Chương 17: Hồ Thiên Nga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Hồ thiên Nga
Editor: Mau Tăng cân

Tia nắng buổi sáng rất vừa vặn, xuyên qua cửa kính sát đất trong suốt chiếu lên mặt anh.

Đây hẳn là phòng làm việc riêng của anh, đồ đạc trang trí sạch sẽ lạnh lẽo, không vướng một hạt bụi nào càng không có bất cứ vật dụng cá nhân gì.

Cờ Đảng, cờ Tổ quốc đặt ở góc bàn, trên tay cầm một tách trà bằng thủy tinh đáy dày, bên cạnh chồng tài liệu cao ngất là chiếc máy tính để bàn và bàn phím. Trong tủ sách phía sau toàn bộ chứa 24 cuốn lịch sử và chính trị. Chỉ có những chậu cây xanh trong góc làm tăng thêm chút ấm áp cho cả căn phòng.

Anh ngồi yên ở đó còn Đàm Trinh Tĩnh đóng đinh tại chỗ như một con mồi bị mèo lớn nào đó chế ngự.

Truyện được đăng tải trên wattpad @ThuyPhuong918 vui lòng không ăn cắp

Sao lại là anh ta?

Đàm Trinh Tĩnh nhận ra hôm nay là một cái bẫy.

Cô rất muốn rời đi nhưng túi tài liệu trên tay phải mang trở về hay sao?

Cô nghiến chặt răng bước nhanh đến , đặt túi tài liệu lên bàn rồi quay đầu bỏ đi.

Muốn đi thật nhanh, đừng để anh ta đuổi theo...

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

Cổ tay bị một lực mạnh mẽ quấn lấy. Gân xanh trên mu bàn tay người đàn ông nổi lên, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đường gân xanh nhạt, ngón tay anh gắt gao nắm chặt lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, giống như một cái gọng kìm khiến cô không thể trốn thoát.

Bỗng dưng trước mắt trời đất quay cuồng.

Đàm Trinh Tĩnh chỉ kịp liếc nhìn bàn làm việc của người đàn ông thì toàn bộ cơ thể cô đã bị khống chế..

Khí chất nam tính mạnh mẽ bao trùm lấy cô.

Tình hình hiện tại đã trở nên ái muội. Người đàn ông vẫn ngồi trên chiếc ghế xoay, hai tay vòng qua eo người phụ nữ dùng sức ôm chặt vào trong lòng, hai chân cô bị tàn nhẫn tách ra mà ngồi trên đùi anh.

Nhiếp Tu Tề hơi đẩy đầu gối lên trên chạm vào chính giữa hai chân cô, mang lại cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Hơi thở quấn lấy nhau, Đàm Trinh Tĩnh không quên lần trước anh đối xử với cô thế nào nên cô không dám lộn xộn chỉ len lén nhúc nhích, bàn tay duỗi về phía cạnh bàn nắm chặt đến nỗi lộ rõ xương cốt trắng bệch.

Truyện được đăng tải trên wattpad @ThuyPhuong918 vui lòng không ăn cắp

Trên đó một tách trà nặng trịch, nếu như lấy được nó...

Đột nhiên từ phía sau áp sát, Nhiếp Tu Tề tựa cằm vào cổ cô hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Cô giáo Đàm, sao em vội vã rời đi như vậy? Tôi còn chưa đọc tài liệu em giao mà."

Ánh mắt Đàm Trinh Tĩnh trầm xuống, cô hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Thật biết tìm lý do, tôi không ngờ Bí thư thành ủy lại dùng thủ đoạn như vậy để dây dưa với phụ nữ!"

Cô cho rằng chặn đầu trước sẽ khiến anh nổi nóng sau đó cô nhân cơ hội tránh khỏi khống chế nhưng trông anh không hề tức giận một chút nào, ngược lại anh khá hưởng thụ cô bộc phát lửa giận.

Nhiếp Tu Tề thưởng thức khuôn mặt trắng nõn non nớt vì lo lắng mà ửng đỏ đó, cố ý xoa đầu gối của cô vài cái, thổi khí vào tai cô, giọng nói càng ôn nhu hơn: "Có rất nhiều điều em còn chưa biết, Trinh Tĩnh, anh để cho em mắng, em mắng thêm vài câu nữa đi."

Trong mắt anh, bị một người phụ nữ mắng mỏ không phải là vấn đề gì to tát, những lời đó tựa như một loại tán tỉnh.

Vô cùng trơ trẽn!

Dù cô có nói chuyện hay không đều sẽ lấy được lòng người đàn ông này, như thể chỉ cần cô ở gần anh, cô sẽ khiến anh động dục mọi lúc mọi nơi.

Nơi bí mật giữa hai chân bị anh chà xát, hơi thở nóng bỏng phả lên sườn má, anh đang cố ý khơi gợi dục vọng trong cô.

Hốc mắt Đàm Trinh Tĩnh đau nhức, thanh âm run run, "Buông tôi ra."

Lòng bàn tay Nhiếp Tu Tề chậm rãi trượt xuống, cho đến khi anh chính xác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô rồi chậm rãi xoa xoa, "Đừng sợ, nơi này là văn phòng của chính phủ, anh có thể làm gì được em? Hôm nay anh gọi em đến đây là vì cần em giúp đỡ vài vấn đề nhỏ."

Truyện được đăng tải trên wattpad @ThuyPhuong918 vui lòng không ăn cắp

Anh ta là người có thế lực còn cô chỉ là một người công dân thì có thể giúp được gì chứ?

Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy mỉa mai, dùng hết sức cố gắng giật cánh tay nhưng không thành công, thay vào đó lực trên cổ tay cô lại tăng lên.

Anh chơi đùa cổ tay tinh xảo của cô, bàn tay to lớn màu đồng bao lấy bàn tay nhỏ trắng như tuyết, ngón tay đan vào nhau, hai màu da quyện vào nhau tạo nên sự tương phản mãnh liệt.

Trong lúc chơi đùa, dường như anh chơi chưa đã ghiền, đột nhiên năm ngón tay chụm lại nắm lấy tay cô hướng xuống dưới, áp lòng bàn tay cô vào đũng quần của anh.

Thứ ngủ yên dưới quần đang từ từ thức tỉnh, Đàm Trinh Tĩnh kinh hãi nhìn anh, tay cô bị ép dùng sức ấn vào bộ phận sinh dục của anh, từ từ xoa qua lớp vải quần.

"Ư...ưm..."

Được bàn tay mềm mại thơm tho của người phụ nữ chạm vào, dù xuyên qua lớp quần áo cũng đủ khơi dậy dục vọng, cự vật khổng lồ nhanh chóng cứng lại đứng thẳng, Nhiếp Tu Tề từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu.

Đôi mắt đen láy khóa chặt người phụ nữ trong ngực xẹt qua một tia tà niệm. Nhiếp Tu Tề tự mở khóa quần, cầm lấy tay cô áp vào vật cứng, khàn giọng nói: "Trinh Tĩnh, giúp anh đi, nơi này cứng quá."

Anh nảy vòng eo lên áp sát vào lòng bàn tay cô, từ đầu khấc phun ra chất nhầy trong suốt thấm vào kẽ tay cô.

Đàm Trinh Tĩnh liều mạng rút hai tay nhưng hoàn toàn vô ích, cô đỏ mặt nhìn anh đẩy eo lên, ra vào trong khe hở do lòng bàn tay tạo thành tựa như đang thực sự giao cấu.

"Anh. . . biến thái!" Cô nghiến răng, khẽ cắn đỏ bừng cánh môi.

Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn được chăm sóc cẩn thận. Đầu ngón tay đàn hồi mềm mại giống như bọt biển, mềm mại trơn trượt còn đang tản ra nhiệt độ cơ thể của cô.

Truyện được đăng tải trên wattpad @ThuyPhuong918 vui lòng không ăn cắp

Nhiếp Tu Tề hài lòng thở dài, điều khiển nhịp nhàng phần dưới cơ thể của mình để dương vật cọ xát với lòng bàn tay tinh tế của cô.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ còn lâu lắm, không ngờ anh chỉ cười rồi hôn lên cổ cô, nắm lấy tay cô rồi đỉnh vòng eo, ở trong lòng bàn tay cô trừu động hơn trăm lần rồi xuất tinh.

Người đàn ông gục đầu vào cổ cô thở hổn hển, mái tóc ngắn thô cứng làm cô ngứa ngáy.

Đàm Trinh Tĩnh né tránh đụng chạm của anh, đợi khi anh buông xiềng xích cô nhanh chóng rút tay về.

Tất cả chất lỏng màu trắng bắn vào trong lòng bàn tay của cô, trong kẽ ngón tay cũng có, dưới tác dụng của trọng lực nhỏ giọt chậm rãi chảy xuống dưới, cả bàn tay cô đều ướt sũng.

Đàm Trinh Tĩnh đem bàn tay chà lau khắp mặt trước áo sơ mi của anh. Đều là đồ vật của anh ta, anh ta phải chịu trách nhiệm!

Đương nhiên Nhiếp Tu Tề phát hiện ra hành động của cô nhưng cũng không tức giận, anh đã quá quen việc bị cô bôi xấu, cánh tay ôm lấy eo cô cũng không hề buông ra, như có như không mà lần mò xuống dưới.

Truyện được đăng tải trên wattpad @ThuyPhuong918 vui lòng không ăn cắp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro