5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến nhớ lại, từ lúc anh và Vương Nhất Bác bắt đầu mối quan hệ đến nay, bọn họ đã cãi nhau vài lần.

Bỏ qua những khoảnh khắc có thể coi là cãi vã, những lần hai người cãi nhau vì tình cảm, tổng cộng ba lần.

Một lần là khi mối quan hệ của bọn họ mới bắt đầu, hôm đó Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác đến nhà mình, Vương Nhất Bác vốn dĩ đã đồng ý nhưng vì có hoạt động leo núi nên cậu đã báo với Tiêu Chiến cậu không đến được.

Tiêu Chiến không nói gì, buổi tối anh xem phim, uống chút rượu rồi đi ngủ, nửa đêm Vương Nhất Bác chui vào chăn, trên người vẫn còn mùi sữa tắm của Tiêu Chiến.

Tay chân Vương Nhất Bác có chút lạnh, Tiêu Chiến cảm thấy một cơn ớn lạnh ập đến ngay khi cậu chui vào chăn. Đột nhiên có người trèo lên giường, Tiêu Chiến vô cùng sợ hãi, may là Vương Nhất Bác đã sớm ôm chặt lấy anh và lên tiếng:

"Là tôi, đừng sợ."

Giọng nói của Vương Nhất Bác rất trầm, cậu ôm lấy Tiêu Chiến, miệng hôn dọc theo cổ anh, Tiêu Chiến buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, anh hỏi Vương Nhất Bác, sao có thể tuỳ tiện đến nhà mình, sao không về nhà cậu?

Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, nhìn tràn đầy sinh lực, vừa cười vừa đi tới trước mặt Tiêu Chiến, cắn một miếng điểm tâm sáng: "Tôi leo núi về, cảm thấy nhà anh tương đối gần hơn."

Tiêu Chiến im lặng, Vương Nhất Bác lại cắn một miếng bánh kẹp hành, liếc nhìn Tiêu Chiến, phồng miệng lên nói: "Chúng ta đã hẹn gặp nhau, nhưng tôi lại cho anh leo cây."

"Nên?"

"Tôi sợ anh tức giận."

Cơn giận của Tiêu Chiến còn chưa kịp bộc phát, anh nghĩ thầm, nếu cậu thật sự lo lắng anh không vui thì đừng có đến.

"Chúng ta không có giao ước, nếu cậu không đến được cũng không sao, nhưng nửa đêm nửa hôm cậu đến nhà tôi thì không hợp lý, như vậy là vượt qua ranh giới."

Tiêu Chiến nghiêm túc nói, nhưng bởi vì vừa mới ăn bánh kẹp hành nên trên miệng có một ít vụn bánh khó coi.

Vương Nhất Bác sửng sốt, cậu ăn hết miếng bánh kẹp hành còn lại, sau đó mới lẩm bẩm: "Tôi không biết, trước đây tôi không..."

Nói đến đây, cậu bắt gặp ánh mắt dò xét của Tiêu Chiến, lời nói đột ngột dừng lại.

"Được rồi, xem ra là tôi sai, hình như có chút không thích hợp."

Vương Nhất Bác nói xong liền cúi người hôn Tiêu Chiến, vụn bánh trên miệng anh cũng rơi xuống.

Đây là lần cuối cùng bọn họ cãi nhau, cũng đã là một năm trước.

Hai lần trước Tiêu Chiến cũng cho rằng Vương Nhất Bác "sai", hai lần này không phải mâu thuẫn tính cách mà là chuyện trên giường.

Lần một là khi chưa đầy hai tháng sau khi bắt đầu mối quan hệ, Vương Nhất Bác đến Bỉ và ở lại đó gần hai tháng rưỡi, sau khi trở về, cậu đã hẹn gặp Tiêu Chiến và nói rằng đã mua tặng Tiêu Chiến một món quà.

Khi Tiêu Chiến mở cửa ra, anh phát hiện Vương Nhất Bác từ sân bay về thẳng đây, mang theo cả chiếc vali to đùng của cậu.

Chocolate Godiva nằm ở tầng một trung tâm mua sắm gần nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã nhét các loại hương vị khác nhau đầy 1/4 vali, chiếm một phần lớn không gian trong phòng khách nhà Tiêu Chiến.

"Nghe nói đây là đặc sản, tôi thấy Lee mua rất nhiều nên cũng mua một ít." Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến một chiếc hộp như đang dâng lên một bảo bối, "Cái này chỉ bán ở một cửa hàng duy nhất ở Bỉ. Anh ăn thử xem."

Tiêu Chiến nhận lấy, anh nhận ra Vương Nhất Bác đang sụt sịt, giọng mũi rất nặng.

"Cậu bị cảm lạnh à?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác đóng nắp hộp lại, cậu ngồi trên thảm, than thở: "Mấy ngày trước trời mưa, tôi ra ngoài không mang ô, ở bên đó khá lạnh."

Giọng cậu khá thản nhiên, nói xong, cậu khịt khịt mũi ho vài tiếng.

Hôm đó Vương Nhất Bác không về nhà, đương nhiên là cậu ở lại nhà Tiêu Chiến, ban đêm, cậu sấn tới người Tiêu Chiến, toàn thân nóng bừng, bị Tiêu Chiến đẩy ra, Vương Nhất Bác lại sấn đến lần nữa.

Hai người xô xô đẩy đẩy một hồi, Tiêu Chiến mất bình tĩnh, nói thẳng: "Tôi không muốn."

Vương Nhất Bác sững sờ vài giây, sau đó vuốt ve cổ Tiêu Chiến, trầm giọng: "Nhưng tôi rất muốn."

Đương nhiên, Vương Nhất Bác có rất nhiều cách để Tiêu Chiến không thể nói 'không', nhưng bởi vì cả quá trình làm không bật máy sưởi, cũng không có cái gì che đậy cơ thể, nên sáng hôm sau tỉnh dậy Vương Nhất Bác sốt cao.

Cậu nằm trên giường của Tiêu Chiến ho không ngừng, Tiêu Chiến đã xuống đến gara, ngồi lên xe rồi, lại gửi đi một wechat nói hôm nay sẽ làm việc ở nhà. Lúc anh lên tới nhà, Vương Nhất Bác đang để ngực trần uống nước, uống được mấy ngụm lại tiếp tục ho, Tiêu Chiến cũng cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, có dấu hiệu cảm lạnh.

"Soái ca, sao đã về rồi?"

Vương Nhất Bác cười hỏi, giọng mũi bị nghẹt đặc sệt lại. Cậu một tay chống eo, một tay cầm ly nước, quanh eo quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nhìn giống như một tác phẩm điêu khắc.

Chiều hôm đó, Tiêu Chiến bắt đầu sốt cao, phải huỷ một cuộc họp và nằm bẹp trên giường. Vương Nhất Bác mua thuốc cho anh, ở bên cạnh giường đọc hướng dẫn, cười nói:

"Anh nên cảm thấy may mắn vì có tôi ở đây, tôi sẽ chăm sóc anh."

Tiêu Chiến gần như không thể phát ra âm thanh nào, hung dữ nói từng chữ "Nếu không phải cậu đột nhiên động dục thì tôi làm sao ốm được."

Lần khác, đó là sinh nhật của Vương Nhất Bác hồi năm ngoái.

Bọn họ không tổ chức sinh nhật cho nhau, thực tế là bọn họ không ngầm hứa hẹn bất cứ điều gì.

Nhưng hôm đó Vương Nhất Bác đã hẹn trước với Tiêu Chiến, không đến nhà hàng cao cấp cũng không tổ chức ăn mừng, chỉ nói "Buổi tối tôi sẽ đến tìm anh."

Lúc đó Tiêu Chiến đang ở công ty, sau khi cân nhắc, anh đến gặp copywriter trong nhóm xin wechat của tiệm bánh ngọt, đặt một chiếc bánh sinh nhật.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác chỉ ăn hai miếng bánh, Tiêu Chiến ăn một miếng, còn lại bôi lên người Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác từ từ "nhấm nháp". Đêm đó hai người làm ba lần, lần cuối cùng Tiêu Chiến thậm chí không bắn ra được gì.

Lần thứ hai này Vương Nhất Bác động tình, cười nói: "Đã qua mười hai giờ rồi, chúng ta đã làm từ năm ngoái đến bây giờ."

Đêm đó, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác có phải đã uống nhầm thuốc không, sao có thể làm tàn nhẫn như vậy, sau đó mặc kệ cậu liền mấy ngày.

Tiêu Chiến không mất nhiều thời gian để nhớ lại ba sự việc này, kể từ khi Vương Nhất Bác gửi tin nhắn đến giờ mới chỉ có mười lăm phút trôi qua.

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn trên màn hình, những lời nhắn của Vương Nhất Bác mơ hồ, giống như những khoảnh khắc cậu với Tiêu Chiến bộc lộ cảm xúc trong lúc làm tình khi vẫn còn duy trì mối quan hệ thể xác.

Nó khiến người ta ảo tưởng về một số thứ, xen lẫn với sự ngọt ngào và càng trở nên hấp dẫn vì sự không chắc chắn.

Tin nhắn này rất khó trả lời, vì thế Tiêu Chiến quyết định không nhắn lại.

Hai mươi phút sau, chuông cửa nhà Tiêu Chiến đột nhiên vang lên. Anh đang bật máy giặt, nghe thấy tiếng chuông cửa trong lòng thở dài mấy lần, sao Vương Nhất Bác còn phiền phức chưa rời đi?

Đến cửa, Tiêu Chiến trực tiếp mở cửa ra, nhưng người ngoài cửa khiến anh sững sờ hồi lâu.

"Hey, đã lâu không gặp, Tiêu Chiến."

Nếu không phải giọng ABC đặc biệt gây ấn tượng mạnh với Tiêu Chiến, anh gần như đã quên mất anh chàng lập trình viên ở thung lũng silicon đã từng theo đuổi mình, và chính anh là người chấm dứt mối quan hệ vì không muốn yêu đương.

Người kia trông rất chỉnh tề, trên tay cầm một bó hoa, tóc vuốt gel tạo kiểu.

Tiêu Chiến thầm nghĩ có lẽ hắn đã dùng hết kỹ năng ăn mặc để khiến bản thân nhìn không giống một nhân viên ngành IT có thu nhập cao.

Đứng ở hành lang ngoài nhà Tiêu Chiến, người đàn ông mỉm cười ngượng ngùng, có chút bồn chồn.

"Tôi vẫn muốn tiếp tục hẹn hò cùng em," hắn dừng lại một chút, "Tôi sẽ không ép buộc em, em cũng không cần phải ngay lập tức yêu tôi, giống như khi trước, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện được không?"

Thang máy phía sau mở ra, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác bước ra ngoài, anh còn chưa kịp phản ứng lại, thì Vương Nhất Bác đã đứng lại không tiếp tục tiến lên, cậu hiển nhiên đã nhìn thấy.

"Nếu...nếu em muốn, chúng ta có thể bắt đầu từ mối quan hệ thể xác trước, Chiến Chiến, tôi sẽ không bao giờ ép buộc em, miễn là em thấy vui vẻ."

Bản thân Tiêu Chiến là người rất sợ mấy tình huống khó xử, anh là người rất dễ xấu hổ, anh không thể nhớ rõ lần cuối cùng anh xấu hổ như thế này là khi nào.

Ánh mắt người kia chân thành như một người đang xưng tội. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẻ mặt vô cảm, dựa vào cửa thang máy.

Người kia nhìn theo ánh mắt của Tiêu Chiến, quay đầu lại, hắn nghĩ Vương Nhất Bác là hàng xóm nên gật đầu chào.

Sự khó xử gần như bùng nổ ngay lúc này.

"Tiêu Chiến, tôi có thể vào trong nhà ngồi không?"

Có lẽ nghĩ rằng có hàng xóm xuất hiện sẽ không tiện, nên "người xưng tội" kia lên tiếng.

"Tô..."

"Tiêu Chiến, đây là ai?"

Tiếng "tôi" của Tiêu Chiến còn chưa phát âm xong, Vương Nhất Bác nghiêng người ở bên kia trầm giọng hỏi.

Lần này, "người xưng tội" giật mình, vội vàng quay lại nhìn Vương Nhất Bác rồi lại nhìn Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác tiến lên vài bước, trực tiếp đến thẳng bên cạnh Tiêu Chiến, đứng trước mặt người xưng tội, cậu dừng lại vài giây liếc nhìn hắn với bó hoa trên tay, sau đó đi thẳng vào nhà Tiêu Chiến.

Sự việc xảy ra quá nhanh và đột ngột, Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng thì Vương Nhất Bác đã bước qua cửa, lại nói:

"Nói chuyện xong thì nhanh vào nhà đi, bên ngoài gió lớn."

Tiêu Chiến thậm chí không cần nói thêm một lời nào, 'người xưng tội' đã hiểu rõ, hắn cười khổ, liếc nhìn bó hồng đỏ có chút sến súa trên tay, sau đó nói với giọng tự trào:

"Có vẻ là tôi đã đến hơi muộn, không làm phiền em nữa."

Tiêu Chiến chỉ có thể gật đầu, ngại ngùng nói được.

Quay vào nhà, đóng cửa lại, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sofa, anh cảm thấy mình như bị tắc mạch máu não.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn cố tỏ vẻ đứng đắn, đi tới nhìn Vương Nhất Bác, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Anh mua airpod mới rồi à?" Vương Nhất Bác hỏi, liếc nhìn airpod mới trên bàn, rồi lại nhìn airpod cậu vừađưa cho Tiêu Chiến. Giọng điệu thì nhẹ nhàng nhưng mà âm dương quái khí. Tiêu Chiến không trả lời.

"Anh không cần cái kia nữa sao?"

"Cậu muốn biết chuyện gì? Cậu đang làm gì ở đây? Tôi đã đồng ý cho cậu vào chưa?" Tiêu Chiến vặn hỏi ngược lại.

Thay vì tức giận Vương Nhất Bác lại mỉm cười, cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, cậu cảm thấy ngay cả khi tức giận thì gương mặt này cũng vẫn rất đẹp.

Kỳ thực, Vương Nhất Bác cảm thấy mỗi khi Tiêu Chiến tức giận, anh có một kiểu "ưa nhìn" mà người khác không thể thấy.

Dù sao, ở bên ngoài Tiêu Chiến luôn lịch sự, sẽ không bao giờ nổi giận.

"Vì sao anh tức giận?"

Câu hỏi hoàn toàn giống ban nãy, cậu chỉ là lặp lại thêm một lần.

"Tôi không hề tức giận. Cậu đang làm gì ở đây?"

Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác denim, trông rất cao lãnh và trẻ trung, tóc cậu cắt ngắn hơn trước khá nhiều, khác hẳn với ở vlog Tiêu Chiến nhìn thấy.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn Tiêu Chiến gần một phút, nghiêm túc nói: "Rõ ràng anh đã tức giận, lúc lấy lại airpod cũng không vui."

Tiêu Chiến vốn mềm tính và thường khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với mình, nhưng một số thời điểm anh vẫn có một ham muốn chiến thắng mà anh không thể kiểm soát được.

Giống như hiện tại, sau gần năm tháng không gặp, Vương Nhất Bác làm như không có chuyện gì xảy ra, nói những lời mờ ám một cách bâng quơ, trong khi tâm trí Tiêu Chiến đang như chạy đua với chàng trai trẻ ngồi ở ghế sau mô tô, người muốn hẹn hò với anh vừa rời đi một cách bất đắc dĩ, và sau đó là những mảnh ký ức rời rạc khi ở bên Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thừa nhận, anh quả thật không vui vẻ, anh ghét cảm xúc của mình lên lên xuống xuống vì Vương Nhất Bác, nhưng dù sao Tiêu Chiến vẫn là Tiêu Chiến, đối với anh thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, nó cản đường anh đến gần Vương Nhất Bác.

Nói gì để anh chiếm được thế thượng phong trong trường hợp này?

"Vương Nhất Bác, cậu đã nghĩ ra chưa?"

"Cái gì?"

"Giữa hai chúng ta là quan hệ gì, cậu là ai, cậu có tư cách gì để đến nhà tôi và nói những điều khó hiểu như thế này?"

Vương Nhất Bác không đáp lại, Tiêu Chiến cảm thấy mình đã "thắng" được một chút, cho nên thừa thắng xông lên.

"Cậu không quên trước đây chúng ta chỉ là bạn tình đấy chứ? Không phải mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc được nửa năm rồi sao? Cậu cho rằng cậu có thể kiểm soát tôi giống như kiểm soát người khác sao? Hãy tỉnh táo lại đi."

Tiêu Chiến dừng lại vài giây để không khiến mình nói lắp.

"Làm ơn ra khỏi nhà tôi."

Tiêu Chiến bắt được một số biểu cảm kinh ngạc đến khó tin của Vương Nhất Bác, anh cảm thấy mình đã "thắng" hoàn toàn.

Vương Nhất Bác đứng bất động, Tiêu Chiến xoay người lại cầm chiếc airpod cũ ở huyền quan đưa cho Vương Nhất Bác - người dường như đã hoá đá.

"Những thứ này trong Apple store có rất nhiều, cái cũ không còn, tôi có thể mua cái mới bất cứ lúc nào, cậu có thể cầm nó và vứt đi."

Những từ ngữ mất kiểm soát bắt đầu tuôn ra khỏi miệng Tiêu Chiến, như dung nham không ngừng phun trào, chảy vào tai Vương Nhất Bác, khiến cậu như hoá đá, bỏng rát.

"Xin hãy đi đi."

Vương Nhất Bác không nhớ rõ được mình đã làm thế nào để đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy airpod cũ, cậu không nói gì từ khi Tiêu Chiến bắt đầu nói như súng liên thanh.

Lúc đi đến cửa, tay Vương Nhất Bác nắm chặt mép cửa, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu lại gọi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đứng đó nghiêng đầu sang một bên, hai người cứ đứng từ xa như vậy nhìn nhau.

Vương Nhất Bác đã đến nơi này nhiều lần, cũng ở khoảng cách tương tự nhìn Tiêu Chiến ở bên kia sofa.

Có khi anh đang họp, đeo airpod, cúi đầu gõ bàn phím, có khi lười biếng nằm lướt điện thoại, không biết xem gì mà mỉm cười, lúc ngẩng đầu lên phát hiện ra Vương Nhất Bác chưa rời đi, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Hả, không phải cậu đang vội sao?"

Phía sau sofa là cửa sổ, có khi trời mưa, có khi trời quang đãng, có khi là hoàng hôn buông xuống thành phố, như một bức tranh thay đổi, nhưng trong ký ức của Vương Nhất Bác, điều duy nhất không thay đổi là hoạt động hàng ngày của Tiêu Chiến trên chiếc sofa đó.

Trong tính cách của Tiêu Chiến có rất nhiều điều đáng yêu, nhưng anh cũng có những điều cố chấp, con người sẽ không chỉ luôn có một mặt.

Một Tiêu Chiến vì uống quá nhiều mà châm lửa khắp người cậu trên xe, và một Tiêu Chiến mắng đuổi cậu ra khỏi nhà có thể đồng thời cùng tồn tại.

Cuối cùng, cậu không nói gì, đóng cửa lại.

Thang máy đi xuống tầng B2, cậu chàng đẹp trai vẫn ngồi trên xe máy ngoài cửa chung cư, nhìn thấy Vương Nhất Bác đẩy cửa kính ra ngoài, trên tay vẫn cầm chiếc airpod đó.

"Chú, sao chú xuống nhanh thế?"

Thanh niên bước tới, vẻ mặt kinh ngạc hỏi, vừa rồi Vương Nhất Bác bảo đưa cậu đi tập xe, nhưng giữa chừng lại nói có chuyện và đưa cậu đến đây.

Vương Nhất Bác bảo cậu đợi trong hầm xe, nếu cậu gửi tin nhắn nói không quay lại thì thanh niên tự bắt taxi về. Thanh niên mãi mới thuyết phục được bố để Vương Nhất Bác dạy mình tập lái, nhưng mà giờ thì hay rồi, xe máy chưa tập được cậu đã phải tự trả tiền taxi.

Nhưng bây giờ chú nhỏ của cậu đã quay lại, chỉ có điều trông có chút không vui.

Vương Nhất Bác phớt lờ thanh niên, bước nhanh đến thùng rác lớn dưới hầm ném airpod vào đó.

Sau đó, cậu lên xe, nói "Cháu tự bắt taxi về, chú sẽ trả tiền" rồi phóng ga đi.

Thanh niên hai mươi tuổi bị bỏ lại đứng đó, ngơ ngác lấy điện thoại gửi wechat cho bạn gái.

"Chú anh hình như vừa cãi nhau với bạn trai."

"Bạn trai của chú ấy rất soái, nhưng tính tình có lẽ không tốt lắm, mà chú anh cũng rất soái."

"Ai da, hoá ra yêu một người đồng giới rất khó khăn, honey, anh sẽ bắt taxi đến chỗ em ngay lập tức."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx