(OneShort) Chuyến xe buýt định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu - Mark Yi-en Tuan - Cậu bé học cấp 3 lạnh lùng ít nói, chả quan tâm điều gì, nó chỉ biết rằng cuộc sống là phải ăn, phải ngủ, rồi đi học. Bố cậu, trước khi ông ra đi, đã từng nói rằng 'Một người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu thì càng ít gây ồn ào'.

Đấy là lí do cậu ít khi mở miệng nói với ai cho đến bây giờ, kể cả người mẹ ruột đẻ ra nó. Cuộc sống của cậu đầy cái sự nhàm chán như vậy đó.

Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên cậu làm là lăn lội trên giường rồi chạy thục mạng vào nhà tắm rồi ba chân bốn cẳng chạy ra bên xe bus, bữa sáng còn chẳng kịp ăn, để đón chuyến xe bus cuối cùng đến trường cho kịp giờ.

Thường thì mỗi khi lên xe cậu đều bị người ta chèn ép đẩy xuống tít dưới cùng, mà đương nhiên sẽ chẳng còn chừa cái ghế nào cho cậu con trai ốm yếu như cậu. Thế nhưng hôm nay lại khác, vẫn bị người ta đẩy tít xuống cuối xe, nhưng may mắn thay vẫn còn một chỗ trống gần cửa sổ.

Cậu nhanh chân chạy đến ngồi, bên cạnh là một cậu trai, có vẻ như anh ta đang ngủ vì nó thấy cả cái mũ lưỡi trai trùm lên mặt anh . Bộ đồng phục của anh là chung trường với cậu nhưng hình như cậu chưa gặp anh ta trên chuyến xe bus này bao giờ. Thắc mắc một hồi rồi cũng mặc kệ, đeo cái 'Hearphone' vào tai cậu lại chìm vào bản 'Ballad' buồn.

Cậu chính là thích nhất những bản nhạc buồn, cậu thấy cái đó hợp với cậu hơn là mấy bài hát vui nhộn rồi giả vờ yêu đời, cucheo. Cuộc sống mà, có bao giờ vui bao giờ đâu, suy nghĩ của một đứa con trai 17 tuổi như cậu là thế đấy.

Cũng vì thế mà cậu chẳng có lấy một người bạn ở trường, cũng chẳng có anh bạn nào dám bén mảng đến gần mặc dù cậu thấy sắc đẹp của mình cũng không đến nỗi tồi tệ. Nhưng mà cậu cũng mặc kệ hết tất thảy những thứ đó, cứ sống là được rồi, với cậu những thứ đấy thật hoa mĩ và xa xỉ

Ngày hôm sau, rồi những ngày tiếp theo đó, vẫn là cậu trai đó dưới lớp mũ lưỡi trai gục đầu vào khung của sổ, bên cạnh là một chỗ trống còn chừa lại cũng chẳng ai ngồi vào. Ngày qua ngày, hai chỗ trống cuối cùng của chuyến xe bus số 37, cạnh khung cửa sổ, như thể chỉ dành riêng cho anh và cậu.

Điều đó dần trở thành một thói quen không thể thiếu mỗi buổi sáng và cuối mỗi buổi chiều của cậu, kể cả khi thậm chí cậu còn chưa biết tên anh , chưa nhìn thấy mặt cậu bao giờ. Nhưng thế là quá đủ rồi, coi như là bạn cùng đường vậy. Ít nhất cậu cũng có một người bạn, ít nhất là cậu nghĩ thế.

Két ! ! !

Chiếc xe bỗng nhiên phanh lại khiến cả thân mình cậu đổ nhào về phía trước. Cậu đưa tay ôm đầu và nhắm thật chặt mắt vào đón chờ cái thanh sắt trước mặt mình. Nhưng sau một lúc lâu, vẫn chẳng có việc gì xảy ra cậu mới dám từ từ mở mắt.

Hơi thở ấm nóng phả lên mặt cậu, phía hông trái là bàn tay của gã trai nào đó. Không biết lấy can đảm ở đâu, cậu giơ tay tát một phát rõ đau cho tên biến thái ngồi bên cạnh.

Cậu tức giận, 17 năm nay, cậu chưa bị ai sàm sỡ bao giờ, vậy mà cậu ta dám lợi dụng cơ hội để làm những việc như thế ư.

Mọi người xung quanh bắt đầu tập trung về phía cậu. Còn cậu chỉ biết trưng trưng mắt nhìn , tay ôm má.

- "Cậu vừa làm gì thế hả? ở đây có rất nhiều người, có cần tôi báo cảnh sát không hả?"

Anh cũng vẫn không nói gì, vẻ mặt ngơ ngơ như chưa hiểu gì của cậu ta khiến nó bực mình. Cái kiểu giả vờ ngây thờ để đánh lạc hướng người khác đây mà, tưởng người ta sẽ tin anh chắc.

- "Đừng giơ cái vẻ mặt đó ra đây với tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát vì tội sàm sỡ trẻ vị thành niên."

Nghe nó nói xong rồi anh ta "à" một cái ra vẻ như bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn bà cô bên cạnh nó thi khẽ bật cười.

- "Thế 2 cháu không phải là người yêu à. Anh ta giữ cháu khỏi đập đầu vào thanh sắt mà"

Cậu nghe tiếng ai đó nói nhỏ bên tai. Mặt cậu bắt đầu đỏ ửng hết cả lên. Cậu xấu hổ, thực sự xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.

Cũng may thay, đúng lúc đó chiếc xe dừng lai ngay trước cổng trường. Cậu chạy thật nhanh ra ngoài để không phải đối mặt cái sự việc đầy xấu hổ đấy nữa. Cậu chạy một mạch vào lớp rồi gục mặt xuống bàn. Đám bạn thấy lạ lùng những cũng chả đứa nào buồn hỏi. Cậu cũng chẳng cần bọn bạn cậu quan tâm, cậu thích một mình.

Cậu chợt nhớ lại vẻ mặt của anh ta. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người con trai đẹp như thế.

- "Hẳn là một hotboy nào đó của trường rồi" - Cậu nghĩ.

Không biết là may mắn hay đen đủi, từ khi gặp sự cố trên xe, cậu liên tục đụng mặt anh ở trường. Lúc trước thậm chỉ còn chẳng biết mặt biết tên, thế mà bây giờ cậu biết từng sở thích, gia cảnh của anh , thậm chí là số đo ba vòng, chiều cao cân nặng, từng đường nét trên mặt anh , cậu đều biết rõ. Không phải là nó tìm hiểu, chỉ là những thông tin đó cứ đập vào tai cậu hằng ngày lặp đi lặp lại như một cái máy từ đứa bạn ngồi cùng bàn.

Cậu là Wang Jackson - 'Hotboy' số 1 trường cậu. Cao 178cm, nặng 62 kg. Anh lớn hơn cậu 1 tuổi, sinh ngày 27 tháng 03.

Anh học giỏi nhà giàu, sở trường là khúc nhị côn. Hát hay đánh guitar rất cừ. Gương mặt hoàn hảo lạnh lùng không tì vết chính là đặc điểm khiến tất cả mọi cô gái yêu mến. Nhóm máu O, anh là con 1 trong gia đình.

Đó là những gì cậu biết được về an8 từ những đứa con gái hám trai trong lớp cậu. Tự nhiên cậu thấy khâm phục mấy đứa đấy quá, cũng chẳng phải họ hàng gia đình thân thích gì mà biết rõ từ đầu đến chân người ta như thế.

Cậu ngại không muốn lên xe đi về đành kiếm cớ ở lại trực nhật chờ anh về trước rồi nó bắt chuyến xe sau. Mà số cậu cũng thật đen đủi đi, đúng hôm đấy trời lại mưa, mưa to ngập cả sân trường khiến cậu muốn về cũng chẳng dám.

Định chờ cho đến khi nào tạnh mưa rồi mới về thì cậu lại thấy anh . Anh đứng dưới mái hiên cạnh lớp cậu, mặt đăm chiêu lơ đãng nhìn về khoảng không vô định.

- "Một bức tranh đẹp" - Cậu đã thầm nghĩ như vậy rồi lại chìm vào cái cảnh vật buổi hoàng hôn dưới mưa mà không biết rằng anh đã quay sang nhìn cậu từ lúc nào.

Cho đến khi cậu tỉnh ra thì trời cũng đã tạnh mưa và anh vẫn đứng đó, bên cạnh cậu.

- "Sao giờ này cậu vẫn chưa về?"

Anh cất tiếng phá tan sự ảm đảm xung quanh hai đứa

- "Hôm nay mình phải trực nhật" Cậu ngại ngùng cất tiếng mà chẳng dám ngẩng mặt lên.

- "Thế còn cậu, cậu làm gì ở đây giờ này?"

- "À, ờ, mình chờ mưa tạnh rồi mới về. Cùng về nào"

Rồi anh nở nụ cười, hướng tới cậu, nụ cười đã lâu lắm rồi cậu không được nhìn thấy, nụ cười ấm áp mà cũng thực chân thật.

Anh lại làm cậu nhớ ông ấy rồi.

Rồi anh cởi chiếc áo đồng phục bên ngoài trùm lên đầu 2 đứa rồi chạy một mạch ra bến xe bus gần đó. Cậu bất ngờ, rồi cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết chạy theo anh trong vòng tay anh lại khiến cậu thích cái hơi ấm đấy biết nhường nào.

Chiếc xe bus số 37 lại một lần nữa xuất hiện. Cậu và anh vẫn ngồi cạnh nhau bên khung cửa sổ đó. Rồi cậu khẽ đưa một mảnh giấy nhỏ sang cho anh . Anh bất ngờ quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.

Rõ ràng là 2 đứa ngồi cạnh nhau, thế mà tự nhiên đứa con trai này đưa tờ giấy, tự nhiên thấy bản thân cẫu ngớ ngẩn dễ sợ.

Anh mở mảnh giấy ra rồi cười, một nụ cười mỉm trên môi. Cậu biết là anh đã chấp nhận rồi.

Sáng hôm sau, cậu lại gặp lại anh, nhưng hôm nay tâm trạng cậu khác hẳn ngày thường. Cậu vui, cậu chờ mong đến buổi sáng để ngồi cùng anh cậu như thế. Cậu hôm nay không ngủ, chiếc mũ lưỡi trai anh vẫn cầm trên tay nhưng ko úp lên mặt như bình thường.

Cậu với anh lại một lần nữa nói chuyện. Anh cười, nó cũng cười, lâu lắm rồi mới có người khiến cậu muốn ở bên như thế. Cậu thỉnh thoảng cũng gặp anh một vài lần trong trường, nhưng những lần như thế đều chỉ là lướt qua nhau như những người xa lạ. Cậu cũng không quan tâm, thực thì cậu chỉ muốn giữ cái tình bạn đó cho riêng cậu thôi, chỉ cậu và anh trên chiếc xe bus số 37.

Câu nói ưa thích của anh là 'Carpe Giem' Hay có nghĩa là 'Hãy sống cho ngày hôm nay'. Mỗi khi anh nói về 'Carpe Giem', cậu

lại thấy anh không khác gì một nhà triết học đại tài. Anh nói rằng cuộc đời của con người có thể chấm dứt bất kì lúc nào, cuộc đời của cậu, cuộc đời của anh đều không thể biết trước được.

Dù có là đau khổ triền mên hay là những tháng ngày hạnh phúc thì nó đều có thể đột ngột chấm dứt, bởi thế con người phải cố gắng tận hưởng mỗi ngày trong cuộc đời như là ngày cuối cùng để đến khi nhắm mắt xuôi tay mới không thấy uổng phí.

Lúc đầu là cậu không tin, cậu thấy anh nhiều lúc cũng khó ưa như mấy đứa bạn cũng lớp cậu. Nhưng riết rồi thành quen , nhờ những lời nói đó của anh , nó muốn sống hơn, cậu muốn hòa nhịp với cuộc sống, cậu muốn nắm bắt mọi hạnh phúc trong từng phút giây. Cậu chỉ muốn rằng khoảng thời gian đó đừng bao giờ trôi qua.

Khoảng một thời gian sau đó, cậu không thấy anh nữa, cậu không còn thấy anh ngồi bên khung cửa sổ hằng ngày nữa. Chắc anh chuyển nhà rồi. Thực ra cậu và anh cũng chẳng là gì của nhau. Nhưng có cảm giác hụt hẫng và thiếu vắng len lỏi vào trong cậu. Cậu vẫn là đứa cậu con trai bé nhỏ ốm yếu bị người ta đẩy tít xuống cuối xe, đeo cái 'Hearphone' vào tai rồi quên hết sự ồn ảo của xã hội bên ngoài. Cậu lại là chính cậu ...

Cho đến khi, người ta đưa một cuốn sổ đến cho cậu. Cậu đọc rồi nó khóc. Cảm giác như bị mất một thứ gì đó rất quen thuộc. Cậu chạy ra khỏi lớp, cậu đi tìm anh .

[ ... ]

Ngày 6.1.2013

Hôm nay, định ra ngoài đi mua kem thì mình thấy một con mèo nằm trước cửa nhà. Có vẻ là một con mèo hoang, sau cơn mưa to ngày hôm qua, có vẻ như nó đang yếu dần đi. Định bế mèo con về chăm sóc thì một cậu nhóc từ đâu chạy đến bế mèo đi. Thế là bé mèo con bị cướp đi một cách trắng trợn như thế.

Ngày 10.1.2013

Mình lại gặp lại bé mèo hôm bữa. Hình như vẫn là cậu bé hôm trước. Đứng từ xa nhìn lén về phía này, mình mới thấy cậu bé rất xinh đấy chứ. Dưới ánh nắng, hình cậu bé con với chú mèo tự nhiên đẹp đến lạ thường.

Ngày 12.1.2013

Hôm nay trên đường chuẩn bị lên xe đi học thì mình lại gặp cậu bé hôm nọ. Hóa ra là đi xe bus đi học, hình như còn mặc đồng phục cùng trường. Nhờ bác tài chạy thật nhanh đến trường đợi cậu bé xem có đúng không.

Thì quả thật, cậu bé đó, học chung trường, đi từ xa ngắm nhìn cậu bé. Ừm ... Cậu bé xinh thật chỉ có điều chưa thấy cậu bé cười bao giờ. Cũng chả thấy đi chơi với bạn bè.

Hỏi đám bạn thì chúng nó cứ trêu trêu rất khó chịu. Chúng nó bảo cậu bé là Mark Yi-en Tuan, lớp 2 năm 1, ít hơn mình một tuổi và có đai đen 'Taekwondo'. Gia đình, bố mẹ li hôn, sống với mẹ, ít nói chuyện không có bạn bè. Mặc dù xinh đẹp nhưng tính cách bí ẩn, không ai dám đến gần. Vậy là ít nhất mình biết được điều gì đó của cậu bé rồi.

Ngày 13.1.2013

Hôm nay mình đã dậy từ rất sớm để chạy ra bến xe bus đón tuyến 37. Không phải bến gần nhà, mà là bến trước đó một để chờ cậu bé lên xe. Chắc chắn cậu bé đi tuyến này mà. Mình đã phải giả vờ ngồi một mình 2 chỗ để người khác không ngồi vào. Thật ngại quá.

Cuối cùng thì cậu bé cũng lên xe, rồi mình lại giả vờ ngủ chừa lại một chỗ trống bên cạnh cho cậu bé. Chỉ là mình thấy ngại quá. Chẳng biết nói gì mà chưa gặp bao giờ tự nhiên nói thấy vô duyên. Cậu bé đeo tai nghe rồi như chìm vào thế giới khác vậy. Kể cả khi mình nhìn chằm chằm từ khi lên xe đến khi xuống xe cũng chẳng hề biết. Cậu bé này thú vị thật.

Ngày 20.1.2013

Mấy ngày trước mình đều dậy từ rất sớm để ra giữ chỗ cho cậu bé. Hôm nay cũng vậy, mọi chuyện vẫn như bình thường cho đến khi bác lái xe phanh gấp. Cậu bé như sắp ngã nhào về phía trước thì mình vòng tay giữ cậu bé lại.

Thế mà cái cậu bé đền đáp lại là một cái tát đau điếng. Thực sự là lúc đấy mình không nghĩ được cái gì cả. Chỉ biết ôm má nhìn cậu bé đến ngỡ ngàng thôi. Cho đến khi cậu bé nói sẽ báo cảnh sát vì tội sàm sỡ thì mình mới hiểu ra. Hóa ra là thế, cậu bé cũng giỏi tưởng tượng nhỉ. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết giải thích ra sao, mình chỉ biết im lặng nhìn cậu bé. Bác gái bên cạnh nói gì đó thì mình không biết, chỉ biết là nghe xong mặt cậu bé đỏ hết cả lên. Xe dừng một phát là chạy biến đi luôn. Hình như cậu bé xấu hổ. Xấu hổ mà thấy đáng yêu thế nhỉ.

Hôm nay mình cố tình đi tìm cậu bé mấy lần mà cậu bé toàn chạy trốn đi đâu. Cứ nhìn thấy là lại biến mất dạng luôn. định hôm nay về sớm thì lại thấy cậu bé ở trong lớp trực nhật. Ngồi dưới mái hiên nhìn cậu bé chạy ngược chạy xuôi, tự nhiên muốn đến giúp mà thấy ngại, chỉ biết đứng chờ.

Mình đã phải nói dối vì trời mưa để không bị bắt quả tang là đang đợi cậu bé. Cũng nhờ thế mà cậu bé chịu nói chuyện với mình. Trước khi về cậu bé còn đưa cho mình một mảnh giấy, 'Mình xin lỗi' xem xong thì chỉ biết cười. Càng ngày càng muốn ở bên cạnh cậu bé này.

Ngày 8.2.2013

Đã lâu lắm rồi lại không viết nhật kí. Mình và cậu bé đã nói chuyện nhiều lắm rồi. Mỗi lần lên cậu cậu bé lại chạy xuống ngồi cạnh mình. Nói chuyện và cười đùa. Mình thích nụ cười của cậu bé, giá như ngày nào cũng được nhìn cậu bé mỉm cười.

Ngày 10.2.2013

Biết sao không? Cậu bé mời mình đi ăn kem. Đương nhiên là mình sẽ đi. Cho đến giờ mình mới biết sự thật sau cái vỏ bọc lạnh lùng của cậu bé. Cậu bé bảo rằng mình giống bố cậu bé, bởi vì mang đến cho cậu bé cảm giác bình yên và ấm áp.

Mà cô bé thì rất nhớ cái cảm giác đấy. Bố bỏ đi từ khi cậu bé lên 6, một đứa con trai 6 tuổi từ đó trở đi mang một vẻ lạnh lùng u ám khiến mọi người đều tránh xa, kể cả mẹ. Mặc dù cố giấu, nhưng mình vẫn thấy cậu bé khóc, hốc mắt đỏ ửng như sắp trào đến nơi, nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong. Cậu bé đó quả thật rất kiên cường. Mình muốn sẽ được thay người bố, mang cảm giác ấm áp đến bên cậu bé một lần nữa. Mình sẽ bảo vệ cậu bé.

Ngày 12.2.2013

Bố mẹ bảo mình phải đi du học. Ừ thì với mình du học không có gì to tát, bạn bè thì cũng có internet, nếu nhớ đều có thể gặp nhau. Dù gì cũng chỉ là 3 năm rồi lại quay về. Nhưng còn cậu bé. Mình đã lo rằng cậu bé sẽ lo lắng, sẽ hụt hẫng khi không có mình ở bên. Nhưng cậu bé vẫn thế, như chưa từng có gì xảy ra. Khi không có mình, cậu bé vẫn là cậu bé, không hề yếu đuối mà chính là càng ngày càng kiên cường. Cậu bé hàng xóm của mình mạnh mẽ hơn rồi. ít nhất là mình có thể yên tâm được rồi. Chắc chắn 3 năm sau mình sẽ tìm cậu bé, chắc chắn. Mark Yi-en Tuan, chờ anh nhé.

Ngày 14.2.2013

Cậu bé chạy đến gặp mình ...

[ ... ]

Cậu đi tìm anh. Cậu cứ thế cắm đầu chạy về nhà. Anh bảo cậu là hàng xóm của anh mà, sao cậu vô tâm không hề biết cơ chứ.

Chỉ mong rằng anh chưa đi, cậu muốn nói hết cho anh biết rằng:

- "Wang Jackson, em thích anh"

Cậu chạy nhào vào vòng tay ấm áp ấy, cậu thực sự thích anh mất rồi. Anh bất ngờ, rồi cũng vòng tay ôm cậu. Anh cười nhưng cậu nước mắt cậu rơi. Anh bảo rằng nước mắt rơi là khi ta được hạnh phúc, hãy khóc để được là chính mình. Vậy thì cậu đang khóc để được là chính mình. Cậu không muốn che giấu cảm xúc thật của cậu nữa, khóc đâu phải là nhụt trí, khóc chỉ là cảm xúc của con người thôi mà. Cậu sẽ khóc vì anh , vì người cậu thích.

- "Ba năm sau, anh chắc chắn sẽ tìm em" - Anh khẽ thì thầm vào tai cậu.

- "Ba năm sau, em sẽ đợi anh ở đây"

- "Nhớ kỹ đấy, Mark Yi-en Tuan! Anh cũng thích em. Mà vì sao khi đó em biết mà chạy đến tìm anh"

- "Quyển nhật kí của anh. Anh gửi cho em còn gì" - Nó chu mỏ trả lời.

- "Anh có gửi đâu. Anh cất vào vali cẩn thận rồi mà"

- "Làm sao em biết, con bạn cùng bàn nó đưa cho em

- "Bạn cùng bàn của em là ai? Có phải Oh Hani không?"

- "Sao biết hay vậy? Chính nó đó. Nó là fan cuồng chính hiệu của anh luôn đấy. Ngày xưa á, lúc nào nó cũng lảm nhảm bên tai chuyện của anh. Con nhỏ Oh Hani đáng ghét"

- "Hâm quá, Hani là em họ của anh. Con bé này bày đủ thứ trò, lần này ..."

- "Hứ! Không có con bé đó thì anh cũng không đứng ở đây đâu đấy"

- "Biết rồi. Giờ anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn tối thôi"

- "Cũng được, phải tạo kỷ niệm trước khi anh đi chứ"

- "Ừm" - Anh bật cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu"

Từ bây giờ cậu và anh đã là một, cùng cười, cùng khóc, cùng trải qua khó khăn cho đến hết cuộc đời

______________________________________________________

HAPPY BIRTHDAY "WANG JACKSON" 28-03-2016

Hãy chờ những tác phẩm sau của au nhé =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro