Chước lộc - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 – Bỏ mạng (4)

Bỗng thấy trên mu bàn tay có vật gì mềm mềm ấm áp lướt qua, như bị chó con liếm một cái vậy, đầu ngón tay Thẩm Lâu không kiềm được run nhẹ. Chỉ xem hắn là đứa trẻ tò mò, sợ dọa đến hắn, liền kiềm chế giả vờ như không hay.

Mở quan tài khám nghiệm tử thi, lại giằng co một hồi, Đông Thiệp Xuyên cho ra kết luận tương tự với phán đoán của Lâm Tín, chỉ là lúc này còn chưa có người biết công pháp khiến người ta hồn phi phách tán, liền suy đoán là gặp phải ma vật quỷ quái.

"Nửa năm trước, mảnh đất bên kia cũng xảy ra chuyện kỳ lạ, người nhà kia vừa cưới tân nương, lại trong một đêm chết hết, duy chỉ có tân nương còn sống, chỉ là trở nên ngu ngốc, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hoán Tinh Hải phái người kiểm tra, phát hiện người nhà đó chết vô cùng đáng sợ!" Đông tiên sinh lại dùng giọng thuyết thư tiên sinh cảm thán, khiến mọi người run sợ yên lặng lắng tai nghe.

"Cũng như con ta, xác bị hủy hết sao?" Triệu Vạn Hộ sốt ruột muốn biết nguyên nhân cái chết con trai mình, không có kiên nhẫn nghe cái chuyện rườm rà này.

"Cũng không phải, chỉ là cũng không có hồn." Thấy người Triệu gia không cổ vũ, Đông Thiệp Xuyên không thỏa mãn chép miệng một cái, trực tiếp nói luôn kết quả, "Trải qua kiểm tra thực hư, phát hiện gần mảnh đất đó có dấu vết của Thôn Hồn Cổ Điêu."

Thẩm Lâu nghe với thần sắc thản nhiên, từ chối cho ý kiến. Chuyện này y có biết, những người đó chỉ là mất hồn, phách vẫn còn ở, tử trạng đáng sợ hoàn toàn là do oán khí của cô dâu bị cưỡng đoạt kia, sau khi chết làm ra.

"Thôn Hồn Cổ Điêu..." Nghe được từ này, người Triệu gia có chút hoảng loạn. Đây là quái vật rất nổi tiếng trong 'Dị vật chí', hình dạng như chim điêu lại có nanh vuốt, dị sừng, đêm trà trộn vào nhà, chuyên cắn nuốt sinh hồn. Truyền thuyết trăm năm trước từng vì vậy mà chết rất nhiều người, dưới lệnh vây quét tiêu diệt của triều đình, thế gia tu tiên lập tức hành động, lúc đó mới giết gần hết loại quái vật này. Bây giờ vậy mà lại xuất hiện, còn xuất hiện trong nhà bọn họ!

Đúng vào lúc này, hạ nhân báo, "Nhị thiếu gia tỉnh."

Triệu gia Nhị thiếu gia hôn mê một ngày một đêm, đại phu cũng tra không ra nguyên nhân bệnh, bây giờ rốt cục tỉnh lại, Triệu phu nhân liền lập tức đứng ngồi không yên, cáo tội muốn đi hậu viện xem nhi tử.

"Ta cũng muốn đi thăm Nhị thiếu gia." Lâm Tín nhỏ giọng nói với Triệu Vạn Hộ.

Rõ ràng cũng là chủ tử trong nhà, lại gọi đường huynh là "Thiếu gia", người Hoán Tinh Hải hơi kinh ngạc, nhưng người Triệu gia nghe quen lại không thấy có gì không ổn. Triệu Vạn Hộ cố gắng ở trước mặt người ngoài bày ra dáng vẻ bá phụ tốt, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tín nhi có lòng, đi thôi."

Nhận được sự cho phép của Triệu Vạn Hộ, Lâm Tín lại nhìn về phía Thẩm Lâu hỏi.

Cát Lộc Hầu muốn làm cái gì, ngay cả Hoàng đế cũng không cần hỏi, khi nào thì có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy? Thẩm Lâu thấy trong lòng một mảnh mềm mại, khẽ vuốt càm, ý bảo hắn tùy tiện.

Thẩm Thanh Khuyết quả nhiên thích người nhu thuận, Lâm Tín bĩu môi cất bước chạy ra ngoài linh đường, kiếp trước mỗi lần thấy Thẩm Lâu sắc mặt y đều không tốt, có lẽ là không thích tính tình bất thường của hắn. Bây giờ ngoài ý muốn gặp được Thẩm Lâu sớm hơn, làm sao cũng phải để lại ấn tượng tốt cho y.

Xoa xoa ngón tay, vẫn còn xúc cảm vừa rồi sờ được, Lâm Tín nhịn không được lén cười rộ lên. Tay của thiếu niên sờ lành lạnh nhẵn như ngọc, cũng không biết ngón tay gầy đó đã có vết chai chưa... Nếu như sờ vào kê kê thì...

Vào tới tiểu viện Nhị thiếu gia, Lâm Tín lập tức thu lại nụ cười thô bỉ trên mặt, rút vai lại, đứng ở dưới cửa sổ góc phòng, tận lực thu hẹp cảm giác tồn tại của mình.

"Con của ta, có phải Tạ Thiên Hà hại ngươi không?" Triệu phu nhân nhìn tiểu nhi tử ánh mắt đờ đẫn ngồi trên đầu giường, nhất thời rơi lệ.

"Tạ Thiên Hà?" Nhị thiếu gia vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không nhớ vì sao mình lại hôn mê, thậm chí rất nhiều chuyện trong quá khứ đều không nhớ ra, nghĩ nhiều sẽ đau đầu.

"Vậy mà vẫn chưa biến thành tên ngốc, chậc." Lâm Tín vạch ngón tay ngắn ngủn của mình ra, vẫn là do sức còn quá yếu. Không xem được náo nhiệt, cảnh mẹ hiền con hiếu lúc sau đương nhiên là không muốn thấy, Lâm Tín chắp tay sau mông nhanh nhạy chuồn vào sân của Triệu phu nhân.

Tuy nhìn thấy Thẩm Lâu hắn thật cao hứng, nhưng đẹp không thể ăn, việc cấp bách trước mắt vẫn là phải nhanh chóng rời khỏi Triệu gia, tìm được sư phụ không đáng tin cậy kia.

Người trong viện Triệu phu nhân đã quen với việc hắn ra vào, đối với Tam thiếu gia nhát gan vô dụng này cũng không có phòng bị gì. Trong phòng chỉ có đại nha hoàn Xuân Thủy của Triệu phu nhân.

"Xuân Thủy tỷ, phu nhân nói tỷ lấy mười lượng vàng đưa cho ta." Lâm Tín mở to đôi mắt thiên chân vô tà, nhìn Xuân Thủy vươn tay ra.

"Lấy vàng làm cái gì?" Xuân Thủy nghi ngờ hỏi.

"Nói là muốn cho vị Đông tiên sinh kia, phu nhân nói cái gì mà Hoán Tinh Hải, Nhị thiếu gia cũng phải đi." Tiểu hài tử nói năng lộn xộn, nhưng cũng không gây trở ngại sự nghe hiểu của Xuân Thủy. Đây là muốn tặng lễ cho người bên cạnh thế tử, muốn bọn họ nói tốt giúp, để Nhị thiếu gia có thể đi theo thế tử đến Hoán Tinh Hải đi.

Xuân Thủy tự cho là hiểu ý, lập tức mở rương, lấy một cái túi bỏ mười hai mảnh vàng vụn nhỏ vào đưa cho hắn.

Đại thiếu gia chết oan chết uổng, Nhị thiếu gia nhất thời mất trí nhớ, lại tình cờ trùng hợp với người trên mảnh đất hoang kia, càng thêm chắc chắc suy đoán của Đông Thiệp Xuyên.

"Nếu đã như thế, thì để cho Đại công tử nhập thổ vi an đi!" Thẩm Lâu không muốn nhiều lời, phất tay áo rời khỏi linh đường, cũng đem chuyện này quy kết cho Phệ Hồn Cổ Điêu.

Sự việc đã tra rõ, người của Thẩm gia phải rời đi.

Trong nhà có khả năng có một con Phệ Hồn Cổ Điêu ẩn náu, Triệu Vạn Hộ nào dám để cho Thẩm Lâu đi, xin thế tử gia ở lâu thêm một ngày, để gọi cao thủ Hoán Tinh Hải hỗ trợ điều tra quái vật, "Thế tử đường xa đến, nếu không dùng một bữa cơm, thuộc hạ về sau không có mặt mũi nhìn Quốc công gia nữa rồi."

Khom lưng nói xong, Triệu Vạn Hộ chỉ cảm thấy có một ánh nhìn rơi lên đỉnh đầu, nháy mắt nhìn xuyên thấu bản thân hắn, trong lòng nhất thời đánh trống.

Im lặng hồi lâu, lúc Triệu Vạn Hộ cho rằng thế tử sắp nổi giận, Thẩm Lâu lại nói một chữ "Được", cũng phân phó Hoàng Các dẫn người lục soát núi.

Triệu Vạn Hộ mừng rỡ, lập tức mời thế tử đến noãn các ấm nhất ngồi.

Lãnh thổ phía Bắc, mọi thứ đều thuộc Thẩm gia, đối với Triệu gia tiên thuật thấp, người bình thường sống không chỉ nhờ dựa vào tổ ấm, còn phải dựa vào sự để mắt của Hoán Tinh Hải mà sống sót. Trường hợp này, đương nhiên muốn đưa nhi tử tới để nở mày nở mặt.

Vì vậy, Triệu phu nhân cũng không để ý đầu óc tiểu nhi tử còn mơ hồ, cho gọi người đến sửa soạn một phen rồi lôi kéo nhi tử đến trước mặt thế tử, nói là bồi thế tử dùng cơm.

"Thế tử thích yên tĩnh, các ngươi đừng làm phiền vẫn tốt hơn." Tử y thị nữ trông giữ trước cửa noãn các, cao ngạo liếc nhìn cả nhà Triệu Vạn Hộ đến "Bồi cơm". Thị nữ này tên là Tử Khu, cùng thị vệ tên gọi Hoàng Các kia giống nhau, là tùy thị kề cận của Thẩm Lâu. Người Hoán Tinh Hải tu tiên, bên hông đeo một thanh vân văn kiếm mạ vàng, trên chuôi kiếm khảm Lộc Ly sáng lấp lánh, đứng giữa tầng linh khí lượn lờ, tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.

Thẩm Lâu nhìn ba cặp mắt bạch nhãn lang điển hình của Triệu gia kia, rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Gọi A Tín qua đây."

Cất một túi vàng đang chuẩn bị leo tường chạy đi Lâm Tín chán nản bị lôi về dẫn tới trước mặt Thẩm Lâu. Mà thêm Triệu phu nhân và Triệu nhị thiếu thì thêm phiền, nên Triệu Vạn Hộ cho người đưa trở về.

"Sao lại chật vật như vậy?"

Hôm qua mới vừa thay miên bào trắng, bây giờ lại dính đầy bùn đất, mảnh vải trên đầu không biết đã sớm bay tới đâu. Sáng sớm vẫn là tiểu công tử trắng nõn làm người yêu thích, trong chớp mắt lại biến trở về tiểu khất cái.

Nghe như vậy, Lâm Tín liền biết bệnh nhân nghĩa vô dụng của Thẩm Lâu lại phát tác, người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, thống lĩnh vạn quân, lại chung quy không thay đổi được khuyết điểm thương hại kẻ yếu. Đây là nhược điểm của Thẩm Lâu, cũng là điểm duy nhất hắn có thể nắm chắc.

"Ta đến trù phòng tìm đồ ăn, không cẩn thận té ngã." Lâm Tín ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng, đáng thương nhìn sang.

Quả nhiên, nghe như vậy, chân mày Thẩm Lâu liền nhíu lại, trong lòng ân ẩn đau, người này khi còn bé ngay cả cơm ăn cũng không đủ no! Ra hiệu Lâm Tín ngồi xuống bên cạnh, lấy một cái bánh điểm tâm đưa cho hắn ăn.

Lâm Tín tay dơ, không tiện tự cầm, liền chắp tay sau mông, ngoan ngoãn mở miệng, cạp hai cái liền ăn xong một khối điểm tâm. Bởi vì ăn gấp, miệng phình ra như con sóc nhỏ nhồi quả hạch. Thẩm Lâu cảm thấy đầu ngón tay lại bắt đầu ngứa, ho nhẹ một tiếng, nâng mắt nói với Triệu Vạn Hộ: "Cô muốn để người này làm tùy thị, Vạn Hộ đại nhân có đồng ý hay không?"

Tác giả: Chú thích – Vương của Chư Hầu và Vương thế tử có thể xưng "Cô"

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Ta muốn hắn làm ấm giường cho ta, có xúc động không xúc động không?

Triệu Vạn Hộ: Không dám, không dám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro