Chước lộc - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 – Oan gia (4)

Lâm Tín nhìn bàn tay mềm mại như không xương của Thẩm Doanh Doanh, chỉ thấy sợ đến nổi da gà.

"Hắn vẫn chưa tới mười tuổi mà!? Ngươi cần một tùy thị nhỏ hơn ngươi có ích lợi gì, không bằng cho ta!" Thẩm Doanh Doanh nhìn Lâm Tín chằm chằm không chớp mắt, càng nhìn càng thích.

Vị đại tiểu thư này không phải là nữ tử bình thường, làm tùy thị cho nàng, cơ thể nhỏ nhắn này đoán chừng không chống đỡ nổi ba ngày, Lâm Tín tủi thân nhìn về phía Thẩm Lâu, nhỏ giọng nói: "Có ích mà, A Tín làm ấm giường cho Thế tử."

"..."

"..."

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.

Sương sớm trên đầu Hoàng thị vệ còn chưa kịp lau, khiếp sợ nhìn về phía Thế tử, lại quay đầu nhìn Tử Khu. Tử Khu vẻ mặt bình tĩnh giải cứu Lâm Tín từ trong tay Đại tiểu thư ra, "A Tín, như vậy không gọi là làm ấm giường, đừng có nói loạn."

Thẩm Lâu sâu sắc cảm thấy chính mình đã dạy hư tiểu hài tử, sắc mặt có chút không tốt, đem Thẩm Doanh Doanh giáo huấn một trận, không cho phép nàng đi theo đến Tây Vực.

"Dựa vào cái gì không cho ta đi! Ta phải đi!" Thẩm Doanh Doanh vỗ một cái bốp lên trên tay cầm ghế gỗ lê, "Răng rắc" một thanh âm vang vọng, cả chiếc ghế chia năm xẻ bảy, vỡ nát rơi đầy đất.

"Thẩm Doanh Doanh."

Nghe ca ca gọi cả tên họ mình ra, ngữ điệu cũng nghiêm nghị lạnh lùng, Thẩm đại tiểu thư rõ ràng co rúm lại, cứng cổ nhìn Lâm Tín, nhẹ rên một tiếng, "Không đi thì không đi, ai mà thèm!"

Dứt lời, thở phì phì bỏ đi.

Lâm Tín khẽ thở dài một hơi, rất muốn đem vị trí đi Mạc Quy Sơn tặng cho Thẩm Doanh Doanh, nhưng cũng không biết nên mở lời như thế nào. Kiếp trước lúc này, hắn còn chưa biết Chung gia, chỉ nhớ rõ lúc Triệu Kiên ôm hắn chạy trốn, dọc đường bị vô số bạch y tu sĩ chặn đánh.

"Ta không đi Mạc Quy Sơn nữa, để cho tiểu thư đi thôi." Lâm Tín thử nói đạo lý với Thẩm Lâu.

"Mạc Quy Sơn cùng Hoán Tinh Hải của chúng ta không giống nhau, dưới chân núi chính là Tây đô Hàm Dương, chơi rất vui!" Tử Khu bưng một bát thuốc đi tới, cười dỗ ngọt hắn.

Lâm Tín hít mũi một cái, ngửi thấy mùi vị "Phá Ách [1]". Phá Ách cùng Xích Tinh Thảo có hiệu quả gần như nhau, đều là linh dược dùng để tu bổ thần hồn, chỉ là so với Xích Tinh Thảo còn quý hơn rất nhiều, cũng không có mùi khai như nước tiểu giống Xích Tinh Thảo.

[1] Ách (厄) : tai ách, khốn khổ.

Thẩm Lâu đang liếc xem thư tín bên trong hộp gỗ đàn hương, đối với Tử Khu đến làm như không thấy.

Tử Khu thấy Thế tử lại xem nàng như không khí, tức giận đến giậm chân, đem bát thuốc quá đầy đổ ra một chút, đưa cho Lâm Tín, "Đi, tìm cách cho Thế tử uống thuốc."

Lâm Tín tiếp nhận chén thuốc, bước đi không vững tới bên cạnh Thẩm Lâu, nghiêng đầu nhìn y, bản thân lén uống một ngụm. Phá Ách, Quy Linh, Tam Văn Thảo, còn có mấy vị nếm không rõ lắm, chữa thương gì gì đó đều có, không chỉ có mỗi tu bổ hồn phách. Thân thể người này rốt cục bị làm sao vậy?

Thẩm Lâu dở khóc dở cười buông thư tín, đúng là tiểu miêu tham ăn cái gì cũng dám ăn, ngay cả thuốc cũng dám uống trộm! "Uống ngon không?"

"Đắng." Lâm Tín chun mũi, "Nhưng mẹ ta nói, thuốc đắng dã tật."

Bản thân làm gương, không thể dạy hư trẻ con nữa, Thẩm Lâu nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

Lâm Tín tiếp nhận bát thuốc trống không, rất vui mừng. Nhìn dáng vẻ của Tử Khu, vị Thế tử gia này sợ là ngày thường không có chịu uống thuốc. Hiện tại Thẩm Thanh Khuyết hẳn là mới 12 tuổi ! Chính là thời điểm phản nghịch, phải vuốt lông dỗ dành.

Tử Khu hài lòng bưng bát không rời đi, Thẩm Lâu một lần nữa cầm thư tín lên xem.

Mỗi khi người Mạc Quy Sơn đến, đều sẽ mang theo một phong thư của huynh đệ nhà họ Chung, đa phần đều là Chung Hữu Ngọc dong dài, Chung Vô Mặc trầm mặc ít nói nhiều lắm ở phía sau thêm một câu. Phong thư gần đây là muốn mời y ngày mùng 9 tháng 9 đến Mạc Quy Sơn bắn Nhạn, hoàn toàn không có đề cập đến chuyện rượu ngon trăm năm. Mà sứ giả lần này đến, lại hai tay không mà đến...

Đóng hộp lại, Thẩm Lâu đứng dậy dẫn Lâm Tín đi gặp phụ thân, lập tức khởi hành.

Gió tuyết liên tiếp mấy ngày, nay thoáng dừng lại, mấy cây phong nhỏ mảnh khảnh đều bị thổi đến xiêu vẹo, đứng trụi lủi nơi đó. Những cây phong già cỗi trăm năm lại không có chút tổn hại nào, vẫn dày đặc như trước, chậm rãi đung đưa tán cây.

"Ta không đi." Lâm Tín ôm lấy cây cây phong già kia sống chết không đi.

"Tại sao?"

"Ta..." Cũng không thể nói cho Thẩm Lâu, mình là nhi tử Lâm Tranh Hàn, Chung gia vẫn luôn muốn bắt hắn ah! Thẩm Lâu có thể làm nhất, chính là đem mình giao cho Hoàng đế. Lâm Tín có chút sầu muộn, "Ta chính là đang mặc y phục Thế tử, bị người khác thấy sẽ đánh chết ta."

Thẩm Lâu sửng sốt một chút, mới phát hiện Lâm Tín đang mặc y phục của mình khi còn nhỏ. Tùy thị ở Thẩm gia địa vị cao, kỳ thật vị thế ngang nhau với môn đồ, bất quá đều tùy vào các đối tượng. Người Thẩm gia đối đãi với bọn họ như đồng môn, tuyệt đối không có chuyện nguy hiểm như mặc y phục của Thế tử sẽ bị đánh chết.

Có chút đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ đó, "Không sao cả, sau khi ra ngoài cứ ở bên cạnh ta, sẽ không ai khi dễ ngươi."

Lâm Tín bất đắc dĩ bị Thẩm Lâu dẫn tới Quỳnh Tân, nơi ở của Huyền Quốc Công.

Thẩm Kỳ Duệ vóc dáng cao to, đi tới gần sẽ cho người khác cảm giác áp bách rất nặng, ánh mắt lạnh như băng ở trên người Lâm Tín đảo qua, đột nhiên "A" một tiếng.

Mạch cổ tay chợt bị một bàn tay to chụp lấy, Lâm Tín theo bản năng muốn rút đao, sờ soạng bên hông lại trống không, chỉ có thể kiềm chế xúc động không trở tay bẻ gãy cổ tay Thẩm Kỳ Duệ.

"Linh mạch cao, tư chất thượng thừa, hài tử này từ đâu tới?" Thẩm Kỳ Duệ dùng ánh mắt coi trọng linh kiếm nhìn Lâm Tín.

"Hài tử Triệu gia, phụ mẫu đã qua đời, Triệu Vạn Hộ cùng phu nhân khắc nghiệt với hắn..." Thẩm Lâu đem thân phận bên ngoài của Lâm Tín giải thích lại một lần.

"Phung phí của trời, thực sự là phung phí của trời!" Thẩm Kỳ Duệ bóp bóp cổ tay nhỏ bé yếu ớt của Lâm Tín, rất tức tối.

Lâm Tín bày ra một gương mặt vô tội.

Thẩm Kỳ Duệ từ trong tay áo lấy ra một viên Lộc Ly to như trứng bồ câu cho hắn, "Sau này là người Thẩm gia, chăm chỉ tu luyện, tương lai tất thành đại khí."

Cầm viên Lộc Ly óng ánh trong suốt, Lâm Tín hết sức bất đắc dĩ theo sát Thế tử lên xe ngựa.

"Cha thưởng ngươi, nhận lấy đi." Trong mắt Thẩm Lâu mang theo ý cười không rõ.

"Đây là cái gì?" Viên Lộc Ly này đã đánh bóng qua, trơn truột không cạnh, là loại mà thế gia tiền tài đại khí thô hay đem ra cho hài tử chơi đùa như Thẩm gia, cùng với viên trang bị trên kiếm ngày thường của tu sĩ khác nhau. Làm một hài tử chưa từng va chạm xã hội, Lâm Tín không thể tỏ ra hiểu biết nhiều.

"Lộc Ly." Thẩm Lâu cũng từ trong vạt áo chính mình lấy ra hai viên, đồng thời cho Lâm Tín, thuận tiện giải thích cho hắn căn nguyên của Lộc Ly.

Tiên thuật thượng cổ thất truyền, thế gia tu tiên dựa vào bùa và bảo khí kéo dài hơi tàn, chợt một ngày trục lộc [2] vào núi, lấy được linh thạch, rực rỡ như ngọc lưu ly, sau đó có tên Lộc Ly.

[2] Tranh giành, giành giật (trong 'Sử Ký, Hoài Âm Hầu có ghi: vua Tần mất con hươu, thiên hạ cùng săn đuổi. Sau này dùng để chỉ việc tranh giành thiên hạ)

Lộc Ly xuất hiện, khiến cho tiên đạo một lần nữa phồn vinh, suýt chút nữa lưu lạc trở thành bọn tiên giả bịp bợm giang hồ, có thể ngự kiếm cưỡi gió mà đi.

Tây Vực không lạnh như Bắc Vực, cuối thu khí trời mát mẻ, Nhạn bắc bay về phía Nam.

Mạc Quy Sơn sự thật là một ngọn núi, Chung gia ở trên núi, chân núi chính là đô thành Tây Vực. Hoán Tinh Hải và Bắc đô thành còn có một khoảng cách nhất định, Mạc Quy Sơn lại cùng Tây đô tương liên chặt chẽ, vô cùng náo nhiệt.

Dưới chân núi người người nhốn nháo, trang bị đầy đủ vàng bạc, thuế ruộng xe ngựa đem cửa núi chặn lại đến một con kiến chui không lọt.

"Quốc công gia thứ lỗi, đúng lúc Thu cống, Vạn hộ, Thiên hộ tất cả đều ở đây, chen chúc một hồi." Vị sứ giả kia liên tục nói xin lỗi, ngự kiếm đi vào thông báo. Biết được Huyền Quốc Công đến, một đám bạch y tu sĩ lập tức xuất hiện, đem xe ngựa chở hàng tách ra hai bên, nhường đường cho người Thẩm gia.

Quốc Công, Liệt Hầu hàng năm đều tiến cống cho thiên tử một lần, mà quy luật các Vực thu cống phong thần mỗi nơi không giống nhau. Bắc Vực thu hai lần Hạ cống và Tuế cống [3], Tây Vực thì thu bốn mùa xuân hạ thu đông, bây giờ chính là Thu cống.

[3] Mùa hè với mùa thu hoạch trong năm

Đồng dạng một thân y bào trắng, cổ áo đan lông bạch hổ Chung Tùy Phong sứt đầu mẻ trán chạy đến bắt chuyện với người Thẩm gia.

"Đại ca bế quan, ta trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân, mong thứ lỗi." Chung Tùy Phong trưởng thành có một gương mặt hiền lành, nói năng chậm rãi, tướng mạo này nói dễ nghe một chút thì là hiền hoà, nói khó nghe một chút thì chính là hèn nhát.

"Ngươi sao cũng tới?" Chung Hữu Ngọc theo thúc thúc ra ngoài đón khách thấy Thẩm Lâu, trên mặt chẳng những không có vui mừng, ngược lại còn đè nén lửa giận. Chung Vô Mặc bên cạnh mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn rất tiều tụy.

Thẩm Lâu đứng ở sau lưng Lâm Tín, hơi nheo mắt lại, hai huynh đệ này không phải có quan hệ rất tốt với Thẩm Lâu sao? Sao nhìn thấy Thẩm Lâu lại có bộ dạng chết cha!

Hắn nhớ kỹ Chung gia kiếp trước cũng không có xảy ra chuyện lớn gì, mãi cho đến khi hắn ra tay bóp nát thần hồn Chung Trường Dạ, Chung gia mới bắt đầu suy bại.

Tiểu kịch trường:

Thẩm cha: Về sau Lâm Tín chính là người của Thẩm gia!

Lâu Lâu: (⊙v⊙)

Thẩm cha: Ngươi cười gì?

Lâu Lâu: Không có gì, chỉ là cảm thấy không có uổng phí kiếp trước ở trước linh vị ngươi đốt giấy vàng bạc.

Thẩm cha: Ngươi nói cái gì? (╰_╯)#

Tín Tín: ? ? ?

.

Đậu : Con có hiếu dễ sợ =]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro