17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm như mật ngọt, câu này thì ra là thật, Khổng Tuyết Nhi khởi động xe của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng. Tình cảm giữa nàng và Dụ Ngôn càng ngày càng tốt, nhớ đến một câu thêm dầu vào mật, vào lúc này quả là xác đáng, mỗi phút bọn họ ở chung nàng đều thỏa mãn muốn bật cười, ngay cả mẹ cũng nói, nàng ngày ngày vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, miệng đến giờ cũng không khép lại. Nhặt được bảo vật có gì vui vẻ, hạnh phúc của nàng mới là số một, tất cả là do có Dụ Ngôn làm bạn.


Nàng chưa từng nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ, sẽ sung sướng như vậy, được nữ nhân, cưng chiều, thương yêu như vậy, nàng thật hưởng thụ, thật không hề giống những cuộc tình đã trải qua.


Cảm giác Dụ Ngôn mang cho nàng thật không giống những cuộc tình trước kia. Nàng không biết đây có phải là tình yêu hay không, nàng chỉ biết không thể rời bỏ em, mỗi khi nghĩ đến sẽ tách ra khỏi em, nàng liền có cảm giác không sống nổi. Lệ thuộc vào một nữ nhân như vậy đối với cuộc đời Khổng Tuyết Nhi là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, là nữ nhân hay nam nhân không quan trọng nữa,nàng chỉ cần biết Dụ Ngôn vô cùng quan trọng đối với sinh mệnh nàng, vậy là đủ rồi.


Xe đang hối hả chạy bỗng nhiên chiếc xe Audi lao ra chặn lại trước mặt, người trên xe thể thao xuống xe khiến nàng có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt.


Tách ra chưa tới một năm, thế nhưng nàng đã cảm thấy xa lạ với dung mạo của hắn, giống như người đi tới không phải là bạn trai cũ của nàng mà là một người nàng không quen biết. Jerry đi tới bên cửa xe nàng, nhẹ nhàng gõ một cái, nàng rất không tình nguyện hạ cửa kính xuống, dù sao bon họ chia tay cũng không phải vì lý do tốt đẹp gì, ngay lập tức nàng nghĩ tới tốt nhất cả đời này đừng gặp người này. Nàng hận nhất là bị người ta lừa gạt tình cảm, nhưng khi bị hắn lừa gạt lại không phải rất đau.


"Khổng Tuyết Nhi, đã lâu không gặp." Jerry vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, mái tóc vàng cắt đúng mốt, tròng mắt lam nhạt, quần áo cao cấp trên người khiến hắn càng anh tuấn.


"Ừ." Nàng nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn, nàng đã không có cảm giác mãnh liệt. Tình cảm của nàng thật cực đoan, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, nàng mới phát hiện, thì ra trong lúc vô tình, cảm giác đối với Jerry đã mất đi. Xem ra, thời gian thật là một phương thuốc tốt, vào giờ phút này,thế nhưng nàng lại vô cùng nhớ đến nữ nhân lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng khuôn mặt nghiêm túc của mình.


Jerry cúi đầu xuống, trong đôi mắt xanh là tương tư mênh mông "Khổng Tuyết Nhi, một năm qua này, anh thật sự vô cùng nhớ em."


Nàng nhếch môi châm chọc: "Chúng ta chia tay, Jerry."


"Khổng Tuyết Nhi, đó là hiểu lầm, anh có thể. . . . . ."


Nàng giơ tay lên ngăn lời của hắn "Jerry, đàn ông phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai, anh nên biết tôi hận nhất người khác gạt tôi, điểm này không thể tha thứ."


"Anh bị hãm hại đấy!" Jerry gầm nhẹ.


"Hãm hại?"


"Đúng!" Hắn căm hận nói.


Nàng cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái "Hãm hại hay không đã không quan trọng, Jerry, giữa chúng ta đã không thể, có nhớ không, tôi kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan."


"Nếu như có liên quan?"

"Có ý tứ gì?"


"Em biết tại sao không?" Jerry cười cười, nhưng là nụ cười lại không nhiễm lên tròng mắt


"Đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên nhân." Xoay người, hắn quay về xe hắn. Khi hắn khởi động xe, Khổng Tuyết Nhi vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không.


"Khổng Tuyết Nhi, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, nhất là chuyện này quan hệ với em rất lớn." Jerry mở miệng bảo đảm.


Được rồi, mặc dù Jerry đã từng lừa gạt nàng ở phương diện tình cảm, nhưng bản tính của hắn thiện lương, ít nhất tuyệt sẽ không tổn thương nàng, như vậy tạm thời tin tưởng hắn một lần. Khổng Tuyết Nhi lái xe đi theo hắn.
.
.
.


Khổng Tuyết Nhi không thể tin vào mắt mình, trước một khắc nàng đang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian vì có một người 'chồng' tốt săn sóc, nhưng bây giờ nàng như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.


Nhìn Dụ Ngôn cùng nữ sinh cách đó không xa, mắt của nàng càng đỏ hoe. Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có hành động vượt khuôn phép, bọn họ chỉ là từ siêu thị đi ra, trong tay Dụ Ngôn cầm một túi giấy, nhưng trên túi đó có in nhãn hiệu phái nữ mà không phải đồ nàng dùng, cái nhãn hiệu quần áo này cho tới bây giờ nàng đều không thích, người tỉ mỉ như Dụ Ngôn chẳng lẽ không biết điều đó, cho nên quần áo đã mua tuyệt đối không dành cho nàng.


Tay của cô bé nhẹ nhàng khoác vào cánh tay em, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Gương mặt thanh thuần vô tội ngọt ngào động lòng người, thật là vô tội làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao, đến tột cùng là tại sao? Khổng Tuyết Nhi nàng kiếp trước rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Mà cô lại muốn tới tổn thương nàng? một lần nữa. Lần trước là Jerry còn chưa tính, lần này lại là Dụ Ngôn tại sao lại là em? Tại sao ngay cả Dụ Ngôn đều muốn phản bội nàng?


Cưng chiều, thương yêu, chẳng lẽ là giả? Con người có phải trời sinh luôn ôm một người còn mắt thì nhìn người khác? Nàng cho là mình đã tìm được một người tốt nhưng hóa ra đây cũng là giả. Nếu như ngay cả nữ nhân như Dụ Ngôn cũng sẽ thay lòng, như vậy trên đời này, còn có kẻ nào là có thể tin tưởng, có thể dựa vào?

"Em xem, sự thật ở trước mắt." Jerry bên cạnh nói thật nhỏ: "Tất cả chuyện trước kia do bọn họ bày ra. Khổng Tuyết Nhi em phải tin tưởng anh, ngày đó anh thật bận đi làm việc, nhưng khi trở về liền gặp cô ta. Cô ta vô cùng chủ động bắt chuyện với anh, anh vốn là người nhiệt tình nên không thể chống lại sự dụ dỗ, rồi cô ta rủ anh đi khách sạn, nhưng anh thề là không có chuyện gì xảy ra cả, trừ nụ hôn kia là do cô ta chủ động hôn anh, anh chỉ có không cự tuyệt mà thôi."


Khổng Tuyết Nhi ngây ngốc nhìn hai người đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa, biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, nàng còn tưởng rằng chỉ đối với nàng em mới như vậy, thì ra ngu ngốc chính là nàng, thì ra với bất kỳ cô gái nào em cũng nhẹ nhàng như vậy. Vẻ mặt của em không thể gọi là cao hứng, nhưng nàng hiểu biết em, đáng hận rất hiểu rõ, hiểu tâm tình bây giờ của em, có thể nói là vui vẻ, em đang vui vẻ cái gì?


"Anh cũng không biết tại sao, cô ta chủ động hôn anh, anh đón nhận, nhưng mà em lập tức xuất hiện, sau đó, chúng ta chia tay. Anh rất thống khổ rất hối hận, vốn đang suy nghĩ, tất cả đều là lỗi của anh, anh tự làm tự chịu, nhưng mà anh lại càng không cam tâm, không cam lòng cứ như vậy mất đi em, anh tìm người điều tra em, lại biết hôn nhân của em hạnh phúc, anh thấy vậy nên hết hi vọng rồi, nhưng đang trong lúc vô tình, anh phát hiện một chuyện, mới biết thì ra những chuyện xảy ra trước đây đều bị người ta hãm hại." Lời của Jerry như gió thổi qua tai, nàng chỉ chuyên tâm nhìn hai người kia. Nàng nhìn thấy cô gái kia đột nhiên mím môi, có mấy phần giận dỗi trừng mắt nhìn em một cái mà em lại cười.


Dụ Ngôn cười, trước mặt nàng em rất ít khi vui vẻ như thế này, nhưng trước mặt nữ sinh này em lại cười, hay là em đã thích cô ta rồi?


"Khổng Tuyết Nhi, em biết không, thì ra Dụ Ngôn của em và nữ sinh kia.. ." Lời của Jerry đột nhiên dừng lại, hắn kinh hô: "Khổng Tuyết Nhi..., sao em khóc?"


Nàng khóc sao? Khổng Tuyết Nhi vô thức đưa tay sờ, sờ tới một tay đầy nước mắt, đây là cái gì, một vũng nước lớn trong lòng bàn tay là cái gì? Đây không phải là nàng, từ nhỏ đến lớn, khó khăn đến đâu, khó chịu đựng hơn nữa, nàng cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ nàng đang làm gì?


"Khổng Tuyết Nhi, em . . . . ." Đây không phải là nàng, một em gái khổ sở vì số phận, thương tâm muốn chết, không phải Khổng Tuyết Nhi tiêu sái như gió, nàng nên chạy đến đánh cho cái nữ nhân bội bạc một trận giống như đã đối xử với Jerry, đúng vậy, nên như vậy. Khổng Tuyết Nhi dùng sức lau nước mắt, mở cửa xe, giống như nữ thần báo thù, đi tới mục tiêu của nàng!

"Dụ Ngôn, chị mà nói về cái tên côn đồ Lục Kha Nhiên nữa em sẽ tức giận đó." Vẻ mặt Tử Hàm lạnh như băng, tươi cười lúc trước biến mất.


"Tử Hàm, cái tính đùa bỡn của em cẩn thận đó, tương lai.... ......"


"Tương lai của em, chị không phải lo lắng, chị nên lo lắng cho mình thôi." Tử Hàm vội quay ngoắt thái độ, trên mặt cười đến vô cùng vui vẻ "Nếu như mà em không có nhìn lầm, cô gái xuống xe hình như là vợ yêu quý của chị"


Dụ Ngôn ngước mắt liền nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi từ trên một chiếc xe xuống, nàng thật là một nữ nhân mê người, ánh mặt trời màu vàng chiếu lấp lánh da thịt trắng noãn như sứ, nàng mặc chiếc áo sơmi kẻ lam nhạt và chiếc váy màu đậm, dùng đai lưng đơn giản màu bạc làm toát lên phong thái trung tính. Mái tóc xoăn tự nhiên nhẹ nhàng buông xuống vai, mái tóc đen bóng tựa như đóa hoa sơn trà xinh đẹp.


"Nếu như em mà là chị, hiện tại sẽ không nhìn vợ mình mà thấy ngu đi." Tử Hàm cười xấu xa, cánh tay không có ý tốt kéo kéo em.


"Chỉ sợ vợ của chị hiện giờ hận không thể làm thịt chị, tin tưởng em, em sẽ vui lòng đưa cho em ấy một con dao."


"Đáng chết!" Dụ Ngôn đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về phía nàng. Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đang là đèn xanh mà cứ qua đường như vậy. Không để ý chiếc xe vừa vượt qua gào thét chửi rủa em, em dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến trước mặt nàng, nắm chặt cánh tay nàng: "Khổng Tuyết Nhi, chị điên rồi sao? Đèn xanh cũng dám qua đường, chị thật khiến em tức chết!" Chiếc xe kia thiếu chút nữa sẽ đụng vào người nàng, em sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, tính khí cũng không khống chế nổi nữa.


"Cô ta là ai?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào em gái đang đứng ven đường xem náo nhiệt, cô ta lại muốn phá hủy hạnh phúc người khác lần nữa.


"Tại sao Jerry lại ở chỗ này?" Không để ý đến câu hỏi của nàng, Dụ Ngôn trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, ánh mắt đen nheo lại uy lực mười phần.


"Chị hỏi em cô ta là ai?" Cô ta rốt cuộc là ai, đến tột cùng là người nào?


"Khổng Tuyết Nhi, chị làm sao vậy?" Dụ Ngôn rốt cuộc cảm thấy nàng có điểm không đúng, mặt mũi của nàng rất bình tĩnh thế nhưng em lại nhạy bén nhận thấy có lửa tan ra ở dưới núi băng.


Có phải em thích cô ta hay không? Có phải em đang gạt chị? Có phải em hết quan tâm đến chị rồi hả? "Chuyện trước đây của Jerry có phải em bày ra?" Nàng có một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng đối mặt với Dụ Ngôn không biết vì sao nàng không thể hỏi được. Có lẽ là sợ đáp án là thật, trái tim sẽ tan vỡ, nên tùy tiện hỏi một vấn đề.


Sắc mặt của em trầm xuống "Chị sống chết băng qua đường chỉ để hỏi vấn đề này?" Nhìn rõ ràng nàng đã khóc, ánh mắt nàng chợt nguy hiểm, em ấy vẫn vì Jerry mà khóc "Thế nào, tới bất bình vì bạn trai cũ?" Chị ấy vì hắn ta mà khóc.


"Không sai, chuyện trước kia đều là em an bài." Dụ Ngôn thành thật thừa nhận.


"Em!" Khổng Tuyết Nhi ngẩng đầu, thấy nụ cười trên gương mặt nữ sinh kia giống như là đang cười nhạo nàng, là một người thất bại, một bại tướng vĩnh viễn dưới tay em ta, đều là do Dụ Ngôn mang đến!


"Chị hận em, Dụ Ngôn chị hận em chết đi được! Được, được, chị vĩnh viễn không muốn nhìn thấy em!"


Dụ Ngôn hất tay nàng ra, mặt lạnh lùng "Vậy thì hận đi, Khổng Tuyết Nhi, tôi không thể không nói, chị cũng không có gì đáng để tôi yêu thích cả." Nàng thật sự làm cho em quá thất vọng!
________


Drama tớii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro