Chước lộc - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 – Oan gia (5)

Huynh đệ song sinh Chung gia, bình thường giống nhau như đúc, nhưng nhìn kỹ vẫn có điểm khác biệt. Đuôi mắt Chung Hữu Ngọc hơi cong lên, Chung Vô Mặc thì hơi ngã xuống, điều này cũng có liên quan đến tính tình hai người. Hiện tại huynh đệ Chung gia còn non nớt, hiển nhiên vẫn chưa học được cách thu liễm tâm tình, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên mặt.

Chung Vô Mặc kéo vạt áo huynh trưởng một cái, nhắc nhở hắn đừng kích động. Chung Hữu Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, giơ tay lên hành lễ với Thẩm Kỳ Duệ, "Phụ thân bế quan, không thể đón tiếp, mong thế bá thứ lỗi."

"Không sao cả, chỉ là đáng tiếc, không thể cùng Trường Dạ đối ẩm rồi!" Thẩm Kỳ Duệ cười ha ha, cùng Chung Tùy Phong đi vào chính đường.

Thẩm Lâu cùng huynh đệ Chung gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Không mời ta uống chén trà?"

"Uống nhiều thuốc như vậy, ngươi còn có bụng uống trà sao?" Chung Hữu Ngọc âm dương quái khí nói, xoay người dẫn Thẩm Lâu đi về phía tiểu viện huynh đệ bọn họ.

"Chung thúc thúc xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Lâu vẫn nhớ rõ lời hứa trước khi ra ngoài với Lâm Tín, để hắn một tấc cũng không rời theo sát mình, lên bậc tam cấp còn nắm bàn tay nhỏ bé của hắn. Chỉ là tiểu hài tử luôn ngồi không yên, mới vừa đứng vững liền buông tay ra, tò mò nhìn tây xem đông.

Nghe vậy, sắc mặt Chung Hữu Ngọc càng thêm khó coi, buột miệng nói: "Làm sao ngươi biết?"

Thẩm Lâu vẫn ung dung nhìn Chung Hữu Ngọc, một bộ dạng bí hiểm.

Chung Hữu Ngọc cuối cùng không nhịn nổi, "Ta chỉ biết, thúc phụ làm một mình không xong, thúc nói đừng nói cho ngươi! Cha đã xảy ra chuyện, trong nhà loạn một đống, thúc phụ nói muốn tìm ngươi cha tới để thương nghị đối sách, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì!" Nói nói, mắt liền đỏ.

Quả nhiên, rượu ủ trăm năm chỉ là ngụy trang. Thẩm Lâu đã hiểu chuyện gì xảy ra, môi mỏng dần dần nhếch thành một đường thẳng.

Lâm Tín đối với đại sự trong miệng những đứa trẻ này không có hứng thú, hãy còn đang ở chân tường chọc mèo trêu chó, bộ dạng như không nghe thấy gì.

Dưới hàng hiên tơ vàng có con vẹt lông xanh mỏ đỏ, đang rãnh rỗi ngoắc ngoắc đầu. Lâm Tín lượm một cành cây, chọt mông nó một cái. Vẹt không vui, nhìn hắn kêu: "Không lấy lông hồ ly nữa sao?"

Ấy dà, Lâm Tín cảm thấy thú vị, vứt cành cây đi dùng ngón tay chọt đầu chim, "Lông hồ ly cái gì?"

"Lông hổ không đủ, không lấy lông hồ ly trộn nữa sao?" Con vẹt tức giận mắng hắn.

Chung Hữu Ngọc nghe thế, lập tức đỏ mặt lên, "Câm miệng, con chim ngu!"

Con vẹt ở trên cái giá đi hai bước, đáp một câu: "Phi!"

Chung Hữu Ngọc giận đến sôi máu, vén tay áo lên muốn bắt con vẹt xuống giáo huấn. Con vẹt liền gân giọng kêu to: "Không lấy lông hồ ly nữa sao? Phi!"

"Ha ha ha..." Lâm Tín nhịn không được cười ha hả.

Chung gia nổi danh do phục hổ, đệ tử tròn 15 tuổi, đều phải đi lên núi săn một con hổ, chứng minh sự anh dũng của mình. Lông bạch hổ trên cổ áo, chính là tượng trưng cho mãnh hổ đó. Kiếp trước Lâm Tín lấy chuyện này cười nhạo nhà hắn, dù sao bạch hổ trên thế gian ít lại càng ít, con cháu Chung gia lại rất đông, nghĩ chắc là đều lấy hổ đốm vàng nhuộm thành trắng mà dùng. Không nghĩ tới lại là lấy lông hồ ly!

Chung Hữu Ngọc lúc này mới chú ý tới tiểu tuỳ tùng của Thẩm Lâu, hài tử mi thanh mục tú, chỉ là có chút nhỏ gầy, "Đây là ai?"

"Đệ tử cha ta mới thu, A Tín." Thẩm Lâu ngoắc gọi Lâm Tín qua đây, chào hỏi huynh đệ Chung gia.

Lâm Tín khéo léo ra lễ, mở to đôi mắt trong suốt ngây thơ nhỏ giọng hỏi: "Trên cổ áo Chung gia, rốt cuộc là lông hổ hay là lông hồ ly?"

Thẩm Lâu suy nghĩ sau này phải sắp xếp giảng dạy hắn, tiểu hài tử tự cho là nhỏ tiếng, nhưng ba đứa lớn xung quanh đều nghe được. Chung Hữu Ngọc mặt xanh mét, đập vai Thẩm Lâu, "Hài tử này học ai, sao vướn người thế hả?"

Thẩm Lâu lấy móng vuốt của Chung Hữu Ngọc ra, "Hắn mới vừa học chữ, không phân rõ hổ với hồ ly."

"..."

Cảm xúc của thiếu niên, tới nhanh đi cũng nhanh, thời gian qua mấy câu nói, Chung Hữu Ngọc lại khôi phục thái độ đối đãi thường ngày với Thẩm Lâu, không chỉ trích hay chế giễu y nữa, nhưng cười vẫn còn có chút miễn cưỡng.

"Chung thúc thúc xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lâu thấp giọng hỏi Chung Hữu Ngọc.

Chung Hữu Ngọc do dự một chút, đang định nói, lại bị đệ đệ trầm mặc ít nói cướp lời, "Cha, bế quan, phải mấy năm."

Người tu tiên, gặp phải bình cảnh [1] hoặc là đột nhiên có linh cảm, mới bế quan một thời gian. Nhưng bây giờ hai đứa con trai tuổi nhỏ, đệ đệ lại là một người không trông cậy được, Chung Trường Dạ sẽ chọn vào lúc này bế quan mấy năm sao? Còn có một loại khả năng, đó chính là Chung Trường Dạ bị thương ngoài ý muốn, cần bế quan điều dưỡng.

[1] Bình cảnh : là chỗ cổ bình, nơi nhỏ nhất của bình/chai. Thường ví cho việc đang phát triển thuận lợi lại gặp phải tình hình khó khăn khó có thể khắc phục.

Thẩm Lâu không hỏi thêm nữa.

Không khí trên Mạc Quy Sơn, rất khác với Hoán Tinh Hải. Chung gia phân chia thứ bậc, dựa theo điều văn [2] màu đen trên cổ áo nhiều ít để phân biệt bối phận, người phàm nô bộc nhìn thấy tiên giả phải quỳ xuống hành lễ.

[2] đường sọc

Lâm Tín đi theo Thẩm Lâu đến tiền sảnh, phàm nhân vẩy nước quét tước trên hành lang quỳ một hàng.

Ngày Thu cống, Mạc Quy Sơn sẽ mở tiệc rượu, Vạn hộ, Thiên hộ đại nhân ở Tây Vực đang ở tiền sảnh náo nhiệt. Rượu và thức ăn đã đưa lên bàn, trên đài có vũ cơ phàm nhân y phục phong phanh, theo tiếng đàn sáo nhẹ nhàng nhảy múa.

Sắc mặt Thẩm Kỳ Duệ vẫn như ngày thường theo Chung Tùy Phong đi lên chủ vị, cùng thuộc thần Tây Vực chào hỏi, cười sang sảng nói: "Cô chẳng qua mê rượu, đến thưởng thức rượu ủ trăm năm của Mạc Quy Sơn, không ngờ lại gặp dịp Thu cống, được chư vị chỉ giáo."

Đám thuộc thần ngay cả tên cũng không dám xưng, sau khi ngồi xuống nhao nhao liếc trộm vị đứng đầu Bắc Vực không thường gặp này. Huyền Quốc Công Thẩm Kỳ Duệ tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, thoạt nhìn so với Chung Trường Dạ hỉ nộ không lộ ở chung tốt hơn nhiều.

Rượu ủ trong hầm khai đàn, mùi rượu nồng đậm tựa như chọc phải tổ ong, trong nháy mắt nổ tung, kéo dài mười dặm.

"Ngưỡng mộ đại danh quốc công gia đã lâu, thuộc thần Vạn hộ Ngô Triệu Dương kính Huyền Quốc Công một ly." Một trung niên nam tử thắt lưng đeo bảo kiếm Lộc Ly, giơ ly rượu tiến lên kính rượu, người này long hành hổ bộ [3], có thể nhìn ra linh lực rất cao, chính là một trong số thuộc thần Chung Trường Dạ coi trọng nhất.

[3] Long hành hổ bộ là một thành ngữ, hình dung dáng vẻ uy vũ hiên ngang, khí độ bất phàm

Thẩm Kỳ Duệ nhận ra người này, cầm rượu lên cạn chén với nhau.

Mỗi người cân nhắc thân phận của mình, Vạn Hộ hoặc tùy thị có mặt mũi, đều chuẩn bị tiến lên kính rượu. Vốn người hơi kém một chút là có thể mời thế tử, nhưng dù là Thẩm Lâu hay là Chung Hữu Ngọc, đều chưa tới mười lăm, còn chưa thể uống rượu, liền miễn phần xã giao này.

"Vị kia chính là thế tử của Huyền Quốc Công sao? Thật là thiếu niên tài tuấn, dáng vẻ đường đường nha."

"Nghe nói y bảy tuổi đã có thể ngự kiếm, là thiên tài hiếm có của Thẩm gia."

"Đâu chỉ Thẩm gia, nhìn chung toàn Đại Dung này, cũng không có ai có tư chất cao hơn y. Chỉ là nghe nói hai năm gần thân thể suy yếu, Nhàn trì vây săn năm ngoái cũng không tham gia."

"Nghe nói y đã bệnh đến cầm kiếm không nổi, Huyền Quốc Công đã bắt đầu có ý niệm thay đổi Thế tử."

"Tuệ cực tất thương, còn trẻ đã thành danh chưa chắc là chuyện tốt."

Mọi người dùng ánh mắt liếc trộm diện mạo của Thẩm Lâu, thấp giọng bàn luận vị thế tử gia trong truyền thuyết này, mỗi một người đều giống như chi chính của Thẩm gia, hiểu biết rành rọt còn hơn cả bản thân mình.

Lâm Tín một bên nhét đồ ăn vào trong miệng, một bên lắng tai nghe những nghị luận kia, đang nghe được hăng say, đột nhiên tuôn ra một trận ồn ào.

Vài tên thị vệ cao to lực lưỡng tiến lên, rút hết thảm đỏ vũ cơ nhảy múa. Thu cống có tiết mục truyền thống, mỗi gia chủ đưa tiên giả lên đài, dùng kiếm không có Lộc Ly luận võ. Chung Trường Dạ không tham gia, không có chủ công tham dự, đám thuộc thần thả lỏng đi rất nhiều, sôi nổi kêu thêm vật cược.

Vị Ngô Vạn Hộ mới mời rượu vừa rồi kia, "lạch cạch" đặt xuống mười viên Lộc Ly lớn chừng quả trứng gà, bày ra trên bàn rượu khay bạc, "Ta đến trước, chư vị tùy ý." Vừa dứt lời, một thanh niên bên cạnh Ngô Vạn Hộ liền nhảy lên đài cao.

"Ồ, Đoạn Kiếm Ngô Việt!" Có người lập tức thốt lên danh hào của thanh niên trẻ tuổi này. Người này là cao thủ trấn trạch Ngô gia, tôn hào Đoạn Kiếm, là bởi vì hắn có một tuyệt chiêu chém đứt kiếm của đối phương.

Đó là một tiểu tử rất có tinh thần, lông mày rậm mắt hổ, ánh sáng trong con ngươi trong veo. Người này vừa lên, gia chủ các bên liền thận trọng, nhao nhao điểm cao thủ trong nhà ra ứng chiến.

"Ngô Vạn hộ, ngươi thật chẳng nhẹ tay chút nào, đi lên chính là Đoạn Kiếm Khách, bảo chúng ta thắng gì nữa?" Có người quen biết với Ngô Vạn Hộ mở miệng trêu ghẹo.

"Không dám, nhờ Lộc Ly!" Ngô Vạn Hộ đưa tay đáp lễ, đối phương cười né tránh. Tuy nói vậy, vẫn có người ứng chiến như cũ.

Đoạn Kiếm Ngô Việt cười chắp tay, lộ ra chiếc răng nanh. Đối thủ thấy bộ dáng này của hắn, căng thẳng giảm đi phân nửa, nâng kiếm bay tới.

Ngô Việt đứng tại chỗ bất động, trong nháy mắt chờ đối thủ lại gần, bỗng nhiên xuất kiếm, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt chém xuống, chỉ nghe "keng" một tiếng vang dội, kiếm của đối phương lập tức theo tiếng mà gãy. Trong vòng ba chiêu, thắng bại đã phân.

"Hảo kiếm." Lâm Tín nhịn không được hoan hô một tiếng, Ngô Vạn Hộ cười ha hả gom Lộc Ly của gia chủ đối phương.

"Kiếm bình thường trang bị Lộc Ly, thanh kiếm không có, là sử dụng linh lực dẫn dắt, chỗ yếu nhất là cách chuôi kiếm ba tấc, người này thắng ở điểm xuất kiếm khá nhanh thôi." Thẩm Lâu ở bên tai Lâm Tín thấp giọng nói.

Lâm Tín liếc xéo y, đối với cái giọng nói ngạo mạn này thật là hoài niệm. Thẩm Thanh Khuyết thuở thiếu thời tư chất siêu phàm, chỉ điểm người khác luôn ăn ngay nói thật không nể mặt, ngay cả độc môn tuyệt kỹ của người khác cũng thường nói toạc ra một lời, đắc tội không ít người, đến sau hai mươi tuổi mới biết thu liễm.

Thẩm Lâu lại không biết lời "nghiêm túc dạy trẻ nhỏ" của mình, đến tai Lâm Tín lại biến thành "tuổi trẻ khinh cuồng".

Trên đài vẫn còn tiếp tục luận võ, liên tiếp mấy người, đều bị Ngô Việt trong vòng mười chiêu chém đứt kiếm. Dù là phàm nhân hay tiên giả, có dịp đánh cược đều không tránh khỏi hưng phấn quá mức, yến hội trong lúc nhất thời ầm ĩ vang trời.

"Thuộc hạ bất tài, muốn khiêu chiến cao thủ Chung gia." Sau khi lại chém đứt một thanh kiếm, Ngô Việt hướng về phía Chung Tùy Phong chắp tay.

Khiêu chiến cao thủ Chung gia, nếu thắng, có thể được ban thưởng hậu hĩnh, năm rồi người thắng liên tiếp mấy trận đều sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Trước đây đều là gia chủ Chung Trường Dạ làm chủ, Chung Tùy Phong không có góp mặt, hiện tại luống cuống trong chớp mắt, sau đó thuận miệng gọi một cái tên: "Chung Lục!"

"Thúc phụ!" Chung Hữu Ngọc không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn một gã thân hình đồ sộ, mặt có sẹo dài của Chung gia đi lên đài, sắc mặt có chút không tốt.

Người ở dưới đài ngược lại hít một hơi khí lạnh, mặt Ngô Vạn Hộ trắng bệch tại chỗ, "Tiểu Việt, chúng ta chịu thua."

"Người này là tùy thị của Chung Trường Dạ." Thẩm Lâu giải thích, không có chú ý tới Lâm Tín chợt căng thẳng sống lưng.

"Hắn sinh ra trong một Thiên Hộ gia, khi còn nhỏ bị kế mẫu đẩy xuống sườn dốc, được gia gia ta nhặt về đổi thành họ Chung, sau lại đi theo cha ta." Chung Hữu Ngọc không muốn để ý tới thúc thúc nói lung tung nữa, liền cũng học Thẩm Lâu dỗ hài tử, ở bên tai Lâm Tín bắt đầu thì thầm nguồn gốc của Chung Lục.

Lâm Tín đương nhiên là nhận ra Chung Lục, vết sẹo sâu vào xương kéo dài từ lông mày tới sống mũi hắn có chết cũng không quên được. Người này không chỉ là tùy thị riêng của Chung Trường Dạ, gã còn là chó điên Chung Trường Dạ nuôi. Hai lần ở trong tay gã này tìm được đường sống trong chỗ chết, ở trong lòng Triệu Kiên vừa quay đầu lại, liền đối mắt với khuôn mặt dữ tợn khát máu này của Chung Lục. Đến nay vẫn còn nhớ rõ nhiệt độ máu bắn ra tung toé khi cánh tay của Triệu Kiên bị chặt đứt. Cơn ác mộng khi còn nhỏ, đại thể đều là nhờ gương mặt thẹo này.

Chung Lục lúc này, hẳn không phải là đi khắp nơi tìm tung tích của hắn sao? Sao lại xuất hiện ở yến tiệc Thu cống của Chung gia? Tay chân Lâm Tín có chút lạnh ngắt, là hắn sơ suất, kiếp này có rất nhiều chuyện không giống, kinh nghiệm của kiếp trước căn bản không dùng được!

Chẳng qua chỉ là tiết mục nhỏ của Thu cống, Chung Tùy Phong vậy mà lại gọi Chung Lục xuất thủ, quả thực có chút chuyện bé xé ra to. Chung Tùy Phong dường như cũng cảm giác được quyết định của mình có chút không ổn, nhìn về phía Thẩm Kỳ Duệ xin giúp đỡ.

Thẩm Kỳ Duệ xua tay ý bảo không sao cả, Chung Lục này lợi hại người Tây Vực đều biết, Ngô Vạn Hộ đã nhận thua, sẽ không có náo loạn gì.

"Mời." Ngô Việt trên đài lại giống như không nghe được gia chủ nói, giơ tay lên ý bảo Chung Lục ra chiêu, mọi người náo động.

Chung Lục xách theo một thanh kiếm gãy nhảy lên, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu. Không chờ Ngô Vạn Hộ khuyên thêm, chân đã đạp đất, nhảy lên một cái. Đài cao làm bằng gỗ không chịu nổi ảnh hưởng, cả người Chung Lục như một thanh lợi kiếm, nhanh chuẩn ngoan độc nhắm thẳng lên đầu Ngô Việt.

"Keng keng keng" Trên không trung trong chớp mắt ra được hơn mười chiêu, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, tấn công liên tục.

"A –" Dưới đài có người la lên sợ hãi, trong nháy mắt hai người xông vào nhau, Chung Lục đã chém đứt đầu Ngô Việt, xách trong tay, trên gương mặt trẻ trung kia, còn mang theo chút tiếu ý cùng hưng phấn khi so tài với cao thủ. Thân thể không đầu vẫn duy trì động tác xuất kiếm, thẳng đờ ngã xuống đài, phát ra một tiếng vang "Đông" nặng nề.

Chung Tùy Phong lập tức đứng dậy, "Chung Lục, gọi ngươi luận kiếm, ngươi sao lại giết người?"

"Lục, chỉ biết giết người." Chung Lục đem đầu người vứt trên mặt đất, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng về phía Lâm Tín sau chiếc kỷ trà.

Tiểu kịch trường:

Tín Tín: Sợ quá QAQ

Lâu Lâu: Chớ sợ chớ sợ, ta bảo vệ ngươi.

Tín Tín: Vậy ngươi bảo vệ ta, ta đi bóp nát hồn của hắn.

Lâu Lâu: Được... Hả?

Vẹt: Phi!

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro