Chương 39 : Bé chim nhỏ ú nu và Tổng tài hắc hoá (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Hin Tử

Cốc Tiểu Hoa tuy rằng có chút mâu thuẫn trong việc sắp xếp nhiệm vụ của nhân vật, nhưng cũng không quá rắc rối, cô tin tưởng mình chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Hai ngày sau, đâu vẫn vào đấy vui chơi giải trí, thuận tiện cùng Lâm Hoặc đi làm việc.

Cho đến khi, xuất hiện nhiệm vụ thứ hai đến

( Nhiệm vụ : tiếp cận Lâm Văn Viễn, thúc đẩy tiến trình nội dung cốt truyện,địa điểm : quán cà phê Hạ Thập, thời gian buổi sáng hôm nay 11:00)

"Rồi"

Lâm Hoặc đi giày tây đứng trước cửa phòng ngủ, để tay lên tay cầm nắm cửa, nghi hoặc nhìn vào cục bông nhỏ ngủ trên gối .

Chú chim nhỏ thường ngày giờ này đã đậu trên bờ vai của anh, phấn khích chuẩn bị đi ra ngoài, hôm nay tại sao lại không có động tĩnh gì vậy?

Cốc Tiểu Hoa liếc trộm anh, rồi rụt cổ lại, đem bản thân cuộn tròn lại thành một mẩu, giả vờ làm bộ dạng ốm yếu.

Vì để hoàn thành nhiệm vụ cô phải tách khỏi Lâm Hoặc để hành động.

Lâm Hoặc đi đến bên cạnh cô,cẩn thận xem xét tình trạng của cô, cuối cùng nhẹ nhíu mày.
"Không thoải mái sao?"

"Thu" Cốc Tiểu Hoa yếu ớt kêu một tiếng.

Lâm Hoặc nhíu mày chặt hơn, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng để lên đầu chim nhỏ.

Cốc Tiểu Hoa cho rằng anh sẽ nói an ủi cô một chút, nhưng khi anh thu tay về lại không có chút âm thanh gì, cô tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Hoặc đang chăm chăm nhìn tay của chính mình.

Lần này lại đến lượt cô nghĩ ngờ, cô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ: " Thu"

Lâm Hoặc trừng mắt lên rồi dần dần chuyển qua nhìn Cốc Tiểu Hoa " Ngươi nên tắm rửa rồi."

Ngón tay của anh rất đẹp vừa thon vừa dài, trắng nõn, xương khớp rõ ràng chỉ là có dính một chút bụi.

Cốc Tiểu Hoa ngay lập tức trừng mắt, lông ở trên người dựng đứng lên, theo bản năng cô quay đầu lại ngửi lông của chính mình, tuy là không có mùi gì nhưng hít một hơi cũng thấy có mùi.

Cô cảm thấy xấu hổ, toàn thân nóng lên bắt đầu toả nhiệt.

Lâm Hoặc cười nhẹ không ra tiếng, nhẹ nhàng đẩy lên trán của cô : "Lần sau mà còn giả vờ bệnh sẽ bị phạt ngươi đó."

Cốc Tiểu Hoa há hốc mỏ nhỏ xíu, tên cẩu nam nhân này thì ra là đã sớm phát hiện!

Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo "Ở nhà đừng có chạy lung tung, tối về ta sẽ tắm cho ngươi."

Nói xong rồi anh quay người rời đi.

Cốc Tiểu Hoa thở phù một hơi, mấy mà cô không bị cưỡng ép mang đi.

Cô lén lút chạy đến phòng làm việc, dùng máy tính để tìm kiếm "Quán cà phê Hạ Thập" phát hiện thời gian đã sắp tới, có thoáng chút vui mừng.

"Bây giờ ta có thể duy trì trạng thái ở hình người là bao lâu?"

Số 7 : "Thưa kí chủ đại nhân hiện tại độ thân mật của người là 31 ,có thể duy trì ở trạng thái hình người khoảng bốn tiếng rưỡi."

Cốc Tiểu Hoa thoáng kinh ngạc, lần này so với lần trước nhiều hơn ba giờ.

Nhìn thấy thời gian đã sắp đến Cốc Tiểu Hoa vội vàng đi qua ông quản gia lén lút bay ra ngoài.

Quán cà phê Hạ Thập cách nhà của Lâm Hoặc đi không quá hai mươi phút, mọi đường đi đã ở sẵn trong đầu.

Cô lập tức đáp xuống cành cây bên cạnh quán cà phê để đợi Lâm Văn Viễn.

Chiếc xe thời thượng với chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần tây bình thường, gọn gàng, ngăn nắp sạch sẽ.

So với lần trước gặp mặt Lâm Văn Viễn giờ phút này không có một chút nét tươi cười.

Cốc Tiểu Hoa lại nghiêng nghiêng đầu nhìn, với bộ dạng không chút biểu cảm, trái lại còn rất giống Lâm Hoặc.

Cô giương mắt nhìn Lâm Văn Viễn ở phía xa đang bước vào cửa, 1 giây sau liền thấy đổi biểu cảm, dáng vẻ tươi cười trong sáng trân thành lại thật thà.

Cốc Tiểu Hoa lại càng khẳng định, con người tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hơn nữa hai ngày nay cô có vài thắc mắc, tuy nhiên hệ thống nói "Cốc Tiểu Hoa" kết cục của nhân vật này, nhưng là ai tạo ra cái chết thảm hại này thì không có nói.

Có khả năng là Lâm Hoặc, nhưng mà Lâm Văn Viễn tâm tư cũng không chỉ....

Mà còn thuần khiết, nhưng hắn đã biết "Cốc Tiểu Hoa" có cùng suy nghĩ lại còn nhân tiện lợi dụng cô.

Cô híp híp mắt, trong lòng cô đã có những phương án khác.

TớI gần 11:00, cô bây đến bụi cỏ gần đó, biến thành hình dạng của con người sau đó lén lút đi ra.

Lần này trang phục ngẫu nhiên của hệ thống xem ra cũng khá đẹp, là một bộ sườn xám xanh sẫm, cũng may là cô có làn da trắng nõn, dáng người lại đẹp, mới có thể chống đỡ với màu sắc này, không thì sẽ giống một con mãng xà.....

Có điều phụ kiện cũng nhiều hơn chút, một chiếc túi xách cùng màu còn có ví tiền, điện thoại, đại khái là nhân vật này khá được đầu tư.

Lâm Văn Viễn ngồi ở vị trí trong góc, cúi đầu nhìn chăm chăm vào cốc cà phê không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu nghe được tiếng động mở cửa liền vô ý thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn người con gái đang đi tới, một cây sườn xám màu xanh lá, hết sức thon gọn với  chiếc cổ thiên nga, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ ngoài xinh đẹp, đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên nhìn khắp thính phòng.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt cô gái quen thuộc này trong lòng cảm thấy có chút nghi hoặc.

Đây là cô gái kiêu ngạo nhưng lại không có não thiên kim của nhà họ Cốc ư? Tại sao so với lúc trước cậu điều tra có chút không giống nhau?

Cốc Tiểu Hoa cũng đang để cậu vào tầm mắt,có chút cúi người xem như chào hỏi rồi đi tới,ngồi đối diện với cậu: "Thật là xin lỗi, tôi đã đến muộn."

Lâm Văn Viễn chợt hoàn hồn, lộ ra một nụ cười có chút ý tứ: "Không có, không có ,vừa đúng lúc."

"Cốc tiểu thư phải không? Tôi là Lâm Văn Viễn, à cô muốn gọi gì để tôi giúp cô gọi?"

"Không cần, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi." Cốc Tiểu Hoa nhướn lông mày.

Lâm Văn Viễn có chút sửng sốt ,ngại ngùng sờ lên tóc: "Không ngờ Cốc tiểu thư lại nói như vậy, nhưng mà tôi vẫn là một cậu bé...."

Cốc Tiểu Hoa......

Không hổ là cháu của tên cẩu nam nhân ,mặt cũng rất dày!

"Lâm tiên sinh cậu đã đã hiểu lầm rồi, tôi không chắc là cậu đã biết những gì, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, hôm nay tôi đến là hoàn toàn vì chú của cậu, Lâm Hoặc."

Lâm Văn Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, thật sự thì đối phương có lai lịch như thế nào, Lâm Ủy đã nói rồi, chỉ là cậu không nghĩ tới Cốc Tiểu Hoa sẽ chủ động nói đến chuyện này.

" Cô, cô có ý gì vậy?"

Cốc Tiểu Hoa đã đem tất cả biểu cảm của cậu vào tầm mắt, trong lòng có chút ngạc nhiên, thì ra ngay từ đầu Lâm Văn Viễn đã biết rõ mọi chuyện rồi sao?

Biểu cảm trên mặt cô không thay đổi.

"Không giấu gì cậu, Lâm Hoặc dùng công ty của nhà tôi ra uy hiếp tôi, để tôi quan sát cậu."

Lâm Văn Viễn lập tức thu lại nụ cười ,nét mặt nghiêm túc nhìn cô: "Cốc tiểu thư tôi không biết cô làm như vậy là có mục đích gì, nhưng để tôi nói cho cô biết, chú của tôi không phải là loại người như cô nói."

"À....." Cốc Tiểu Hoa lười nhác kéo dài âm rồi gật đầu.

Cô chậm rãi chớp mắt, một đôi lông mi dài thật dài vụt lên, cuối cùng lộ ra một đôi mắt nham hiểm vừa giống như cười mà không phải cười nhìn Lâm Văn Viễn: "So sánh với Lâm Hoặc thì Lâm tiên sinh, tôi càng muốn hợp tác với cậu lâu dài."

Lâm Văn Viễn nhíu mày mơ hồ trả lời: "Tại sao vậy?"

"Đương nhiên là bởi vì Cốc thị, chú của cậu thủ đoạn độc ác, mặc dù tôi đang giúp anh ta, cũng cứu không được nhà họ Cốc, điều này tôi biết rõ, nhưng nếu là Lâm tiên sinh cậu thì khác, nương nhờ vào cậu thì còn có đường sống, không phải sao?"

Lâm Văn Viễn nhìn cô chằm chằm một lúc rồi bật cười: "Cốc tiểu thư cứ nói đùa tôi chỉ là một tên nhóc thôi."

"Được rồi, vậy xem như tôi cái gì cũng chưa nói." Cốc Tiểu Hoa nhìn cậu một lát rồi trực tiếp kết thúc chủ đề.

Lâm Văn Viễn ngược lại bị cô thái độ dứt khoát từ bỏ làm cho sững sờ, cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ còn dây dưa thêm một chút.

" Nữ hiệp, nữ hiệp là cô sao?"

Một âm thanh vang lên, nghi hoặc lại có chút hưng phấn.

Cốc Tiểu Hoa cùng Lâm Văn Viễn cùng lúc ngẩng đầu, một em bé xuất hiện với gương mặt tươi cười đột nhiên xuất hiện.

Khâu Trì vẫn ăn mặc như cũ một chiếc áo trắng và chiếc quần bãi biển chân chữ nhân.

Hắn vừa chơi game cả đêm chuẩn bị đi ngủ, theo thói quen sẽ đến Hạ Thập uống hai cốc cà phê không nghĩ đến sẽ gặp được "nữ hiệp" mà hắn ngày đêm mong nhớ nên rất hưng phấn lập tức đến chào hỏi.

Cốc Tiểu Hoa nở nụ cười có chút cứng nhắc, tại sao lại đụng mặt với tên ngu ngơ này?

Lâm Văn Viễn không có qua nhà Lâm hoặc cũng không, chính thức tham gia các bữa tiệc ,đương nhiên là không biết Khâu Trì, cậu có chút nghi hoặc nhìn hai người " Nữ hiệp".

Khâu Trì lấy lại sức sống, cũng mặc kệ mình có quen Lâm Văn Viễn hay không, nói thẳng: "Chính là nữ hiệp! Trước đây tôi bị một đám nữ sơn tặc bắt cóc! Chính là vị nữ hiệp này từ trên trời giáng xuống, đánh cho mọi người tơi bời, rồi cứu tôi ra!"

Lâm Văn Viễn có chút hứng thú nhìn đối diện khoé miệng có chút cong lên: "Thì ra Cốc tiểu thư đây còn thích ra tay cứu giúp người."

Cốc Tiểu Hoa hừ một tiếng: "Là anh ta nhận nhầm người rồi."

Cô nắm lấy túi xách: "Vậy hôm nay đến đây thôi, nếu như Lâm tiên sinh có chủ kiến gì, có thể gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Khâu Trì vội vàng đi theo: "Nữ hiệp, nữ hiệp người đừng đi mà.....chúng ta làm quen một chút đi...."

Cốc Tiểu Hoa tăng tốc đi ra cửa, ai muốn cùng ngươi làm quen chứ!

Khâu Trì vừa định đuổi theo cô ra ngoài thì bị nhân viên phục phụ gọi quay lại: "Khâu thiếu gia, cà phê của cậu."

Hắn chậc một tiếng rồi vội vàng cầm lấy cà phê, chậm mất vài giây, vừa đẩy cửa ra ngoài đã không thấy bóng dáng cô đâu.

Hắn xoay một vòng nghị hoặc quay lại gãi đầu: "Làm thế nào mà đi nhanh vậy!"

Lâm Văn Viễn vẫn không nhúc nhích ngồi yên một chỗ, hơn cả nửa ngày mới nhúc nhích, cậu lấy ly nước trước mặt một hơi cạn sạch.

Cốc Tiểu Hoa đã bay về phòng ngủ của Lâm Hoặc, cô sợ Lâm Hoặc trở về đột ngột phát hiện cô không ở nhà lại nhốt cô lại.

Cô đóng kĩ phòng ngủ một lần nữa biến thành hình người, cầm điện thoại trốn vào phòng làm việc.

Cô xem xét kĩ càng một thoáng phát hiện chiếc điện thoại này chỉ là một chuỗi liên hệ dài.

Cốc Tiểu Hoa gãi đầu xem ra tên này còn rất nhiều bạn bè.

Cô tìm được số điện thoại đã gọi điện cho Lâm Hoặc, tiếng chuông vang một lúc sau mới lên tiếng.

"Lâm tổng, tôi đã gặp Lâm Văn Viễn."

Cốc Tiểu Hoa mở miệng, không trả lời, sau đó cô nói: "Tôi vốn định làm theo kế hoạch trước đó mà làm, nhưng tôi phát hiện Lâm Văn Viễn biết rõ mối quan hệ của chúng ta, liền nhanh miệng sửa lại, trực tiếp nói tôi bị anh lợi dụng, nhưng lại có ý định muốn hợp tác với cậu ta."

Lâm Hoặc cuối cùng cũng có chút phản ứng: "Không tồi, coi như cô thông minh."

m thanh của anh lại vang lên: "Về sau tiếp tục như vậy." rồi tắt máy.

Cốc Tiểu Hoa thở dài một hơi, cô cảm thấy hiện tại thông tin vẫn là quá ít, trước kia nghĩ là giữ được mạng là quan trọng nhất, về sau sẽ dựa vào tình huống điều chỉnh kế hoạch.

Tổng kết hành vi hôm nay....

Cốc tiểu hoa vui vẻ, đôi khi có chút thẳng thắn cũng là một trong những phương pháp thủ nhận tín hiệu tốt nhất.

Tích-------

( Mức độ hoàn thành nhiệm vụ 95%, tặng một phần thưởng hiếm có, hộp quà đã được để trong túi của kí chủ)

Hiếm có?

Cốc Tiểu Hoa suy nghĩ, cái này phía đầu giống như một câu truyện truyền thuyết? Chẳng nhẽ 100% mới có được.

Cô cũng không vội mở ra xem thưởng, đồ dùng đều có hạn, hơn nữa cũng không biết chắc bên trong là gì, vẫn là phải cần có vận may tốt.

Cốc Tiểu Hoa nhìn đồng hồ mới có một giờ chiều, cô quyết định biến thành chim nhỏ đi đến cửa sổ phơi nắng, thuận tiện ngủ trưa luôn.

Lâm Hoặc sau khi kết thúc mọi công việc quay trở về nhìn thấy một cục bông tròn, mềm mại nằm xấp vào bệ cửa sổ, hơi thở nhịp nhàng,ánh nắng hắt lên bộ lông mềm mại của cô, thấy rõ từng cọng lông tơ.

Anh nhẹ nhàng chạm vào chim nhỏ, vừa mềm vừa ấm,

Tích—-----

( Độ thân mật tăng lên 2, điểm hắc ám giảm 2)

Cốc Tiểu Hoa bị âm thanh thông báo của hệ thống làm tỉnh giấc.

Cô ngáp dài một cái, mơ màng mở to mắt, dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, kết quả lông trên đâu xù lên.

"Tỉnh rồi à?"

  m thanh của Lâm Hoặc vang lên, vô ý thức nghiêng nghiêng đầu, chỉ thấy anh ngồi trên mặt ghế,ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt anh, như hoà vào khí chất của anh, Cốc Tiểu Hoa trong chốc lát còn tưởng tượng rằng thấy được thế giới của Lâm Hoặc.

"Có muốn cùng nhau tắm rửa không?"

Lâm Hoặc đột nhiên ghé sát lại vuốt ve đầu cô.

Cốc Tiểu Hoa lập tức thức tỉnh, đôi mắt trợn lên căng tròn, nhìn anh tên cẩu nam nhân này lại dám xàm sỡ cô?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro