Chương 5: Hôn trước rồi nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộp đêm mà Ngụy Kình tìm rất gần với trung tâm thể thao điện tử, tên là Rita, là một trong những hộp đêm nổi tiếng nhất ở Giang Thành.

Rita là một toà nhà độc lập bốn tầng, tầng một và tầng hai là hộp đêm đúng như tên gọi, đông đúc người qua lại, âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Tầng ba và tầng bốn là cái động tiêu tiền ít người biết đến, chỉ nhận những vị khách đủ tiêu chuẩn để đặt chỗ.

Chỗ mà Ngụy Kình đặt nằm trên tầng bốn, chỉ có một khu vực nhỏ ở tầng này là trong nhà, phần còn lại là một mảng sân thượng rộng rãi. So với ao rượu và rừng thịt ở tầng một và tầng hai, tầng bốn trông có vẻ hẻo lánh và buồn tẻ hơn nhiều, nhưng Thư Ninh biết đây chỉ là vỏ bọc. Nếu chơi thật, sự hoang dại của tầng bốn sẽ có thể vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường, đây mới là nơi ẩn náu tự nhiên cho các giao dịch quyền lực và tình dục.

Đương nhiên, những đứa trẻ ở WIT hoàn toàn không biết những nội tình này. Trong mắt bọn chúng, nơi này chẳng khác gì KTV, ngoại trừ việc không gian cao cấp hơn mà thôi.

“Có chỗ để chơi đã không tệ rồi, nếu không thì chúng ta bây giờ trở về tập luyện nhé?” Đàm Lộ dừng lời phàn nàn của bọn họ lại.

Ngụy Kình hiển nhiên cũng không định chơi lớn, Thư Ninh đã vào trong được một lúc, trong sân phần lớn đều là người của WIT. Oanh oanh yến yến gì đó, Thư Ninh chẳng thấy một ai. Theo lời của Hà Miểu Miểu thì cảnh tượng này quá sức đơn giản và nhàm chán.

Hai mươi phút sau, Hà Miểu Miểu quyết định vác cẳng chạy khỏi nơi này. Cô biết được từ nhóm bạn của mình rằng tầng ba của Rita cũng đã được ai đó bao trọn tối nay, người đó là nam diễn viên Chu Cẩn, và hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của anh.

Lúc Thư Ninh đi lên trùng hợp đụng phải một số cô gái xinh đẹp ở cửa tầng ba, bọn họ bị người gác cổng tịch thu điện thoại di động rồi mới được phép đi vào. Hoá ra Chu Cẩn đang ở đó, chẳng trách tầng ba được canh gác nghiêm ngặt đến thế.

Người đại diện của Chu Cẩn là một át chủ bài rất nổi tiếng, bởi vậy nên đối với Hà Miểu Miểu, bữa tiệc sinh nhật của Chu Cẩn là một dịp giao lưu rất cần thiết. Thư Ninh không tham gia vào cuộc vui, Chu Cẩn đã theo đuổi cô rất lâu, nhưng sau khi bị Thư Ninh từ chối, hắn không cho cô sắc mặt tốt.

Hà Miểu Miểu vừa đi, Thư Ninh chỉ còn một thân một mình. Giữa chừng Đàm Lộ đi tới trò chuyện với cô một lúc, nhưng không lâu sau, Đàm Lộ bị người khác gọi đi vì Du Mạc vô ý làm hỏng đồ trang trí ở đây.

Giữa một đống ly rượu xanh xanh đỏ đỏ, Thư Ninh cầm một ly Penicillin, rượu Whisky pha cùng với mật ong và nước gừng, vừa đắng lại vừa ngọt, cô uống một hơi cạn sạch.

*Penicillin là tên một loại Cocktail được làm từ rượu Whisky Scotch, gừng, mật ong và nước chanh tươi, không phải viên thuốc penicillin đâu.

Nơi này đúng thật như những gì Hà Miểu Miểu nói, rất vô vị, còn không bằng quay về ngủ sớm để dưỡng nhan.

Nhưng cô không muốn rời đi, một cỗ rung động cực nóng đang lặng lẽ quấn quanh người cô, cô vô thức tìm kiếm bóng dáng đó.

Cô nhìn thấy Trình Độ ngồi trên ghế sofa màu nâu cách đó không xa, đang trò chuyện cùng Ngụy Kình và huấn luyện viên của bọn họ. Tầm mắt cô nhanh chóng gặp phải anh, lưu luyến lan tràn, cô lập tức cảm thấy nhiệt độ trên mặt bỗng dưng tăng lên. Thật may vì ánh đèn mờ nhạt, anh không thấy cô đang bối rối. Thư Ninh cố bình tĩnh lại, cô uống thêm một ly Whisky nguyên chất, cố gắng để cồn xua đi những gợn sóng đang lăn tăn chảy trong lòng cô.

Khi ly rượu thứ ba được rót ra, Thư Ninh không giữ vững được. Hôm nay cô mặc mặc váy ngắn dài đến ngang gối, để lộ một nửa đùi, rượu cầm không chắc đổ xuống. Thư Ninh than một tiếng, trực tiếp đi tới toilet gần hành lang.

Sau khi lau sạch vết rượu trên đùi, Thư Ninh thuận tiện tô lại son môi. Khi cô bước ra khỏi toilet, một bóng đen đột nhiên nhào tới trước mặt cô.

Thư Ninh hét lên, nhanh chóng lùi lại.

Người kia ngẩng đầu, nửa mê nửa tỉnh, dường như đã uống không ít, vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi rượu khiến người ta phải bịt mũi.

Là Chu Cẩn.

“Thư Ninh, hôm nay, hôm nay là sinh nhật anh.” Chu Cẩn vừa nói vừa tiến gần đến Thư Ninh, anh bước đi loạng choạng, “Em đến chúc mừng sinh nhật anh à?”

“Anh say rồi.” Thư Ninh chán ghét nói, tránh mặt Chu Cẩn.

“Anh không có say, anh nghe quản lý nói em cũng ở đây, nên lên tầng tìm em.” Chu Cẩn đứng vững hơn, nói năng trôi chảy.

“Tôi sẽ bảo bọn họ lên đón anh xuống dưới.” Thư Ninh nói xong muốn rời đi.

“Đừng!” Chu Cẩn đột nhiên chặn đường Thư Ninh, người anh cao, dễ dàng khiến Thư Ninh rơi vào trong bóng tối, “Em, em với tên họ Liêu kia chia tay rồi đúng không, anh vẫn còn cơ hội, đúng không?”

Bộ dạng này của Chu Cẩn khiến Thư Ninh rất phản cảm, lại nghe anh ta nhắc đến Liêu Bách Dự, khuôn mặt cô lạnh thêm mấy phần, “Không liên quan gì đến anh, anh say rồi.”

Thư Ninh đang muốn lách người đi qua Chu Cẩn, không ngờ bị hắn trở tay bắt được. Chu Cẩn vốn là một nam diễn viên cứng rắn, và cú bắt này đã đưa cô trở lại bóng tối.

“Anh thích em, Thư, Thư Ninh, chúng ta hẹn hò đi, anh muốn em sinh con cho anh…” Chu Cẩn bắt đầu nói năng hồ đồ, cả người anh ta đẩy mạnh về phía trước, ép Thư Ninh phải tựa vào góc tường.

“Ai muốn sinh con cho anh, cút đi, anh mà còn như vậy tôi sẽ hét lên đấy!” Thư Ninh hô to, người trên tầng bốn ít, vị trí của nhà vệ sinh lại hẻo lánh, gọi trời không thấu, gọi đất không nghe. Giờ khắc này Thư Ninh thật sự có chút luống cuống, đầu Chu Cẩn rũ xuống, tựa hồ quyết tâm muốn cưỡng hôn cô.

Thư Ninh dồn hết sức, định đẩy Chu Cẩn ra ngoài. Không ngờ trước khi cô thực sự có thể phát huy hết sức mạnh của mình, Chu Cẩn nặng nề ngả người ra sau, trong lúc hỗn loạn, cô nhìn thấy khuôn mặt của Trình Độ, lông mày anh nhíu chặt, vành môi mím lại, một tay anh túm lấy cổ áo của Chu Cẩn.

Chu Cẩn bị anh dùng sức kéo mạnh một phát, đứng không vững, cả người ngã phịch xuống đất.

Thư Ninh nhìn thấy anh như gặp được vị cứu tinh. Cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh, ngửi được mùi chanh nhàn nhạt trên người Trình Độ, mới thực sự bình tĩnh lại.

“Chị đừng sợ.” Mặt mày Trình Độ hơi giãn ra, anh nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Thư Ninh, “Tôi đi báo cảnh sát.”

Giọng anh là loại giọng thiếu niên lạnh lùng, nhưng lại khiến Thư Ninh hết sức yên tâm.

Thư Ninh đứng tại chỗ hơn mười giây, chậm rãi xua tan nỗi sợ hãi chưa tỉnh trong cơ thể. Sau khi bình tĩnh lại, cô lo lắng cho thân phận của mình và Chu Cẩn, không muốn làm lớn chuyện, nên lắc đầu nói: “Đừng báo cảnh sát, điều đó đều không tốt cho cả tôi lẫn anh ta. Anh ta uống say rồi mượn rượu làm càn, cứ để anh ta tự mình tỉnh lại đi.”

Người say chỉ cần nằm xuống sẽ rất khó đứng lên lại.

Chu Cẩn tự mình chứng nhận câu nói này, anh ta nằm trên mặt đất như một vũng bùn, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm tên Thư Ninh.

Lông mày của Trình Độ lại nhíu, trong mắt tràn đầy chán ghét nhìn về phía Chu Cẩn.

“Chị không sao chứ? Không bị thương chứ?” Trình Độ quay đầu hỏi Thư Ninh, thần sắc lo lắng.

“Tôi không sao.” Thư Ninh thở phào một hơi, đêm nay cô đã tập luyện cách nói chuyện với anh nhiều lần trong lòng, nhưng không ngờ lại thành ra thế này.

Sau khi một lần nữa xác nhận Thư Ninh không tổn hại gì, Trình Độ nghe theo lời đề nghị của Thư Ninh, từ bỏ ý định gọi cảnh sát. Hai người để Chu Cẩn đã say khướt ở chỗ dễ bị người khác phát hiện, như một hình phạt dành cho Chu Cẩn.

Thư Ninh cứ như vậy đi theo sau Trình Độ, anh bước đi rất chậm, tựa hồ rất thong thả. Thư Ninh nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu, em trai sao Diêm Vương.”

Cô học theo cách gọi của fan CLB, thể hiện lòng tốt của mình.

“Trình Độ.” Chàng trai đột nhiên quay đầu, nói ra tên của mình.

Thư Ninh sửng sốt một lát, sau đó giả vờ gật đầu như không biết gì, “Một cái tên rất đặc biệt.”

“Trình trong trình độ, Độ trong độ hà (vượt sông).” Trình Độ dừng bước lại, nhìn Thư Ninh.

“Tôi là Thư Ninh của Nutshell Music. Thư trong thư phục (thoải mái), Ninh trong ninh mông (cây chanh, quả chanh).” Thư Ninh cũng học theo anh, nghiêm túc giới thiệu bản thân.

“Tôi biết, mọi người đều biết.” Trình Độ cười, khí tức quanh người không còn lạnh lùng như trước.

“Cậu là fan của tôi à?” Nghe anh nói như vậy, Thư Ninh nhịn không được mà hỏi. Nếu Trình Độ thực sự là fan của cô thì cô không biết phải làm sao để hoà hợp với anh.

“Không phải, nhưng mà tôi đã từng nghe bài hát của chị.” Trình Độ phủ nhận.

Thư Ninh có chút vui mừng, nói đùa: “Chỉ là tôi tự mình đa tình thôi… Tôi đã xem trận đấu, tối nay các cậu thắng rất đẹp.” Thư Ninh khen ngợi từ tận đáy lòng, “Cậu chơi rất hay, bay tới bay lui, tôi hoa hết cả mắt.”

“Chị cũng chơi trò này à?” Trình Độ hỏi.

“Có chơi, nhưng mà tôi gà lắm.” Thư Ninh thành thật trả lời.

“Chị thường chơi ở vị trí nào?”

“Tôi chơi Xạ thủ cũng khá nhiều.” Thư Ninh nói, “Chính là cái kiểu mà người đi rừng các cậu thích chém nhất đó.”

Trình Độ hừ một tiếng, nói: “Vậy lần sau nếu tôi gặp được chị, sẽ không chém chị.”

Anh nói vô cùng chân thành, không tin vào đánh giá của bản thân Thư Ninh mà hoàn toàn tin vào trình độ chơi game của cô, như thể Thư Ninh thật sự có thể ngang hàng với anh.

Thư Ninh nhịn không được, phì một tiếng rồi bật cười.

Trình Độ không hiểu sao cô lại cười, “Sao vậy?”

“Tôi chỉ là cảm thấy mình đánh không nổi cậu, tôi chơi game không giỏi, không giống cậu, nên không dám ba hoa chích choè.” Thư Ninh nói. Cô luôn luôn trung thực với những đánh giá khách quan, cũng không hề keo kiệt trong việc khen ngợi.

Trong cổ họng Trình Độ bật ra một tiếng cười khẽ, như muốn an ủi cô. “Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi game là công việc của tôi, chị cũng có công việc của mình mà, không phải sao? Chị hát rất hay, lĩnh vực mà chị am hiểu thì tôi không hiểu, tôi ca hát chẳng ra làm sao cả.”

“Vậy hát một câu tôi nghe thử nhé?”

Lúc Trình Độ không làm mặt lạnh, nhìn không giống như người dễ gần, vì thế tối hôm nay Thư Ninh do dự hồi lâu vẫn không tiến lên bắt chuyện. Sau khi hai người hàn huyện được vài câu, cô phát hiện anh dễ nói chuyện hơn cô nghĩ rất nhiều, nên có chút mặt dày mày dạn muốn tìm hiểu xem anh nói chẳng ra làm sao đến cùng là như thế nào.

Trình Độ dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn cô, sắc mặt ngưng trọng: “Chị nhất định phải nghe sao?”

Thư Ninh thấy anh ra vẻ thấy chết không sờn, càng thêm hiếu kỳ. Cô gật gật đầu, còn chưa kịp biểu thị sự chờ mong, lúc này một cánh cửa bên phải hành lang có động tĩnh, tiếng kêu của một người phụ nữ truyền đến từ phía sau cánh cửa.

Thư Ninh vừa mới bị Chu Cẩn quấy rối, bây giờ như chim sợ cành cong. Cô sợ một cô gái khác gặp phải chuyện tương tự nên vội vàng bước tới, nhưng cửa đã bị khoá trái từ bên trong, Thư Ninh đành phải kiễng chân nhìn qua tấm kính nhỏ phía trên vách tường.

Bên trong quả thực có một nam một nữ, hai người chồng lên nhau, cùng ngã xuống ghế sofa dây dưa khó bỏ, hôn nhau không rời. Chàng trai cũng mặc đồng phục màu trắng cam giống với Trình Độ, bọn họ hôn nhau vô tư đến mức không hề chú ý đến động tĩnh mà Thư Ninh đã gây ra.

Thoạt nhìn hình như là anh tình tôi nguyện, tiếng thở dài đó cũng là do khoái cảm mang đến.

Thư Ninh nhanh chóng thôi nhìn trộm, Trình Độ bên cạnh thấy cô hốt hoảng, cũng tò mò đi đến nhìn theo động tác của cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, không cần nhón chân lên mà tùy ý thoáng nhìn, liền dễ dàng quan sát được cảnh tượng đang diễn ra trong phòng.

Mặt Trình Độ nóng lên, quay đầu. Soda vẫn to gan như cũ, cô gái dưới chân cậu ta, anh chưa từng nhìn thấy.

Mặt Thư Ninh cũng nóng bừng, cô nhận ra chàng trai kia là tuyển thủ đường biên Soda của WIT thông qua kiểu tóc. Trong đầu Thư Ninh đột nhiên hiện ra câu nói của Đàm Lộ, cô hỏi Trình Độ: “Nghe nói tối nay CLB sẽ mặc kệ các cậu, cũng bao gồm cả chuyện này sao?”

Thân hình của Trình Độ dừng lại, câu hỏi của cô khiến anh bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh cảm thấy nhiệt độ trong tai mình đang không ngừng tăng lên, anh không muốn để cô phát hiện, vì thế đáp lại cô: “Cứ xem là như vậy đi, Ngụy Kình tối nay cao hứng, muốn làm cái gì cũng được.”

Thư Ninh ồ một tiếng, không nói tiếp. Sự ảnh hưởng của Whisky dần dần trở lại, tửu lượng của cô không yếu, lúc này chỉ hơi say. Trong lồng ngực cô dường như đang có một quả bóng bay, nó nhẹ nhàng lơ lửng, cô không muốn đâm thủng.

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trước mắt là cảnh hai người say sưa thân mật với nhau, khiến cho cô có chút miệng đắng lưỡi khô, đã bao lâu rồi cô chưa được hôn?

“Chị còn muốn nghe tôi hát không?” Trình Độ cúi xuống nhìn cô, anh cảm thấy giọng hát chẳng ra gì của mình cũng có thể phá vỡ những suy nghĩ đang hỗn loạn, tiện thể hoá giải bầu không khí khó xử khi anh và Thu Ninh bắt gặp cảnh Soda thân mật với một cô gái.

Nơi bọn họ đang đứng có ánh sáng lờ mờ, nhưng Thư Ninh lại có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang tập trung vào cô. Đưa mắt nhìn xuống dưới, cô thoáng thấy đôi môi mỏng của anh.

Anh rất cao, thân hình thon dài thẳng tắp. Thư Ninh đánh giá một chút, ước chừng phải nhón chân lên mới có thể chạm đến cằm anh. Nhưng bây giờ anh đang cúi đầu nhìn cô, có lẽ, cô có thể dễ dàng chạm vào môi anh.

“Nói thật thì, không muốn lắm.” Thư Ninh chậm rãi đáp, trái tim không kiềm được mà đập loạn.

“Được, vậy tôi không hát nữa.” Trình Độ gãi đầu, “Tôi hát thực sự rất bình thường.”

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Xem ra anh rất giỏi giữ im lặng, Thư Ninh thầm cảm thấy những lời anh nói với cô đêm nay đã là giới hạn của anh rồi. Nhưng Thư Ninh lại không hề cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn rất vui vẻ.

Cô có chút đắc ý quên mình, đến mức không thèm quan tâm đến con quỷ nhỏ trong lòng. Nó bắt đầu nhảy cẫng lên, không chút kiêng kỵ mà cố giật dây để cô buông thả bản thân một cách vô đạo đức.

Là cậu ấy, là cậu ấy.

Nó không ngừng nhắc nhở Thư Ninh.

“Chúng ta quay về đi.” Đôi môi kia hé mở.

Cùng lúc đó, hầu kết của Trình Độ nhấp nhô, đầu óc vốn hỗn loạn của Thư Ninh đột nhiên trở nên sáng suốt.

“Trình Độ.” Thư Ninh mở miệng gọi tên anh, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy sợ hãi.

“Hả?” Anh nhướn mày.

“Cậu, cậu có bạn gái chưa?” Thư Ninh cắn môi, khẩn trương đến mức nói lắp bắp.

“Không có.” Đôi mắt kia hơi ngước lên, dường như đang bối rối trước câu hỏi của cô, “Sao thế?”

“Vậy thì tốt…” Thư Ninh thở phào một hơi, mang theo dũng khí như tráng sĩ không sợ bị chặt tay, “Bởi vì tôi muốn hôn cậu.”

Chàng trai ngẩn người, Thư Ninh không đợi anh phản ứng, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn vào môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro