Chước lộc - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 – Hối hận (1)

Lúc Lâm Tín trở lại trong viện Thẩm Lâu, thị vệ Hoàng Các đang cẩn trọng bón thuốc cho cây hoa quế trong sân.

"Hoàng đại ca, Thế tử lại không uống thuốc?" Đối với việc Thẩm Lâu đột nhiên hôn mê tối qua, Lâm Tín rất để ý, mới vừa rồi hỏi Chu Tinh Ly, kết quả lão già khốn kiếp lại bắt đầu giả ngây giả dại, nói đây là món nghề kiếm cơm, nhất định hắn phải bái sư mới bằng lòng nói.

"Đúng vậy. " Hoàng Các khổ não vò đầu, Tử Khu không đi cùng, hắn ngu ngốc miệng lưỡi kém cỏi không biết cách khuyên.

"Thân thể Thế tử, từ nhỏ đã như vậy sao?" Lâm Tín bẻ một nhành hoa quế thưởng thức trong tay, "Nghe nói Bắc Vực hàng năm đều phải chiến tranh với man tộc Bắc mạc, cơ thể Thế tử kém như vậy, người Thẩm gia..."

"Không phải!" Hoàng Các nghĩa chánh ngôn từ cải chính suy đoán của Lâm Tín, "Thế tử lúc nhỏ thân thể khỏe mạnh, chỉ là hai năm trước... Ngươi, ngươi đừng thấy Thế tử phải uống thuốc mỗi ngày, linh lực của y, kiếm thuật cách xa người cùng gia tộc, cái Thế tử vị này, ai cũng không đoạt được!"

Hoàng thị vệ không giỏi ăn nói, bắt đầu khen Thế tử lại thao thao bất tuyệt, thậm chí bởi vì kích động mà còn đỏ mặt.

Hai năm trước sao? Lâm Tín nhíu mày, bởi vì Triệu đại thiếu cùng Chung Trường Dạ liên tiếp chết đi, cách thức tử vong cũng đều là hồn phi phách tán, đều là khi hắn sống lại, điều này làm cho hắn không thể không đem hai người chết liên hệ với chuyện mình trùng sinh. Vậy Thẩm Thanh Khuyết thì sao? Thân thể hắn không tốt từ hai năm trước, dường như không có liên quan đến chuyện trùng sinh.

Trong phòng, Thẩm Lâu thoạt nhìn đã không sao, đang đang lau chùi thanh linh kiếm ngắn kia, thấy nửa cái đầu Lâm Tín ló ra, liền ngoắc gọi hắn qua đây.

Tra kiếm vào vỏ, đem một viên Lộc Ly to bằng trứng bồ câu đặt vào trong rãnh, "Biết dùng kiếm không?"

"Biết một chút." Lâm Tín nhận lấy, một tay nắm chặt chuôi kiếm, Lộc Ly kích phát, thân kiếm trong nháy mắt được ánh huỳnh quang nhàn nhạt bao phủ. Nếu đã nói cho Thẩm Lâu biết thân thế của mình, chuyện biết dùng kiếm này cũng không cần giấu.

Thẩm Lâu cũng không ngạc nhiên chút nào, "Tặng ngươi."

"Thật sao?" Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâu tặng đồ cho hắn, Lâm Tín lập tức cảm thấy tiểu kiếm trong tay rất đáng yêu, ôm không buông tay, "Đây là tín vật đính ước sao?"

"... Ngươi từ đâu nghe được?" Đây sẽ là một kiểu trêu chọc, nếu hai mươi tuổi Lâm Tín mở miệng nói, nhưng từ trong miệng tám tuổi Lâm Tín nói ra, cũng quá kinh thế hãi tục.

"Thuyết thư tiên sinh nói." Lâm Tín mặt không đổi sắc nói bừa, "Lấy thứ chi kết ân tình, Lộc Ly xuyết la anh."

"Là mỹ ngọc xuyết la anh..." Dở khóc dở cười, lại không hiểu sao thấy mất mát, Cát Lộc Hầu tùy tiện bất kham, cuối cùng lại hôi phi yên diệt, Lâm Tín hôm nay, vẫn là hài tử cái gì cũng không biết .

[1] Thời cổ đại con gái đi lấy chồng, mẹ lưu luyến kết la anh cho con (dây lụa màu sắc rực rỡ dùng để kết ngọc bội đeo bên hông). (Google)

"Ah." Lâm Tín giả vờ đáp lời, cúi đầu vuốt nhẹ thanh tiểu kiếm, "Nhưng mà, ta không có cái gì có thể tặng cho ngươi." Một thân một mình, chỉ có mảnh ngọc bội phụ thân để lại cho hắn, đành lấy nhành hoa quế mới vừa bẻ trong tay kín đáo đưa cho Thẩm Lâu.

Đã hạ quyết tâm cùng sư phụ rời khỏi, hắn vốn muốn cùng Thẩm Lâu thảo luận lấy một vật, để may này lúc gặp lại lấy ra ôn chuyện.

Hắn là con trai liệt hầu, nói ra thân phận, thì không có khả năng tiếp tục làm tùy thị Thẩm Lâu. Lấy sự chính trực của Thẩm gia, tin tức tất đã đưa về kinh thành, ít ngày nữa, xe ngựa Hoàng gia sẽ đến Mạc Quy Sơn, đón nhi tử mồ côi của "Tầm Lộc Hầu" hồi cung, để Thiên Tử đích thân giáo dưỡng.

"Phụ thân nói ngươi tư chất rất tốt, muốn dạy ngươi Phá Băng kiếm pháp." Thẩm Lâu giả vờ không biết chuyện Lâm Tín đi gặp Chu Tinh Ly, "Kiếm này ngươi dùng bây giờ rất thích hợp."

Thẩm Kỳ Duệ vậy mà lại nói muốn dạy hắn, ý là không định đem hắn giao cho Hoàng Đế?

Lâm Tín cảm thấy khá ngoài ý muốn, ánh mắt lộ ra mấy phần đấu tranh.

Thẩm Lâu chỉ làm như không phát hiện, dẫn hắn đi thăm huynh đệ Chung gia.

Đời trước, về Lâm Tín vì sao thí sư, có rất nhiều truyền thuyết. Chung Hữu Ngọc miệng không ở yên, lại đi cung cấp tin tức cho Thẩm Lâu.

"Có người nói, cha Lâm Tín là do Chu Tinh Ly giết. Nói là Lâm Tranh Hàn trước khi chết uỷ thác, nghĩ kỹ lại, nếu như không phải Chu Tinh Ly gây nên, hắn làm sao nhìn thấy Lâm Tranh Hàn trước khi chết? Chậc chậc, thù giết cha cùng ơn nuôi dưỡng, Lâm bất phụ này cũng thật không dễ dàng." Thời điểm đó, Chung Hữu Ngọc còn cảm thấy thương cảm cho Lâm Tín.

"Phi, ngươi nói Lâm bất phụ là vì báo thù sao? Hắn chính là muốn một mình nuốt Vạn Quyển Thư của Chu Tinh Ly, bởi vì Chu Tinh Ly sủng ái người sư huynh kia của hắn hơn, chê hắn tính tình bạo ngược, nên hắn liền thẹn quá hóa giận!" Lúc nghe được phiên bản thứ hai, Chung Hữu Ngọc đã rất không ưa Lâm Tín, dù sao Lâm Tín với các gia tộc khác đều giống nhau, duy chỉ có gia tộc hắn là thu nhiều Lộc Ly hơn ba phần.

"Nghe nói lúc Kim Ngô Vệ đến Nhạn Khưu đón người, thời điểm bọn họ tới, Lâm Tín y phục tán loạn cầm kiếm chỉ vào sư phụ hắn, viền mắt đều đỏ, bộ dáng kia hiển nhiên là..." Giống như nói đến cái gì ghê tởm, Chung Hữu Ngọc chợt ngừng lại, "Phi phi, ta là nghe người khác nói. Không thể coi là thật, không thể coi là thật."

Tuy Lâm Tín là cừu nhân giết cha hắn, nhưng nói như thế quá mức xấu xa, Chung Hữu Ngọc tự cảm thấy không nên chửi hắn như vậy, liền ngừng miệng đúng lúc.

Rốt cuộc là vì sao, Lâm Tín chẳng bao giờ nhắc với người khác, tóm lại không biết là nguyên do tốt gì. Hắn không thể đem Lâm Tín giao cho Chu Tinh Ly, tuyệt đối không thể.

Chu Tinh Ly nhảy mũi ba cái liên tục, cũng không biết Thẩm Lâu ở sau lưng nói nhỏ hắn, tìm được con của cố nhân, hắn đang hưng phấn không thôi ở trong sân xoa xoa tay. Phụ tử Thẩm gia đều là đầu gỗ, nếu như biết thân thế của Tiểu A Tín, nhất định sẽ báo cho Hoàng Đế biết, cho nên không thể để yên.

Hiện tại chỉ có hai con đường, hoặc là để Chu gia đứng ra, nói đứa nhỏ này là con riêng của Chu Tinh Ly hắn, mặt dày mày dạn đưa đi, hoặc là trộm, ôm lấy Lâm Tín bỏ chạy, để cho bọn họ tìm không ra.

Hai con đường đều đi thông, chỉ chờ xem Lâm Tín có đồng ý đi với hắn hay không. Chu Tinh Ly tìm giấy bút, viết phong thư cho đại ca nhà mình, sau đó nghênh ngang đi tìm Chung Tùy Phong.

Chung Tùy Phong đang kiểm kê sổ sách Thu cống, đang bó tay toàn tập, bỗng nhiên bị một cành cây mang theo mùi hoa quế đập trúng đầu, "Ai?" Nắm nhánh hoa nhìn sang, thì thấy Chu Tinh Ly ngồi trên bệ cửa sổ lắc chân.

"Tùy Phong ah, cho ta mượn chút Lộc Ly đi!" Chu Tinh Ly cười hì hì giơ tay ra.

Người này, mới vừa mắng hắn xong, quay đầu còn dám vay tiền hắn? Chung Tùy Phong nghẹn một hồi, phun ra một câu, "Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, mười cân." Chu Tinh Ly nhảy xuống bệ cửa sổ, thuận tay cầm sổ sách Chung gia lên lật xem, "Năm nay thu hoạch không tệ nha."

Chung Tùy Phong đem sổ sách đoạt lại, chậm chạp nói, "Ngươi cần nhiều Lộc Ly như vậy làm gì? Ngươi hành tung bất định, rời khỏi Mạc Quy Sơn, ta đi đâu đòi nợ đây?"

"Chậc, ngươi xem ngươi, quên ta họ gì? Chu gia bọn ta, còn thiếu mười cân Lộc Ly sao? Huynh trưởng ta nhất định sẽ trả lại ngươi." Chu Tinh Ly nói, bản thân lại từ trong rương Lộc Ly bốc một nắm.

"Ai, ngươi..." Chung Tùy Phong làm việc vốn do do dự dự, bị hắn nói dăm ba câu lừa gạt, lại muốn nói gì, người đã như gió chạy mất.

Tang lễ Chung Trường Dạ tổ chức lớn chừng bảy ngày, đại thế gia mỗi bên đều phái dòng chính đến phúng viếng, Lâm gia gia chủ Đông Vực có chuyện quan trọng không đi được, liền phái Thế tử đến. Chu gia gia chủ Nam Vực lại không khách khí như vậy, nói thẳng chính mình và Chung Trường Dạ quan hệ không tốt, vừa may đệ đệ Chu Tinh Ly ở Mạc Quy Sơn thay thế hắn.

Đối với tình huống này, Thẩm Kỳ Duệ đã sớm liệu trước, "Ngươi cũng biết bọn họ tại sao không đến?"

"Bởi vì cha ở đây." Thẩm Lâu rũ mắt, hiện nay phía trên có chút kiêng kỵ với Tứ Vực, nếu như Tam gia chủ tụ hội, mặc kệ là vì lý do gì, đều sẽ khiến Thiên Tử bất mãn.

Nguyên bản còn có chút tức giận, Chung Hữu Ngọc nghe được lời Thẩm Lâu nói, lập tức hiểu được, "Chờ qua lễ đại tang, ta và Vô Mặc sẽ đi đáp lễ các vị thúc bá."

Thẩm Kỳ Duệ vui vẻ gật đầu, "Không tệ. Ta đã tấu với Hoàng Thượng, để cho thúc phụ ngươi tạm quản lý sự vụ Tây Vực, hai người các ngươi cùng ta trở về Bắc Vực đi!"

"Có thể sao?" Nghe có thể đi Bắc Vực, ánh mắt Chung Hữu Ngọc sáng lên, dùng tay chọc chọc đệ đệ. Hắn còn lo phụ thân mất, không ai dạy bọn họ tu luyện, nếu có thể theo Thẩm Kỳ Duệ, đương nhiên là không thể tốt hơn.

Chung Vô Mặc lại không có phản ứng gì.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi hú tru dài, mọi người trong phòng đều biến sắc, đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Thì thấy vô số đạo kim quang tự ở chân trời, là Đế vương Kim Ngô Vệ.

Lâm Tín trốn phía sau hành lang nhìn Kim Kỳ phất phới theo chiều gió, nhanh chóng xoay người, cũng không quay đầu lại chạy tới sân của Chu Tinh Ly.

"Ai u, đây là thế nào?" Chu Tinh Ly tiếp được tiểu tử chạy như bay đến kia, thấy hắn sắc mặt trắng bệch, vội vã mở miệng hỏi.

"Đi, chúng ta đi mau! Kim Ngô Vệ tới, nhất định là tới đón ta!" Lâm Tín siết chặt vạt áo hồng y, "Sư phụ, ta nhận ngươi, dẫn ta đi đi !!"

Không cần nói nhiều, Chu Tinh Ly đã biết chuyện gì xảy ra, "Đừng sợ, chúng ta đi."

Dứt lời, lấy Lộc Ly "mượn" được ra, khảm vào linh kiếm, bấm pháp quyết, thiêu hỏa côn Xuân Ngấn xấu xí ở trên không trung linh hoạt xoay chuyển. Ôm chặt hài tử trong lòng, Chu Tinh Ly nhảy lên, đạp lên linh kiếm, trong nháy mắt hóa thành một vệt hồng quang bay đi.

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Không chú ý một cái, lão bà liền mất tiêu.

Sư phụ: Để A Tín hát cho ngươi một bài nha !

Lâu Lâu: Bài gì?

Sư phụ: La la la la, Người đau lòng đừng nghe nhạc buồn!

Lâu Lâu: ...

Tác giả : Lấy thứ chi kết ân tình, lấy mỹ ngọc kết la anh. —- Lấy từ thơ Phồn khâm "Đính ước"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro