Chương 2: Kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Về nhà? Đây là câu nói có sức hấp dẫn đến mức nào a?

Trái tim Biên Ý vì hồi hộp mà đập cực kì nhanh, trong đầu dường như còn vang lên giọng nói bảo y về nhà, nhưng y lại không dám làm ra hành động gì.

Y sợ hãi.

Biên Ý thật sự sợ hãi đây chỉ là do y tưởng tượng ra, y sợ rằng y điên rồi, rồi sau đó lại tỉnh táo lại, phát hiện hoá ra mình vẫn còn bị nhốt ở nơi đó.

Loại tuyệt vọng này, đã tích lũy mười sáu năm.

Nếu lại lặp lại một lần nữa, khả năng là y thật sự chịu không nổi.

Trong đầu vang lên âm thanh ngắn ngủi, như là gọi điện đến chiếc điện thoại kiểu cũ nhưng không ai bắt máy vậy.

Biên Ý không rõ ràng lắm có phải là hệ thống báo thù bị cái địa phương quỷ quái ảnh hưởng tới rồi hay không, hay là nó muốn nói với y cái gì đó.

Nếu như chuyện này đều là sự thật, vậy hẳn là sẽ có người đứng sau màn, rốt cuộc thì trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả. Nếu cái hệ thống báo thù này có thể đưa y trở về mười sáu năm trước, tốn nhiều sức lực như vậy, nó nhất định cũng là muốn đạt được cái gì đó từ trên người y.

Biên Ý thu hồi tay, ngồi ở mặt đất, lẳng lặng đợi trong chốc lát.

Nhưng không hề giống như Biên Ý đoán, vào lúc thích hợp để bản điều kiện như này, hệ thống lại không hề nhảy ra nói: "Nếu không đồng ý liền đưa cậu trở lại không gian" để uy hiếp y hoàn thành nhiệm vụ nào đó hoặc là giao thù lao.

"Chuyện này...... Anh có cần giúp đỡ không?" Một nữ sinh do dự mà đến gần Biên Ý vài bước.

Biên Ý mới đầu không có phản ứng, mười mấy năm sống trong hoàn cảnh bị cầm tù, giọng nói duy nhất đều là những hình ảnh từ màn hình, theo thói quen, y cho rằng giọng nói của nữ sinh này chính là từ phía Quan Hi ở bên kia.

Cho đến khi nữ sinh lại hỏi lần thứ hai, cũng đưa cho y một túi khăn giấy.

Một góc của túi khăn giấy đóng gói xuất hiện trong tầm mắt Biên Ý, y sững người, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu.

"Anh không sao chứ?"

"Tôi thấy có sao đấy, tinh thần không quá bình thường, sắc mặt cũng rất kém cỏi."

"Cậu ta còn chưa đeo giày, tay chân đều có máu, trạng thái tinh thần lại không quá thích hợp, hay là từ nơi nào chạy ra đây?"

"A? Vậy mau báo cảnh sát đi!"

"Ai da tiểu tử, cháu đừng sợ, có phải ngươi gặp người xấu hay không, có đói bụng không a? Muốn uống nước sao? Ở đây thím có chút đồ ăn......"

Giọng nói là từ nhiều phía khác nhau truyền tới. Bốn phương tám hướng, hình ảnh vị trí cố định cũng không giống nhau.

Biên Ý rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ bừng.

Nữ sinh đứng đối diện y, khi nhìn thấy gương mặt của y cũng rất sửng sốt, ngay sau đó lại chạy nhanh đến đưa khăn giấy hạ xuống thấp một chút cho y, đôi mắt còn đỏ hơn so với y, ngay cả giọng nói cũng giống như sắp khóc: "Ca ca, anh mau lau đi! Anh chờ chút, em liền đi mua thuốc!"

Tay Biên Ý run thật sự lợi hại, y tiếp nhận khăn giấy, giọng khàn khàn nói cảm ơn.

Nữ sinh thấy thế, càng che miệng lại nước mắt rơi không ngừng, vừa khóc vừa chạy đến tiệm thuốc gần đó.

Biên Ý nhìn bóng lưng của cô, bất giác mà ý thức được, nữ sinh này rất có thể là fans của y.

Gặp được y trong hoàn cảnh này, không hề trực tiếp hô to tên của y, đúng là rất hiếm lạ.

Biên Ý rũ đầu chà lau vết máu trên tay, yết hầu khô khốc.

Những người xungg quanh nói chuyện ồn ào, có người có lòng tốt muốn giúp đỡ, cũng có người chỉ là đứng đó hóng chuyện, còn có những người sau khi nhìn thấy mặt y cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của y.

Thật ồn ào, ồn ào đến mức chân thật.

Biên Ý cắn chặt môi dưới, tận lực khắc chế chính mình, y xoa xoa đơn giản vào miệng vết thương, trả lời vấn đề mà những người xung quanh hỏi nhiều nhất: "Tôi bị bắt cóc, vừa mới chạy thoát ra được."

Bắt cóc?!

Đám phóng viên vốn dĩ còn đang chụp trộm, giờ này đều kích động muốn điên rồi, trừ những tiếng kinh hô an ủi từ mọi người, những tiếng "tách tách" của máy ảnh cũng vô cùng rõ ràng.

"Mau chạy nhanh tới đường XX! Tin tức lớn! Biên Ý bị bắt cóc!"

"Đỉnh lưu giới giải trí cả người đều là máu, công bố chính mình bị bắt cóc, mau tới, tốc độ lên chút!!!"

"Thiệt hay giả vậy? Nếu Biên Ý này là thật, vậy Biên Ý đang tham gia gameshow ở thành phố Y lại là ai? Đây là muốn bùng nổ a!"

Thấy làn sóng người khiêng camera chạy về phía bên này, người qua đường ban đầu còn đang vây xem Biên Ý lúc này mới khẳng định nghi ngờ của mình, người này, đúng thật là Biên Ý!

Nhưng mà, tại sao Biên Ý lại ở đây? Còn nói chính mình bị bắt cóc. Nếu như đây là sự thật, vậy Biên Ý người xuất hiện trước công chúng kia lại là ai?

Lòng hiếu kì của mọi người bị đẩy lên cao, có phóng viên giải trí muốn tiến lên phía trước, còn có người nhường chỗ cho bọn họ, bọn họ cũng muốn nghe tin tức bát quái hàng đầu mà.

Lúc này ở trên đường đã có rất nhiều người, nữ sinh Tiểu Đào chạy đi mua thuốc trở về nhìn thấy thế gấp đến độ dâm chân.

Tiểu đào là fans Biên Ý, fan trung thành, cũng là fans tương đối nhiều năm, gần một năm nay biểu hiện của Biên Ý cực kỳ khác với trước kia, rất nhiều fans mà cô quen biết đều thoát fans, có một số người còn quay sang anti, nhưng cô lại luyến tiếc, vẫn luôn không rời đi. Hôm nay cô còn mua vé chuẩn bị đi tới thành phố Y tiếp ứng, trên đường liền gặp tiểu ca ca cần giúp đỡ, cô chỉ là đưa túi khăn giấy, ai ngờ vậy mà gặp được một Biên Ý khác.

Tiểu Đào cực kỳ tin tưởng, đây là Biên Ý, là thần tượng của cô. Nghĩ đến Biên Ý chân chính này một năm qua rất có khả năng gặp nhiều trắc trở, Tiểu Đào rất muốn khóc, nhưng cô nhịn xuống, đề cao giọng nói để người phía trước nhường đường một chút.

Có người còn nhớ rõ cô, lại thấy cô kéo tới cửa hàng trưởng của tiệm thuốc, liền sôi nổi nhường đường.

Khi cái nhíp kẹp mảnh vỡ thủy tinh trên mu bàn chân của Biên Ý ra, người vây xem đều nhịn không được hít một ngụm không khí, lại thấy trên mặt Biên Ý không có phản ứng gì, dáng vẻ giống như đã thành thói quen, khiến người ta vừa kinh ngạc lại thêm đau lòng, cũng phỏng đoán xem trước đây y đến tột cùng đã trải qua chuyện gì.

Chờ sau khi băng bó tốt miệng vết thương, đôi mắt ngập nước của Tiểu Đào rốt cuộc không kìm lại được nữa, khóc nấc lên.

Biên Ý nhớ rõ mặt của nữ sinh này, lại hỏi tên của cô, sau đó liền thấy có một đám bảo tiêu đang đến đây.

Biên Ý biết người dẫn đầu kia, là một vị phó tổng trong công ty của phụ thân y, hình như là họ Lưu. Y hoảng hốt nhớ tới địa chỉ công ty liền ở ngay gần đây, cho nên mới có thể tới nhanh như vậy.

Lưu phó tổng mang người ngăn cách đám phóng viên, che chở Biên Ý lên xe, tại hiện trường cũng để lại người, để tránh lát nữa cảnh sát tới lại không thấy được người bị hại.

Trong xe có chuẩn bị quần áo cho Biên Ý, vừa mua vội vàng, không vừa người y, nhưng cái này cũng không đáng để ý lắm.

Lưu phó tổng đi lên chậm một bước, tinh tế mà đánh giá Biên Ý một phen, trong lòng thầm than, thật là giống nhau như đúc. Hắn không vội hỏi thật giả như nào, ngoài miệng vẫn là xưng một tiếng "Ý thiếu", lại hỏi có nên đến bệnh viện trước hay không?

Biên Ý ngẩng đầu lên: "Không, về nhà trước."

Nói xong, y lại cắn đôi môi khô nứt không hề có huyết sắc, bổ sung một câu: "Về nhà của tôi và Khấu Lệ."

Biểu tình của Biên Ý làm Lưu phó tổng kinh ngạc nhảy dựng.

Từ khi nhìn thấy y ở trong đám người kia, phần lớn thời gian Biên Ý đều là trầm mặc, giống như đang tiêu hoá chuyện chính mình vừa mới chạy thoát, phản ứng cũng không phải rất cường liệt – trong tình huống bình thường, nếu vừa mới chạy thoát ra từ ổ sói, đại đa số mọi người đều sẽ la to, khóc rống, giống như người điên mà phát tiết cảm xúc tích luỹ bao lâu nay.

Cho nên Lưu phó tổng cũng có chút hoài nghi, dù sao thì thoạt nhìn Biên Ý vẫn là quá bình tĩnh.

Nhưng Biên Ý lúc này, trong ánh mắt ẩn chứa hận ý mãnh liệt, thêm nữa là y đã đẹp mà vẻ mặt lại tái nhợt đến không giống người bình thường, lại có mấy phần giống quỷ mị đến từ địa ngục muốn báo thù.

Lưu phó tổng lần này thật sự có chút tin tưởng, Biên Ý này mới là con trai của ông chủ bọn họ.

Vết thương trên tay chân Biên Ý không quá nghiêm trọng, không đi bệnh viện trước cũng không có chuyện gì, xác thật là gặp người nhà còn quan trọng hơn.

Một khi đã như vậy, Lưu phó tổng liền dựa theo ý của y, sau khi hỏi địa chỉ, lại để tài xế thay đổi lộ tuyến.

Khi đi ngang qua một cái siêu thị gia đình, Biên Ý kêu ngừng, hỏi mượn Lưu phó tổng một trăm đồng tiền tệ, một mình vào cửa hàng mua vài thứ.

Sau khi đám người lên xe, Lưu phó tổng có nhìn đến đồ mà Biên Ý mua đều là nước và bánh mì. Hắn vốn định mở miệng, việc nhỏ này Biên Ý có thể không cần tự mình đi xuống, dù sao trên chân y còn có thương tích, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến, có thể là do trải qua thời gian dài bị nhốt, đồ ăn thức uống y chỉ có thể tin tưởng chính mình, vì thế liền cũng không có nhiều lời.

Một đoạn đường ngắn cuối cùng, Biên Ý dựa vào trên ghế sau dưỡng thần, mở to mắt.

Trước mắt y không phải một mảnh đen tối, loại cảm giác này vẫn có chút xa lạ.

Biên Ý cứ như vậy dựa vào trên ghế ngồi, nhìn cảnh tượng bên trong xe và ngoài xe, trong tay vuốt ve áo khoác không thích hợp, trong tay áo cất giấu chuôi dao, không biết nghĩ đến cái gì.

Xe ngừng, Biên Ý xuống xe, nói cảm ơn Lưu phó tổng, sau đó liền bước về phía cửa nhà mình.

Người ta không mời hắn đi vào nhà, Lưu phó tổng cũng không có vội vàng đi tranh công, sau khi nhìn người vào nhà liền trở lại trên xe, lúc này hắn mới phát hiện nước và bánh mì Biên Ý mua trên đường chưa hề mở ra, cũng không hề mang theo.

Hắn tuy có chút nghi hoặc, Biên Ý nếu không muốn ăn cũng không muốn uống, vậy sao lại cố ý vào siêu thị mua, nhưng hắn cũng không suy nghĩ sâu xa. Đưa người đến nới, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành, sau đó trở về chờ ông chủ thông tri tới hỏi hắn chi tiết là được.

Mở cửa cho Biên Ý chính là dì giúp việc nấu cơm trong nhà. Bà thấy người ngoài cửa là Biên Ý cũng có chút kinh ngạc, lại thấy trên tay Biên Ý bị băng bó lại càng thêm kinh ngạc.

Biên Ý không chú ý tới bà, chỉ thẳng lưng mà nhìn người đàn ông đứng ở đầu cầu thang trên tầng hai.

Người kia hình như đang chuẩn bị xuống cầu thang, sau khi nghe thấy động tĩnh ở cửa, cũng hướng mắt nhìn về phía bên này.

Thấy hai người có chuyện muốn nói, dì giúp việc rất có ánh mắt mà rời đi.

Sau khi bà rời đi, Biên Ý hạ mắt, đi về phía Khấu Lệ.

Khấu Lệ vẫn không hề động đậy, chỉ nhíu mày đem ánh mắt từ trên mặt Biên Ý chuyển qua trên chân y, cặp mắt dưới mắt kính kia, ẩn ẩn có thứ gì đó nguy hiểm đang lan tràn, theo bước chân Biên Ý tới gần, càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng rốt cuộc cặp mắt kính kia cũng che đậy không được cơn thịnh nộ.

Hắn không hề đứng tại chỗ.

Hai người đều đi tới chân cầu thang, một người rút ra con dao giấu trong cổ tay áo, một người bóp lấy cổ đối phương, đem người đè ở trên tường.

Lưỡi dao giấu trong tay áo lây dính một chút nhiệt độ cơ thể, là ấm, ấm mà sắc bén, cắt qua quần áo hoàn toàn đi vào da thịt không thành vấn đề. Chỉ một bàn tay đang bóp cổ, nhưng lại cực kì dùng sức, cần cổ xinh đẹp mà yếu ớt, nếu như chủ nhân dùng hết toàn bộ sức lực, không quá mười giây liền có thể bẻ gãy.

Bọn họ đối diện nhau.

Hai đôi mắt, đều là hận, đều là điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro