Chương 256-258: Bản Vương muốn bọn chúng chôn cùng (1-3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu

"Là ai cứu?" Mặc Liên Thành lạnh lùng hỏi.

"Là nô tỳ ạ." Tiểu nha hoàn đang quỳ run rẩy trả lời.

"Mang xuống!" Mặc Liên Thành mắt đỏ như máu nhìn Vu Hạo, không ai có thể đoán được suy nghĩ của hắn lúc này, sau đó mạnh mẽ xoay người, ôm lấy Khúc Đàn Nhi trở về phòng, phân phó xuống dưới: "Đem tất cả đại phu trong thành tới đây, nếu nàng không thể sống, Bản Vương muốn bọn hắn chôn cùng."

Lập tức, bốn phía như bị rút hết không khi!

Sắc mặt mọi người càng ảm đạm hơn.

Những đại phu được mời tới kia, với tình hình này không biết ngày mai có thể nhìn thấy mặt trời không.

Dù sao cũng không thể làm một người đã ngừng thở sống lại được. . .

"Tất cả đều lăn ra ngoài hết cho ta." Mặc Liên Thành ôm Khúc Đàn Nhi đi vào cửa, lạnh nhạt liếc nhìn những người đang muốn theo vào, rồi dặn dò với lại: "Thị Tuyết, lập tức, bất cứ giá nào, trong thời gian ngắn nhất phải đem Tiêu Ly đến đây!"

"Vâng!" Thị Tuyết tung người, nhanh chóng biến mất vào trong bóng đêm.

Rầm!

Cửa, đóng lại, ngăn cách bên ngoài.

Một đại phu khẩn trương đi vào, không bao lâu sau bị một chưởng đánh ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất, không ai dám đỡ, sau đó, đại phu thứ hai đến, kết quả, vẫn không khá hơn là bao.

Bát Vương Phủ trong một đêm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Chỉ không ngừng tìm đại phu, gần như đem hết cả Kinh Thành tìm đến. Đến Cao thái y đang trên đường về cũng bị mời ở lại.

Trong phòng, ngoài Cao thái y, chỉ còn Vu Hạo vừa nhanh chóng trở về và Kính Tâm.

"Thứ lỗi cho vi thần bất lực." Cao thái y khẩn trương đến hai chân mềm nhũn, sợ hãi quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

"Bất lực?" Mặc Liên Thành mắt đỏ ngầu, nhìn có vẻ như không tức giận, nhưng trên người tràn ngập sát khí, làm người khác không thở nổi.

"Vương Gia thứ tội, Vương Phi nàng. . ."

"Nàng không chết."

Cao thái y bị dọa đến toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, đầu cúi thấp không thể thấp hơn, mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán nhưng không có lá gan dám đưa tay lau, run run nói: "Vương Gia xin nén bi thương, Vương Phi thật sự đã. . ."

"Bản Vương lặp lại lần nữa, nàng không chết! Ngươi có nghe rõ không? !" Mặc Liên Thành âm trầm ghé mắt, lửa giận trong nháy mắt bộc phát! Không, cho dù nàng có chết, hắn cũng sẽ đuổi tới Diêm Vương Điện đoạt người về. Ai dám động đến nàng đều phải trả giá đắt, bất kể là ai!

"Vương Gia, chủ tử lúc được cứu lên đã không thở nữa rồi." Kính Tâm quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt, nồng đậm bi thương không thể ngưng lại.

"Không muốn cút thì im miệng." Mặc Liên Thành ôm thật chặt Khúc Đàn Nhi, ánh mắt cũng chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, không tức giận nữa, nhưng trong tim, trái tim không ngừng chìm xuống dưới, chìm. . .

"Chủ tử, chuyện này. . ." Vu Hạo không dám nói thêm gì liên quan đến Khúc Đàn Nhi, đành chuyển chủ đề.

"Bản Vương đích thân thẩm vấn." Mặc Liên Thành nói, tiếng nói âm trầm giống như Tu La từ địa ngục.

Vu Hạo giật mình, không dám nhiều lời.

Mặc Liên Thành chuyển ánh mắt sang Cao thái y, phải nói thêm là tất cả đại phu được gọi đều vẫn đang quỳ ở bên ngoài chưa ai được thả về, hắn điềm nhiên nói: "Nói cho các ngươi biết, Bản Vương muốn nàng sống lại! Nếu nàng không thể sống, ngày mai các ngươi đừng mong nhìn thấy Thái Dương."

Mà hắn nói một câu này, lập tức, làm tất cả đại phu đều mặt cắt không giọt máu, cả người run rẩy mãnh mẽ dập đầu cầu xin tha. . .

___

Editor: Hằng Dâu

"Vương Gia, vi thần bất lực, cho dù có giết thần, thần vẫn không thể cứu sống được Vương Phi, xin Vương Gia trị tội." Cao thái y không hổ là quan trường lăn lộn mấy chục năm, dựa vào lí lẽ biện luận, quyết định chắc chắn.

"Ngươi muốn chết?" Mặc Liên Thành đột nhiên ra tay nhanh như điện, hung hăng kéo cổ áo Cao thái y.

Ánh mắt chạm nhau, càng làm Cao thái y có thể càng tinh tường cảm nhận được lửa giận của hắn sắp gần như sắp không khống chế nổi mà tan ra.

"Vương, Vương. . . Vương Gia, thần, thật sự không có cách nào, Vương Phi đã đi rồi ạ."

"Không cứu được nàng, ngươi cũng đừng mong sống! Đã nghe chưa? !" Mặc Liên Thành trở tay hất lên, hung hăng đẩy Cao thái y bay ra ngoài, gương mặt giận dữ trừng một cái: "Tất cả đều cút ra ngoài."

Sau một khắc. . .

Không còn ai dám nhiều lời thêm nữa, cũng không ai dám dừng lại thêm nửa khắc.

Cửa một lần nữa đóng lại.

Trong phòng, lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.

Mặc Liên Thành một mình đi tới trước giường, thất thần ôm lấy Khúc Đàn Nhi.

Nước mắt. . . đã giữ thật lâu, tại thời khắc này cuối cùng tan vỡ!

"Đàn Nhi, nàng đã nói sẽ không rời xa Bản Vương, sẽ không rời đi! Chỉ cần Bản Vương chưa phiền chán nàng, không cho phép nàng bỏ lại ta!" Hắn thống khổ thì thào, nhắc lại những câu nàng từng nói với hắn không lâu, nói cho nàng nghe, để cho nàng không thể nuốt lời hứa! Nói cho nàng. . . Trái tim hắn đang rất đau, đang rỉ máu đến vỡ vụn!

Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh từ ngoài cửa tiến vào.

"Cút ra ngoài!" Mặc Liên Thành không buồn suy nghĩ quát.

"Ta sẽ cút, chờ sự tình xong xuôi thì đi cũng không muộn." Tiêu Ly tốc độ nhanh như gió xuất hiện trong phòng, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, có vẻ hắn cũng cơ hồ đem hết toàn lực, đi rất gấp. Hắn đối với Mặc Liên Thành đang tức giận cũng không để ý, vẫn một trương mặt lạnh như không thay đổi, phi thân tới gần bên giường, từ trong ngực lấy ra một thứ, nhanh chóng đưa vào trong miệng Khúc Đàn Nhi.

Sau đó, hắn nghiêm túc vận nội lực đưa vào trong kinh mạch Khúc Đàn Nhi suốt mấy canh giờ, nhanh chóng đưa thuốc hiệu quả nhất.

Khoảng một khắc đồng hồ sau.

Tiêu Ly kiểm tra hơi thở của Khúc Đàn Nhi, thở phào nói: "Nàng không sao rồi." Hắn lui lại đằng sau, tìm một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mặc Liên Thành trầm mặt, đối với hành động của Tiêu Ly vừa rồi cũng không nói gì. Trong lòng hắn cũng hiểu, Tiêu Ly đưa vào trong miệng Khúc Đàn Nhi cái gì.

"Lần sau, những việc như thế này thì đừng gọi ta." Tiêu Ly vẫn mặt lạnh như cũ.

"Sẽ không có lần sau."

"Hi vọng như thế, Tục Mệnh Đan chỉ có một viên, hết rồi sẽ không còn nữa."

"Khi nào nàng sẽ tỉnh lại?"

"Cái đó không phải thứ ta có thể đoán trước, phải dựa vào bản thân nàng. Tục Mệnh Đan tất nhiên là có tác dụng, nhưng không phải vạn năng." Tiêu Ly lắc đầu, lúc nói không thể đoán được thời gian chính xác, ánh mắt nhìn gương mặt nhỏ đang dần khôi phục của Khúc Đàn Nhi, lại tiếp tục hỏi: "Những người ngoài kia không phải nói không cứu được sao? Tại sao ngươi không từ bỏ."

"Hơi thở của nàng. . ."

Mặc Liên Thành nhẹ nhàng lấy chăn mền đắp kín cho nàng, sợ nàng lạnh, chỉ vẻn vẹn nói ra mấy chữ rồi không nói thêm gì, lúc ấy, ngón tay hắn chạm vào mũi nàng, nàng có thở dù cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn tồn tại. Nếu không, hắn cũng không đem lửa giận phát tiết lên mấy người bên ngoài.

Lúc đó thật sự, hắn muốn quét sạch toàn bộ Đông Nhạc Quốc.

Tiêu Ly gật gật đầu, dường như hiểu, "Mọi việc đã xong, vậy ta cũng nên đi thôi."

"Không ở lại sao?"

"Không có gì tốt."

"Kính Tâm thì sao?"

"Tùy duyên." Tiêu Ly cười nhạt, nói xong quay người, thi triển khinh công, trong nháy mắt đã lẩn nhanh ra bên ngoài.

___

Editor: Hằng Dâu

Tuyết Viện. Đèn đuốc, vẫn sáng trưng.

Người trong phòng chưa ra. Cửa phòng, vẫn đóng chặt như cũ.*

(*Đoạn này phải giải thích chút, các bạn đã xem phim thì biết rồi, Tiêu Ly, trong phim là ông già, ra vào cực kỳ nhanh, nên dù người vẫn đứng ngoài cửa nhưng cũng không ai phát hiện ra. Tác giả dùng từ "tránh" để diễn tả cách đi vào của anh này nhưng edit thì nghe hơi kỳ, mà nói là lẩn ra lẩn vào thì hơi không quang minh chính đại lắm nên cứ gọi là nhanh như gió đi)

Không ai dám tới gần phòng ngủ của Khúc Đàn Nhi, chỉ trừ Kính Tâm thỉnh thoảng mang nước, đồ dùng vào.

Mặt trời lên cao rồi lại lặn xuống, một ngày trôi qua.

Trong Bát Vương Phủ, tất cả mọi người đều sống trong lo lắng, sợ hãi việc này có liên quan đến ai.

Thời gian, ròng rã trôi qua hai ngày.

Mặc Liên Thành chưa từng đi ra khỏi cửa phòng nửa bước, mà Khúc Đàn nhi vẫn hôn mê, chưa từng mở mắt. Nàng lẳng lặng nằm đó, tựa như không ai có thể quấy rầy đến nàng, ngủ vô cùng yên ổn, nhưng so với hai ngày trước thì gương mặt hồng hào hơn nhiều, nên Mặc Liên Thành vẫn luôn chăm sóc bên giường cuối cùng cũng có thể buông lỏng một hơi.

Buổi chiều, Cao Thái Y vẫn đang ở trong Bát Vương Phủ hai ngày nay luôn lo lắng cho cái mạng già sắp mất, lại bị lôi đến Tuyết Viện. Khi ông trông thấy người trên giường gương mặt hồng hào, chân lại trở nên mềm nhũn, suýt chút té ngã, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bát, Bát Vương Phi, khởi tử hoàn sinh? !

"Cao thái y, còn thất thần cái gì?" Mặc Liên Thành nhíu mày không vui.

"Vâng, vâng, thần biết sai."

Cao thái y nơm nớp lo sợ tiến lại gần, cẩn thận từng li từng tí bắt mạch, gương mặt ngạc nhiên, "Vương, Vương Gia, Vương Phi mạch tượng đã bình ổn trở lại, không cần phải lo ngại, ít ngày nữa sẽ tỉnh lại. Thật, thật quá thần kỳ. . . không thể tin nổi."

Mặc Liên Thành im lặng gật đầu.

Cao thái y kê một toa thuốc, phân phó hạ nhân một vài thứ cần chú ý rồi rời khỏi Tuyết Viện, rồi để Vu Hạo đưa về tiểu viện ở tạm, trên đường, Cao thái y yên lặng thăm dò hỏi: "Vu hộ vệ, ngươi nói xem, Vương Gia lúc nào mới thả ta về nhà?"

"Vương Gia nói, chờ Vương Phi tỉnh lại, sẽ để Cao thái y trở về."

". . ." Cao thái y vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chạng vạng tối, cửa, một tiếng cọt kẹt mở ra.

Mặc Liên Thành lần đầu tiên bước ra khỏi cửa phòng.

Hắn đi ra ngoài cửa, đứng chắp tay, trong mắt ngập sát khí không che giấu.

"Chủ tử." Vu Hạo trình diện bên cạnh, nhỏ giọng báo cáo bên tai hắn.

"Mang người tới đây." Mặc Liên Thành phẩy nhẹ ống tay áo, nâng bước trở về Sương Viện.

Vu Hạo lĩnh mệnh, không nhiều lời, đi theo sau.

Khoảng một khắc đồng hồ sau, cửa Thư Phòng vừa đóng lại.

Bầu không khí trở nên lạnh dần.

Mặc Liên Thành lãnh đạm tựa trên ghế xích đu, lạnh lùng nhìn hai nữ nhân đang im lặng đứng trước cửa.

"Biết vì sao Bản Vương tìm ngươi đến không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Thiếp thân không biết, mong rằng Vương Gia chỉ bảo. Nhưng. . ."

Doãn Hương Nùng hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt khăn tay lộ ra vẻ bất an, nhưng một lúc sau, nàng ta ôn nhu ngẩng đầu, bình tĩnh mỉm cười, thanh lịch nhận lấy cái chén từ trong tay nha hoàn, chậm rãi bước tới gần Mặc Liên Thành, lo lắng nói: "Vương Gia mệt mỏi hai ngày nay, thiếp thân rất lo lắng, nên hôm nay đặc biệt để hạ nhân chuẩn bị một bát canh bổ, ngài nếm thử xem."

"Canh bổ?" Mặc Liên Thành lạnh lùng nhìn vào bát canh Doãn Hương Nùng bưng lên, lông mày nhíu lại. Bất thình lình đứng dậy, bàn tay trắng nõn trong nháy mắt duỗi ra, bóp lấy cổ Doãn Hương Nùng, âm trầm hỏi: "Mang canh bổ cho Bản Vương?"

Phanh!

Tiếng sứ vỡ thanh thúy vang lên, chén canh trong tay Doãn Hương Nùng bất ổn, rơi xuống đấ, trong nháy mắt đều vỡ nát!

Nước canh đổ lênh láng.

"Khụ, khụ khụ, Vương Gia, ngài, ngài làm sao vậy, có phải thiếp thân làm sai điều gì hay không." Doãn Hương Nùng kinh hãi, chằm chằm nhìn Mặc Liên Thành, làm bộ mặt như không hiểu chuyện gì xảy ra.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro