Chước lộc - 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 – Oan gia (7)

"Thế tử, Quốc công gia mời ngài đến sảnh chữ nhất." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thông báo.

Dựa theo những gì huynh đệ Chung gia nói, Chung Trường Dạ bế quan, thúc phụ vô năng của bọn họ không có chủ kiến, liền tìm phụ thân của Thẩm Lâu đến thương lượng, muốn mượn danh tiếng Huyền Quốc Công chấn nhiếp các phong thần Tây Vực, rồi sẽ từ từ mưu tính tiếp. Náo nhiệt cả ngày, cũng đã đến lúc nói chính sự rồi. Thẩm Kỳ Duệ bàn chính sự, từ trước đến nay không tị hiềm trưởng tử, luôn gọi y cùng đi.

Thẩm Lâu không kịp cùng Lâm Tín giải thích thêm, chỉ nói một câu: "Đừng sợ, theo ta."

Nếu Chung Lục đối với Lâm Tín có uy hiếp, y đương nhiên không thể để Lâm Tín ở một mình trong phòng, vắt theo thanh tiểu bảo kiếm vừa rồi, y phục chỉnh tề một lần nữa dẫn cái đuôi nhỏ A Tín theo, cùng thị vệ ngoài cửa ra ngoài.

Trời đã tối, Mạc Quy Sơn ban đêm cấm đèn đuốc, đèn lồng trong tay thị vệ chính là ánh sáng duy nhất.

Phòng ốc trên Mạc Quy Sơn xây dọc theo núi, chằng chịt theo đường núi, rất nhiều hành lang mái hiên nối lại với nhau, nhìn rất phức tạp. Ban ngày đi còn có thể nhầm lẫn, huống chi đêm đến tối lửa tắt đèn.

Thẩm Lâu còn đang suy nghĩ chuyện Lâm Tín, không có chú ý thị vệ dẫn bọn họ tới nơi nào.

Quanh co khúc khuỷu, đi tới một hành lang cửu khúc gấp khúc, thị vệ đem ngọn đèn lồng đưa cho Thẩm Lâu, "Phía trước là Mai Viên, Quốc công gia cùng Nhị lão gia đều là ở trong sảnh, thuộc hạ không tiện đi theo, thế tử mời."

Dứt lời, thị vệ kia liền lui lại mấy bước, đứng ở bên cột hành lang, bày ra tư thế chờ ở nơi này. Phía trước là một cửa ngõ, dường như là một viện tử, Thẩm Lâu hơi nhíu mày, hai người này cầm đèn soi bóng đêm, sao lại đến nơi hẻo lánh như vậy? Nhìn thoáng qua tiểu Lâm Tín bên cạnh, đối phương cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Tín đang đem một viên Lộc Ly nhỏ siết chặt trong tay, chậm rãi hút linh lực, chợt một bàn tay trắng lành lạnh đưa tới trước mặt hắn. Bàn tay này so với trong ký ức nhỏ hơn một vòng, cũng không có màu lúa mạch khoẻ mạnh, ngẩng đầu nhìn một Thẩm Lâu nho nhỏ, đem bàn tay trống không nắm lấy. Dù nói thế nào, đứa bé này, giờ khắc này thật sự muốn bảo vệ hắn, cho dù là xuất phát từ căn bệnh nhân nghĩa bẩm sinh của Thẩm gia.

Bước vào viện tử, ánh nến yếu ớt chiếu sáng khoảng cách ba bước chân, đá cuội lát đường quanh co khúc khuỷu, phần đá phía trên đã vơi đi không ít. Giơ đèn lồng lên, nhìn về phía xa xa, đình đài sụp đổ, cỏ hoang mọc thành bụi.

"Nơi này..." Thẩm Lâu cả kinh, nắm lấy Lâm Tín lui về phía sau, nhưng vẫn không kịp, sâu trong bụi cỏ hoang đột nhiên xông ra một bóng người, ngăn lại đường lui của bọn họ. Nhanh chóng đem Lâm Tín hộ tống ra phía sau, lấy ngọn nến bắn ra, tia lửa yếu ớt cùng bóng người kia ở đụng độ trên không, chiếu ra gương mặt sẹo ngang dọc của Chung Lục.

Lâm Tín cắn răng, thật đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, vứt Lộc Ly đã hóa thành bột, nắm chưởng trảo, đang định động thủ, bên tai bỗng nhiên truyền ra tiếng rút kiếm.

Thẩm Lâu cầm thanh tiểu bảo kiếm kia thoạt nhìn có chút buồn cười, đem đèn lồng ném tới đá một cái bay ra ngoài.

"Aiz..." Lâm Tín không kịp ngăn cản, Thẩm Lâu bên kia đã xông tới, nhất thời có chút nóng nảy. Không nói đến Thẩm Lâu chỉ mới mười hai tuổi có phải là đối thủ của Chung Lục hay không, chỉ nói tới thân thể hiện tại của y, bên ngoài ai cũng truyền rằng y ngay cả kiếm cũng không nhấc nổi!

"Ong –" một tiếng, Lộc Ly trên chuôi kiếm được kích mở, vầng sáng màu xanh nhạt trong nháy mắt tràn đầy thân kiếm, Thẩm Lâu nắm chặt tiểu kiếm, cùng đoản kiếm đen sẫm của Chung Lục va chạm.

Lại một tiếng vang, kiếm Chung Lục cũng kích mở Lộc Ly. Ngọn nến bị dập tắt, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ nhìn thấy hai đạo ánh sáng xanh âm u trên không trung, trong thời gian ngắn đã hơn mười chiêu.

Thẩm Lâu chỉ mới mười hai tuổi, vậy mà lại có thể tiếp được sát chiêu của Chung Lục, việc này làm cho Lâm Tín rất kinh hãi. Tư chất của hắn đã xem như rất tốt, nhưng lúc mười hai tuổi cũng không chống đỡ được năm chiêu của thủ hạ Chung Lục, Thẩm Lâu này chẳng lẽ là yêu nghiệt hay sao?

Lâm Tín còn chưa kịp nhìn kỹ, Thẩm Lâu đột nhiên ngự kiếm bay đến, bắt lấy Lâm Tín bỏ chạy.

Còn có thể ngự kiếm! Sở dĩ 15 tuổi mới bắt đầu luyện linh kiếm bản mệnh, là bởi vì ngự kiếm cần thần hồn tương thông, trước 15 tuổi thường rất khó ngưng luyện đến trình độ có thể ngự kiếm.

Thẩm Lâu ôm chặt Lâm Tín, từ trong vạt áo lấy một viên Lộc Ly ra bóp nát, linh lực dồi dào chảy vào toàn thân, linh kiếm hóa thành một vệt sáng xông về phía trước, không ngờ phần cuối viện tử này lại là một vách núi. Quay đầu muốn chạy về phía trước, Chung Lục đã đuổi theo.

Một trận choáng váng kéo tới, Thẩm Lâu lắc lắc đầu, lảo đảo hạ phi kiếm xuống.

"Bên kia có cửa đá!" Lâm Tín mắt sắc phát hiện dưới vách núi đá có một bức tường.

Sát khí bén nhọn xé rách hơi lạnh gió đêm, như sấm vang chớp giật, từ đỉnh đầu phá không mà đến. Lâm Tín chỉ cảm thấy mình bị hung hăng đẩy mạnh một cái, đâm mở cửa đá, lạch cạch lăn xuống mấy tầng lớp đá.

"Híc –" Bàn tay chống trên mặt đất, bị đá vụn rạch mấy đường, Lâm Tín nhe răng đứng lên, lập tức bị ánh sáng chiếu hoa cả mắt.

"Kẻ nào?" Thanh âm non nớt lạnh như băng của Chung Vô Mặc từ chỗ ánh nến truyền đến, chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang liền cách không mà đến.

Lăn khỏi chỗ, né được sát chiêu sắc bén, Lâm Tín một lần nữa không kịp đứng thẳng, đã bị Chung Vô Mặc nhảy tới cầm kiếm chỉa vào cổ.

"Tiểu Mặc, đừng giết hắn!" Chung Hữu Ngọc mặc áo tang chạy tới.

Đây là một thạch thất được tạc nhân tạo, bốn phía treo đầy cờ trắng, ở giữa đặt một quan tài đá tinh xảo. Hơi trắng nhẹ nhè không ngừng bốc lên từ trong quan tài, dễ nhận ra là bên trong đặt đầy băng tảng. Nhìn lại hai huynh đệ mặc đồ tang, còn có gì mà không hiểu, phụ thân của bọn họ, Quốc công Tây Vực, gia chủ Chung gia Chung Trường Dạ, đã chết!

Bí mật không báo tang, đêm đến hai nhi tử lẻ loi lén lúc đến túc trực bên linh cữu.

"Hắn, thấy rồi." Chung Vô Mặc nhìn chằm chằm Lâm Tín, cũng không thu hồi kiếm trong tay.

"Hắn là sư đệ Thẩm Lâu, không thể giết hắn, gạt y giết hắn càng không được." Chung Hữu Ngọc nhìn về phía Lâm Tín vẻ mặt vô tội, "Tiểu A Tín, ngươi sao lại chạy đến đây?"

Lâm Tín không chút để ý tới sự uy hiếp của hai tiểu hài tử, lớn tiếng nói: "Chung Lục muốn giết Thẩm Lâu, ở bên ngoài!"

"Cái gì?" Chung Hữu Ngọc cả kinh, bọn họ quả thật để Chung Lục thủ vệ ở bên ngoài, nếu như Thẩm Lâu nhầm lẫn xông vào, tất nhiên sẽ va chạm. Nhanh chóng nhảy lên bậc tam cấp mở cửa, hỏa quang ngất trời mang theo khói đặc phả vào mặt, lại không thấy thân ảnh Thẩm Lâu đâu.

Bên ngoài đều là cỏ khô mọc hoang, chỉ một mồi lửa, trong chớp mắt đã bén đến bậc cửa đá, đem Chung Hữu Ngọc bức trở về dưới bậc thang.

Cháy rồi! Lâm Tín sáng tỏ, lửa này tất nhiên là Thẩm Lâu đốt. Chung gia dù thế nào đi nữa, cũng không dám ở chỗ này giết Thẩm thế tử, chỉ cần có người tới, Thẩm Lâu liền an toàn.

"Mau mau đóng cửa lại!" Chung Hữu Ngọc đương nhiên cũng hiểu rõ điểm này, hỏa hoạn sẽ dẫn mọi người tới đây, đến lúc đó cái chết của phụ thân sẽ không còn giấu diếm được.

Hai huynh đệ luống cuống tay chân đóng cửa đá, Lâm Tín tranh thủ chạy đến cạnh quan tài đá. Trong quan tài chất đầy băng, ngay cả viền mép quan tài cũng kết thành một tầng sương lạnh. Phía dưới băng có một người nằm, y phục thuần trắng, cổ áo đan lông bạch hổ dày đặc, trên cổ tay khâu hình bạch hổ khảm một viên Lộc Ly, mặc dù chết, nhưng vẫn không ngăn được tư thế bễ nghễ như khi còn sống.

Chỉ tiếc, gương mặt tuấn lãng kiếm mi ưng mục đã bị hủy, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là mặt của Chung Trường Dạ. Tử trạng này, cùng Triệu gia đại thiếu hồn phi phách tán giống nhau như đúc.

Chung Trường Dạ, chẳng lẽ cũng hồn phi phách tán?

Trong tay không có gương, không có cách nào nghiệm chứng, nhưng Lâm Tín đã xác định được đại khái. Triệu đại thiếu, Chung Trường Dạ, những người này vốn có thể sống nhiều hơn mấy năm, tại thời điểm hắn sống lại tất cả đều chết, mà tử trạng đều là phương pháp hồn phi phách tán.

Mà hai người kia, kiếp trước, đều bị hắn bóp nát hồn phách.

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Ta còn chưa có ra tay, hai tên này sao lại chết.

Lâu Lâu: Đại khái là đức bọn họ tích kiếp trước.

Tín Tín: Ai mà muốn tích loại đức này hả! = =

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro