Chước lộc - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 – Bỏ mạng (3)

Xoay người nhảy xuống quan tài, Lâm Tín ở trong tế đường tìm một vòng, ở trong góc tìm được một chiếc gương. Kính được làm bằng đồng thau, mặt kính dùng giấy trắng dán lại, úp ngược lên trên bàn. Đây là vật phẩm khi hạ táng chôn cùng, để lộn xộn với một đống lặt vặt.

Hai ba nhát vạch giấy trắng ra, trong mặt gương lập tức phản chiếu ra một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

"Úi!" Lâm Tín sợ hết hồn, còn chưa có vẽ bùa, sao quỷ hồn đã hiện ra? Cẩn thận nhìn lại, hình như là mặt mình.

Mười mấy năm không thấy gương mặt lúc nhỏ, nhất thời có chút không quen. Chưa ăn cơm chiều, lại ăn vận đơn bạc, trong nội đường bốn phía lại lọt gió, khiến sắc mặt càng trắng bệch.

Xấu hổ sờ sờ cái mũi, Lâm Tín bị chính mình làm cho bật cười. Tiểu hài tử trong kính, có một đôi mắt sậm màu hơn so với những đứa trẻ bình thường, theo nụ cười của Lâm Tín, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ ngày sau.

"Đáng tiếc, không giống Lâm gia có đôi mắt hoa đào, ngược lại giống sói con hơn." Lâm Tín bắt chước khẩu khí của gia chủ Lâm gia năm xưa, nửa thật nửa giả cảm khái một câu, cắn ngón tay, nhanh chóng ở trên mặt trái gương đồng vẽ bùa.

Khi nhấc ngón tay lên, gương đồng đột nhiên sáng rực, một lát sau, từ kính dương chuyển thành kính âm. Kính dương, là kính sử dụng ngày thường, hình trong kính đảo ngược, đó là gương. Kính âm, chính là pháp khí, hình trong kính cùng hướng bên ngoài, giống như đem toàn bộ hiện thực thu vào trong kính, có thể nhìn xuyên thấu qua mặt gương.

Hiện tại trong chiếc gương đồng này, hiện rõ chữ "Tế" giữa linh đường, không bị đảo ngược chữ.

Thuận tay lấy đồ cúng lên ăn, Lâm Tín cầm gương đi một vòng trong linh đường. Kính âm không phản chiếu người, mà là chiếu hồn phách, không bao lâu sau liền thấy một tiểu cô nương mi thanh mục tú, hình như là Đông Mai bên cạnh Triệu đại thiếu.

Người sau khi chết, nếu không dùng phương pháp bảo tồn đặc biệt, hồn phách chỉ có thể ở lại nhân gian bảy ngày. Nói cách khác, Đông Mai này chết trong vòng bảy ngày, có lẽ là Đại thiếu gia chết bất đắc kỳ tử, bị phu nhân giận chó đánh mèo. Phàm nhân mệnh khổ, nói giết liền giết.

Lâm Tín thở dài, cạp hai ba cái ăn xong trái cây, nắm giấy tiền đốt cho Đông Mai.

Bước lên phía trước mấy bước, lại nhìn thấy Tạ Thiên Hà, gương mặt mờ mịt lay theo gió. Chép miệng một cái, Lâm Tín có hơi đáng tiếc, Tạ Thiên Hà này tư chất không tồi, dùng để nuôi linh khí rất tốt, đáng tiếc hiện tại không có luyện khí giới có giá trị.

Đi quanh linh đường một vòng, người quen đã thấy mấy người, chỉ là không gặp được Triệu đại thiếu.

"Chẳng lẽ thật sự hồn phi phách tán ?" Vứt gương đi, Lâm Tín lần nữa bò lên quan tài, đắp lại bùa vàng cho Triệu đại thiếu. Trạng thái này, cùng với năm đó chính mình bóp nát hồn phách gã giống như đúc, nhưng phương pháp Toái Hồn [1] là năm hắn mười bảy tuổi mới nghĩ ra được, lúc này ai là người Toái Hồn?

[1] Toái : vỡ, bể

Chẳng lẽ là Phệ Hồn thượng cổ hiện thế?

Giơ tay lên muốn vò đầu, lại nhớ tới tay của mình vừa chạm mặt Triệu đại thiếu, liền buông xuống, cúi đầu ở trong quan tài lục lọi một hồi, từ bên hông Triệu đại thiếu lấy ra một miếng ngọc bội màu vàng.

Đây là lúc mới vừa tới Triệu gia, Triệu đại thiếu cướp từ trên người hắn đi. Miếng hoàng ngọc lạnh lẽo trơn nhẵn, khắc hình Tiên Lộc quay đầu lại, đó là cha trước khi chia tay đưa cho hắn, là vật tưởng niệm duy nhất.

Xé một mảnh vải lụa, tìm một chậu nước trong rửa sạch sẽ, lại gỡ một sợi dây thừng mảnh, đem ngọc bội đeo lên trên cổ mình. Sau khi cha chết, bản thân còn chưa tận hiếu, sơi dây này, như bày tỏ tâm ý đi !

"Tín nhi, con cùng Triệu Kiên đi trước, cha qua mấy ngày nữa sẽ đi tìm con."Nam nhân sắc mặt kiên nghị, đem ngọc bội nhét vào trong tay ấu tử, trong đôi mắt đa tình đào hoa đó, lại tràn đầy bi thương.

"Cha, con không đi, hu hu hu..."

"Thiếu gia, chúng ta đến Vị Thủy Triệu gia trước, đó là lãnh địa của huynh trưởng ta, chúng ta nghỉ một chút rồi lại đi."

"Triệu thúc thúc, ngươi mở mắt ra đi, hu hu hu..."

Cũng không biết nguyên nhân có phải là do cơ thể hay không, những ký ức vốn đã mờ nhạt lúc nhỏ, lại hiện lên rõ ràng, lúc Lâm Tín bị đánh thức, có chút không phân rõ được mình mấy tuổi.

"Đừng ngủ, quỳ đàng hoàng, người Thẩm gia sắp tới rồi!" Trời mới vừa tờ mờ sáng, quản sự đã dẫn theo một đám hạ nhân mặc đồ tang nối đuôi nhau đi vào, đem linh đường quét tước sắp xếp một lần nữa.

"Không phải hôm qua dọn rồi sao?" Lâm Tín dụi dụi mắt, bĩu môi lầm bầm.

"Ngày hôm qua đâu có biết Thế tử sẽ đích thân đến!" Trên mặt quản sự lộ ra biểu cảm vừa hưng phấn vừa lo lắng, quá mức phức tạp cho nên cứ nhăn nhó.

"Thế tử?" Tiếng xưng hô này, giống như một đạo sấm sét nhỏ, khiến Lâm Tín sững sờ tại chỗ, "Là Thế tử của Hoán Tinh Hải sao?"

"Còn có thể là Thế tử nào!" Quản sự xoa xoa thắt lưng, giống như lát nữa nếu được Thế tử nhìn trúng sẽ lên như diều gặp gió, thuộc làu làu bắt đầu nhắc tới vị thế tử gia này, "Là trưởng tử của Huyền Quốc Công đó, thiên tài xuất thế, tuy rằng từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh..."

Thể nhược nhiều bệnh? Từ ngữ này hẳn là hoàn toàn không có liên quan tới Thẩm Lâu, Lâm Tín lại có chút không xác định, sức người nọ khỏe bao nhiêu, hắn biết rõ nhất, nghe nói từ nhỏ đã cường tráng như trâu nghé, sức có thể khiêng cả cái vạc. Chẳng lẽ thế tử không là Thẩm Lâu, vậy Thẩm Lâu đang ở đâu?

Thẩm Lâu đang ở trên mã xa chạy như bay.

Gia thần Đông Thiệp Xuyên cưỡi ngựa phía trước, vẻ mặt đau khổ đón gió nuốt tuyết, "Thế tử gia, Triệu gia kia nói sẽ lùi ngày hạ táng, chúng ta không cần phải đi suốt đêm nha."

Khảm mười sáu viên Lộc Ly, xe ngựa di chuyển y như trên đất bằng, bên trong truyền ra thanh âm trầm ổn của thiếu niên, "Tiếp tục, đi nhanh."

Mũi hít một đống bụi, Đông Thiệp Xuyên ngượng ngùng mà kẹp chặt bụng ngựa, nhỏ giọng hỏi thị vệ mặt không đổi sắc bên cạnh, "Hoàng huynh đệ, ngươi nói xem thế tử cứ gấp như vậy làm chi? Đại thiếu gia Triệu gia kia cũng không có chạy!" Tuy rằng cũng là Tiên giả, nhưng hắn ở Hoán Tinh Hải là văn thần, đã lâu rồi không bôn ba lao lực như vậy. Cứ tưởng rằng là một việc đơn giản, không ngờ bị thế tử can thiệp, liền thành một việc khổ sai.

Thị vệ mặc y phục màu tối, chính là thị vệ đưa dược ngày ấy, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nói: "Tiên sinh có chỗ không biết, thế tử vẫn luôn bảo ta lưu ý chuyện có người hồn phi phách tán, tìm lâu như vậy cuối cùng có tin tức, sao có thể không vội?"

Dù Đông tiên sinh hiểu biết sâu rộng, cũng nghĩ không ra thế tử tìm người hồn phi phách tán để làm gì, chỉ có thể kéo mặt nạ bảo hộ, quất một roi về phía ngựa, tới sớm một chút, đỡ phải chịu lạnh một chút.

Thẩm Lâu ngồi trong xe ngựa ấm áp, đang ôm một lò sưởi tay điêu khắc màu bạc, nhẹ vuốt hình nai con trên nắp lò. Vốn tưởng rằng hết thảy đã bắt đầu từ sớm, nhưng không ngờ chính mình lại trùng sinh sớm hai năm, những ác quả hồn phi phách tán đó, hẳn là đến ngày hôm nay mới hiện ra. Khi Lâm Tín còn nhỏ, ở tại Vị Thủy sao? Chỉ mong Triệu gia này, sẽ không để cho y thất vọng.

Triệu Vạn Hộ dẫn theo thê tử thần sắc xanh xao đến trước cửa nghênh đón, xa xa nhìn thấy một chiếc mã xa mui xe màu bạc, liền cuối người hành lễ, "Thuộc thần Triệu Định, cung nghênh Thế tử Điện hạ!"

Một khắc trước vẫn còn ở tuốt bên ngoài, trong chớp mắt đã đến ngay trước mặt.

Mã xa dừng hẳn, thị vệ xuống ngựa vén rèm cửa lên, một thiếu niên toàn thân y phục đen bước ra, thị nữ bên cạnh lập tức tiến lên phủ thêm áo khoác da chồn cho y. Thiếu niên này rất tuấn tú, chỉ là thân thể hơi gầy, hiên cử tựa Cửu Thiên Tinh, Long Chương phượng tư [2], dung mạo này nếu ra ngoài, nhìn thấy sẽ không quên, nhưng nhìn lâu sẽ sinh lòng sợ hãi.

[2] Hiên cử tựa Cửu Thiên Tinh, Long Chương phượng tư : văn vẻ vậy thôi chứ túm lại là đang khen anh nhà đẹp trai đó.

Triệu Vạn Hộ năm xưa đi cống nạp từng gặp qua Thế tử, khi đó Thẩm Lâu kiêu căng cao ngạo, kém xa so với thiếu niên trước mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng này. Chẳng biết Thế tử gia hai năm nay luyện thần công gì, khí chất so với phụ thân y còn khiến cho người ta sợ hãi hơn.

Cước bộ Thẩm Lâu không ngừng, giơ tay ý bảo mọi người miễn lễ, rồi lập tức thẳng hướng linh đường mà đi.

Không kịp dọn dẹp toàn bộ đám tôi tớ nhanh chóng lui ra, chỉ để lại hai gia tướng tu tiên cùng "Hiếu tử" Lâm Tín quỳ gối trên bồ đoàn. Thẩm Lâu vừa bước vào linh đường, liếc mắt liền thấy được một hài đồng nho nhỏ một thân y phục trắng, đối diện với đôi mắt màu lam sẫm màu khó mà nhận sai kia, tâm trạng vì xóc nảy một đường trong nháy mắt trở nên bình tĩnh lại.

"Thế tử, đây chính là trưởng tử số khổ của ta, ngài phải làm chủ cho chúng ta ah." Triệu phu nhân được nha hoàn nâng vào, dùng khăn che miệng khóc lóc.

Ánh mắt vừa chạm đã rời, Lâm Tín thậm chí không nhận ra vị thế tử gia này đối với mình nhìn mình nhiều hơn mấy lần, bản thân hắn ngược lại không kiêng dè gì, đợi người nọ dời mắt đi, liền gần như tham lam mà dùng ánh mắt miêu tả y lại một lần. Thẩm Thanh Khuyết của hiện tại thật sự rất dễ nhìn, mang theo chút mảnh khảnh độc hữu của thiếu niên, giống như ngó sen non rực rỡ giữa dòng suối, dụ người gặm cắn.

Thẩm Lâu cho Triệu đại thiếu một nén nhang thơm, do thân phận nên không cần quỳ lạy, nhưng làm hiếu tử hiền tôn Lâm Tín phải hoàn lễ. Hài tử nho nhỏ, giơ cánh tay ngắn ngủn, nghiêm trang hành lễ, rất là đáng yêu.

Mặc dù là ác lang hung tàn, khi còn nhỏ cũng là cục lông thiếu sữa, huống chi Lâm Tín vốn đã xinh đẹp...

"Tê đầu má ngọc, hạc cốt tùng tư, tiểu công tử tướng mạo bất phàm, tương lai tất thành đại khí." Đông Thiệp Xuyên vuốt vuốt hai chòm râu khóe miệng, nói, "Vị này chính là Nhị công tử trong phủ?"

Lời vừa nói ra, linh đường đột nhiên tĩnh lặng, sắc mặt Triệu phu nhân có chút khó coi, Triệu Vạn Hộ lại mặt không đổi sắc, "Khiến đại nhân chê cười, đây là con trai của xá đệ." Ngay cả tên của Lâm Tín cũng không nói, liền mời chư vị đại nhân kiểm tra thi thể.

"Thiệp Xuyên, ngươi đi xem đi." Thẩm thế tử đi 800 dặm suốt đêm, bây giờ lại không có hứng thú nào đối với Triệu đại thiếu, ý bảo Đông tiên sinh đi mở quan tài.

"..." Đông Thiệp Xuyên trợn mắt há mồm nhìn thế tử nhàn rỗi gọi đứa bé kia đến bên cạnh, một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, chợt sinh ra một nỗi xúc động muốn ngâm thơ.

Xuyên núi tuyết, vượt băng nguyên, thế tử gia đi cả ngày lẫn đêm rốt cuộc chỉ như vậy?

Ngâm thơ cũng không tránh được việc mở quan tài, thuyết thư không cứu được Đông Thiệp Xuyên! Đông tiên sinh chỉ có thể nhận mệnh nhắm mắt đi gặp Triệu đại thiếu gia.

Lâm Tín vẫn luôn chú ý động tác của Thẩm Lâu, thấy y hướng mình ngoắc ngoắc, lập tức vui vẻ chạy tới, đem vị trí tặng cho người mở quan tài khám nghiệm tử thi.

"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lâu cúi đầu nhìn hắn, bản thân hiện giờ cũng chỉ là một tiểu thiếu niên, so với Lâm Tín chỉ cao hơn một cái đầu.

"Tín, ta gọi A Tín." Lâm Tín dường như có chút xấu hổ, cúi đầu xoắn tay lại với nhau, nhân lúc Thẩm Lâu không chú ý, lặng lẽ sờ mu bàn tay đang xuôi bên người y một cái.

Tác giả : PS: Thanh Khuyết là tự của tiểu công, Thẩm Lâu, tự Thanh Khuyết.

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Ta gọi Tín

Lâu lâu: Là ca khúc 'Ly ca' sao?

Tín Tín: Không phải, là A Tín

Lâu lâu: Là khúc 'Quật cường' sao?

Tín Tín: QAQ

Lâu lâu: Ngoan, không khóc không khóc, ta biết là bảo bối Tín Tín =3=

Đậu : search mấy tên hán ở trên thì ra tên bài hát :v

. : .

https://hatdauthan.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro