mày biết mùi vị dành lấy người mà tao yêu thương là như thế nào HAHAHA

-------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay vẫn là thói quen hằng ngày sau khi kết thúc buổi ăn trưa cùng anh cậu lại chạy vào thư viện đọc sách. Cậu đang chăm chú chọn những quyển sách mình thích thì gặp Húc Nhi, cô ả tiến đến cậu và cười nửa miệng

- Này tên "xấu xí" à không Nghi Ân, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?

- Tôi và cậu không có gì để nói với nhau, chúng ta chả có mối quan hệ gì cả < Mắt cậu vẫn chăm chú chọn những quyển sách mà không thèm nhìn đến cô ả

- Mày... < Mắt cô ả đỏ lên vì tức giận

- Sao hả? Định mỉa mai tôi gì sao cô Húc Nhi? < Cậu quay lại nói với cô ả

- Mày đừng tưởng bên cạnh mày có Gia Nhĩ chống đỡ cho mày thì mày lên mặt với tao

- Cậu đừng nói những câu đó với tôi, tôi thật lòng làm bạn với Gia Nhĩ và tôi sẽ không bao giờ dùng Gia Nhĩ làm chỗ dựa cho tôi < Cậu cười khinh cô ả

- Bạn sao? Mày có nghĩ từ khi mày làm bạn với Gia Nhĩ mọi người đã phê phán Gia Nhĩ như thế nào không? Họ nói Gia Nhĩ có mắt mà không tròng làm sao có thể chọn mày làm bạn được chứ và họ không tin tưởng Gia Nhĩ như trước nữa niềm tin của họ dành cho Gia Nhĩ đã giảm dần vì họ nghi chính mày đã dụ dỗ Gia Nhĩ. Mày nghĩ xem Gia Nhĩ còn thừa kế tập đoàn Moonlight và cả bang chủ của Gia Nhĩ, nhưng nếu niềm tin của họ dành cho Gia Nhĩ đã không còn thì xem như Gia Nhĩ không còn chỗ đứng trên thương trường nữa

- Cô im đi tôi không muốn nghe < Cậu bịt chặt 2 tai của mình lại, cậu không muốn nghe cô ả nói thêm lời nào nữa

- Không nghe thì tùy mày, nhưng nếu mày còn ở bên cạnh Gia Nhĩ nữa thì địa vị của Gia Nhĩ sẽ không còn vững nữa đâu. Mày nên nhớ những lời tao nói đi Nghi Ân < Cô ả nói xong không quên liếc xéo cậu rồi bỏ đi

- Hức hức.....thật sự mình đã gây phiền phức cho Gia Nhĩ thật sao?

Cậu lại khóc, nước mắt cậu cứ thế chảy xuống không ngừng. Cậu tự nói với bản thân của mình có lẽ cậu nên rời xa anh

- Húc Nhi à! Cậu đúng là thông minh thật đấy, cậu chỉ cần bịa ra những câu nói đó mà nó đã tin răm rấp rồi

- Haha....tao phải dùng cách ấy mới để nó rời xa Gia Nhĩ và rồi Gia Nhĩ sẽ là của tao < Miệng cô ả nở 1 nụ cười độc ác

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

END CHAP 2

Au định cho truyện này 2 chap thôi nhưng vì nó dài quá nên au quyết định cho nó ra 3 chap luôn ^^

Chap 3 là END truyện nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro