(OneShot) Sát Thủ Ngọt Ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                             TA CẢNH BÁO CHUYỆN NÀY CÓ H NẶNG (21+)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Summary:

Nghi Ân là con trai duy nhất của dòng họ Đoàn, người thừa kế của cả một tập đoàn Đoàn Gia. Cậu rất xinh đẹp và tài giỏi, cậu nắm giữ một bí mật rất quan trọng của các cổ đông trong hội đồng quản trị, có thể hất đổ những tên đầu bạc bụng phệ đó bất cứ lúc nào...

Gia Nhĩ - sát thủ của một cổ đông giấu mặt thuê để giết chết Nghi Ân. Anh giả dạng làm vệ sĩ của cậu để dễ dàng thực hiện kế hoạch và ôm trọn số tiền to lớn.

___________________________________________________________________

Nghi Ân đang trên máy bay để thực hiện một chuyến công tác ở New York. Cậu chăm chú nhìn sơ qua các bản hợp đồng và hồ sơ trong khi lắng nghe bài hát nào đó qua headphone.

_Uống sữa đi cậu chủ Nghi Ân!- Gia Nhĩ đi từ trong buồng dưới máy bay lên đưa cho cậu một ly sữa dâu.

Nghi Ân gật đầu mỉm cười nhận lấy rồi cởi mắt kính ra để xuống bàn. Cậu nâng ly sữa lên nhấp một ngụm rồi lại tiếp tục đọc hồ sơ. Má cậu phồng lên khi ngậm hóp sữa trong miệng, đôi môi đỏ chu lên rất đáng yêu.

Gia Nhĩ ngồi xuống ghế bên cạnh cậu, anh bắt chuyện...

_Đến New York chúng ta còn dư đến 4 tiếng mới gặp đối tác... Em có muốn đi chơi đâu không? Hay là về khách sạn nghỉ ngơi?

_Uhmmmm... Em muốn đi mua kẹo và chocolate... Nghe nói ở New York có một cửa hàng nổi tiếng lắm...-Nghi Ân ngừng lại quay sang nói với anh.

_Tôi dẫn em đi nhé... Hay em muốn đi một mình?

_Anh có thể đi với em... Dạo phố một mình buồn lắm!- Nghi Ân nhún vai lắc đầu nói.

_Uhm... Có phải cửa tiệm đó nằm trong Takashimaya không? Ở đó rất nổi tiếng về chocolate...

_Phải...- Nghi Ân nhẹ nhàng gật đầu.

_Hay tôi bảo trợ lí của em đem hành lí về khách sạn nhé... Chúng ta phải tranh thủ thời gian!- Gia Nhĩ nở nụ cười sát thủ.

_Cũng được...

Nghi Ân là một con người ít nói, cậu vốn rất kiệm lời và lạnh lùng. Cậu xinh đẹp và giỏi giang khi giúp ba mẹ gánh vác một phần tập đoàn. Cậu chưa bao giờ nhận lời tỏ tình của bất cứ một công tử nào... Điều đó càng tôn thêm sự quyến rũ vốn có của cậu... Nghi Ân không gần gũi với bất cứ ai ngoại trừ gia đình cậu nhưng có lẽ có một sự ngoại lệ đối với chàng vệ sĩ này...

—Flash back—

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Những tiếng súng vang lên phá vỡ không khí của một buổi lễ sang trọng. Gia Nhĩ hốt hoảng buông ly rượu trên tay mình làm nó vỡ tan. Cậu sợ hãi khi có vài tên bịt mặt tiến về phía cậu với cây súng đã lên nòng trên tay.

_Bảo vệ cậu chủ!!!! Bảo vệ cậu chủ mau!- JeaBum (bố) ôm YoungJea (mẹ) trong vòng tay hét lên nhìn về phía cậu.

Những vệ sĩ nhìn về phía cậu rồi nhanh chóng chạy đến nhưng đều bị bắn hạ... Nghi Ân khuỵu xuống sàn và ôm lấy hai tai mình nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.

_Mày giấu những tấm ảnh và đoạn phim đó ở đâu?- Tên bịt mặt chỉa súng về phía cậu quát.

Nghi Ân hoảng loạn không nói gì, cậu sợ run cả lên...

Crack

_Giết!

Cậu có thể nghe được tiếng súng lên đạn và tiếng hét của tên đó. Cậu nhắm mắt chờ đợi những viên đạn bay tới...

Bỗng...

_Cậu chủ đừng sợ!- Gia Nhĩ đu theo một tấm lụa đỏ từ tầng hai xuống rồi ôm lấy cậu.

Đoàng!

_A!!!!!

Nghi Ân có thể cảm nhận vòng tay của anh xiết chặt cơ thể mình, mặt anh nhăn lại và anh hét lớn vì đau. Viên đạn đã bắn vào vai anh... Gắn gượng cơn đau, Gia Nhĩ quay lại nả súng vào bọn khủng bố... Anh ngã quỵ khi tất cả chúng đã chết...

Gia Nhĩ ... Đừng nhắm mắt... Tôi đưa anh đến bệnh viện...- Nghi Ân vuốt lấy gương mặt anh.
.
.
.

Gia Nhĩ mở mắt ra và nhận thấy mình đang ở bệnh viện, bàn tay anh rất ấm bởi Nghi Ân đang nắm lấy nó.

Gia Nhĩ ... Anh không sao chứ?- Cậu hỏi khi nhận thấy anh đã tỉnh dậy.

_Không sao... Cậu chủ không sao thì tôi khỏe rồi!- Gia Nhĩ xua tay.

Nghi Ân đỏ mặt, cậu bỗng ôm chầm lấy anh,cậu khóc, một giọt nước mắt rơi trên vai anh...

_Tôi sợ lắm... Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi! Cảm ơn Gia Nhĩ ...

Một nụ cười mỉm đầy toan tính nở trên môi Gia Nhĩ , đưa tay vuốt lấy tóc cậu...

_Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh và bảo vệ em, Nghi Ân ~
—– —–

Điều đó đã làm một người lạnh lùng như cậu gần gũi hơn với người vệ sĩ này, đối xử với Gia Nhĩ khác hẳn mọi người... Đơn giản vì Gia Nhĩ là ân nhân của cậu...

...Nhưng... Sự thật luôn phũ phàng... Đó chỉ là một vở kịch! Người mà cậu luôn cho rằng trung thành nhất và đáng yêu nhất đang chờ cơ hội để giết chết cậu.

Nghi Ân ngừng cuộc trò chuyện với Gia Nhĩ để chú tâm vào hồ sơ lần nữa, cậu đeo chiếc mắt kính lên.

Gia Nhĩ chỉ ngồi cạnh rồi mỉm cười nhìn cậu... một nụ cười không đơn giản...

"Em rất quyến rũ...Theo em bao lâu nay... tôi phải kiềm chế để không cưỡng hiếp em!Lần này đưa em ra khỏi vòng kiểm soát của người mẹ đa tài của em...Tôi có thể dễ dàng biết được em giấu bí mật đó ở đâu... và rồi giết chết em!Nhưng thật đáng tiếc khi một người đẹp như em phải chết...Biết làm sao được... Tôi phải giết em thôi... Vì 13 tỷ USD mà...Có lẽ trước khi giết em... Tôi sẽ từ từ mà tận hưởng cơ thể em!"​​ Gia Nhĩ là một tên sát thủ chuyên nghiệp và máu lạnh. Hắn chưa từng thất bại một nhiệm vụ nào. Và chắc chắn lần này cũng vậy... Dù nhiệm vụ này có đôi chút khó khăn với hắn...

Gia Nhĩ phải tiếp cận Nghi Ân , rồi từ từ làm thân với cậu, đến một lúc nào đó thích hợp lần mò ra bí mật và sau đó thủ tiêu. Điều đó đòi hỏi sự kiên nhẫn của anh... Gia Nhĩ phải kiềm chế bản thân để không đè con mồi nhỏ bé và gợi cảm này ra, phải giả dạng làm một chàng trai tốt... Nhiệm vụ này thử thách anh rất nhiều... khi anh có một chút rung động với mục tiêu... Có thể nói là rung động hay... dục vọng của anh đối với cậu con trai trắng trẻo và đầy thơm ngon này?

NEW YORK

Gia Nhĩ thu xếp hành lí của cậu chuyển cho người trợ lí...

_Tôi đi với Gia Nhĩ và sẽ đến gặp đối tác đúng giờ! Cậu đem xấp tài liệu này đến nhà hàng đó trước 10 phút và chờ tôi!

_Vâng thưa cậu chủ!

Nói rồi Nghi Ân tiến về phía Gia Nhĩ đang đón sẵn một chiếc taxi. Cả hai leo lên chiếc taxi màu vàng truyền thống của New York.

_Take us to Takashimaya!- Nghi Ân nói.

Cả hai ngồi dựa ra ghế và ngắm nhìn thành phố đông đúc vào hiện đại này. Chiếc xe ngừng lại ở một trung tâm mua sắm đồ sộ, Nghi Ân trả tiền rồi bước xuống xe...

Cả hai sải bước vào trong, cửa hàng đầu tiên là một tiệm bán hoa nổi tiếng, tại đây có hơn trăm loại hoa đầy màu sắc. Nghi Ân thích thú ngắm nhìn từng loại qua tấm kính... Cậu dừng mắt trước chậu hoa hồng xanh đắc tiền nhất...

_Đây... Tặng em!

Nghi Ân mải mê ngắm mà không nhận ra Gia Nhĩ đã tách cậu ra từ lúc nào, đến khi cậu quay người định vào mua hoa thì anh đã chỉa bó hoa hồng xanh về phía cậu. Nghi Ân mỉm cười nhận lấy...

_Anh đoán được suy nghĩ của em sao?

_Không... chỉ là lúc nào em cũng hợp với màu xanh...

Gia Nhĩ chỉ trả lời nhẹ nhàng rồi bước đi...

_Tiệm chocolate đó ở lầu 2... Đi thôi!

Gia Nhĩ và Nghi Ân đi dạo xung quanh và mua được khá nhiều đồ, lên đến lầu hai và vào trong cửa tiệm đó... Một cửa tiệm đầy màu sắc bởi những cây lollipop đủ tất cả các loại và hình dáng. Mắt Nghi Ân sáng rỡ lấy chiếc giỏ rồi bắt đầu lựa kẹo.

_Em thích lollipop lắm à?- Gia Nhĩ bước lại bên cậu rồi cầm lên ngắm nhìn cây kẹo.

_Uhmmm... Em thích mút nó!- Nghi Ân nhún vai.

"Thích mút đến như thế sao?Đêm nay tôi cho em mút đến chết thì thôi!Tưởng tượng khi chiếc lưỡi nhỏ nhắn và đôi môi căng mọng đó bao bọc lấy "cây kẹo" của mình thì..."​​ Nghi Ân lấy mỗi loại lollipop một cái, chiếc giỏ của cậu đã đầy kẹo. Nghi Ân tiến đến kệ chứa chocolate, cậu nhanh tay lấy hai hộp chocolate trắng...

_Không ăn chocolate đen à? Sao chỉ mua mỗi loại đó...?- Gia Nhĩ hiếu kì hỏi.

_Vì em chỉ thích sữa thôi! Em ghét đắng! Khi viên chocolate trắng này tan chảy trong miệng nó sẽ giống như một dòng sữa đặc ngọt ngào vậy!- Nghi Ân tiến đến quầy tính tiền.

Gia Nhĩ chỉ nhìn cậu và lắc đầu mỉm cười...

"Thích mút "kẹo" và nếm "sữa" sao?​  Sở thích của em cũng thật là dâm đãng!​ Để xem đêm nay em sẽ gào thét trong hạnh phúc thế nào? "​​ Gia Nhĩ và Nghi Ân rời khỏi cửa tiệm và đi vòng quanh mua thêm một số đồ. Nghi Ân vừa đi vừa bóc một cây lollipop ra mà mút. Cậu vươn lưỡi liếm quanh cây kẹo rồi mút lấy phần đầu tròn tròn. Cây kẹo thon và dài nên dễ dàng nằm gọn trong miệng cậu.

_Chụt... chụt... Urmmmm... Ngon quá!- Tiếng nút kẹo của cậu làm Gia Nhĩ phải chú ý.

Chiếc lưỡi nhỏ hồng ngọ nguậy liếm lên khắp cây kẹo rồi lại vòng về phần đỉnh mà di lưỡi xung quanh.

_Ưmmm.... Hrmmmmmm... Ngon quá!- Nghi Ân liếm mép thích thú.

Nghi Ân day day nhẹ ở phần đỉnh kẹo rồi cắn một cái ngậm vào miệng. Gia Nhĩ đi đằng sau nhìn cậu bằng con mắt thèm thuồng và đầy dục vọng.

"Đêm nay anh thề sẽ đâm em đến chết!​ Đồ dâm dãng!Kìm chế nào... Tối đến rồi xả..."​​ Nghi Ân vẫn hồn nhiên không biết gì, cậu cứ vừa đi vừa mút kẹo làm cho Gia Nhĩ sắp điên cuồng vì cái thứ đang căng cứng trong quần.

Sau 4 tiếng đi shopping và nhắm nháp coffee, bây giờ đã là 6 giờ tối đúng lúc đến gặp đối tác. Gia Nhĩ đưa cậu đến nhà hàng rồi nói sẽ quay lại đón cậu đúng giờ, anh bảo rằng anh có chút việc cần phải giải quyết. Nghi Ân chỉ ậm ự rồi gật đầu.

Gia Nhĩ bắt taxi đến khu đèn đỏ của New York, anh ghé nhanh vào một cửa hàng bán đồ tình dục.

_Xin chào quý khách, tự nhiên xem hàng ạ!

Gia Nhĩ gật đầu rồi bắt đầu lựa vài cái ...(không nhớ tên) cho cậu, những chiếc quần thiếu vải với những cái nơ khá là dễ thương.

_Alo! Ông Lee à?- Gia Nhĩ lấy điện thoại ra gọi.

_Tôi đây! Xong nhiệm vụ rồi chứ?

_Chưa... Sắp thôi! Chuyển tiền vào tài khoản của tôi đi!- Gia Nhĩ cầm một chiếc ... lên và xem nó.

_Khi nào giết chết nó rồi tôi chuyển!

_Tôi thích nhận tiền trước hơn...- Gia Nhĩ kẹp điện thoại bằng vai rồi đưa chiếc ... vừa chọn được cho người bán hàng.

_Tôi không quỵt tiền của anh đâu!

_Một là gửi tiền! Hai là tui giết nó xong về giết ông đấy!

Gia Nhĩ cúp máy cái cụp. Anh tiến đến quầy đối diện và lấy hai cái còng.

_Cửa hàng của chúng tôi nhiều sextoy lắm, anh có muốn xem qua?

Gia Nhĩ gật đầu rồi đi theo người bán hàng, hắn dẫn Gia Nhĩ vào một gian phòng với 4 chiếc kệ đựng đủ loại sextoy. Nào là máy rung và vô số những thứ khác...

_Haizzzz... Mấy cái bằng nhựa này chơi chán chết!- Gia Nhĩ chẹp miệng.

_Cái này là hàng mới, độ rung cao lắm đấy!- Hắn giới thiệu

_Khỏi! Có rung mạnh cái mấy cũng chẳng bằng mấy cây kẹo đủ màu đó...- Gia Nhĩ nhếch mép- Tính tiền đi!

Gia Nhĩ trả tiền rồi quay về nhà hàng đón cậu. Lúc anh đến thì cậu cũng vừa xong, anh cùng cậu về căn hộ riêng. Nghi Ân có một căn hộ riêng ở New York, vì cậu đến đây khá thường xuyên.

_Hộ tống em về đến đây là được rồi! Gia Nhĩ , anh về khách sạn đi!- Nghi Ân bước vào nhà, đứng trước cửa nói.

_Tôi có thể vào uống một chút nước và ăn một vài viên chocolate không?- Gia Nhĩ nghiên đầu nhìn cậu mỉm cười.

_Tất nhiên là được!- Nghi Ân không đắn đo trả lời ngay.

Gia Nhĩ bước vào trong và ngồi xuống chiếc ghế sofa trắng của cậu. Nghi Ân vào bếp lấy hai ly rượi vang rồi cầm hộp chocolate ra đặt xuống bàn.

_Cảm ơn em!- Gia Nhĩ nhận lấy rồi hớp một ngụm.

Nghi Ân mở hộp chocolate ra và mời anh, cậu cũng ăn một viên. Má cậu phồng lên khi ngậm viên chocolate vào miệng. Gia Nhĩ chỉ nhăm nhi rượu và nhìn cậu...

_Mai em có muốn đi đâu không? Hay chỉ ở nhà chờ lên máy bay?

_Urmmm...New York em đi cũng chán rồi, có lẽ mai em ở nhà!- Nghi Ân trả lời vô tình là dòng chocolate trắng đục chảy ra khóe miệng. Cậu vương lưỡi liếm lấy nó.

Gia Nhĩ nhếch mép tiến sát lại cậu, để mặt mình đối diện cậu nhìn thẳng vào mắt cậu...

_Có ai nói rằng em rất quyến rũ không? Mọi hành động của em đều kích thích người khác đấy!- Gia Nhĩ thì thầm bên tai cậu làm cậu rụt người.

Gia Nhĩ ~ Anh say rồi sao?- Nghi Ân lùi về sau.

_Anh chỉ mới uống có một ngụm thôi! Có bao giờ em cảm thấy thích anh không?- Gia Nhĩ vừa nói vừa đẩy lùi cậu về phía sau.

Gia Nhĩ ... Đừng giỡn... Anh đừng đổi cách xưng hô như thế!

_Tại sao em thì gọi anh xưng em... còn anh lại phải gọi em xưng tôi? Anh không thích!- Gia Nhĩ cúi sát lại hôn lên má cậu.

_Hrmmmm... Đừng mà Gia Nhĩ anh chỉ là vệ sĩ của em thôi!- Nghi Ân chống đối đẩy anh ra.

_Vậy em không yêu anh khi anh là một vệ sĩ?- Gia Nhĩ nhướn mày

_Phải... Tuy rằng anh là ân nhân của em... nhưng dù chúng ta có mối quan hệ gì đi nữa thì cũng chẳng có kết quả!- Nghi Ân ngồi thẳng dậy khi anh đứng lên.

_Ba mẹ em chỉ chọn con rể môn đăng hộ đối thôi chứ gì? Vậy... nếu anh là sát thủ... Anh có thể yêu em đấy!- Thoát một cái Gia Nhĩ rút súng ra chỉa vào cậu.

Nghi Ân hốt hoảng nhìn anh, cậu không ý thức được chuyện gì đang xảy ra nữa.

_Anh là sát thủ được thuê để giết em! Anh có rất là nhiều tiền đấy... Vậy có môn đăng hộ đối không?- Gia Nhĩ lướt nòng súng từ cổ xuống ngực cậu.

_Hrmmmm... Gia Nhĩ... Sao anh lại...?

_Ông Lee thuê anh... Hãy nói cho anh biết bí mật đó em giấu ở đâu?- Gia Nhĩ đe dọa cậu.

Nghi Ân nhìn anh trân trân rồi bật khóc, tự nhiên lòng cậu quặng đau... Người bấy lâu nay cậu tin tưởng đang uy hiếp cậu.

_Không... Tôi không nói! Anh giết tôi đi...- Nghi Ân nói trong nước mắt- Anh lừa gạt tôi mấy tháng qua... Đồ khốn!

_Đừng khóc... Em rất xấu khi khóc đấy!- Gia Nhĩ nhăn mặt nói, anh lê khẩu súng trên làn da mịn màng của cậu.

_Sao anh không giết tôi ngay từ đầu? Sao phải đợi đến khi tôi tin anh thì anh lại ra tay?

_Vì em có một người mẹ quá sắc xảo... Choi YoungJea luôn không tin anh, luôn cho người âm thầm bảo vệ em! Làm sao anh có thể ra tay mà toàn mạng được...? Vả lại chơi đùa cùng em rất vui!

_Mau giết tôi đi! Tôi sẽ không nói gì... Tôi quá ngốc khi tin tưởng anh!- Nghi Ân gục mặt xuống khóc.

Có một nỗi đau còn to lớn hơn sự sợ cái chết đang cận kề... Gia Nhĩ nhếch mép nhìn cậu...

_Tôi không giết em liền đâu... Tôi sẽ làm tình với em trước đã...- Gia Nhĩ vuốt ve làn da cậu.

_KHÔNG!!! Đừng làm điều đó... Hãy nổ súng đi!

_Tks...tks... Đẹp như thế mà chết thì uổng lắm! Để anh cưỡng hiếp em cái đã!- Gia Nhĩ cười màn rợ rồi quăng cây súng ra xa, đưa tay xé toạc chiếc áo sơmi của cậu khi leo lên người cậu.

_Không.... Không mà... Hức....Không....

Gia Nhĩ nhéo lấy hai đầu nhũ của cậu, thích thú khi se nó bằng hai ngón tay. Nhìn cậu quằn quoại phản đối càng làng anh điên lên.

Anh bế cậu đến chiếc giường rồi mạnh bạo ném cậuxuống, anh kéo chiếc áo ra khỏi tay cậu, quay nó tả tơ xuống sàn. Anh đưa tay vuốt từ má cậu, trượt dần xuống cổ. Tay anh vuốt hai bên ngực cậu rồi bóp mạnh lấy làm người cậu nhảy dựng lên mà rên rỉ...

_Urmmmmm... harhhhhh... Đừng mà... Urmmmm...

Tay Nghi Ân không ngừng đánh vào vai vào ngực anh, cậu khóc đến ướt cả hai má.

_Phải... Cầu xin anh như thế đi... Rên rỉ to hơn...

Gia Nhĩ vuốt ve vòng eo cong hình chữ S rồi lại trượt tay lên ngực cậu mà nhéo lấy hai trái cherry đỏ.

_Hrmmmm... Xin anh mà... Giết tôi đi! Đừng làm như thế...Hrmmmm...

Nghi Ân đau lắm, ngực cậu rất đau. Giờ đây cổ họng cậu đau rát vì khóc than, mắt cậu nhòe nước...Một nỗi đau không tên...

Nghi Ân vùng dậy đẩy anh ra nhưng lại bị anh nắm lại đánh hai phát vào mông, anh rút ra hai cái còng rồi còng tay cậu vào thành giường. Nghi Ân vùng vẫy trong nước mắt, cậu cố giải thoát cho hai tay mình nhưng không thể...

_Hrmmmm... Da em thật mịnh và mát...Rất ngọt nữa!- Gia Nhĩ liếm lên ngực cậu.

_Arhhhhhh~~~~ Harhhhhhhh....

Gia Nhĩ cắn lấy đầu ngực cậu rồi kéo căng nó ra, Nghi Ân oằn người hét lên. Anh cắn nó đến sưng đỏ rồi làm dịu nó khi liếm lên nó. Chiếc lưỡi anh ngọ nguậy không ngừng chiếm lấy cả hai đầu vú hồng hồng của cậu.

Tay anh lần mò mở khóa quần rồi kéo luôn quần trong của cậu xuống, mắt anh sáng rỡ khi nhìn thấy tiểu Ân của cậu.

_Urgggggg... Đừng chạm vào! Urhhhhhh.... Hrmmmmm...- Nghi Ân vặn vẹo khó chịu.

_Arhhhhhhh~~~~~

_Anh có quà cho em đấy... Rất đáng yêu!- Gia Nhĩ bước xuống giường đi lại chỗ sofa lấy chiếc túi mình đem theo, tiện tay lấy luôn hộp chocolate và lollipop của cậu. Anh quay lại giường rồi mỉm cười nhìn cô...

_Đẹp không?-Gia Nhĩ giơ chiếc ...(thật sự là không nhớ nổi) mình mới mua lúc nãy lên trước mặt cậu.

_Buông ra! Đồ bệnh hoạn!!! Đừng có chạm vào chỗ đó của tôi!- Nghi Ân vùng vẫy hai chân đạp vào Gia Nhĩ.

Gia Nhĩ cười thỏa mãn rồi cởi chiếc áo sơmi cùng quần của mình ra. Anh cúi xuống anh ngậm lấy tiểu Ân nhanh ngay từ lúc đầu chạm vào làm Nghi Ân không kịp phản ứng xúc cảm đang ập đến

_HArhhhhhhh!!!! Arggggggg... Gia Nhĩ ah~~~ Đừng mà...Arggggg...

Nghi Ân nắm chặt hai tay đã bị còng của mình, cậu có khép hai chân lại những tay Gia Nhĩ vuốt ve và bóp lấy hai bên đùi non của cậu tách chân cậu ra đầy mạnh bạo.

Giờ đây Gia Nhĩnằm giữa hai chân cậu mà nút mà liếm lấy âm tính của cậu. Lưỡi anh bao bọc quanh âm tính của cậu, mút và liếm, chọc lưỡi vào rãnh mà xoáy mạnh.

_Hohhhhhh~~~ Arggggg.... Harhhhhhh....Không... Không....

Nghi Ân nhắm mắt chịu đựng, cậu ngã cả đầu ra sau mà rên rỉ.

_Gia Nhĩ à~~~ Tha cho tôi đi... Harhhhhh... Tôi không chịu nổi... arhhhhh...

Nghi Ân hét lên rồi bắn vào miệng anh, cậu thở hổn hển hai chân mềm nhũn rũ xuống hai bên dang rộng ra. Tiểu Ân của cậu vẫn còn rỉ dịch khi anh đã buông tha cho nó.

_Rên rỉ tên anh nữa đi... Giống lúc nãy... rên đi!- Gia Nhĩ tét vào mông cậu.

_Ah~~~~... Gia Nhĩ~~~ Ngừng... Gia Nhĩ...Arhhhhh...

Nghi Ân đưa đôi mắt mệt mỏi và đau khổ nhìn Gia Nhĩ.

Anh xoay vòng ngón tay ướt nhẹp trước cửa hang của cậu. Mông Nghi Ân giật giật, cậu không muốn anh đẩy vào... Cậu sợ...

_Gia Nhĩ... Đừng mà... Đừng làm điều đó với tôi!- Nghi Ân cầu xin anh.

_Không làm không được đâu bé cưng... anh yêu thân thể này của em lắm!- Gia Nhĩ ngước nhìn cậu trả lời.

Gia Nhĩ cúi xuống liếm lên chiếc lỗ khi ngón tay từ từ đẩy vào.

_Harhhhh... Đừng mà.... Đừng.... Harhhhhh.... Arhhhhh...

Tay Gia Nhĩ đẩy vào, tiểu cúc co thắt thít lấy ngón tay anh đầy ấm áp và ẩm ướt. Gia Nhĩ rên trầm vì sự chật chội, anh đẩy thêm hai ngón tay vào và tách nó ra.

_Ohhhhhh~~~~ Harhhhhhh... Đau quá... Arhhhhhhh...

Nghi Ân nhắm mắt la lên, cậu rên rỉ khi Gia Nhĩ rút ra rồi đẩy vào những ngón tay của mình. Gia Nhĩ với tay lấy một viên chocolate rồi ngậm vào miệng. Anh trườn lên ép cậu hôn mình trong khi tay vẫy đưa đẩy không ngừng ở phía dưới.

_Arhhhhh... Harhhhhh.... Ummmmm.... Ummmmm.,.. Hurhhhhhh...

Nghi Ân bị ép luồn lưỡi vào miệng anh mà mút lấy viên chocolate béo ngậy. Gia Nhĩ dừng hôn cậu rồi ngậm viên chocolate cúi xuống hôn lên tiểu Ân của cậu, nhẹ nhàng rút tay ra rồi dùng lưỡi đẩy viên chocolate vào.

_KHÔNG~~~~ Arhhhhhhh.... Harhhhhhhh....

Nghi Ân có thể cảm nhận được sự nhớp nháp của viên chocolate trong cửa mình, Nhưng càng khó chịu, chiếc hang cậu càng nuốt nó vào trong. Gia Nhĩ đẩy viên chocolate vào sâu hơn rồi rút ngón tay ra đặt trước miệng cậu...

_Mút đi... Chẳng phải em thích nó sao?

Nghi Ân vừa khóc vừa mút lấy ngón tay anh, Gia Nhĩ thích thú cúi xuống hôn cậu, đẩy cậu vào một nụ hôn đắm đuối.

_Ngoan lắm... Nghi Ân rất ngoan...

_Gia Nhĩ ah~~~ Arhhhhh... Gia Nhĩ ah~~~ Ngừng đi mà....

Nghi Ân khóc thét cầu xin Gia Nhĩ .Gia Nhĩ chỉ mỉm cười rồi bóp lấy mông cậu.

_Rên rỉ tên anh đi~ Rên lớn lên.... Thật là dâm đãng!- Gia Nhĩ tét mạnh vào mông cậu làm nó in cả dấu đỏ bàn tay.

_Arhhhhh.... Gia Nhĩ ~~~ Gia Nhĩ ~~~ Arhhhhhh....

Nghi Ân mệt mỏi ngã xuống giường thở hổn hển. Anh co chân cậu lên rồi nắm nhìn chiếc lỗ sưng đỏ, Gia Nhĩ đẩy lưỡi mình vào và liếm láp, hang động của cậu rất ngọt. Anh không ngừng đẩy lưỡi sâu vào bên trong, Gia Nhĩ ngồi dậy xoa nắn tính khí của mình, nó to và cứng như đá...

_Vào phần chính thôi...- Gia Nhĩ véo lấy hai đầu ngực cậu.

Nghi Ân nhìn vào thứ cương cứng của anh, nó quá to để có thể vào trong cậu. Nghi Ân hốt hoảng lắc đầu cầu xin anh, cậu không thể để anh lấy đi trinh trắng của mình được...

_Gia Nhĩ! Tôi xin anh... Làm ơn mà... Tôi sẽ nói cho anh biết bí mật đó... Đừng làm nhục tôi như thế...

_Em nói đi... Rồi anh sẽ suy xét lại...- Gia Nhĩ bỡn cợt với tính khí của mình.

_Nó nằm trong máy tính của tôi... Nó là thư mục ẩn, phải bấm mật khẩu thì mới hiện lên!

_Em nói mật khẩu đi!- Gia Nhĩ nằm đè lên người cậumút lấy dái tai cô trong khi hai tay thì xoa bóp hai bên ngực.

Nghi Ân chợt im bặt, nước mắt lại lăn trào... Cậu không muốn nói ra chút nào... Cậu thật là ngu ngốc mà...

_Nói mật khẩu đi cưng! Nếu không... anh sẽ đâm thật mạnh vào đấy!- Gia Nhĩ vuốt ve tính khí của mình.

_Hức.... Mật khẩu là... hức... "Gia Nhĩ 29/12"...

Cậu nói xong thì gục mặt xuống gối mà khóc, cậu khóc vì sự ngu ngốc của bản thân...

_Vậy là em yêu anh? Em yêu anh đến nỗi mà để tên anh làm mật khẩu của bí mật quan trọng đó?

Nghi Ân không trả lời, chỉ nằm đó mà khóc... Cậu đau lắm rồi... Đau khi lỡ yêu một tên bệnh hoạn và máu lạnh như anh...

_29/12... Ngày mà anh cứu em phải không? Em nhớ đến như vậy sao?

_Anh biết bí mật rồi... Bây giờ thì nổ súng bắn chết tôi đi! Đừng nói nhiều!

Gia Nhĩ nhìn cậu, cậu khóc thật tức tưởi, thân thể trắng nơn đầy những thứ nhớp nháp, đầy những dấu hôn và dấu răng của anh. Hạ thân thì đỏ ửng... Gia Nhĩ vô thức thấy tim mình chạnh lại, đưa tay vuốt những giọt nước mắt của cậu...

Gia Nhĩ lấy chìa khóa trong chiếc quần bị quăng bên cạnh, anh mở còng cho cậu. Hai cổ tay cậu đỏ và trầy xước rướm máu... Gia Nhĩ với tay lấy tube bôi trơn trong túi áo khoác rồi bóp một ít xoa lên tính khí to lớn của mình.

_Anh làm gì vậy? Giết tôi đi chứ đừng làm điều đó.... Hức....

Gia Nhĩ vẫn im lặng đặt tính khí mình trước hang động rồi đẩy vào nhẹ nhàng. Nghi Ân bấu lấy tay anh, rướn người chịu đau. Cậu cắn môi rên rỉ, tính khí của anh cứ trượt dần vào trong cậu, rồi ngập trong đó...

_Arhhhhhhhh... Đồ thất hứa... arhhhhhh... Anh không được.... Urgggggg...

Gia Nhĩ di chuyển mông đâm từng cú nhẹ nhàng vào trong cậu, chiếc lỗ của cậu thít chặt lấy anh không dứt. Anh có thể cảm nhận được sự nhớp nháp bên trong. Nó dính và thắt chặt lấy tính khí của anh, Gia Nhĩ nắm chặt hai bên hông cậu để thúc vào...

_Arhhhhhhh.... Arhhhhhhh.... Harhhhhhhh.... A~~~~ Ahhhhhh~~~~

Nghi Ân la lên không dứt, bảo bối của anh chà sát vào tiểu Ân. Nghi Ân khóc lóc và rên rỉ, Gia Nhĩ như bị cậu cuốn vào một thế giới khác. Chiếc hang của cậu ấm, nóng và chặt. Anh không thể ngăn mình không đâm vào đó, anh thúc nhanh dần làm cả người cậu xốc lên.

_Urmmmm.... Arhhhhhh... Đau quá... Đừng đẩy nữa... Arhhhhhh... Đau...

Gia Nhĩ vẫn tiếp tục di chuyển hông mỗi lúc một nhanh, thúc mạnh, tiếng da thịt vang lên không ngừng. Gia Nhĩ cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cậu ngăn những tiếng hét của cậu. Tay anh xoa lên hai bên ngực sưng đỏ của cậu. Gia Nhĩ hôn lên má cậu liếm đi dòng nước mắt, anh hôn lên cổ rồi ngực thật nhẹ nhàng.

Nghi Ân cảm nhận được sự khác biệt đó khi tay cậu ngừng đánh vào vai anh, cậu ôm lấy anh, chân quặp vào hông anh. Nghi Ân đáp trả nụ hôn của Gia Nhĩ, rên rỉ nhiều hơn khi anh tăng tốc...

_arhhhh.... Arhhhh,... Harhhhhh.... Arhhhhh.... Nhĩ à~~~~... Nhĩ à~~~~

Gia Nhĩ thúc nhanh hơn vào trong cậu, đâm quy đầu của mình vào sâu nhất có thể. Nghi Ân ôm chặt lấy Gia Nhĩ mà cắn răng kìm những tiếng rên của mình. Gia Nhĩ hôn cậucuồng nhiệt hơn, nụ hôn mãnh liệt gần như không dứt... Tiếng nút lưỡi vang lên không ngừng...

_Hrmmmmm.... Nghi Ân .... Hrmmmmm....

_arhhhhhhh.... Không.... Harhhhhhhh.... Nhĩ ah~~~.... Arhhhhh....

Nghi Ân bắn đầy ra ngoài theo từng cú thúc của anh, tay cậu trượt từ vai anh xuống giường, cậu hoàn toàn không còn sức lực, chỉ nằm đó mà rên rỉ...

_Urhhhhhh.... Arhhhhhhh.... Arhhhhhhh... Harhhhhhhh....

Gia Nhĩ thúc mạnh một cách thật sậu vào trong cậu rồi bắn ra tất cả. Tinh dịch nóng ấm đong đầy trong cậurồi tràn ra cả bên ngoài dù anh vẫn chưa rút ra...

_harhhhhhh.... Harhhhhhhhhh....- Đôi mắt cậu lim dim vì mệt mỏi

Gia Nhĩ rút tính khí ra rồi đặt nó trước môi cậu làm tinh dịch dính lên mặt cậu. Nghi Ân tự động hé môi ngậm lấy đầu khất của anh mà mút. Chiếc lưỡi cậu nút lấy anh một cách mệt mỏi, Gia Nhĩ đẩy vào khoang miệng cậu. Nghi Ân mở mắt nhìn anh khi lưỡi cậu quất lấy tính khí của anh. Nghi Ân liếm sạch tinh dịch trên đó, anh kéo tính khí của mình ra rồi đẩy tất cả các vật dụng trên giường xuống đất. Anh lấy tấm chăn quấn qua thân thể cậu rồi ôm cậu vào lòng...

_Sao không giết...? Xong rồi còn gì?- Nghi Ân lạnh lùng nói.

_Sao không cầu xin anh tha mạng cho em?- Gia Nhĩ vuốt ve mái tóc cậu.

_Sống làm gì khi người mình yêu phản bội và muốn giết mình?- Nghi Ân cười đau đớn.

_Em có yêu anh thật lòng không?

_Yêu thì sao? Thật lòng thì sao? Giết tôi đi để tôi không đau khổ vì anh!

_Ngủ đi...- Gia Nhĩ nhắm mắt ôm lấy cậu.

_Làm ơn giết tôi đi mà... Dịu dàng với tôi làm gì...- Nghi Ân lại khóc.

_Anh không muốn giết em... Ngủ đi!

Gia Nhĩ vỗ lưng cậu nhè nhẹ, hôn lên trán cậu. Tâm trí cậu rối bời vì anh... cậu không muốn suy nghĩ một điều gì nữa... Điều duy nhất cậu nhận thấy trước khi chìm vào giấc ngủ là... Anh đang xiết cậu trong vòng tay... và anh rất ấm...

"Sao mình không thể chỉa súng về phía em mà bắn?Nhiệm vụ này thất bại rồi sao?Sao em không cầu xin mình tha mạng như bọn họ?Sao em lại nhìn anh với đôi mắt kiên cường đó?Em yêu anh... Anh có yêu em không?Sao mình không thể quyết định?​ Nhưng... Mình không muốn giết Nghi Ân ..."​​.
.
.

Sáng hôm sau

Nghi Ân tỉnh dậy với toàn thân mệt mỏi, cậu ngồi dậy và cười phì...

_Vẫn chưa chết sao?

Cậu nhìn căn nhà mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, cơ thể cậu cũng đã được tắm rửa. Chiếc áo cậu đang mặc rất rộng, cậu ngửi nó... Là mùi nước hoa của anh...

Cạch

Gia Nhĩ bước ra từ phòng tắm đi lại sofa lấy một túi giấy rồi đi đến bên cậu.

Gia Nhĩ ngồi xuống rồi cầm lấy tay cậu, anh lấy trong túi ra một tube thuốc. Anh bôi lên vết thương do cái còng tạo ra. Nghi Ân thẫn thờ nhìn anh, sao lại dịu dàng đến thế... Sao không hung tợn và mạnh bạo như đêm qua...

Bầu không khí im lặng hơn bao giờ hết, anh bôi thuốc hai tay xong thì đẩy cậu nằm xuống. Anh vén áo cậu lên, Nghi Ân có chút bất ngờ, cậu nhìn xuống và vẫn thấy mình mặt chiếc quần màu mè đó...

Gia Nhĩ vén sợi dây sang một bên rồi lấy một tube thuốc khác bôi vào chiếc hang của cậu.

_Ư~~~~ Urhhhhhhhh....

Nghi Ân rên lên khi anh bôi thuốc vào sâu bên trong. Cậu cắn môi nhìn anh...

_Sao lại tốt như vậy? Chỉ cần nổ súng là anh có thể đi mà...

_Anh không làm được... anh không giết em được...

_Vì sao?

_Vì em yêu anh...- Gia Nhĩ mỉm cười khi vẫn chăm chú bôi thuốc vào chỗ đó.

_Nhưng anh không yêu tôi! Anh muốn giết tôi mà!- Nghi Ân đạp chân

_Đừng cử động mạnh... Đêm qua em chảy máu rất nhiều... Anh xin lỗi...

Nghi Ân như không tin vào tai mình... Xin lỗi... Anh xin lỗi cậu???

_Anh chưa từng nói là anh không yêu em....- Gia Nhĩ rút ngón tay của mình ra.

_Vậy là sao...?- Nghi Ân tròn mắt

_Anh vừa mới nhận ra...- Gia Nhĩ trườn đến sát mặt cậu- ... Anh yêu em rồi!

Gia Nhĩ hôn lên môi cậu, Nghi Ân chết trân, cậu không cử động được... Cậu không tin vào tai mình nữa... Gia Nhĩ đẩy cậu xuống giường và hôn cuồng nhiệt hơn. Nghi Ân bỗng mỉm cười rồi đáp trả nụ hôn của anh...

_Em có chịu yêu một người làm sát thủ như anh không?

_Anh bỏ nghề đi... Em sẽ yêu anh!

_Em không sợ anh sao?

_Sợ... Nhưng em tin anh sẽ không giết em...

_Đừng sợ... Anh không bao giờ giết tình yêu của mình!

_Anh không giết được em... Anh có bị gì không? Lỡ tổ chức của anh giết anh thì sao?- Nghi Ân lo lắng nhìn anh

_Anh hoạt động riêng lẽ... Không thuộc tổ chức nào cả! Em có thể yên tâm...

_Vậy còn ông Lee?

_Anh sẽ giết ông ta!- Gia Nhĩ nhếch mép

_Đừng bao giờ giết người nữa... Ông ta để em xử lí... Em sẽ đánh ông ta ra khỏi hội đồng quản trị...

_Anh nghe lời em... Anh yêu em Nghi Ân ...- Gia Nhĩ xiết chặt eo cậu.

_Ừ... Sát thủ ngọt ngào của em...- Nghi Ân rút vào vai anh.

_Có lấy anh làm chồng không? Hay là quen qua đường... Nếu phản bội anh thì không được đâu! Nếu em lấy ai làm chồng ngoài anh... anh sẽ giết tất cả họ!

_Em sẽ lấy anh...

_Anh quên nói cho em một bí mật...

_Chuyện gì?- Nghi Ân nhướng mày

_Làm vợ anh thì phải chịu đựng một điều...- Gia Nhĩ ngập ngừng

_Điều gì?

_Anh bị cuồng dâm đấy!- Nhếch mép ~.~

—THE END— ​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro