3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


3.

Cuối mùa xuân, cửa hàng mô tô của Vương Nhất Bác mở thêm chi nhánh, ngày khai trương có rất nhiều người đến tham dự.

Ban đầu Yến Yến nói rằng cô sẽ không đến, nhờ tiệm hoa gửi một giỏ hoa mừng khai trương rất đẹp mắt, nhưng 9 giờ tối, cô đột nhiên gọi điện cho Vương Nhất Bác nói cô đang trên đường đến.

"Tiêu Chiến cũng đang ở đây, bọn em vừa mới đi gặp khách hàng về."

Vương Nhất Bác đứng ở cửa trả lời điện thoại, sửng sốt vài giây rồi mới nói được.

Đã một tháng rưỡi cậu và Tiêu Chiến không gặp nhau kể từ lần cuối cậu trả lại anh chìa khoá, tuy thông tin liên lạc vẫn còn nhưng giống như hai người đã ngầm thoả thuận sẽ không gửi tin nhắn cho nhau nữa.

Vương Nhất Bác tin Tiêu Chiến là một người đàng hoàng, ở một mức độ nào đó cũng rất coi trọng thể diện, khó tránh khỏi việc anh sẽ không chủ động tìm cậu, không ngờ thế mà anh đến cùng Yến Yến.

Tiêu Chiến có cách hành xử riêng, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, anh có một sự cố chấp khác thường về tư thế làm tình, Vương Nhất Bác từng nói đùa rằng thời kỳ nhạy cảm với trật tự từ thời thơ ấu của anh vẫn chưa kết thúc.

(hehe, đọc câu này tôi mạo muội phỏng đoán Piggycat là đồng nghiệp của tui , bởi vì câu "thời kỳ nhạy cảm với trật tự" là một thuật ngữ trong ngành của tui á).

Chưa đầy bốn mươi phút sau, Yến Yến xuất hiện ở cửa hàng mới, bên cạnh là Tiêu Chiến – hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề hơn chút, nhìn có vẻ mệt mỏi.

"Hi!" Vương Nhất Bác chào trước, Tiêu Chiến gật đầu mỉm cười.

"Chúc mừng khai trương cửa hàng mới!" Tiêu Chiến tiến về phía cậu vài bước, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người anh.

Đến cửa hàng lúc màn đêm buông xuống, sắc mặc Tiêu Chiến trông rất dịu dàng, anh đứng đó không chút cảm xúc, chào hỏi đối tác của Vương Nhất Bác rồi nhận lấy ly nước có gas Yến Yến đưa cho.

Giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác luôn có vài người, hai người rất ít nhìn nhau, lúc đưa đồ ăn cũng chỉ thỉnh thoảng nói một hai câu.

Tầng hai của cửa hàng mới có một sân thượng nhỏ, trên đó bày vài chiếc ghế cắm trại và một chiếc lều trang trí, lúc Vương Nhất Bác lên tầng lấy đồ thì nhìn thấy Tiêu Chiến và một người khác đang tựa vào lan can sân thượng trò chuyện.

Vốn dĩ, Vương Nhất Bác không có ý định đi qua đó, nhưng người kia đã nhìn thấy cậu và hô lên.

Người đàn ông đang trò chuyện với Tiêu Chiến tên là Alain, là con lai và là đối tác Vương Nhất Bác gặp khi học ở Đức, hắn không có hứng thú với mô tô và đến đây chỉ vì lời mời của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bước tới, giữa cậu và Tiêu Chiến có Alain ngăn cách, dù sao Alain cũng không biết về mối quan hệ trước đây của hai người, chỉ nghĩ là một cuộc trò chuyện xã giao bình thường.

Vương Nhất Bác nhìn cũng có chút mệt mỏi, Tiêu Chiến cũng không biết biểu cảm trên mặt mình có bình thường hay không.

"Tôi vừa mới biết Tiêu Chiến là một nhà thiết kế," Vương Nhất Bác và Alain đã làm việc cùng nhau từ lâu, hai người không có chút gì khách sáo xa lạ, "và rất phù hợp với phương hướng của công ty chúng ta."

"Ồ, trùng hợp như vậy?" Vương Nhất Bác mỉm cười, cậu thật sự không biết gì về công việc của Tiêu Chiến, cậu chỉ biết anh là cấp trên của Yến Yến, là giám đốc thiết kế trong một công ty quảng cáo.

Thỉnh thoảng có người từ tầng một đi lên, lấy đồ rồi lại đi xuống, nhưng trên sân thượng vẫn chỉ có ba người bọn họ.

"Bây giờ cậu đang độc thân à?" Alain đột nhiên hỏi Tiêu Chiến. Tiếng Trung của hắn không tốt lắm, giọng có chút âm mũi, nhưng vì điều này nên câu hỏi có phần bớt phản cảm hơn.

Tiêu Chiến ngừng lại vài giây, mới gật đầu.

Alain thở dài như không hiểu, sau đó lại thở dài hỏi tại sao bây giờ mọi người không yêu nhau nữa, rồi quay sang Vương Nhất Bác cười nói "Cậu cũng độc thân, độc thân nhiều năm rồi phải không?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Có lẽ là bởi vì yêu đương quá phiền phức đi."

Người lên tiếng là Tiêu Chiến, nửa khuôn mặt của Tiêu Chiến bị che khuất bởi Alain, nên Vương Nhất Bác không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không nghe ra được bất cứ sự tiếc nuối nay bối rối nào về hiện tượng xã hội này.

"Sorry, tôi đi nghe điện thoại."

Alain đột nhiên giơ điện thoại lên lắc lắc, rồi bước lên phòng trên tầng hai. Hắn tiện tay đóng cửa kính trượt lại, cô lập Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trên sân thượng.

Không ai lên tiếng.

Vương Nhất Bác kỳ thật cũng không biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, còn cậu thì đang nghĩ tới một số việc khi còn nhỏ, ví dụ như khi mùa hè quá nóng, cậu không thích ra ngoài, cậu chỉ có hai người bạn tốt chơi bóng cùng, cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi nếu phải giao tiếp với quá nhiều người lạ.

Cậu cũng quá lười để thử một số loại thực phẩm bởi vì cậu đã có một lựa chọn tốt.

Vương Nhất Bác vốn là người không suy nghĩ nhiều, lần đầu tiên đứng cùng Tiêu Chiến trên sân thượng này, trong mấy phút im lặng, cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện vụn vặt không liên quan.

"Đúng rồi," Tiêu Chiến phá vỡ sự yên lặng, "lần trước Yến Yến thấy anh đến đón em, cô ấy từng hỏi anh có phải chúng ta đang ở bên nhau không."

Khi nói những lời này, trên mặt Tiêu Chiến có một nụ cười, nhưng Vương Nhất Bác biết đây là biểu cảm thường thấy khi Tiêu Chiến giao tiếp với người khác, giống như một chức năng đi kèm với vẻ ngoài của anh, không đại diện cho quá nhiều cảm xúc hay ý định tốt.

"Vậy à?"

"Ừ," Tiêu Chiến xoay người lại, thấp giọng nói, "Anh đã nói không phải."

Dưới lầu có một con chó hoang đi ngang qua, sủa vài tiếng, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ở bên cạnh, chợt hiểu tại sao mình luôn giống như một người bị cấm ngôn, không nói được.

Cậu và Tiêu Chiến luôn thiếu chút lực đẩy đó, cả hai đều cảm thấy không cần thiết, không cần thay đổi hiện trạng, cũng không cần tìm thêm chút "phiền phức" cho bản thân.

"Tôi đi xuống trước." Vương Nhất Bác xoay người đi xuống lầu, khi đi ngang quan Alain, cậu khẽ gật đầu chào.

Không lâu sau, Alain quay lại sân thượng, Tiêu Chiến vẫn đứng đó, hắn đi tới, vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến.

"Tôi muốn theo đuổi Vương Nhất Bác." Alain đột nhiên nói, khuôn mặt sắc nét của hắn nhìn rất kiên quyết. Hắn khẽ cười, "Nhưng có chút khó khăn."

"Tại sao?" Tiêu Chiến đè nén sự kinh ngạc của mình, hỏi, "Trông anh rất tuyệt."

Alain cười xua tay, "Hình như Vương Nhất Bác không quan tâm đến việc hẹn hò, tôi chưa từng nghe nói cậu ấy yêu đương với ai, nhưng có thể có người thân thiết với cậu ấy."

"Tôi nghe Lee nói, à, đó là cộng sự của cậu ấy, anh cũng đã gặp qua anh ta rồi," Alain nói tiếp, "Trước đó, có một anh chàng muốn xác nhận mối quan hệ với Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác trực triếp chia tay, khá quyết liệt."

Tiêu Chiến thở dài, nhớ đến cách Vương Nhất Bác xử lý mọi chuyện giữa hai người, anh khó mà hình dung được dáng vẻ kiên quyết của cậu.

"Không có yếu tố nào xuất phát từ gia đình, cậu ấy cũng không gặp phải tổn thương tình cảm nào, anh biết đấy, có người cho rằng mối quan hệ chính thức cần quá nhiều sự quan tâm chăm sóc và phiền phức, hơn nữa, cậu ấy lại thích đua xe như vậy."

Alain nhún vai, nói một cách bất mãn: "Ngày nay, muốn một mối quan hệ nghiêm túc thực sự là khó a."

"Anh chắc chắn cũng vậy." Alain nói xong, mỉm cười nói với Tiêu Chiến, "Anh đẹp như vậy, điều kiện cũng không tồi, sau đó anh nói với tôi rằng anh đã độc thân nhiều năm, đúng không? Chắc chắn là anh từ chối chủ động, chứ không phải vì không có ai."

Lúc này, Alain có vẻ giống một nhà tâm lý học, và Tiêu Chiến cảm thấy mình đang tham gia một phiên tư vấn có trả phí.

Như Alain nói, không có yếu tố gia đình, không có vết thương tình cảm nào khó chữa lành, cũng không phải là không có thời gian để hẹn hò vì bận kiếm sống.

Nhưng Tiêu Chiến thật sự đã không bước vào một một mối quan hệ thân mật ổn định trong nhiều năm.

Anh đã từng mỉm cười nói điều này khi từ chối một lập trình viên ở thung lũng silicon, người đã mời anh hẹn hò bốn lần, và lần cuối cùng khi đưa anh về nhà vào một ngày mưa, hắn đã cố gắng lên lầu để qua đêm tại nhà Tiêu Chiến.

"Đừng, phiền phức lắm. Nếu anh muốn hẹn hò với tôi thì hãy quên đi, thoải mái một chút."

Đứng ở lối vào sảnh chung cư, tóc trán của Tiêu Chiến vẫn hơi ẩm ướt, giống như ánh mắt anh sau khi uống rượu, đẹp đến mức cho dù anh có nói ra những lời tàn nhẫn như vậy thì anh vẫn kiêu ngạo, không cảm thấy mình sai.

Loại quan hệ mơ hồ đó có sức nặng hơn một chút, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, giống như đứng trên sân thượng nhìn mưa phùn bên ngoài, vẫn thấy nó đẹp đẽ mềm mại, tràn đầy lãng mạn mà không cần bạn phải đội mưa ướt.

Nhưng nếu Tiêu Chiến không bật ô che mưa mà bước vào bên trong, anh sẽ nói "Không cần, phiền phức lắm."

Đêm đó, Tiêu Chiến lại ra ngoài uống rất nhiều, Yến Yến kéo anh xuống đi ăn đêm tiếp, Alain cũng ở đó, cùng với hai đối tác của Vương Nhất Bác và một người bạn.

Tiêu Chiến uống quá nhiều, cuối cùng được Yến Yến và Alain dìu ra khỏi quán ăn đêm. Vương Nhất Bác xuất hiện trở lại sau khi tiễn bạn của mình về, cậu đứng trước mặt bọn họ.

Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, anh không nhớ mình có mở miệng nói chuyện với Vương Nhất Bác hay không, nhưng cuối cùng nghe thấy Alain bên cạnh nói: "Vương Nhất Bác, cậu đưa tôi về nhà nhé! Không phải cậu tiện đường sao?"

"Vậy tôi với Chiến ca bắt taxi." Yến Yến cũng lên tiếng.

"Đừng lộn xộn nữa, tôi sẽ đưa từng người một về, tôi không uống rượu."

Xe của Vương Nhất Bác khá rộng, Alain và Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau, Yến Yến ngồi ghế phụ phía trước.

Tiêu Chiến có vẻ đã uống quá nhiều, lên xe anh bắt đầu nhắm mắt lại, từ gương chiếu hậu Vương Nhất Bác có thể nhìn thấy anh và Alain đang ngồi cực kỳ gần nhau.

Nhà Alian rất gần, nhà Yến Yến và Tiêu Chiến ở cùng một hướng, Vương Nhất Bác đưa Alain về nhà trước, Yến Yến đáng lẽ xuống xe cuối cùng nhưng cô nói cô muốn đến nhà bạn và xuống xe trước.

Vương Nhất Bác lái xe được một lúc thì nghe thấy tiếng Tiêu Chiến ở ghế sau muốn nôn, câụ suy nghĩ một chút rồi tấp vào lề đường.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác quay đầu lại gọi tên Tiêu Chiến, nhưng người đang nhắm mắt ngủ trên ghế dường như không nghe thấy.

Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở khi ngủ say của Tiêu Chiến, trong không gian kín này chỉ còn ánh đèn xe bật sáng. Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh một lúc mới khởi động lại xe.

Trên đường về nhà, Vương Nhất Bác nhớ lại một lần tương tự: Tiêu Chiến uống quá nhiều khi giao lưu ở bên ngoài, và Vương Nhất Bác đến đón anh.

Vì uống quá nhiều nên Tiêu Chiến trở nên vô lý, anh ngồi ở ghế phụ không ngừng nói nhảm với Vương Nhất Bác, liên tục đưa tay chạm vào mặt Vương Nhất Bác, khiến cậu không thể lái xe đàng hàng.

Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy khó chịu, cậu nắm tay anh khi đèn đỏ, rồi thả ra khi đèn xanh, thỉnh thoảng gặp đèn đỏ dài hơn, cậu sẽ nhân cơ hội hôn Tiêu Chiến.

Nhưng bây giờ thì khác, mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến đã âm thầm kết thúc hơn một tháng trước, trên thực tế, nó giống như một cuộc chia tay - ngoại trừ việc cậu và Tiêu Chiến chỉ có quan hệ thể xác. Nhưng kết thúc là kết thúc, bất kể mối quan hệ đó là gì.

Vương Nhất Bác cũng tin rằng, kể cả dù có đôi lúc cậu vẫn tự hỏi chuyện sẽ như thế nào nếu cậu thật sự ở bên Tiêu Chiến, liệu có trở nên phiền phức và nhàm chán không? Liệu cậu có cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ này không, thì cậu cũng thực sự ghét phiền phức.


4.

Lúc tỉnh dậy, đầu Tiêu Chiến đau như búa bổ, anh nhìn xung quanh một lúc, nhận ra đây không phải nhà mình, anh đang ở nhà Vương Nhất Bác.

Trước đây Tiêu Chiến không thường xuyên đến nhà Vương Nhất Bác, nhiều nhất cũng chỉ một lần một tháng, có lẽ là do anh đã quen ở nhà mình, mọi thứ đều quen thuộc, cho anh cảm giác an toàn, anh biết những thứ mình cần ở đâu, sẽ không có chuyện không tìm thấy đồ mình cần.

Trong phòng khách không có người, Tiêu Chiến cầm điện thoại đang sạc ở ghế sofa lên, có rất nhiều tin nhắn wechat, trong đó có hai tin là Vương Nhất Bác gửi.

"Buổi sáng có chút việc, tôi đi trước."

"Phòng tắm có khăn mới, anh có thể dùng."

Nhưng Tiêu Chiến không dùng khăn tắm màu xám sạch sẽ đó, anh rửa mặt, mặc quần áo rồi ra ngoài. Tiêu Chiến không thích qua đêm hoặc tắm ở nhà người khác, anh thích ở trong môi trường quen thuộc của mình.

Tiêu Chiến lớn lên ở Trùng Khánh, ngay cả khi tìm được công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp anh cũng không rời quê nhà, anh sống cùng bố mẹ ở Trùng Khánh cho đến khi chuyển ra ngoài sống sau ba năm làm việc.

Khi đó, ông chủ công ty hiện tại có xích mích với đối tác nên quyết định ra ngoài mở công ty riêng cùng một vài đồng nghiệp thân thiết.

Tiêu Chiến do dự một tuần mới đồng ý, lý do của anh tương đối đơn giản, anh cảm thấy mình quen thuộc với Trùng Khánh.

Thực ra cách đây rất lâu, một người bạn đã hỏi Tiêu Chiến tại sao anh lại cảm thấy yêu đương là phiền phức, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ví dụ.

"Ví dụ, nếu tôi ở một mình, buổi sáng thức dậy tôi muốn ăn đồ ăn Hàn, nhưng sau khi tắm xong tôi muốn ăn món khác, tôi có thể cứ thế thay đổi chủ ý."

"Nhưng nếu tôi có người bên cạnh, tôi có thể nói đồ ăn Hàn rất ngon, nếu đột nhiên đổi ý tôi sẽ phải đưa ra lý do và phản biện."

"Tôi sẽ phải cân nhắc đến hai người khi làm bất cứ việc gì, điều này khiến tôi cảm thấy nó như một gánh nặng."

"Vậy anh sẽ bỏ lỡ một người anh thích sao?"

Tiêu Chiến không nhớ lúc đó anh đã trả lời thế nào, hình như là gật đầu nói phải, hoặc có thể là tuỳ hoàn cảnh, đã lâu lắm rồi nên anh không còn nhớ rõ.

Thang máy xuống đến lầu dưới, cửa mở ra, dì dọn dẹp căn hộ của Vương Nhất Bác đi vào, bà thấy Tiêu Chiến thì sửng sốt một lát, sau đó cười nói bằng phương ngữ phổ thông: "Đã lâu không gặp nhỉ, Tiêu Chiến, cháu đi làm à?"

Cửa thang máy từ từ đóng lại, cắt ngang nụ cười ấm áp của dì, biểu cảm của Tiêu Chiến tự nhiên cũng thả lỏng.

Cuối tháng 8, Vương Nhất Bác được giới thiệu tham gia một chương trình, tuy là đài địa phương nhưng rating rất cao. Chương trình này sẽ giới thiệu một số cửa hàng thời trang của địa phương và ghi lại cuộc sống thường ngày của một số chủ cửa hàng.

Chương trình này được chiếu trên TV trong một thời gian cố định, và một phần được đưa lên nền tảng trực tuyến được gọi là hậu trường: vlog cuộc sống thường ngày trong một tuần của chủ cửa hàng.

Ban đầu Vương Nhất Bác không nghĩ đến việc xuất hiện trước ống kính, là cộng sự của cậu muốn xuất hiện, nhưng mấy ngày quay đó cộng sự của cậu nói là bị nổi mụn do ăn lẩu, nên đề nghị Vương Nhất Bác đi thay.

Suy cho cùng thì đây là một chương trình trực tuyến, không có yêu cầu gì về công nghệ quay chụp, so với công nghệ cà mặt thì ai cũng muốn được xem những hình ảnh chân thực hơn. Vì thế, tổ chương trình đã nghe theo ý kiến của dư luận và yêu cầu Vương Nhất Bác quay bằng điện thoại di động.

Ban đầu Vương Nhất Bác không quen, cậu luôn quên quay cảnh ngủ dậy, sau đó lại phải quay lại mấy lần trước khi gửi đi. Khoảng một tháng sau, cậu nhận được tin nhắn wechat từ đạo diễn chương trình: Thứ ba tuần sau sẽ lên sóng, cậu nhớ xem và đăng trong vòng bạn bè nhé!

"Được."

Tối thứ ba, Tiêu Chiến vừa mới hoàn thành xong một dự án đã bị sếp kéo vào một nhóm dự án tạm thời khác, và được thông báo cuộc họp khởi động dự án sẽ bắt đầu sau một giờ nữa.

Tiêu Chiến ôm máy tính, đang nghe giới thiệu về dự án và một số thông tin đơn giản của khách hàng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Khi ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn, khuôn mặt Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh ngủ đã chiếm hết hai phần ba màn hình.

Rõ ràng đây là một vlog selfie được quay bằng điện thoại di động, camera rung lắc đến mức khiến người ta chóng mặt, Vương Nhất Bác đang nói chuyện với camera bằng giọng ngái ngủ, sau đó chuyển sang cảnh cậu đang đánh răng.

Trong vlog, dường như cậu đang giới thiệu về cuộc sống hàng ngày của mình, camera theo cậu đến phòng khách, có rất nhiều tạp chí liên quan đến mô tô và mũ bảo hiểm chất đống trong phòng, và trên thảm bên cạnh sofa, nơi mọi người thường qua lại, Tiêu Chiến bất ngờ nhìn thấy airpod của mình.

Anh tưởng mình đã làm mất nó.

"Cạch", đột nhiên có người bấm bàn phím, màn hình tạm dừng, vừa vặn dừng lại trên chiếc gương trên ghế sofa trống của Vương Nhất Bác, ở đó có hai chiếc áo len chui đầu, một chiếc là của Tiêu Chiến.

"Một chương trình rất hot gần đây, và đây là bản phụ truyện cho phiên bản trực tuyến của họ, nó được một người bạn ở đài truyền hình của chị Tina thực hiện cách đây không lâu giới thiệu." Chủ nhiệm dự án giới thiệu.

"Chúng ta sẽ thực hiện PR quảng bá cho họ, đồng thời chịu trách nhiệm pr phiên bản trực tuyến của chương trình, cũng như một số hình ảnh spin – off."

"Chiến ca, anh tham gia nhé! Hiện tại nhân sự vẫn thiếu, Tina nói cần thêm mấy người nữa, điều đó chứng tỏ công ty rất coi trọng dự án này...Chiến ca?"

Tiêu Chiến tỉnh táo lại, nhìn chủ nhiệm dự án, một lúc sau mới gật đầu đồng ý.

"Vlog của người này hình như rất hot. Tôi thấy rất nhiều người thảo luận về nó, dữ liệu nền tôi mới nhận được hôm qua tốt hơn những gì chúng ta mong đợi. Đội ngũ chương trình có vẻ đang muốn tận dụng cơ hội này để phổ biến độ nhận diện của người này nhiều hơn."

"Cậu ta làm nghề gì?"

"Chủ cửa hàng cung cấp phụ tùng mô tô và xưởng sửa chữa xe đua, có cả thợ sửa xe."

Sau đó, mọi người bắt đầu thảo luận qua lại, nhưng Tiêu Chiến không thể tập trung suy nghĩ được.

Anh ngồi gần cửa kính, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, trong đầu đều là dáng vẻ thoải mái của Vương Nhất Bác trong máy quay, khuôn mặt lạnh lùng và chiếc airpod ở trong góc ghế sofa.

Bất chợt, Tiêu Chiến nhớ ra tháng đầu tiên sau khi anh và Vương Nhất Bác chia tay, anh bị mất ngủ, nhưng anh cho rằng đó là do áp lực trong công việc.

Hôm nay tan làm, Tiêu Chiến không tham gia tiệc tối của nhóm mà về thẳng nhà, trong tủ lạnh vẫn còn nửa chai rượu, anh ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra uống.

Một tháng rưỡi trước, Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại lúc hai giờ đêm, thực ra chỉ có hai tin nhắn, nhưng vì anh ngủ rất nông nên lập tức tỉnh lại.

Điện thoại chuyển đến chat box của Vương Nhất Bác, cuộc trò chuyện cuối cùng cũng dừng lại vào nửa đêm hôm đó.

Một tin nhắn đã được thu hồi nên Tiêu Chiến không đọc được.

Một tin nhắn khác: "Anh đang làm gì vậy?"

Lúc hai giờ sáng thì đương nhiên là đang ngủ, Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác mơ màng kỳ lạ nên cất điện thoại đi, không trả lời. Khi thức dậy vào buổi sáng, anh bận rộn công việc nên quên mất.

Sau đó khi anh nhớ ra thì thời gian đã trôi qua mấy ngày, Tiêu Chiến cảm thấy không cần thiết phải trả lời, nếu không sẽ rất phiền phức khi anh phải giải thích rằng tại sao anh phải mất đến 3, 4 ngày mới trả lời lại.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Và ngay khi anh định đặt điện thoại xuống, một tin nhắn mới xuất hiện trong chat box đã im lặng từ lâu.

Bức ảnh bàn tay của Vương Nhất Bác đang cầm airpod của Tiêu Chiến.

"Anh có cần cái này nữa không?"

"Tôi sắp chuyển nhà, hôm nay tôi và dì thu dọn đồ đạc nên nhìn thấy cái này."

Có lẽ vì có chút cồn, bàn tay Tiêu Chiến run lên không kiềm chế được mà bấm xuống: "Cần."

Bấm xong, anh nhìn lại airpod giống y hệt trên bàn trà – lúc đó anh không biết đã làm mất ở đâu nên đã mua cái mới.

"Vậy tôi sẽ mang nó đến cho anh, khoảng 15 phút nữa."

"?"

Vương Nhất Bác gửi xong tin này thì im lặng, Tiêu Chiến đoán là cậu đang lái xe. Anh đặt ly rượu xuống, bước vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo, nhìn những bộ quần áo được treo gọn gàng bên trong, rồi nhìn mình qua tấm gương trong phòng thay đồ.

Cuối cùng, anh đi rửa mặt, thay một bộ quần áo mới mua rồi xuống lầu sau khi nhận được tin nhắn Vương Nhất Bác nói đang ở dưới tầng hầm.

Vương Nhất Bác lái xe đến, nhưng là lái mô tô, đứng ở lối vào hầm xe B2 chung cư của Tiêu Chiến. Tiếng động cơ xe máy có chút chói tai, Vương Nhất Bác ngồi trên xe gọi điện cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn sang, anh nheo mắt dưới ánh đèn để mắt làm quen với ánh sáng, anh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác cùng chàng trai ngồi sau lưng cậu.

Chàng trai trông rất trẻ, có khuôn mặt rất đẹp, chiếc cằm thon nhọn và mặc một chiếc áo len chui đầu màu xám.

Vương Nhất Bác xuống xe, cầm tai nghe đến trước mặt Tiêu Chiến, hai người bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau, cũng không có bất cứ tương tác nào, bây giờ đang đứng đối diện nhau, cũng không biết phải nói gì.

"Tôi mang cho anh, nhưng nó hết pin rồi." Vương Nhất Bác duỗi tay ra, Tiêu Chiến nhận lấy.

Tiêu Chiến để tóc mái, khi anh không cười cả người toát ra sự kiêu ngạo, anh cứ như vậy đứng nhìn Vương Nhất Bác, vài giây sau mới nói, "Cảm ơn, tôi đi lên trước."

Vài phút sau khi lên thang máy, Tiêu Chiến cầm airpod trong tay, trong đầu hiện lên khuôn mặt của chàng trai trẻ, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung không kiểm soát được, cuối cùng anh chỉ thấy những thứ mình đang nghĩ đến thật ngu ngốc và dư thừa.

Tiêu Chiến về đến nhà, điện thoại rung lên, anh bấm mở tin nhắn, là tin nhắn Vương Nhất Bác vừa gửi đến.

"Sao anh lại tức giận? Anh tức giận cái gì?"

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx