Chước lộc - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 – Oan gia (8)

Ánh lửa, ở trên Mạc Quy Sơn tối đen như mực rất dễ thấy, không bao lâu, cứu hoả, xem náo nhiệt đều chen chúc tới. Cửa đá chưa kịp khép lại, mặt mũi bị khói xông huynh đệ Chung gia chật vật đứng tại chỗ.

Chung Tùy Phong vội vã chạy tới thấy một màn như vậy, không khỏi giậm chân đấm ngực. Thuộc thần Tây Vực hầu hết đều ở đây, tin Chung Trường Dạ qua đời không thể dối gạt được nữa.

Giới nghiêm ban đêm cấm đốt đèn một lần nữa thắp sáng, toàn bộ Mạc Quy Sơn sáng như ban ngày, đem bí mật giấu trong bóng tối toàn bộ bới ra.

"Chủ công chết! Xảy ra chuyện gì?" Vài tên thuộc thần có chút thể diện liều mạng vọt vào trong thạch thất, thấy thi thể Chung Trường Dạ nhất thời gào khóc vang trời.

"Chủ công ah!"

Trong thạch thất loạn thành một đoàn, cơ thể thấp lùn Lâm Tín bị vây trong đám người, thấy thị vệ Thẩm gia đỡ Thẩm Lâu đứng ở trên mặt đất chỗ vừa dập lửa, Thẩm Kỳ Duệ chắp tay đứng bên cạnh hắn, thần sắc lạnh lùng. Chung Lục quỳ một chân trên tảng đá xanh, không nói được một câu.

"Thế tử." Lâm Tín bước nhanh tới, kéo Thẩm Lâu nhìn trên dưới, cánh tay và trên đùi có chút ngoại thương, thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm.

Thẩm Lâu cúi đầu không nói chuyện, đau đớn như xé rách linh hồn, đau đến trước mắt y hoàn toàn mơ hồ, loáng thoáng nghe được giọng Lâm Tín, lại không phân biệt được phương hướng. Cũng may y đã quen loại đau đớn này, nét mặt không có chút bất ổn nào.

Chung Tùy Phong sứt đầu mẻ trán chạy tới, đạp Chung Lục một cước, "Bảo ngươi thủ vườn, ngươi hạ sát thủ với thế tử làm cái gì?"

"Lục, là đao giết người, không phải chó giữ cửa." Chung Lục bị đạp xiêu vẹo, dứt khoát đứng dậy, nhìn chằm chằm Chung Tùy Phong.

Không khí trong nháy mắt đông lại.

"Được rồi, Tùy Phong, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện này!" Thẩm Kỳ Duệ trầm giọng nói, giơ tay lên ý bảo thị vệ Thẩm gia dọn đường. Trong huyệt mộ đầy ấp người, không ra thể thống gì.

Chung Lục cũng không quay đầu lại ngự kiếm đi, xông vào trong thạch thất ôm kiếm đứng trước quan tài, linh lực lớn mạnh kèm theo khí thế khiếp người, chấn động tất cả lui lại ba bước. Thị vệ Thẩm gia huyền y đi vào, đem nhóm Vạn Hộ, Thiên Hộ đại nhân bất luận là khóc chân tình hay giả ý mời đi ra ngoài, thạch thất rốt cục khôi phục yên tĩnh.

Thẩm Kỳ Duệ đi tới, nhìn Chung Trường Dạ trong quan tài, rất lâu không nói gì. Gió đêm xuyên qua cửa đá, thổi ngọn nến trắng trên bàn chập chờn, "Xảy ra chuyện gì?"

"Ngày ấy phụ thân đang cùng người so chiêu, chẳng biết tại sao đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh." Đôi mắt Chung Hữu Ngọc đỏ lên, "Thuốc và châm cứu cũng vô hiệu, chiêu hồn cũng không ra."

Thẩm Lâu chậm rãi đi tới, bước đi trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh. Được phụ thân ra hiệu, tiến lên hành lễ Chung Trường Dạ.

Lâm Tín khoanh tay đứng bên cạnh, hoàn toàn không có ý hành lễ. Thầm nghĩ chính mình phí công, nếu Chung Trường Dạ đã chết, Chung gia năm bè bảy mảng cũng không có gì đáng sợ, mình thật không cần thiết thẳng thắn thân phận cùng Thẩm Lâu, thực sự là thiệt thòi lớn mà.

"Ai nha nha, sao lại náo nhiệt như thế?" Một giọng nói ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, còn chưa chờ mọi người quay đầu, trong chớp mắt Chung Lục đã xông tới.

Hai cổ linh lực đụng độ trên không, trực tiếp đánh bể nửa cửa đá.

"Ai, có chuyện nói rõ ràng, đừng động thủ!" Người đến trong tay cầm một thanh đoản côn đen nhánh, xấu xí không có linh khí, lại giống như vật sống, ở trong bàn tay trở mình, vô cùng chuẩn xác hóa giải từng sát chiêu của Chung Lục.

Xuân Ngấn! Lâm Tín liếc mắt liền nhận ra linh kiếm giống như thiêu hỏa côn [1] kia, hai mắt không chuyển động nhìn chằm chằm người đến một thân hồng y.

[1] cây cột cháy

"Đừng đánh, đừng đánh, Chung gia các ngươi chỉ biết khi dễ người!" Hồng y nhân không muốn tiếp chiêu, lăn khỏi chỗ, cũng không để ý chiêu thức đó có khó coi hay không, trực tiếp lăn đến bên chân Thẩm Kỳ Duệ.

"Dừng tay!" Thẩm Kỳ Duệ giơ tay lên ngăn Chung Lục truy sát, cúi đầu nhìn về phía nam nhân làm mặt quỷ với Chung Lục, "Diệc Tiêu, ngươi tại sao lại ở đây?"

Nghe được cái tên này, Thẩm Lâu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, trong lòng thầm nghĩ một tiếng hỏng bét. Đời trước sư phụ Chu Tinh Ly bị Lâm Tín một tay giết chết, tự Diệc Tiêu.

"Cũng không phải là ta muốn tới, là Chung Trường Dạ không cho ta đi!" Chu Tinh Ly đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên áo bào, sắc lụa đỏ, kim ngọc bào, là trang phục xa hoa phung phí trước sau như một của Chu gia Nam Vực, cùng với linh đường trắng xám này không ăn khớp chút nào.

"Ngươi nói bậy!" Chung Hữu Ngọc nhịn không được phản bác, "Là ngươi nương nhờ nhà của chúng ta không đi, còn đem cha ta hại chết."

"Ai, tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Chung Trường Dạ không phải ta giết, ta làm sao có thể đánh được hắn, các ngươi nói lý đi!" Diện mạo Chu Tinh Ly rất đẹp, nhưng mà nói năng đứng chẳng chỉnh tề, rất giống hầu tử từ rừng sâu núi thẳm thoát ra, không có chút khí phái "Động Nhược Phượng Hoàng thiêu cháy chín tầng mây" nào của Chu gia Nam Vực.

Dập lửa, trấn an đám thuộc thần khóc tang bên ngoài, Chung Tùy Phong đầu đầy mồ hôi chạy vào, thấy Chu Tinh Ly ở trong linh đường lăn lộn khóc lóc om sòm, nhất thời giận không chỗ phát tiết, "Chu Tinh Ly, ngươi sao lại chạy đến đây?"

"Các ngươi không cho ta rời Mạc Quy Sơn, chứ không nói không cho phép ta rời khỏi viện tử!" Chu Tinh Ly trốn phía sau Thẩm Kỳ Duệ, quay đầu thấy Thẩm Lâu sắc mặt tái nhợt, "U, đại chất tử cũng ở đây, sắc mặt sao kém vậy?" Nói xong, nhìn về phía Tiểu Lâm Tín bên cạnh Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nghiêng người bước lên một bước, chặn tầm nhìn Lâm Tín của Chu Tinh Ly, chắp tay chào, "Chu nhị thúc..." Chưa nói xong, đột nhiên ngã quỵ, được Chu Tinh Ly tay mắt nhanh lẹ tiếp được.

"Hài tử này, sao toàn thân mồ hôi lạnh!" Chu Tinh Ly ngồi đem người ôm ngang, cảm giác có người nắm vạt áo mình, cúi đầu nhìn, chính là tên tiểu hài tử mới vừa rồi nhìn mình chằm chằm kia.

"Sư... Thúc thúc, thế tử vừa rồi đánh nhau với Chung Lục, phải tìm đại phu." Lâm Tín cố gắng kiềm chế cổ họng mình run rẩy, không chớp mắt nhìn gương mặt khôi ngô của Chu Tinh Ly lúc còn trẻ.

Đại phu nói không chẩn ra nguyên do, chỉ có thể đổ cho cưỡng ép ngự kiếm tổn thương tới thần hồn, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt.

Chu Tinh Ly bĩu môi, "Lang băm."

"Ngươi nói người ta lang băm, vậy ngươi lại chữa đi." Lâm Tín theo thói quen mở miệng nói lại hắn.

"Ấy." Chu Tinh Ly đi quanh Lâm Tín một vòng, đột nhiên đưa tay búng trán hắn, "Tiểu tử ngươi cũng được đấy."

Lâm Tín che chỗ bị búng trừng hắn, trừng trong chốc lát, đôi mắt dần dần mơ hồ. Đã rất lâu, rất lâu, không nghe thấy giọng nói này, cũng chưa từng có ai búng trán hắn.

"Ai nha nha, sao tự dưng lại khóc." Chu Tinh Ly vò đầu, ngồi xổm xuống nhìn Lâm Tín, "Ta cho ngươi búng trở về được chưa?"

Lâm Tín lau mắt một cái, giơ tay lên búng lại.

"Ngao! Ngươi búng thật à!"

Một đêm khôi hài kết thúc, tin Chung Trường Dạ qua đời cũng không bưng bít được, ngày hôm sau liền dời linh đường đến tiền sảnh, phái người đi các Vực báo tang. Tin tức lấy tốc độ nhanh nhất truyền vào kinh thành, ít ngày nữa sẽ có ý chỉ của Thiên Tử hạ xuống, trước đó vẫn không thể hạ táng.

Chung Hữu Ngọc cùng Chung Vô Mặc không chỉ buổi tối túc trực bên linh cữu, ban ngày cũng phải quỳ gối ở linh đường, mặc đồ tang, nghênh tiếp khách viếng. Vốn Thu cống khí thế ngất trời Vạn Hộ, Thiên Hộ lại phải vội vàng đổi lại y phục trắng đen.

Chỉ có Chu Tinh Ly vẫn mặc hồng y như hỉ sự, tản bộ khắp nơi.

"Chu Diệc Tiêu, ngươi không nên quá phận!" Chung Tùy Phong thấy trang phục này của hắn, tức đến đầu ngón tay run run.

Nam Vực Chu gia xa xỉ, tử đệ dòng chính đều mặc hồng y. Màu áo đỏ thẫm, kim ngọc bào, giữa trán vẽ một viên Lộc Ly to chừng hạt gạo, khắc tám hướng tinh, tinh xảo đặc sắc, dưới ánh mặt trời rất chói mắt.

"Trang phục Chu gia chúng ta là như vậy, tang sự hỉ sự đều như vậy." Chu Tinh Ly há mồm bắt đầu bịa chuyện, "Ta cũng không phải là tới xem hỉ sự Chung Trường Dạ, ngươi đừng có hiểu lầm."

"Ngươi..." Chung Tùy Phong tức giận đến muốn rút kiếm, vừa xuất mũi kiếm ra ba thước, đã bị Xuân Ngấn chạm quay trở về.

Chu Tinh Ly cầm thiêu hỏa côn bóng loáng kia, cười nói: "Ngươi xem ngươi, không cho ta đi, lại mỗi ngày tức giận đến uống biết bao nhiêu nước như rùa [2], tội gì chứ."

[2] chỗ này là Vương bát, đang mỉa : ))

"Diệc Tiêu." Thẩm Kỳ Duệ từ đằng xa đi tới, kịp lúc ngăn Chu Tinh Ly hồ ngôn loạn ngữ, vỗ vỗ bả vai Chung Tùy Phong ý bảo hắn làm việc trước đi, để mình cùng Chu Tinh Ly nói mấy câu.

Thẩm Lâu ngủ mê man một đêm, hôm sau liền giống như người không có việc gì liếc mắt từ chối uống thuốc.

Lâm Tín níu bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, xa xa nhìn thấy sư phụ cùng cha Thẩm Lâu nói chuyện. Dựa theo thời gian mà tính, lúc này chắc là Chu Tinh Ly đang đi tìm hắn khắp nơi, chạy đến Mạc Quy Sơn trực tiếp đòi người với Chung Trường Dạ, thật đúng là tác phong của hắn. Chỉ là Chung Trường Dạ chết kỳ quặc, đúng lúc Chu Tinh Ly lên Mạc Quy Sơn lại còn không hợp mắt nhau liền tự nhiên trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, đặt chén thuốc không lên bàn, phát ra âm vang.

Nghe tiếng vang, Lâm Tín quay đầu, nhìn về phía thế tử hai mắt nhắm nghiền nằm trên nhuyễn tháp, nhớ tới sư phụ đêm qua. Chu Tinh Ly người này, không giống với các tu sĩ bình thường, tu luyện phần lớn tạp nham, kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, khắc trận vẽ bùa, trị bệnh đoán số...

Dựa theo gia chủ Chu gia — ca ca của Chu Tinh Ly nói, hắn hoàn toàn là hầu tử chuyển thế, không có kiên nhẫn, cái gì cũng biết một chút, nhưng cũng không có cái gì quá mức tinh thông.

Nhưng tạp nham cũng có chỗ tốt, thứ rất nhiều người thường không thấy được, hắn lại có thể phát hiện. Nghe Tử Khu nói, Thẩm gia tìm rất nhiều tiên y đều không chữa khỏi cho Thẩm Lâu, sư phụ nhà mình hẳn là có biện pháp.

"Thế tử, ta muốn ra ngoài chơi một chút." Lâm Tín mắt chờ mong nhìn Thẩm Lâu.

"... Đi đi." Còn chưa dứt lời, đứa nhỏ kia đã như một trận gió chạy ra ngoài, Thẩm Lâu nhìn chén thuốc trên bàn, môi mím thành một đường thẳng.

Sứ giả báo tang cho Chu gia ít ngày nữa sẽ đi, cũng sẽ mang tin tức liên quan tới Chu Tinh Ly ở Mạc Quy Sơn đi. Thẩm Kỳ Duệ bằng lòng thay hắn hoà giải, tẩy thoát hiềm nghi, nhưng nhất thời Chu Tinh Ly vẫn không thể rời khỏi Mạc Quy Sơn, chán đến chết ngồi chồm hổm ở trong sân đào kiến.

Ngẩng đầu một cái, nhìn thấy trên hàng rào tre ló ra nửa cái đầu nhỏ, Chu Tinh Ly cười ngoắc gọi hắn qua đây, "Tiểu tử, ngươi làm sao tìm được chỗ này?"

"Ta tới hỏi ngươi, làm sao chữa bệnh cho thế tử." Lâm Tín vòng qua hàng rào, đi tới trước mặt Chu Tinh Ly, nhìn chằm chằm đôi mắt phượng độc hữu của Chu gia. Người Chu gia dáng dấp diễm lệ, đuôi mắt phượng cong cong lên, chỉ là Chu Tinh Ly là ngoại tộc, khóe mắt hắn có phần cong xuống, ứng với bản thân tạo thành tính tình cà lơ phất phơ.

"Ngươi là gì của Thẩm Lâu?" Chu Tinh Ly ngồi xổm dưới đất, chiều cao ngang bằng với hắn. Đêm qua u ám không thấy rõ lắm, lúc này nhìn mặt đứa nhỏ này lần nữa...

"Ta là tùy thị của thế tử." Lâm Tín ngoan ngoãn trả lời.

"Tùy thị nhỏ như vậy!" Chu Tinh Ly so chiều cao tiểu tử kia, "Ngươi tên là gì?"

"Tín, tên một chữ Tín." Lâm Tín rũ mắt xuống, nhớ lại mình kiếp trước lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tinh Ly, cũng là nói như vậy, chỉ có tên, không có họ.

Đuôi mày Chu Tinh Ly khẽ nhảy lên một cái, sắc mặt không chút thay đổi, vẫn là dáng dấp cười hì hì, cầm cánh tay Lâm Tín thuần thục sờ xương, "Chậc, tiểu tử ngoan, tư chất không tệ, làm đồ đệ ta đi !"

Ta vốn là đồ đệ của ngươi, Lâm Tín đột nhiên nắm tay vắt sau lưng, "Ta tại sao phải làm đồ đệ ngươi, ngươi có bản lãnh gì?"

"Ta à, là một tiên nhân." Chu Tinh Ly trịnh trọng nói, từ sau lưng lấy ra Xuân Ngấn của hắn, "Nhìn thấy không, đây là thiêu hỏa côn, ta chỉ thổi khí một cái, là có thể biến nó thành linh kiếm."

"..." Lâm Tín không có hứng thú chút nào, thậm chí có chút không muốn nhận hắn, "Ta là tùy thị của thế tử, không thể đi theo ngươi."

"Không sao, ta trộm ngươi đi, chúng ta lặng lẽ thôi."

"..."

Tiểu kịch trường:

Sư phụ: Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của ta.

Tín Tín: Có thể học cái gì?

Sư phụ: Có thể học đoán số, bát quái, thái rau, nhuộm vải, làm son.

Tín Tín: Tạm biệt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro