Chước lộc - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 – Oan gia (2)

"Đó là muội muội ngươi sao?" Lâm Tín quen biết không nhiều, liền hỏi một câu. Người Thẩm gia rất đông, có thể gọi Thẩm Lâu là đại ca không ít, nên không biết có phải là vị Tang Hồ Quận Chúa Thẩm Thu Đình hay không.

Nhìn hài tử trong lòng rướn cổ lên còn muốn nhìn ra ngoài, Thẩm Lâu hơi nhíu mày, "Ừ, nàng tên Doanh Doanh."

Quả nhiên là nàng ta! Thẩm Doanh Doanh, lúc nhỏ chưa cập kê lấy tự là Thu Đình, có sức mạnh trời sinh, giương cung nứt đá, đệ nhất Thần tiễn thủ của Đại Dung.

Cảm giác bị mũi tên xuyên thấu xương ký ức năm đó hãy còn mới, Lâm Tín gãi gãi ngực, biết nàng là Thẩm Doanh Doanh, lồng ngực bắt đầu mơ hồ đau, "Ta nên gọi nàng như..."

"Cách xa nàng một chút!" Thẩm Lâu gắt gỏng cắt lời Lâm Tín hỏi, thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của hắn, còn tưởng là dọa phải hắn, lập tức dịu giọng nói, "Muội ấy, tính tình không tốt, đừng chơi với nàng."

Lần này Lâm Tín càng thêm khó hiểu. Người này không phải luôn rất quý cô em gái này sao? Tại sao lại ở trước mặt người mới quen nói ra câu "Tính tình không tốt" hạ thấp nàng, chẳng lẽ Thẩm Thu Đình khi còn nhỏ bướng đến mức Thẩm Lâu cũng ghét bỏ?

Diện tích Hoán Tinh Hải bao la, mã xa chạy một đường không ngừng, hồi lâu sau mới đến nơi ở của Thế tử — Phong Tân.

Khắp nơi có nước, khắp nơi đều là bến đò, nơi ở của Hoán Tinh Hải đều lấy chữ "Tân" làm tên. Nơi Thế tử ở, có vài bụi cây phong trăm năm tuổi, tán cây che trời. Bây giờ đang đúng mùa lá rụng, đình các trải đầy lá phong đỏ, trên mặt hồ cũng nhiễm sắc đỏ, trông rất đẹp mắt.

Trong viện có vài phàm nhân đang dọn dẹp, thấy Thế tử trở về lập tức khom mình hành lễ. Tiên giả trong trong Phong Tân, ngoài Thẩm Lâu, cũng chỉ có thị vệ Hoàng Các cùng thị nữ Tử Khu.

Đem Lâm Tín giao cho Tử Khu chăm sóc, Thẩm Lâu liền dẫn Đông Thiệp Xuyên rời khỏi.

"Thế tử đi đâu vậy?" Lâm Tín có chút luống cuống đứng trong đình viện, cùng Tử Khu mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Xuất môn trở về, đương nhiên phải gặp phụ thân trước tiên, nếu không phải vì ngươi, Thế tử đã trực tiếp đi qua đó rồi." Tốc độ nói chuyện của Tử Khu nhanh, ngữ điệu lại nặng, như thể sẽ cãi nhau bất cứ lúc nào.

Lâm Tín đương nhiên sẽ không sợ một tiểu nha đầu như thế này, ngoan ngoãn gật đầu, nhặt một cây chổi so với mình còn cao hơn, đi theo những người phàm kia xoạt xoạt quét lá rụng.

"Aiz..." Tử Khu không kịp ngăn cản, do dự chốc lát, thả lỏng bàn tay có thói quen đặt bên hông, khom người xuống, "Ngươi tên là A Tín đúng không? Ta gọi là Tử Khu, về sau..."

"Ưm." Lâm Tín ngẩng đầu cong mắt cười, "Ta có thể gọi ngươi là Tử Khu tỷ tỷ không?" Hắn vốn đã xinh đẹp, lại thêm được ăn no ngủ ngon ở trên mã xa, lúc này thoạt nhìn giống như một cây củ cải chắc nịt đã được tưới đủ nước, tươi ngon mọng nước chọc người thương yêu.

"Đương, đương nhiên, về sau... Tỷ tỷ chăm sóc ngươi." Lời chuẩn bị giáo huấn liền nuốt xuống, Tử Khu nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Tín, ném cây chổi qua một bên, ngữ khí cũng hoà hoãn lại, "Ngươi là tùy thị, không phải hạ nhân, cho nên việc vặt trong nhà này ngươi không cần làm!"

Nói xong, bắt đầu lục tung tìm xiêm y cho Lâm Tín.

"Vậy ta làm cái gì?" Lâm Tín kéo y phục trên người, mâu sắc trầm xuống. Y phục lấy từ trong rương ra, là cẩm bào ngọc đái, rõ ràng là đồ lúc còn nhỏ của Thẩm Lâu. Thị nữ này vậy mà lại trực tiếp cho hắn mặc y phục của thế tử, cũng không biết là do quy củ Thẩm gia lỏng lẻo, hay là có ý gì khác.

Lột đồ tang xuống, thay cẩm bào, tiểu hài tử đáng thương lập tức biến thành quý công tử, Tử Khu nhìn tiểu tử đi ra từ phía sau bức bình phong, rất thoả mãn, vươn một ngón tay, chọt cái trán sáng bóng của hắn, "Đương nhiên sẽ có lúc phải dùng tới ngươi."

Chỉnh lý xong xuôi, Tử Khu liền dẫn hắn đi ăn. Chạy một ngày đường, lúc này đã là hoàng hôn, Hoàng Các theo Thế tử đi diện kiến Quốc công gia, trong Phong Tân liền chỉ còn Tử Khu cùng Lâm Tín hai người dùng cơm.

"... Thế tử tính tình lãnh đạm, không có chuyện gì đừng phiền y." Tử Khu bới hai chén cơm, đem quy tắc của Hoán Tinh Hải nói sơ cho hắn nghe, "Có một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, lúc Thế tử ngủ, luôn thắp nến, một đêm cũng không tắt. Nếu buổi tối vào phòng trong, vạn lần không được thổi tắt nến."

"Tại sao?" Lâm Tín nghi ngờ hỏi, đời trước hắn cũng từng ngủ cùng Thẩm Lâu, cũng không biết hắn có sở thích ngủ đốt nến, "Thế tử sợ tối sao?"

"Suỵt, đừng nói nhảm." Tử Khu gắp một miếng xương sườn lên nhét vào trong miệng hắn, "Ngươi cũng đừng hỏi linh tinh."

Cho nên đúng là sợ tối ! Lâm Tín không tin nỗi gặm xương sườn.

Thẩm Lâu đương nhiên không biết hình tượng của mình đang bị hảo tâm thị nữ bôi nhọ, vào tới chính đường hướng phụ thân phục mệnh, thì thấy Thẩm Kỳ Duệ đang cùng một bạch y tu sĩ trò chuyện vui vẻ.

Tay áo thuần trắng, cổ áo lông bạch hổ, chính là Tây Vực Chung gia.

"Bái kiến Thế tử!" Tu sĩ kia thấy Thẩm Lâu bước vào, liền lập tức đứng dậy hành lễ.

Thẩm Lâu giơ tay đáp lễ, người này lạ mặt, hai đời đều không có ấn tượng gì đối với gương mặt này, nghĩ chắc không phải là người quan trọng, liền quay đầu nhìn về phía phụ thân.

"Đây là sứ giả của Chung gia, Chung thế thúc của ngươi mời ta đi uống rượu." Thẩm Kỳ Duệ vừa cười vừa nói, hắn cùng với Chung Trường Dạ có qua lại thân thiết từ nhỏ, ở trước mặt Thẩm Lâu, vẫn gọi Quốc công Tây Vực là "Chung thế thúc của ngươi".

"Trần Nhưỡng Mạc Quy Sơn trăm năm sắp mở, đặc biệt mời quốc công gia đến đánh giá." Sứ giả giải thích lại một lần.

Hảo hữu mời mình đi uống rượu, Thẩm Kỳ Duệ tất nhiên là vui vẻ đáp ứng. Thẩm Lâu nghe qua lại cảm thấy không bình thường, y nhớ rất rõ, Trần Nhưỡng Mạc Quy Sơn, là năm Doanh Doanh cập kê mới mở.

"Phụ thân, nhi tử cũng muốn đi." Thẩm Lâu xen vào nói, "Nhi tử đã lâu không gặp Hữu Ngọc và Vô Mặc rồi."

Chung Hữu Ngọc và Chung Vô Mặc, là một đôi song sinh nam của gia chủ Chung Trường Dạ, hầu như hàng năm đều sẽ tới Hoán Tinh Hải chơi.

"Được, ngươi muốn đi liền cùng đi !" Thẩm Kỳ Duệ sảng khoái đáp ứng.

Ở Quỳnh Tân cùng phụ thân dùng cơm tối, sau đó Thẩm Lâu mới nặng nề trở lại Phong Tân, đi tới cuối hành lang gấp khúc, bỗng nhiên dừng bước.

"Thế tử?" Hoàng Các theo phía sau lên tiếng hỏi.

"Ngươi đi điều tra một chút, tên sứ giả của Chung gia kia, là ai." Thẩm Lâu đứng dưới ngọn đèn dầu yếu ớt, đôi mắt u ám.

"Vâng." Hoàng Các hiểu ý, khom người rời đi.

Lâm Tín dùng xong cơm tối, từ chối lời đề nghị của Tử Khu muốn dẫn hắn đi dạo xung quanh, thành thành thật thật ngồi trên thảm phòng trong, mắt nhìn lom lom ngoài cửa, giống như chú chó con đang chờ chủ nhân trở về.

Tử Khu bất đắc dĩ lắc đầu, dặn hắn đừng có lộn xộn đồ đạc trong phòng rồi trực tiếp rời đi. Đợi người đi rồi, Lâm Tín liền giống như con khỉ lộn mèo, xông vào phòng trong nhìn đông nhìn tây.

Đây chính là nơi Thẩm Lâu ở từ nhỏ đến lớn, với hắn mà nói tất cả đều hiếm lạ. Phía Bắc lạnh lẽo, trong phòng đốt địa long, có thể đi chân trần khắp nơi. Phía trên chiếc kỷ trà [1] có đốt lãnh hương, u tĩnh di xa [2], chứa vài phần cỏ cây thanh lọc. Trên giá bày thư tịch chỉnh tề, trường kiếm treo trên tường, trở mình xem từng ngóc ngách, cũng không tìm được đạn châu hay là cửu liên hoàn [3] mà tiểu hài tử thường có.

[1] Cái bàn nhỏ, thấp.

[2] Di xa : Ngụ ý là đi được càng xa, thấy càng nhiều, liền phát hiện mình biết được càng ít

[3] Trò giải móc khóa IQ

"Người này, từ khi còn nhỏ đã không thú vị như vậy sao?" Lâm Tín bĩu môi, nhảy lên trên giường đầy mùi hương cây cỏ lộn mèo một cái, "Hắc hắc, Thẩm Thanh Khuyết, lão tử sẽ ngủ trên giường của ngươi!"

Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Lâm Tín giật mình ngồi dậy, nhảy xuống giường, như một mãnh hổ bật dậy lăn xuống đất.

Chờ khi Thẩm Lâu bước vào phòng, chỉ thấy một hài tử nho nhỏ, hai tay ôm đầu gối ngồi chính giữa thảm trải sàn, mở một đôi mắt to đen lay láy nhìn hắn.

Mắt của Lâm Tín, thật ra là màu xanh đen, bình thường không nhìn ra, chỉ có nhìn thật gần mới có thể nhận ra màu xanh quyến luyến trong màn trời đêm. Nhưng Thẩm Lâu khoảng cách gần chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được.

Tâm trạng nặng nề trong nháy mắt nhìn thấy đôi mắt này liền tan thành mây khói, Thẩm Lâu đi tới, đem tên ở trên mặt đất kéo lên, "Sao lại ngồi dưới đất?"

"Chờ ngươi." Lâm Tín cúi đầu, ngón chân không có mang vớ ở trên thảm trải sàn khẽ cử động, "Ta không biết phải làm cái gì, Tử Khu tỷ tỷ nói ngươi sẽ nói cho ta biết."

Thẩm Lâu hít sâu một hơi, "Ngươi biết tùy thị là làm gì không?"

Lâm Tín mờ mịt lắc đầu.

Im lặng hồi lâu, dường như chăm chú suy nghĩ một lúc, Thẩm Lâu đem hai tay chắp sau lưng, bày ra tư thế đứng ngây thơ giống như Lâm Tín, hơi hất cằm lên, "Trời lạnh, ngươi làm ấm giường cho ta !"

Dứt lời, liền xoay người đi tắm, đi hai bước nhịn không được bỏ thêm một câu, "Đây là chức trách của tùy thị."

Phi! Lâm Tín ở trong lòng phun một cái, sợ tối thì sợ tối, nói bậy cái gì, khi dễ hắn không chưa từng va chạm xã hội hả! Trên mặt lại tỏ vẻ mờ mịt, "Tử Khu tỷ tỷ cũng làm ấm giường sao?"

"Không, nàng ta là nữ tử." Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, lắc mình vào dục phòng.

Nghe như vậy, Lâm Tín liền hài lòng, hai ba nhát cởi ngoại bào, ở trong chậu nước rửa tay chân, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.

Chờ Thẩm Lâu tắm rửa đi ra, liền thấy dưới tấm chăn gồ lên một cục nho nhỏ, một đôi tay nhỏ trắng nõn kéo góc chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, buồn bực hờn dỗi nói: "Thế tử, đã rất nóng rồi, vào đi."

Thẩm thế tử chân trần, chân trái đạp lên chân phải, lảo đảo một cái. Trước mắt chợt hiện lên vài đêm hoang đường đời trước, dung mạo hai mươi mấy tuổi Lâm Tín tươi cười nhìn y, "Bên trong rất nóng, ngươi không muốn vào sao?"

Bây giờ, Thẩm Lâu cũng chỉ là hài tử, xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên giường, chui vào chăn, đạn chỉ thổi tắt nến.

"A? Tử Khu tỷ tỷ nói không thể tắt nến." Lâm Tín giả vờ kinh ngạc cọ lên trên gối Thẩm Lâu.

"Không có việc gì, có ngươi ở đây, không cần đốt nến." Thẩm Lâu dịch góc chăn cho hắn, không chút nhắc nhở tiểu tùy thị đã vi phạm ranh giới.

Thật sao, quả nhiên là sợ tối, có người ngủ cùng sẽ không sợ. Lâm Tín đắc ý quẫy quẫy chân trong chăn, phát hiện nhược điểm của Thẩm Thanh Khuyết luôn có thể làm cho hắn cảm thấy sung sướng. Nhờ ánh trăng, dùng ánh mắt như từ phụ [4] nhìn chằm chằm hai mắt nhẹ chớp của Thẩm Lâu, im lặng nói trong bụng, đừng sợ đừng sợ, ca ca thương ngươi.

[4] người cha hiền

Tiểu kịch trường :

Tín Tín: Nhược điểm mới của Thẩm tiểu lâu – Get

Lâu Lâu: Thành quả cùng giường chung gối – Get

Tín Tín & Lâu Lâu: Hắn mỏng manh như thế, ta phải bảo vệ hắn nha!

. : .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro