Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Lam

________________________________________________________________________________

Cô thích anh, khiến anh bối rối.

Anh ... hẳn là ... là ý tứ này đi?

Hướng Tiểu Quỳ bất tri bất giác ý thức được trong lời nói của Ôn Bất Ngữ có hàm ý, đối diện với máy tính là một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bởi vì cô cảm thấy thật hổ thẹn.

Kỳ thật, niềm yêu thích của cô đối với Ôn Bất Ngữ, càng chuẩn xác hơn mà nói là sùng bái, chính là loại cảm giác tựa như fans sùng bái thần tượng. Mỗi ngày đăng Weibo, hoặc là nghe kịch truyền thanh của anh tiến vào mộng đẹp, đều trở thành một thói quen, cô cũng chưa bao giờ quá suy xét rằng loại thói quen này có được anh chấp nhận hay không?

Bị Ôn Bất Ngữ công khai làm trò cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí còn bị nói hành động của cô làm anh cảm thấy phiền chán, Hướng Tiểu Quỳ không thể không thừa nhận rằng bản thân thật sự rất mất mát, cũng rất khổ sở.

Nhưng nhiều hơn, vẫn là xin lỗi.

Anh nói rất đúng, vô luận là thích hay là sùng bái, đều không nên tạo thành gánh nặng cho đời sống sinh hoạt của đối phương, hơn nữa loại kết quả này cũng không khiến cô phải dập tắt hi vọng.

Hướng Tiểu Quỳ do dự thật lâu, vẫn là đầy dũng khí mở ra Weibo.

Dự kiến bên trong Weibo của cô cơ hồ phải bị oanh tạc. Hơn trăm thông báo cùng hơn một ngàn tin nhắn, loại này rầm rộ phỏng chừng cũng chỉ vì sự tình của Đại thần hôm qua mới có thể xuất hiện đi!

Những bài đăng trên Weibo của Hướng Tiểu Quỳ vẫn dừng lại ở bài đăng vào buổi sáng hôm qua, vì không thể xem được Đại thần nên tiếc nuối, lúc này thình lình trở thành nơi để châm chọc, cũng trở thành tầm ngắm của các fan Đại thần muốn bôi đen ——

433L: Xem đi, Đại thần đều công khai tỏ thái độ, nói không thích cô, xin cô về sau đừng nên lại quấy rầy Đại thần!

434L: Đại thần đã lùi về phía sau, còn phải bị đứa con gái đầy tâm cơ lôi ra, nằm không cũng trúng đạn, thật là đủ rồi...

435L: Cái này vả mặt đi, ha ha, Bệ hạ V5!

849L: Lầu trên bôi đen người khác cũng đủ rồi đấy! Mấy người có bảo đảm mấy người chưa bao giờ đăng bài liên quan đến thần tượng trên Weibo không? Weibo vốn dĩ chính là nơi để biểu đạt tâm tình, còn không thể nói chuyện là sao?

850L: Hoa khôi ôm một cái ~ Đại thần hẳn là còn chưa quá hiểu biết chị nên mới nói như vậy, nhất định không cần thương tâm, chị còn có chúng em =3=

Những lời trên Weibo phần lớn đều là vui sướng khi người gặp họa, châm chọc mỉa mai, nhưng cũng không thiếu fans an ủi cô, tuy rằng chỉ là số ít. Hướng Tiểu Quỳ cho rằng bản thân đã có thể xem là phai nhạt đối với những điều đó, nhưng vẫn ngăn không được tâm tình mình hạ xuống.

Ngón tay ở trên bàn phím chậm chạp không nhấn xuống, lúc này giống như cô nói cái gì cũng đều là sai đi?

Hướng Tiểu Quỳ do dự mãi, đánh mấy chữ sau lại xóa đi, vòng đi vòng lại, cô vẫn là lần đầu tiên cẩn thận làm một chuyện như thế.

Cuối cùng ——

Hoa Tiểu Quỳ: Thực xin lỗi, về sau sẽ không hiểu chuyện như vậy.

Cô tưởng, có lẽ chỉ có chân thành xin lỗi mới có thể được đối phương thông cảm đi.

Mấy ngày tiếp theo bởi vì khai giảng rất bận nên Hướng Tiểu Quỳ cũng không có thời gian lên mạng, bởi vì sẽ không đăng bài trên Weibo liên quan đến Đại thần cho nên cũng muốn mượn cơ hội này im lặng một thời gian.

Khoảng thời gian cô không lên mạng, sự kiện kia cũng trôi qua bốn ngày.

Hướng Tiểu Quỳ mới vừa bò lên trên QQ,  biểu tượng Kịch Xã đàn liền một trận loạn lóe.

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Trời ơi! Hoa khôi lên đây! Anh không nhìn lầm đi! Đầu bảng!!

Hoa Tiểu Quỳ (CV): Chào Đoàn Tử đại nhân ~O(∩_∩)O~

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Nhìn thấy em thật tốt, anh còn tưởng rằng em muốn ra khỏi giới.

Hoa Tiểu Quỳ (CV): Vì cái gì muốn ra khỏi giới a?

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Bởi vì Đại thần công khai cự tuyệt em, em lại lâu như vậy không xuất hiện, cho nên anh cho rằng......

Loli kim cương Tiểu Miêu Miêu (trang trí):...... Đoàn Tử đại nhân, anh lại tổn thương hoa khôi một lần rồi!

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Ngạch! Trời má, anh vừa làm cái gì! Hoa khôi thực xin lỗi ~anh anh anh ~

Hoa Tiểu Quỳ (CV): Không có gì, em cũng không có muốn ra khỏi giới, chỉ là mới vừa khai giảng nên có chút bận mà thôi, điều này Apple nhỏ có thể làm chứng cho em! ^0^

Trình Lục chính là  Apple nhỏ trong miệng Tiểu Quỳ. Bởi vì bận rộn với môn tự chọn cho nên vẫn luôn ẩn thân, lúc này bị Hướng Tiểu Quỳ điểm danh cũng chỉ tốt hơn tới cùng đại gia chào hỏi một cái.

Màu xanh táo (kế hoạch): Cô ấy không có việc gì. Gia hỏa này giữa trưa còn ăn sáu cái bánh bao thịt! Sáu cái đó!

Loli kim cương Tiểu Miêu Miêu (trang trí): Em chợt nghĩ đến hình ảnh: tại một Thanh lâu cổ kính, gió thổi hiu hiu, một cô gái liễu yếu đào tơ, hất cánh tay xắn tay áo gặm bánh bao thịt...

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Ha ha ha ha!

Hoa Tiểu Quỳ (CV): Chán mấy người quá TOT

Loli kim cương Tiểu Miêu Miêu (trang trí): Tuy nhiên, hoa khôi chị thật sự không có việc gì sao? Mọi người có chút lo lắng cho chị.

Biết bản thân mình được bạn bè nhớ thương, Hướng Tiểu Quỳ cảm thấy thật hạnh phúc, cô cũng biết điều Miêu Miêu chỉ chính là cái gì.

Hoa Tiểu Quỳ (CV): Bệ hạ cũng chỉ là biểu đạt cảm xúc của bản thân mà thôi. Hơn nữa nếu anh ấy không nói, có khả năng chị vĩnh viễn cũng không biết chính việc làm của mình mang đến cho anh ấy phiền toái. Cho nên, chị hiện tại muốn thay đổi chiến lược, yên lặng thích Bệ hạ là tốt rồi!

Đoàn Tử đại nhân (tuyên truyền): Hoa khôi suy nghĩ như vậy thật tốt, nếu là anh bị nam thần cự tuyệt trước nhiều người như vậy, không chừng đã tự treo mình trên cánh đồng nam rồi!

Hoa Tiểu Quỳ (CV): 0.0

Cùng bạn bè Kịch Xã hàn huyên vài câu, Hướng Tiểu Quỳ liền bị Trình Lục cưỡng bách offline, cùng nhau thương lượng vài chuyện về môn tự chọn.

Kỳ thật Hướng Tiểu Quỳ lấy được đơn tuyên truyền môn tự chọn trước tiên, cũng đã có quyết định. Cô rút ra tờ tư liệu《 Kĩ xảo ngôn ngữ phát thanh 》, đưa cho Trình Lục: "Tui vừa rồi lên mạng tra một chút tư liệu về thầy giáo, hình như là rất có tiếng ở thành phố, hiện tại là thầy giáo danh dự của trường chúng ta, học môn này sẽ rất có thu hoạch."

Trình Lục nhìn lướt qua tên thầy giáo giảng bài: Tạ Mộ Nghiêu.

Phía dưới là những vị trí mà Tạ Mộ Nghiêu từng đảm nhận qua, cùng với những vinh dự đạt được, lưu loát kín cả một tờ giấy lớn, so với lý lịch sơ lược của các thầy cô giáo môn tự chọn khác, không biết nhiều hơn bao nhiêu.

Hướng Tiểu Quỳ không nhận ra Trình Lục do dự, lúc trước hai người đã nói môn tự chọn muốn học cùng nhau, huống chi bọn họ đều nằm trong giới CV, càng tiếp cận phát thanh hai người càng hứng thú.

Cho nên Hướng Tiểu Quỳ cầm bút vung lên, ở ô môn tự chọn của Tạ Mộ Nghiêu, đánh chéo một cái.

Bởi vì Đại học T không phải trường học nghệ thuật, mà phát thanh lại là môn có chương trình học mang tính chuyên nghiệp rất cao, vì thế Hướng Tiểu Quỳ thực đơn thuần cho rằng, chọn học môn học này thì sinh viên sẽ rất ít rất ít.

Sự thật chứng minh, cô quả nhiên là quá ngây thơ rồi!

Hướng Tiểu Quỳ cùng Trình Lục trước hai mươi phút đi vào phòng học lớn, lại không nghĩ tới mười bàn trước đều đã ngồi đầy người.

Chẳng lẽ toàn bộ sinh viên của trường đều bắt đầu gia nhập giới CV sao?

Khi Tạ Mộ Nghiêu tiến vào phòng học, vào khoảnh khắc ấy, bao thanh âm ríu rít trong phút chốc liền đình chỉ.

Thầy giáo so với tưởng tượng của Hướng Tiểu Quỳ còn trẻ hơn, ăn mặc đồng phục giáo viên và công nhân viên chức của trường học là tây trang màu xám đậm, không có cà vạt, nghiêm túc mà lại không mất sự tùy hứng, ngược lại vì anh ta mà tăng lên không ít. Cánh tay trái buông lỏng cầm sách giáo khoa, vô cùng trầm ổn đi đến bục giảng, đôi mắt đen sau cặp kính không gọng chứa tia cười nhạt, sau đó trịnh trọng cúi chào hướng đến các sinh viên phía dưới và nói:

" Chào các bạn, tôi là Tạ Mộ Nghiêu, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt."

Không hổ là nhân vật bá chủ có thanh danh hiển hách, giọng nói trong trẻo hơn nữa lại thập phần êm tai, đầy nhịp điệu, riêng việc nghe thanh âm đã là một loại hưởng thụ.

Hướng Tiểu Quỳ rốt cuộc hiểu vì sao có nhiều sinh viên lựa chọn môn tự chọn này, đặc biệt sinh viên nữ chiếm đa số. Tuy nhiên nghe đến tiếng giảng bài của Tạ Mộ Nghiêu, cô cũng bắt đầu có chút chờ đợi về chương trình học.

Từ sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, tuy tâm trí Hướng Tiểu Quỳ suy nghĩ nhiều điều như vậy nhưng cũng phát hiện Trình Lục có chỗ không thích hợp.

Nói như thế nào đây, ừm...... Thật trầm mặc, vẫn luôn cúi đầu viết viết, chính là không chịu ngẩng đầu.

Hướng Tiểu Quỳ có chút tò mò, muốn cùng Trình Lục nói chuyện lại không dám. Cô nhát gan, đặc biệt cô lại là sinh viên năm nhất, bị thầy giáo bắt được chỉ sợ mãi mãi sẽ nằm trong sổ đen.

Đôi mắt cô nhìn ngang nhìn dọc, bỗng nhiên chú ý tới một góc vô cùng hẻo lánh, có một nam sinh an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia, lấy cậu ta là điểm trung tâm vì xung quanh bốn năm chỗ ngồi đều trống không.

Môn tự chọn phần lớn đều là những sinh viên thân thiết cùng nhau tham gia, nhưng cậu ta tựa như chỉ một mình đến.

Hướng Tiểu Quỳ ngồi ở phía sau, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu ta. Chỉ nhìn dáng ngồi vẫn có thể thấy được anh ấy rất cao, ăn mặc sạch sẽ thoải mái một thân sơ mi trắng, ở giữa một đám nữ sinh hoa hòe lòe loẹt, không biết sao làm Hướng Tiểu Quỳ liên tưởng đến một câu thơ ——

Phiêu phiêu chăng như di thế độc lập, vũ hóa mà đăng tiên.

(Theo mình hiểu thì dạng như một mình độc lập bước đi như người ở một thế giới khác, chuẩn bị thành tiên.)

Nội dung của năm nhất là khái luận nặng nề, may mắn Tạ Mộ Nghiêu giảng bài có tính độc đáo, nhiều lúc rất hài hước, lại thêm bản thân có vẻ ngoài ưa nhìn, hơn nữa giọng nói lại êm tai, không hề có một chút làm người khác mơ màng sắp ngủ.

40 phút thật ngắn ngủi, chuông tan học vang lên, các sinh viên trái ngược với trước đây, vì bất mãn chương trình học kết thúc quá sớm mà tiếng kêu rên nổi lên bốn phía. Hướng Tiểu Quỳ thập phần hoài nghi những người này động cơ, sinh viên Đại học T nếu thật sự hiếu học như vậy thì đã sớm đánh bại Harvard, Oxford, trở thành trường Đại học danh giá nhất thế giới.

Tạ Mộ Nghiêu mỉm cười rời đi, Hướng Tiểu Quỳ nhìn lên phía trước, nam sinh có vóc dáng cao ngồi ở trong góc cũng lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng học.

Bởi vì tới học môn tự chọn phần lớn là sinh viên cùng ngành, vốn không quen biết lẫn nhau, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có chút ấn tượng. Tuy nhiên bóng dáng của nam sinh này thật xa lạ, Hướng Tiểu Quỳ căn bản nghĩ không ra mình trước đây có gặp qua cậu ta hay không.

Chẳng lẽ, cậu ta không phải sinh viên?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Lam: vì mình không học tiếng Trung nên cũng không rõ là mọi người trong Kịch Xã có phải là bạn bè cùng tuổi với Tiểu Quỳ không, mình sẽ để xưng anh-em trước, về sau nếu tác giả nói rõ, mình sẽ sửa lại ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro