6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dự án của đài truyền hình chính thức ra mắt vào tháng mười.

Thực tế, Tiêu Chiến không cần phải liên lạc quá nhiều với khách hàng, nhưng về việc liên quan đến hình ảnh, anh vẫn cần phải báo cáo với khách hàng.

"Tốt, những đề xuất của giám đốc Tiêu rất hay, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng có thể làm một bộ phim ngắn, kiểu sáng tạo hơn một chút."

"Lần trước quay cho thương hiệu ngoại thất, cậu lựa chọn khá tốt, là sự kết hợp tuyệt vời giữa quá khứ và tương lai."

Trong số các nhà tài trợ cho chương trình có một thương hiệu ngoại thất độc đáo, bọn họ là nhà tài trợ lớn nhất cho phiên bản trực tuyến của chương trình này, và đài truyền hình đã giao dự án quảng cáo lần này cho công ty của Tiêu Chiến.

"Được rồi, Tống tổng, chúng tôi sẽ thảo luận về điều này và sẽ đưa cho anh bản đề xuất vào tuần sau."

Sau cuộc họp, Tiêu Chiến im lặng ngồi đó, cộng sự của anh, Tina, sau khi suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:

"Chỉ cần chọn anh chàng lái mô tô và anh chàng lướt sóng là được, hai người này rất phù hợp với thương hiệu của khách hàng."

"Quay cái gì cơ?" Tiêu Chiến hỏi lại một cách khoa trương.

"Quay cuộc sống thường ngày kết hợp với sở thích, phong cách hiện đại và cá tính một chút." Tina là một copywriter có kinh nghiệm, cô gõ gõ bút lên mặt bàn, nói với Tiêu Chiến:

"Chiến Chiến, em phụ trách, và bảo Adam liên lạc với hai chủ cửa hàng đó."

Tiêu Chiến bất động một lúc mới miễn cưỡng nói được.

Ngày hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, Tiêu Chiến mới bắt đầu trao đổi với các thành viên nhóm. Adam là quản lý nhân sự ở Đào Viên, anh cùng với một nhân viên khác phụ trách liên lạc với hai ứng viên.

"Người lướt sóng đã đồng ý, gần đây hình như cậu ta mới mở một cửa hàng mới và muốn quảng bá, còn người kia, Vương Nhất Bác thì vẫn chưa trả lời, tôi sẽ liên lạc thêm lần nữa."

Adam dừng một chút, "Tôi nghe Tina nói hình như có một nhóm chương trình của đài truyền hình đang liên hệ với Vương Nhất Bác, làm một gameshow tình cảm."

Tiêu Chiến đang rót nước vào cốc, tay dừng lại khoảng một giây, cũng không lên tiếng.

"Wow, loại gameshow tình cảm gì vậy? Sau này cậu ấy sẽ còn nổi tiếng hơn nữa nhỉ. Lúc đầu tôi xem vlog, độ thảo luận đã rất cao rồi ấy." Một em gái trong nhóm luyến tiếc, "Tôi sẽ không miễn cưỡng thực hiện một quảng cáo khi biết giá trị của mình sắp tăng lên."

"Tôi cũng không biết nữa, dù sao thì trong hai ngày tới tôi vẫn sẽ liên hệ lại thử xem. Boss Vương là người đang ở thời kỳ bay lên, đừng để cậu ấy tăng giá trong khi chúng ta vẫn chỉ ngồi ở đây."

Trong điện thoại của Tiêu Chiến có wechat của Vương Nhất Bác, trong khi nghe Adam báo cáo tiến độ công việc, Tiêu Chiến đã bấm vào hình đại diện wechat của Vương Nhất Bác và mở mục bạn bè.

Vương Nhất Bác không thường đăng trên vòng bạn bè, nội dung cậu đăng chủ yếu là về mô tô, nhịp sinh hoạt thường ngày trong cửa hàng, lần đăng gần đây nhất là từ một tháng trước, cậu đăng ảnh một cái mũ bảo hiểm với dòng quote: Huynh đệ tốt luôn ở đây.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chỉ có chung duy nhất một người bạn chung là Phó Yến Yến.

Phó Yến Yến đang ở thành phố khác phát triển khách hàng mới, cô không tham gia vào dự án này, và vì cơ chế bảo mật của công ty, cô không được biết nhiều thông tin về dự án này.

Tiêu Chiến thực sự không muốn chủ động đảm nhận trách nhiệm quan trọng này, nói rằng anh và Vương Nhất Bác có quen biết, anh có thể thử cố gắng liên lạc, anh chưa bao giờ "tốt bụng" đến mức làm những việc như vậy với khách hàng.

May mắn thay, hai ngày sau, Adam nhận được tin tốt lành, Vương Nhất Bác đồng ý xem xét, nhưng hiện tại cậu đang ở ngoại thành, cho nên bọn họ phải đợi một tuần nữa.

Trước đó, Tiêu Chiến đã xin nghỉ phép để về nhà đón sinh nhật mẹ, anh nói với Adam rằng anh sẽ xử lý công việc từ xa, và tối thứ sáu sẽ quay về Trùng Khánh.

Tiêu Chiến là con một, ba mẹ anh thuộc tuýp người hiền lành, từ nhỏ đã rất bao dung với anh, khi Tiêu Chiến come out với gia đình, ba mẹ anh đều không phản đối, họ bối rối nhưng cũng không quá chỉ trích anh.

Anh biết có một số gia đình bảo thủ hơn và rất khó chấp nhận chuyện con mình thích một người đồng giới, đặc biệt là con trai, vì thế, anh rất biết ơn ba mẹ mình.

Thứ bảy, ba Tiêu đến một cuộc họp mặt bạn học cũ, Tiêu Chiến đi cùng mẹ đến trung tâm mua sắm, sau đó đi ăn lẩu.

Trong lúc chờ được xếp bàn, có hai chàng trai trẻ bước vào, tay xách mấy túi đồ lớn nhỏ, chàng trai đội mũ len đọc số điện thoại của mình rồi dẫn chàng trai tóc nâu quay ra xếp hàng, hai người xếp hàng ngay phía sau hai mẹ con Tiêu Chiến.

Quán lẩu decor theo phong cách hoài cổ, ghế ở khu vực chờ cũng là ghế nhựa truyền thống, mọi người ngồi san sát nhau.

Tiêu Chiến thấy mẹ mình thi thoảng liếc trộm hai chàng trai, bà có vẻ ngại ngùng không dám nhìn trực tiếp, sợ đối phương phát hiện ra nên lén nhìn vài lần lại quay đi.

"Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?" Tiêu Chiến thì thầm hỏi. Mẹ Tiêu định thần lại, hơi đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi và nói rằng không có gì.

Một lát sau, bà quay sang hỏi con trai, thì thầm: "Con có đang hẹn hò không, Chiến Chiến?"

Tiêu Chiến khẽ cười nói không.

"Thật sự là không sao đâu, bố mẹ đã nói chuyện này từ lâu rồi, chỉ cần con vui vẻ thì con muốn làm bất cứ chuyện gì đều được, con đừng vì sợ chúng ta buồn mà giấu giếm."

"Không phải như vậy đâu, mẹ!"

Tiêu Chiến cảm thấy mẹ mình rất đáng yêu, anh cười rồi vỗ nhẹ lưng bà.

"Tại sao không có? Con trai mẹ..." Mẹ Tiêu liếc nhanh về phía cặp đôi đồng tính kia, sau đó nhìn con trai mình, "Con trai mẹ đẹp trai và quá xuất sắc a."

Tiêu Chiến cười đến nheo cả mắt, khẽ kéo áo hoodie nói: "Đúng rồi, là do con trai mẹ quá đẹp trai, không có ai dám theo đuổi hết, là mẹ của con đẻ giỏi quá a."

Tiêu Chiến từ nhỏ đã biết nói lời ngọt ngào, đặc biệt là với người nhà, mẹ Tiêu nghe được lời như vậy, dù có nặng lòng về chuyện riêng tư của con trai mình đến đâu bà cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.

"Nhưng con trai à, sẽ tốt hơn nếu có một người luôn ở cạnh con, ở một mình bên ngoài rất buồn chán a." Mẹ Tiêu hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: "Đừng có khó tính quá."

"Giống như mẹ là được nhỉ? Con là con ruột của mẹ mà."

Mẹ Tiêu hồi tưởng lại chuyện cũ, khi bà yêu ba Tiêu, bà đã từng hắt một chậu nước từ ban công tạt thẳng vào người con trai đang đứng đợi bà ở bên dưới. Bà không nhớ chính xác nguyên nhân cuộc cãi vã đó là gì, nhưng phụ nữ Trùng Khánh một khi đã nóng tính lên thì thanh niên ở độ tuổi 20 cũng phải khiếp sợ.

Nghĩ đến đây, bà lại mỉm cười, khoé mắt hiện lên những nếp nhăn, bà xua tay nói: "Ôi, tốt nhất là con đừng giống mẹ."

Buổi tối trở về nhà, ba Tiêu đã đang ở trong nhà, ông hỏi hai mẹ con đã ăn gì, còn trêu chọc rằng cả người họ toàn là mùi lẩu, chắc chắn là đã ăn mảnh lúc không có ông.

"Con trai mình rất bướng bỉnh, từ nhỏ nó đã chỉ ăn một loại lẩu, tưởng ra ngoài mấy năm sẽ thay đổi khẩu vị nhưng cuối cùng lại gọi món giống y như hồi nhỏ."

"Cái này gọi là nhất kiến chung tình!" ba Tiêu cười.

Hôm sau là sinh nhật mẹ Tiêu, gia đình ba người đi ăn ở một nhà hàng hải sản, thứ hai Tiêu Chiến sẽ bay trở lại để làm việc, mẹ Tiêu làm dầu ớt cho anh bảo anh mang theo để ăn mì.

Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng bếp, nhìn mẹ bận rộn khiến anh có chút nghẹn ngào. Mùi dầu ớt hăng như vậy, anh đã ra ngoài nhiều năm, thực ra khả năng ăn cay đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng trong mắt mẹ, anh vẫn mãi là một đứa trẻ Trùng Khánh, không thể ăn được đồ gì mà không có thêm vị tê và cay, bà luôn chuẩn bị sẵn ớt để làm dầu cay cho anh.

Cho dù Tiêu Chiến có nói cũng sẽ chỉ nói bà đừng làm nhiều quá, sợ bà mệt. Ngực anh nghẹn lại, anh sẽ không bao giờ nói với bà rằng anh không còn ăn cay được như cũ.

Ba Tiêu đang xem TV trong phòng khách, ông nằm trên sofa ngủ thiếp đi, trên TV vẫn đang mở khúc côn cầu trên băng, âm thanh rất lớn.

"Mỗi lần ba con xem TV đều phải vặn âm lượng rất cao, ồn ào vậy mà vẫn còn có thể ngủ thiếp đi, và ngay khi tỉnh dậy sẽ tắt đi." Mẹ Tiêu vừa chưng dầu ớt vừa nói, "Mẹ không biết vì sao ngay từ đầu lại thích ông ấy cơ chứ."

"Và mẹ đã ở bên cạnh ba nhiều năm như vậy."

"Ừ, hồi trẻ mẹ rất xinh đẹp, tính khí thì nóng nảy, có rất nhiều thanh niên theo đuổi mẹ, nhưng mẹ lại không thích ai, chỉ thích ba con. Đây chính là định mệnh."

"Mẹ, có nhiều thanh niên theo đuổi mẹ như vậy, tại sao mẹ lại yêu ba con?" Tiêu Chiến dài giọng hỏi.

Mẹ Tiêu mỉm cười: "Sau khi quen biết ba con được vài ngày, mẹ có cảm giác rằng chúng ta đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi, ông ấy nói ông ấy cũng vậy, chúng ta có vô tận chuyện để nói với nhau, và khiến đối phương có thể nhẫn nhịn được những chuyện trước đây không thể chịu đựng được."

"Nghe có vẻ hấp dẫn." Tiêu Chiến bình luận.

"Con trai mẹ cũng sẽ yêu khi gặp được một người như vậy."

Trên máy bay trở về, Tiêu Chiến nằm mơ, trong giấc mơ anh đang nói chuyện với ai đó trong căn hộ thuê của mình, anh không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không biết mình đang mặc thế nào, nhưng anh đang cười.

Tiêu Chiến đưa cho đối phương xem điện thoại của mình, và nói điều này thực sự rất buồn cười, cậu nhìn xem. Đối phương nghiêng người nhìn điện thoại của Tiêu Chiến, môi lướt qua sườn mặt anh, rồi hôn anh.

Trong mơ, Tiêu Chiến né tránh, cố ý lớn tiếng nói với Vương Nhất Bác, "Đừng có động dục nữa."

Giấc mơ đột ngột kết thúc, máy bay vừa hạ cánh, Tiêu Chiến không biết mình vừa buột miệng thốt ra cái tên này hay chỉ là ồn ào trong mơ.

Nhưng dù là như thế nào, nó cũng khiến anh có chút hụt hẫng.

Không phải Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến khả năng ổn định cuộc sống cùng Vương Nhất Bác, chỉ là mỗi lần nghĩ đến, anh đều cảm thấy có chút phiền phức, bởi vì một khi bắt đầu suy nghĩ sâu xa, đồng nghĩa với việc anh phải suy đoán về suy nghĩ của Vương Nhất Bác.

Nhiều người nói tại sao anh không hỏi thẳng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng đã nghĩ tới, nhưng không phải tính cách ai cũng giống nhau, cũng không phải ai cũng có thể hỏi mấy câu trực tiếp kiểu như: Này, Vương Nhất Bác, em có thích anh không? Có muốn yêu đương với anh không?

Chỉ cần bật công tắc suy nghĩ đó lên, mỗi lần gặp Vương Nhất Bác anh sẽ thấy áp lực, hạnh phúc không thuần khiết như vậy khiến nội tâm Tiêu Chiến có chút mâu thuẫn.

Vì thế, Tiêu Chiến thà không nghĩ đến, nếu không anh sẽ khiến mối quan hệ đang hạnh phúc này xấu đi.

Hôm sau, Adam mang đến tin vui: Vương Nhất Bác đồng ý quay quảng cáo và sẽ đến công ty để gặp mặt vào thứ ba.

"Chiến Chiến, cậu nhớ tìm một vài kiểu dáng cho cậu ta xem, mấy mẫu mà khách hàng thích ấy, có thể là kiểu năm ngoái chúng ta đã quay cho khách hàng."

Ngày họp, Vương Nhất Bác đến đúng giờ, cậu mặc một bộ áo liền quần màu xanh đậm, đội mũ, lễ tân đưa cậu vào phòng họp, và không bao lâu sau Adam liền gọi điện báo cho Tiêu Chiến đến.

Vừa mở cửa, Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt không có nhiều cảm xúc của Tiêu Chiến. Quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Yến Yến rất tốt, sau khi Vương Nhất Bác nhận được thông tin đã hỏi Yến Yến, cô gái nói:

"Chắc hẳn là dự án của đội Tiêu tổng, em chỉ biết có vậy thôi, không ngờ là lại đến tìm anh hợp tác."

Cho nên trước khi đến, Vương Nhất Bác đã biết mình sẽ gặp Tiêu Chiến.

Mới một tháng kể từ khi Tiêu Chiến đuổi cậu ra khỏi nhà, anh dường như không có nhiều thay đổi, ngồi xuống đối diện với cậu một cách nghiêm túc, tay cầm laptop và một tách cafe.

Adam giới thiệu dự án và thương hiệu, sau đó giới thiệu Tiêu Chiến, khen ngợi anh vài câu và đưa cho Vương Nhất Bác xem tệp mẫu khách hàng thích.

Trong công việc, Tiêu Chiến rất nghiêm túc, anh đối với Vương Nhất Bác rất khách khí, thậm chí còn có thể mỉm cười với cậu. Hôm qua Vương Nhất Bác đã thức cả đêm, giờ có chút buồn ngủ, nhìn Tiêu Chiến cười một lúc, cậu không biết có phải mình đang gặp ảo giác không.

Trong phòng họp hơi bức bối, Adam thỉnh thoảng sẽ kể chuyện cười, phương ngữ của anh khá nặng, giống như trong mấy phim truyền hình mà Vương Nhất Bác đã xem.

Trong lúc màn hình đang trình chiếu về dự án, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn Adam, Tiêu Chiến luôn bận rộn, liên tục gõ bàn phím.

Cuộc họp kéo dài bốn mươi phút, diễn ra thuận lợi. Vương Nhất Bác cũng không có nhiều việc cần làm, cậu chỉ hỏi vài câu cơ bản, rồi nói về tình hình hiện tại của mình, sau đó kết thúc.

Sau khi ra ngoài, Adam vừa trò chuyện vừa đưa Vương Nhất Bác ra thang máy.

"Tôi nghe nói cậu định tham gia một gameshow tình yêu gì đó đúng không?"

Khuôn mặt lơ đãng của Tiêu Chiến phản chiếu qua cánh cửa thang máy đóng kín, Vương Nhất Bác nói không, tôi từ chối rồi.

"Tại sao? Điều này rất có ích với việc quảng bá cửa hàng của cậu mà?"

"Tôi không có hứng thú, tôi thấy nó nhàm chán." Vương Nhất Bác trả lời.

Cửa thang máy mở ra, Vương Nhất Bác chào tạm biệt rồi bước vào. Trong vài giây khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Tiêu Chiến không nhìn cậu.

Adam hết lời khen ngợi Vương Nhất Bác, nói rằng cậu trông có vẻ rất thoải mái và giản dị, nhưng vẫn rất lịch sự và có hơi kiệm lời.

"Nhưng điều đó không quan trọng, những anh chàng đẹp trai ít nói bây giờ không còn nhiều nữa."

Adam gọi Tiêu Chiến đi hút thuốc, nơi duy nhất có thể hút thuốc trong khuôn viên công ty của bọn họ là tầng dưới phía sau toà B5.

Tiêu Chiến không thường hút thuốc, chỉ thi thoảng mới hút một điếu. Adam hút thuốc dành cho phụ nữ. Anh rút một điếu đưa cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhận lấy. Anh nhớ mấy ngày trước khi dì dọn nhà đến, bà nhìn thấy một bao thuốc lá đặt trên kệ ở góc ban công, đã ẩm ướt vô cùng, bên cạnh có một chiếc bật lửa cũng không còn sử dụng được.

"Có phải của cậu không? Cậu Tiêu?" Dì dọn dẹp hỏi, "Tôi cất vào cho cậu nhé!"

Một bao thuốc lá nam, đã rút ra ba điếu, là Vương Nhất Bác để lại.

"Ồ, dì cứ vứt nó đi ạ, cảm ơn dì."

Trong quá trình thực hiện dự án, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến được chia vào ba, bốn nhóm nhỏ, mỗi tuần gặp nhau một lần và liên lạc online thường xuyên.

Trong mấy lần gặp mặt này, luôn có Adam hoặc thành viên khác đi cùng nên hai người không có vẻ gì khó xử.

Ngay cả những câu hỏi mà Tiêu Chiến cần xác nhận nhiều lần, Vương Nhất Bác cũng sẽ nhanh chóng trả lời, đôi khi cậu còn trò chuyện thêm với Tiêu Chiến.

Lịch sự và nhã nhặn, giống như những đối tác tốt mà Tiêu Chiến đã từng làm việc.

Tâm trạng của Tiêu Chiến thật sự thả lỏng hơn, thậm chí anh còn cảm thấy giống như mình đã buông bỏ được và có thể giao tiếp bình thường với Vương Nhất Bác, chỉ cần hai người duy trì nguyên tắc không ở riêng.

Sau ba tuần chuẩn bị kỹ lưỡng, ngày quay quảng cáo của Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đến. Hôm đó mọi người đều đến trường quay sớm để hỗ trợ. Tiêu Chiến chịu trách nhiệm hình ảnh, Adam mua cho anh một cốc cafe đen cỡ đại để cổ vũ.

Vương Nhất Bác trang điểm, làm tóc, mặc bộ đồ đua, ngồi trên một chiếc mô tô trong khi nhiếp ảnh gia phân công công việc cho những người khác trong studio.

Dưới ánh đèn flash, Vương Nhất Bác trông rất quyến rũ, các cô gái trẻ trong công ty đến xem buổi chụp hình đều than thở rằng cầm tay lái mô tô rất nhàm chán a, nhưng hình như cậu không có ý định giao lưu với ai.

"Cậu ấy hợp tác rất tốt, không sợ sân khấu, có mấy tấm ảnh thử tạo hình rất đẹp." Adam đi tới nói.

"Ừm, vậy thì tốt."

Thực tế, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đã chụp những ảnh style cao lãnh cool ngầu như thế này trước đây rồi. Lần đó hai người vừa mới làm tình xong, Vương Nhất Bác cởi trần dựa vào thành giường đưa cho Tiêu Chiến xem album trên di động.

Tiêu Chiến nói muốn xem.

"Bức này là tôi chụp ở Mỹ, cho một tạp chí trực tuyến, nhưng tôi nghi ngờ không có ai ngoại trừ những người đam mê mô tô biết về nó, nó được chụp ở trên một đường đua."

Vương Nhất Bác trong ảnh cũng giống như bây giờ, cầm mũ bảo hiểm cười vui vẻ dưới cái nắng như thiêu đốt, nhiếp ảnh gia đã chụp được một giọt mồ hôi đọng trên trán cậu, rất sống động.

Chỉ là bây giờ chụp ở trong studio, còn lúc đó là ở ngoài trời.

Quá trình quay chụp diễn ra rất thuận lợi, Adam kinh ngạc trước sự phối hợp của Vương Nhất Bác, anh vốn dĩ có một ít định kiến về kiểu ông chủ như thế này, và cho rằng sẽ rất khó để giao tiếp.

Sau khi xong việc, mọi người rủ nhau đi ăn khuya. Tiêu Chiến mấy ngày qua chưa được nghỉ ngơi tốt nên không muốn đi, Adam nhờ một em gái trong nhóm hỏi ý Vương Nhất Bác, nói rằng công ty muốn mời cậu một ly.

Phim trường là được dựng lên tạm thời, công nhân đã bắt đầu dỡ bỏ. Tiêu Chiến ra ngoài mới nhớ ra mình còn quên đồ, anh bảo đồng nghiệp rời đi trước, anh sẽ bắt taxi sau.

Ban đêm, một cơn gió mát thổi vào trường quay ở ngoại ô, xung quanh phim trường toàn là nhà thấp tầng, đêm xuống trông đặc biệt hoang vắng. Trong studio, cửa cuốn đóng xuống một nửa, công nhân vẫn đang ra ra vào vào, Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh một chiếc xe tải lớn.

Tiêu Chiến vội vàng chạy trở lại phòng nghỉ, lấy cuốn sổ tay và chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng người gọi mình.

Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến, sau đó thấy đối phương dừng lại rồi bước tới, Tiêu Chiến vừa chạy nên vẫn còn thở hổn hển, trong tay cầm một cuốn sổ, có chút kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác.

Thời gian này bọn họ giao tiếp rất nhiều, nhưng cho dù có thường xuyên đến đâu thì đó vẫn chỉ là giả, bọn họ chưa từng nói chuyện riêng với nhau.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến trên giường nhạy cảm như thế nào, biết anh thích tư thế nào, hai người đã từng thân mật đến mức có một khoảng thời gian chỉ điên cuồng làm tình, không làm gì khác.

Nhưng hiện tại mặt đối mặt, Vương Nhất Bác lại cảm thấy Tiêu Chiến rất lạ lẫm, cậu cảm thấy mình giống như chiếc airpod đã bị vứt đi của Tiêu Chiến.

Có rất nhiều hàng tồn kho trong Apple store, một Tiêu Chiến xinh đẹp như vậy có thể tìm được bạn tình tiếp theo bất cứ lúc nào, kể cả những lập trình viên ở thung lũng silicon.

Nhưng Vương Nhất Bác tin là Tiêu Chiến thích cậu, nhưng cái thích đó không đủ để họ ở bên nhau, không chỉ là Tiêu Chiến mà ngay cả bản thân cậu của lúc đó cũng vậy.

Tình cảnh khi đó quá vui vẻ và thoải mái, không cần phải thay đổi hay hứa hẹn. Một lần khi Tiêu Chiến uống chút rượu, anh ôm Vương Nhất Bác nói: Chúng ta thật sự rất hợp nhau, cả hai đều không muốn yêu đương và không thích phiền phức.

Định nghĩa về thoải mái của Tiêu Chiến khác với người bình thường, cậu đã nghe câu chuyện về lập trình viên ở thung lũng silicon, cậu đã nghe từ trước khi gặp người thật, Tiêu Chiến lúc đó rất kiêu ngạo.

Nhưng cho dù như vậy, Vương Nhất Bác vẫn là Vương Nhất Bác, cậu không thể nhẫn nhịn quá nhiều, từ nhỏ đã như vậy, sẽ không bao giờ làm điều mình không muốn làm, nhất định cậu phải làm điều cậu muốn làm.

Lúc đua mô tô bị thương, nằm trên giường bệnh ba tháng, sau khi bình phục, cậu lại tiếp tục quay trở lại đường đua, cho dù bị mẹ gọi điện tới mắng và dọa cắt đứt quan hệ.

"Anh có biết vì sao tôi nhận lời quay quảng cáo này không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Tôi không biết." Tiêu Chiến trả lời.

"Bởi vì Yến Yến nói người phụ trách là anh." Vương Nhất Bác thường rất bình tĩnh khi nói ra những tin tức quan trọng, giống như bình thường cậu nói "Tôi muốn gặp anh" vậy.

"Tại sao lại muốn gặp tôi?" Tiêu Chiến cảm thấy tim mình sắp vuột khỏi miệng, nhưng vẫn cố giả vờ mình bình tĩnh.

"Anh nghĩ là tại sao?" Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, "Tôi muốn gặp anh."

"Tôi không nghĩ rằng hai chúng ta sẽ quay lưng lại với nhau sau một năm rưỡi. Rõ ràng không có điều gì bất thường cả, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại diễn ra thành như vậy, đó không phải điều tôi mong muốn."

"Anh không cần cảm thấy nặng nề, tôi chỉ không nghĩ cần phải thất vọng..."

"Cậu có thích tôi không?"

Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác.

Các công nhân trong trường quay mang theo một thiết bị lớn ra ngoài, họ muốn đặt vào phía sau xe tải, nên đã hét lớn lên yêu cầu Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhường đường.

Bầu không khí bị cắt ngang, hai người đứng ở phía ngoài, từng thanh sắt được đẩy vào thùng xe tải, tiếng động chói tai, không cách nào nói chuyện tiếp được.

Trong khoảng trống giữa thanh sắt trước và thanh sắt tiếp theo được đẩy vào, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu có muốn nói chuyện một lát không?"

"Được, đi đâu đây?"

Thanh sắt giữ không chắc nên rơi xuống đất, tiếng động rất lớn, người khuân vác lớn tiếng chửi thề, phía xa, đàn chó hoang sủa lên mấy tiếng.

"Nhà tôi." Tiêu Chiến nói, "Chỗ tôi quen thuộc."

"Được."

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx