1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

"Bóng đèn đó hỏng rồi."

Trong phòng chỉ có âm thanh rất nhỏ phát ra từ máy tạo độ ẩm, Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng, giọng rất khàn, nghe có vẻ mệt mỏi và buồn ngủ.

"Ò." Một giọng nam trầm thấp đáp lại từ bên kia, ngập ngừng vài giây, sau đó mới hỏi: "Nhà anh có bóng đèn không? Em thay cho anh nhé?"

"Được a."

Căn phòng tối lần nữa rơi vào yên lặng, nhưng nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng thở trầm thấp của hai người đàn ông xen lẫn với âm thanh rất nhỏ của máy tạo độ ẩm.

Tiêu Chiến trở mình, nằm nghiêng đối diện với người kia, chân gác lên người người kia, sau đó cơn buồn ngủ liền như sóng triều ập đến.

Rất nhanh, Vương Nhất Bác đã nghe được tiếng thở đều đều của người đã chìm vào giấc ngủ, Tiêu Chiến nằm đối mặt với cậu, chân còn đặt trên đùi cậu, tư thế quả thực có chút kỳ lạ - thân mật.

Vương Nhất Bác không cảm thấy buồn ngủ, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà - nhưng thực tế cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, một số chuyện kỳ lạ trong công việc, chuyện trong nhà, nhưng cuối cùng, mọi tâm tư đều dừng lại ở những chuyện có liên quan đến người bên cạnh.

Quan hệ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rất kỳ lạ, nói như bạn bè của Vương Nhất Bác miêu tả thì là: có chút khó xử.

Tiêu Chiến rất hiếm khi bị mất ngủ, Vương Nhất Bác cũng vậy, nhưng gần đây giấc ngủ của cậu liên tục bị rối loạn: cậu đã mất ngủ hơn một tuần nay.

Tuần trước Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tham gia một buổi tụ tập, trong buổi tụ tập có một người quen cũ của hai bọn họ, Tony, là đồng nghiệp cũ ở công ty thiết kế mà Tiêu Chiến làm việc trước đây. Trên sân thượng gió lạnh, một số người vẫn đang đứng nướng barbecue dưới mái hiên, tro than nổi lên bay vào mặt, Tiêu Chiến dụi dụi mắt, anh đứng rất xa, trong khi Vương Nhất Bác đang nướng thịt.

Tới gần cuối buổi tiệc, Tony cầm cốc rượu của mình đến cạnh Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ lên vai cậu.

"Cậu với Tiêu Chiến ở bên nhau à?"

Kẹp gắp miếng thịt bò Wagyu dừng lại một lúc, sắc trời đã tối, mặt Vương Nhất Bác bị che khuất dưới mũ bóng chày, cậu nhìn miếng thịt sắp bị nướng cháy trong tay, không lên tiếng.

"Vẫn chưa ở bên nhau? Tiêu Chiến vẫn chưa chịu quyết định?"

Tony cho rằng mình hiểu rất rõ, cười châm biếm, tro than thổi vào ly sâm panh còn chưa uống hết của hắn, Vương Nhất Bác siết chặt kẹp nướng thịt trong tay.

"Chúng tôi chưa nói nhiều về chuyện này." Vương Nhất Bác trầm giọng, khách sáo.

Tony không quan tâm lắm đến chuyện này, hắn chỉ là thích nói chuyện phiếm và đã uống quá nhiều. Trên ban công gió mát, Vương Nhất Bác thấy không ai muốn ăn thịt nướng nữa, cậu buông chiếc kẹp gắp xuống, quay lại nhìn Tiêu Chiến đang tựa lưng vào cửa cười cười nói nói.

Hôm nay Tiêu Chiến mặc một chiếc sơ mi trắng mua cùng Vương Nhất Bác, tuy có hơi mỏng và không hợp với thời tiết, nhưng lại khiến Tiêu Chiến rất hoạt bát và tuấn tú.

"Hôm trước tôi nhìn thấy một câu và cảm thấy nó rất hợp với hai người." Tony ở bên cạnh lại lên tiếng, sau khi uống hết cốc rượu, cách nói chuyện của hắn cũng bạo dạn hơn.

"Ừm? là câu gì?" Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tony.

"Commitment issue." Tony nói. "Nghĩa là không thể chính thức bước vào một mối quan hệ lâu dài, cảm thấy có chút không thoải mái, ý tứ là như vậy."

"Ồ."

Khi suy nghĩ của Vương Nhất Bác quay trở lại hiện tại, Tiêu Chiến nằm bên cạnh đã ngủ say, cậu khẽ cử động, cảm thấy Tiêu Chiến khịt mũi, sau đó xoay người luồn ngón tay vào trong tay Vương Nhất Bác.

Hai người nằm cạnh nhau, những ngón tay đan vào nhau.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy cứng, cậu siết nhẹ tay Tiêu Chiến, cảm thấy đối phương đang nửa tỉnh nửa mê, sau vài giây suy nghĩ, cậu nhẹ nhàng nhấc chăn lên, lật người ấn qua.

Hai người vừa mới làm một lần, sau khi tắm xong còn nói chuyện về bóng đèn, hiện tại trên eo Tiêu Chiến vẫn còn dấu vết Vương Nhất Bác để lại. Lần gần nhất hai người quan hệ là một tháng rưỡi trước, cho nên vừa rồi làm rất kịch liệt.

Bàn tay Vương Nhất Bác đưa lên eo Tiêu Chiến, chạm vào ngực anh, sau đó cắn môi Tiêu Chiến, bắt đầu hôn.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng trốn tránh, mơ mơ màng màng hưởng ứng, từ miệng phát ra những tiếng rên như phản kháng, nhưng lại giống tiếng rên khêu gợi hơn.

"Sao thế?" Tiêu Chiến ngẩn ngơ hỏi, Vương Nhất Bác không trả lời, tiếp tục hôn lên cổ anh, sau đó bàn tay lại vuốt xuống, Tiêu Chiến ngay lập tức có phản ứng lại.

"Làm lần nữa." Vương Nhất Bác vừa thì thầm vừa hôn xuống.

Phần nhạy cảm được môi Vương Nhất Bác bao bọc, Tiêu Chiến hoàn toàn tỉnh táo lại, đôi mắt đột nhiên mở to trong chốc lát, sau đó từ từ nhắm lại, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm tình dục mang lại.

Chỗ bọn họ giao hợp cách đây một giờ vẫn còn mềm mại, Vương Nhất Bác dễ dàng dùng một ít gel bôi trơn mở rộng, sau đó tiến vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

Quan hệ bạn giường của hai người đã kéo dài được hơn một năm rưỡi, hai người rất quen thuộc với cơ thể đối phương, nhưng sự quen thuộc này giống như bị một tấm màn che ngăn cách bởi vì mối quan hệ chưa được xác định, điều này càng làm tăng thêm sự kích thích và không chắc chắn.

"Sao em vẫn dữ như vậy?" Tiêu Chiến run rẩy choáng váng, eo bị Vương Nhất Bác nắm chặt, vẫn không kìm chế được tê dại vì khoái cảm.

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ thở hổn hển và càng đâm mạnh hơn, âm thanh của cơ thể va vào nhau rất mãnh liệt, xen lẫn với tiếng gió của điều hoà từ giữa phòng.

Tiêu Chiến mở mắt nhưng không nhìn thấy gì, mồ hôi từ cơ thể Vương Nhất Bác rơi xuống mặt anh, hoà lẫn với mồ hôi của hai người rồi rơi xuống, tư thế vào từ phía trước không thoải mái lắm, nói chung là đi vào từ phía sau vẫn thuận tiện hơn.

Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra với Vương Nhất Bác, cậu chỉ làm Tiêu Chiến từ phía trước như thế này, hôn đủ, sờ đủ rồi, ngay cả khi cảm thấy không chịu đựng thêm được cũng không đổi tư thế, dùng sức bẻ hai chân Tiêu Chiến ra, áp ngực cậu vào ngực anh, tiếp tục hôn Tiêu Chiến.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, vừa hôn vừa làm tình khiến Tiêu Chiến nóng đến muốn ngạt thở, anh hơi quay đầu đi nhưng bị Vương Nhất Bác nắm cằm kéo lại, môi hai người lại chạm vào nhau.

Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh không thể hỏi rõ, trò chuyện lúc ân ái mãnh liệt không phải là chuyện thú vị, có thể sẽ khiến Vương Nhất Bác mất kiểm soát.

Vì thế, Tiêu Chiến giơ tay lên ôm lấy Vương Nhất Bác, đáp lại nụ hôn thô bạo của cậu.

Hai giờ sáng ngày hôm đó, Vương Nhất Bác tắm xong, sấy khô tóc mất tám phút rồi mặc quần áo vào, Tiêu Chiến vẫn đang ngủ trong phòng. Tiêu Chiến làm vệ sinh qua loa, vội vàng trở lại giường, nói hình như anh bị cảm.

Vương Nhất Bác ở ban công hút thuốc, cậu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cùng ánh đèn nhấp nháy của một số tòa nhà cao tầng phía xa, sau khi hút hết điếu thuốc mới đẩy cửa trở lại căn phòng có nhiệt độ ấm áp.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác mặc áo khoác, rời khỏi nhà Tiêu Chiến, chưa đầy hai phút sau khi thang máy xuống đến gara, Vương Nhất Bác thực sự nghĩ đến việc quay trở lại hỏi Tiêu Chiến có muốn ở bên nhau không.

Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn lên xe và gửi cho Tiêu Chiến một cái tin wechat, gửi xong, Vương Nhất Bác rời khỏi chung cư nơi Tiêu Chiến sống.

Tiêu Chiến tỉnh lại trên giường, anh nhìn ánh đèn đêm chiếu qua khe cửa, thở dài, điện thoại ở cạnh giường rung lên.

"Chìa khoá để trên đĩa cạnh cửa, có thể sau này tôi sẽ không có nhiều thời gian ghé qua nữa."


2.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến gặp nhau trong một buổi tiệc.

Công việc của hai người không có nhiều điểm chung, Vương Nhất Bác xuất hiện tại bữa tiệc đó hoàn toàn là để giữ thể diện cho bạn cậu - Phó Yến Yến.

Phó Yến Yến có thể coi là "thanh mai trúc mã" của Vương Nhất Bác, cha mẹ hai bên cố gắng gán ghép hai người nhưng cả hai đều không có hứng thú với nhau.

Không lâu sau khi Vương Nhất Bác đến thành phố này, Phó Yến Yến cũng chuyển đến đây. Ban đầu, để tiện chiếu cố lẫn nhau, hai người thuê chung một căn hộ. Phó Yến Yến là người hướng ngoại, thường chủ động rủ Vương Nhất Bác đi ăn và mua sắm, thậm chí là xem phim, nhưng Vương Nhất Bác luôn né tránh.

Phó Yến Yến làm việc trong một công ty quảng cáo, Tiêu Chiến là cấp trên của cô, là trưởng bộ phận thiết kế. Nghe nói, lúc đó ông chủ hiện tại chuyển ra ngoài làm độc lập, đã lấy đi một số nhân viên quan hệ công chúng và bán hàng quyền lực, Tiêu Chiến là được lấy đi từ bộ phận thiết kế.

Đó cũng là một bữa barbecue ngoài trời nhưng may mắn thời tiết tốt hơn, không có gió lộng. Mọi người uống rượu, ăn thịt nướng trên sân thượng, nghe nhạc và tán gẫu.

Ngoài Vương Nhất Bác còn có bạn bè của những đồng nghiệp khác, Vương Nhất Bác là người kiệm lời, sau khi theo Phó Yến Yến chào hỏi một vòng bắt đầu nhàm chán đứng nướng thịt.

"Thịt ăn được chưa?"

Tiêu Chiến lúc này mới xuất hiện, tay cầm một chiếc đĩa trống trơn và một đôi đũa, đứng cạnh Vương Nhất Bác, mắt dám vào miếng thịt nóng hổi trên vỉ nướng.

Thời tiết mùa thu, gió trong thành phố vẫn còn hơi nóng, mái hiên khuất dưới ánh hoàng hôn, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau vài giây mới rời tầm mắt sang chỗ khác.

"Ăn được rồi." Vương Nhất Bác gắp một miếng thịt vào đĩa của Tiêu Chiến.

"Wow, ngon quá!" Tiêu Chiến cắn một miếng, nhưng vì nóng quá nên không ăn hết, cười cười nhìn Vương Nhất Bác nói, "Thơm quá, tôi đói chết mất!"

Tiêu Chiến tự nói một mình, Vương Nhất Bác đang nướng thịt bên cạnh, sau đó anh nghiêng người qua phía Vương Nhất Bác, hai người nói chuyện không ngừng.

"Nhân tiện, cậu là ... bạn từ nhỏ của Yến Yến?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

"Ừm, chúng tôi biết nhau từ khi còn nhỏ." Vương Nhất Bác gật đầu, cầm ly rượu trắng bên cạnh lên nhấp một ngụm.

"Yến Yến vẫn nói cô ấy có một người anh trai rất tốt, chính là cậu à?" Tiêu Chiến nheo mắt cười nói, "Trước đây có lần cô ấy uống quá nhiều trong buổi teambuilding của chúng tôi, và nhờ chúng tôi giới thiệu cho cậu một người."

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, cậu có chút xấu hổ, không biết nên phản ứng thế nào.

"Nhưng không thể nào, công ty chúng tôi nổi tiếng là cẩu độc thân, chúng tôi quá bận đến mức không có thời gian chăm chút cho bản thân. Ha ha!"

Có lẽ Tiêu Chiến đã uống hơi nhiều, nói xong liền bật cười, kỳ thực câu nói này cũng không có gì hài hước cho lắm. Bầu trời lúc này đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn đêm chiếu vào đôi mắt sáng ngời của Tiêu Chiến, khiến chúng trông rất đẹp.

Ngày hôm đó bọn họ không để lại thông tin liên lạc, cả hai người đều cho rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, tuy nhiên, chưa đầy hai tuần sau, Vương Nhất Bác nhận được một tin nhắn kết bạn chuyển tiếp từ wechat Phó Yến Yến.

"Tiêu Chiến ở bộ phận thiết kế của công ty em, anh ấy nói rằng anh ấy muốn mua một chiếc mũ bảo hiểm mô tô nên em đã giới thiệu anh."

Lúc đó Vương Nhất Bác đang họp với đồng nghiệp ở Mỹ, nhìn thấy wechat, cậu sửng sốt trong chốc lát, sau đó nhanh chóng quét Tiêu Chiến.

"Hey, tôi là Tiêu Chiến. Yến Yến nói cậu mở cửa hàng bán mô tô, tôi muốn mua một chiếc mũ bảo hiểm, hôm nay sau giờ làm tôi qua xem được không?"

"Ok."

Vài giây sau câu trả lời lạnh lùng, Vương Nhất Bác lại gửi thêm một câu khác.

"Anh có biết địa chỉ không?"

"Tôi biết, Yến Yến đã gửi cho tôi, khoảng 8 giờ tôi sẽ có mặt."

Cửa hàng mô tô Vương Nhất Bác mở không nằm ở trung tâm thành phố, ban đầu là một cửa hàng ở Los Angeles, sau đó một đối tác ký hợp đồng với cậu, Vương Nhất Bác mới mở thêm một cửa hàng ở thành phố này.

Bởi vì Vương Nhất Bác chơi mô tô, đối tác của cậu cũng là một nhóm những người cùng chí hướng, nên cửa hàng khởi đầu đã có điểm xuất phát cao, đến nay đã kinh doanh được ba năm và có lượng khách hàng ổn định.

Tiêu Chiến xuất hiện ở cửa hàng khoảng 7h40 phút trên tay cầm một chiếc áo khoác mỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi, đứng ở cửa chào Vương Nhất Bác.

"Anh đi mô tô à?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

"Không, tôi chọn quà cho em họ, nó rất thích mô tô." Tiêu Chiến nói, "Nó ở Trùng Khánh, năm nay sẽ vào đại học."

"Ồ, nếu em anh là người mới, tôi có thể giới thiệu một vài mẫu, anh có yêu cầu gì về giá cả không?"

"Không quá đắt tiền là được rồi, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ."

Tiêu Chiến được sắp xếp ngồi xuống sofa trong cửa hàng, Vương Nhất Bác lấy cho anh một lon nước có gas, sau đó qua bên kia chọn mũ bảo hiểm, không mất nhiều thời gian cậu đã trở lại với ba cái kiểu dáng rất ngầu."

"Cả ba cái này đều khá tốt, anh xem cái nào phù hợp với em họ của anh."

Tiêu Chiến không thể nhìn ra bất kỳ sự khác biệt nào ngoài sự khác nhau về hoa văn và màu sắc. Anh nhìn thoáng qua, giơ tay chỉ vào cái ở ngoài cùng bên phải.

"Ừm, nó thích màu đỏ."

Vương Nhất Bác bật cười, Tiêu Chiến hỏi cậu đang cười cái gì.

"Cái này là cái đắt nhất."

"Ồ, tôi có gu thẩm mỹ rất tốt." Tiêu Chiến khẽ cười đáp, "Tôi luôn có thể chọn trúng cái đắt tiền nhất, cậu giúp tôi gói nó lại nhé!"

Tiêu Chiến là khách hàng cuối cùng trong cửa hàng tối hôm đó, nên hai người đi ăn cùng nhau như một lẽ tất nhiên, Tiêu Chiến đã trò chuyện với Vương Nhất Bác một số chủ đề tương đối riêng tư lúc đi ăn.

Về tuổi tác, về tình cảm.

Trong quán lẩu náo nhiệt và nghi ngút hơi nước, Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến lớn hơn mình sáu tuổi, cũng như một số thông tin khác.

"Lúc tôi come out gia đình tôi đã rất sửng sốt, nhưng giờ thì ổn rồi, bọn họ đều chấp nhận được rồi." Tiêu Chiến nhấp một ngụm bia, tốc độ nói của anh chậm lại đôi chút vì cồn.

Quán lẩu quá đông đúc, người qua lại phía sau quá nhiều, Vương Nhất Bác phải dịch ghế lại gần Tiêu Chiến hơn một chút.

"Vậy anh có bạn trai chưa?" Vương Nhất Bác gắp thêm một miếng thịt cho Tiêu Chiến, thật ra, cậu rất ít khi tò mò về người khác, thần linh xui khiến nên cậu mới đột ngột hỏi như vậy.

Tiêu Chiến dừng lại, lắc đầu nói chưa.

"Còn cậu thì sao?" Tiêu Chiến lập tức hỏi ngược lại Vương Nhất Bác.

"Không có."

Tiêu Chiến đặt đũa xuống, vẻ mặt không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hỏi:

"Anh nhìn gì vậy?"

"Cậu thực sự không yêu đương sao?"

Sự ngạc nhiên của Tiêu Chiến có vẻ hơi thô lỗ, nhưng cũng may là cả hai đều đã có chút men trong người, hai người cũng không quá dè dặt, bản thân Vương Nhất Bác cũng không để ý lắm tới chuyện này.

Sau khi nhường cho một người khách đi qua phía sau, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi gật đầu.

"Cậu vẫn... luôn một mình?"

Vương Nhất Bác dừng lại vài giây để hiểu hàm ý của Tiêu Chiến, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu nói, "Cũng không hẳn."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lúc, anh khẽ nheo mắt mỉm cười, như thể anh hiểu ý của cậu. Qua hơi nóng của nồi lẩu, Vương Nhất Bác sững sờ trong giây lát.

Khi chuẩn bị quay về thì bên ngoài trời bắt đầu mưa.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng ở cửa quán lẩu, bên ngoài vẫn có người xếp hàng, mái hiên của quán lẩu hơi hẹp, một nhóm người đứng chen chúc với nhau có vẻ rất đông.

Áo khoác bên phải của Tiêu Chiến ướt đẫm nước mưa, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ rồi kéo anh vào trong, hai người đứng sát vào nhau.

Dưới mái hiên nước mưa nhỏ giọt, có người đang nói chuyện rất to bằng tiếng địa phương, có cô gái đang gửi tin nhắn trên điện thoại đi động, cánh cửa phía sau thi thoảng mở ra đóng lại, kéo theo mùi thơm béo ngậy của lẩu.

"Đi ngồi đâu đó gần đây đi?" Tiêu Chiến lên tiếng trước.

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu, "Nhưng trời đang mưa, anh không sao chứ?"

"Không sao." Tiêu Chiến cười nói, "Mưa nhỏ thôi."

Nói xong, anh duỗi tay ra hứng mưa, Vương Nhất Bác nhìn cổ tay lộ ra từ tay áo rất mỏng của Tiêu Chiến, cổ tay gầy tưởng chừng như sắp gãy.

"Cậu có muốn đến quán này không?" Tiêu Chiến lướt trên điện thoại một lúc đột nhiên đi tới, đưa màn hình điện thoại về phía Vương Nhất Bác, trên điện thoại có mùi thơm xen lẫn mùi lẩu, điều này không tốt lắm.

Có một quầy bar ở cách đây 25 phút đi bộ.

Vương Nhất Bác nhìn màn hình, sau đó nhìn sang Tiêu Chiến, đôi mắt có chút uể oải vì cồn, nói: "Căn hộ của tôi ở phía sau quán bar này, anh không thể vào đây được nếu không đặt chỗ trước."

"Hả?" Tiêu Chiến lấy lại điện thoại, đợi Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Trong nhà tôi có khá nhiều rượu, muốn đến nhà tôi uống không?"

Khi Vương Nhất Bác nói những lời này, cậu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, dường như không có nhiều cảm xúc, không biết lời mời cậu đưa ra là nồng nhiệt hay ngại ngùng.

Điều gì ẩn giấu sau khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác? Tiêu Chiến đã uống hơi nhiều, không đoán ra được, nhưng hiện tại anh không muốn về nhà, trong lòng tràn đầy mong đợi gặp được chỗ rượu ở nhà Vương Nhất Bác.

Vì thế Tiêu Chiến mỉm cười nói "Được."

Căn hộ Vương Nhất Bác thuê ở trong một khu chung cư mới, tỷ lệ lấp đầy chưa cao.

Nhà cậu sạch sẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của Tiêu Chiến, cũng không có nhiều đồ đạc, nhưng có thể nhìn thấy rất nhiều đồ vật liên quan đến đua xe và tạp chí thương mại trải ra khắp nơi.

"Anh muốn uống gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cái gì cũng được, bia cũng được."

Tiêu Chiến đứng trong phòng khách đọc tạp chí, trên đó có rất nhiều dấu note Vương Nhất Bác đánh dấu.

Vương Nhất Bác lấy ra vài lon bia lạnh, đặt lên bàn trà trong phòng khách, sau đó bảo Tiêu Chiến tuỳ ý ngồi.

Đúng như Vương Nhất Bác đã nói, ít nhất từ bầu không khí trong nhà có thể nhìn ra cậu dường như không có quan hệ mật thiết với một người khác, trong nhà có hơi đơn giản quá.

Hai người ngồi trên thảm, Vương Nhất Bác bật TV lên phát ra một chút âm thanh, nhưng thật sự không có một ai xem nội dung đang phát.

Tiêu Chiến uống xong một lon bia, nghiêng người sang một bên tựa đầu nhìn Vương Nhất Bác khoe đua xe trên điện thoại của cậu.

"Đây là đường đua ở Thâm Quyến, nó khá thú vị, bạn tôi đang rủ tôi đi cùng."

Người trong video ngồi trên một chiếc mô tô, vì không nhìn rõ mặt nên Tiêu Chiến cũng không biết đó là ai.

"Thời tiết ngày hôm đó không tốt, trời mưa nhỏ, lẽ ra chúng tôi không nên ra đường đua."

"Xem đoạn này xem, tôi suýt chút nữa té ngã."

Vương Nhất Bác, người vừa mới lộ ra là mình đang trên đường đua trong điện thoại, dường như tâm trạng cậu rất tốt, rất vui vẻ. Cậu sợ Tiêu Chiến không nhìn rõ do phản chiếu của màn hình nên hơi nhích người về phía anh, vai của hai người lại chạm vào nhau.

Căn hộ của Vương Nhất Bác có chút ngột ngạt, Tiêu Chiến lẩm bẩm nóng quá, Vương Nhất Bác vô thức quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở hai người cũng vướng vào nhau.

Nếu thật sự phải nói rõ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không nhớ là ai chủ động trước, lúc bọn họ có chút tỉnh táo lại thì đã đang lăn lộn trên sofa của Vương Nhất Bác rồi.

Tiêu Chiến không thở nổi, anh chưa bao giờ cảm thấy nóng như vậy, làn da Vương Nhất Bác phía dưới lớp áo thun mỏng cũng nóng hầm hập, bàn tay cậu vuốt dọc theo quần áo Tiêu Chiến.

"Chờ, chờ một chút." Tiêu Chiến cố gắng giảm tốc độ, muốn hỏi cậu xem có muốn đổi vào trong phòng không, kết quả, vừa đẩy Vương Nhất Bác ra một chút lại bị hôn, cổ tay vẫn bị Vương Nhất Bác nắm chặt.

"Không chờ được." Vương Nhất Bác mơ hồ nói, môi lướt qua cổ Tiêu Chiến, nắm lấy tay Tiêu Chiến đặt lên đũng quần cậu, "Tôi cứng rồi, khó chịu quá."

Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, Vương Nhất Bác đã tắm xong, cậu vừa mua bữa sáng đặt lên bàn trong phòng khách.

Vương Nhất Bác đứng dưới ánh nắng, mỉm cười nói với Tiêu Chiến, "Tôi mua bữa sáng rồi, ăn rồi đi."

Một tuần sau, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến có muốn gặp nhau không, bọn họ đi uống tại một quán bar rất nổi tiếng, sau đó đến nhà Tiêu Chiến, như một lẽ đương nhiên làm tình và qua đêm cùng nhau.

Mối quan hệ này đã kéo dài một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, bọn họ thường xuyên gặp nhau, thi thoảng đi cafe hoặc ăn uống, còn lại phần lớn thời gian là ở nhà Tiêu Chiến, rất hiếm khi mới đến nhà Vương Nhất Bác.

Bọn họ không có mối quan hệ xã hội chung nào, không đưa nhau đi gặp bạn bè, Vương Nhất Bác có chìa khoá nhà Tiêu Chiến hoàn toàn là do có lần Tiêu Chiến dậy muộn, vội vội vàng vàng ra ngoài nên phải đưa chìa khoá dự phòng cho Vương Nhất Bác.

Lần sau gặp lại, Vương Nhất Bác đưa chìa khoá cho Tiêu Chiến, anh nói không sao, cứ cầm đi, giọng điệu có vẻ thoải mái, không mang theo bất kỳ hứa hẹn nào.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến làm những việc hết sức thân mật, có quan hệ thể xác trong một thời gian dài nhưng họ không phải một đôi.

Bọn họ đã sống một mình quá lâu, quá độc lập nên nếu một mối quan hệ quá thân thiết và cần được duy trì đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống thì họ sẽ cảm thấy có chút phiền toái.

Tiêu Chiến từng cảm thấy mối quan hệ với Vương Nhất Bác là vùng tan toàn của anh: cậu có thể ngọt ngào như một người yêu và đáp ứng nhu cầu sinh lý của anh vào cuối tuần, nhưng lại không cần phải chú ý quá nhiều đến nó khi anh bận rộn.

Nhưng Tiêu Chiến cũng biết mối quan hệ này nhất định phải có thời hạn.

Ngày Vương Nhất Bác để lại chìa khoá và bày tỏ mong muốn giữ khoảng cách, Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi ba lần trong cơn choáng váng, thức dậy giữa chừng ăn một chiếc bánh pudding hết hạn, và khi tỉnh dậy phát hiện mình bị cảm lạnh.

Tbc.

Anhnguyen: Song Tử tối qua An Tĩnh đã lên chương 42, nhưng tôi còn đang mệt quá chưa làm được. Với cả tối nay cổ cũng không lên, nên để mai lên chương 42 cho đỡ gián đoạn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx