Chương 10 Đường nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duệ Vương cuối người xuống, cầm tay nàng, niết đầu vú trong chốc lát, đem hai  quả táo nhét ở nàng trong tay: "Cầm ăn đi, nhanh lên đem nước miếng ngăn lại, miễn cho chờ lát nữa người đem bổn vương và nhà thành ngập lụt."(moé làm gì mà ví như lũ lụt chớ 🤧).
Liên Nương mím môi cúi đầu, đem quả táo để bên miệng chuẩn bị cắn lại bị Duệ Vương ngăn lại, Liên Nương khó hiểu, nghi hoặc nhìn Duệ Vương.
"Chảy nước miếng, cũng không phải là mặt trên này mà là cái miệng nhỏ." Duệ Vương chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, ngăn trở động tác của Liên Nương, liền buông lỏng tay, cười khẽ.
Lúc bấy giờ,  Liên Nương đã hiểu ý tứ của Duệ Vương, không thể tin tưởng trợn to mắt, xem Duệ Vương cười khẽ không nói, hoảng sợ mà tay run lên, liền rớt một quả táo.
Duệ Vương liền không vui, lạnh mặt "Hừ" một tiếng, "Bổn vương ban thưởng, ngươi dám không cần?"( Ông này quen thói làm ông nội rồi ).
Liên Nương thực sự là không dám, nhưng...... Nhưng bảo nàng làm sao dám đem quả táo đưa vào cơ thể mình cơ chứ, nàng thực sự làm không được.
Phu quân lúc trước, cũng từng đòi đưa đồ vật vào tiểu huyệt của nàng, nàng không thuận theo, cầu xin khóc thút thít hai lần, phu quân mềm lòng, bỏ qua cho nàng.
Nhưng Duệ Vương sẽ bởi vì nàng khóc mà buông tha nàng sao?
Tất nhiên, là không thể.
Liên Nương run rẩy, đáp: "Dân phụ không dám."
"Đi xuống, trạm hảo." Duệ Vương mạn thanh phân phó, Liên Nương chỉ có thể làm theo, xấu hổ đứng ở Duệ Vương trước mặt.
Duệ Vương đánh giá nữ tử trước mặt.
Nàng bất quá mười bảy mười tám, chính là tuổi trẻ kiều diễm, khuôn mặt cũng cực xinh, mặt trái xoan, mày lá liễu, miệng anh đào nhỏ, nhìn ra đó là một tiểu nương tử ngoan ngoan ngoãn ngoãn đàng hoàng.
Nhưng lúc này, nàng quần áo lụa mỏng, cố tình áo lụa lại bị sữa làm ướp nhẹp dính sát vào ở bên đầu vú, đầu vú kia hồng diễm cứng rắn thẳng tắp, làm người nhìn không thể dời mắt được.
Như là tùy ý mời gọi người đi gặm cắn đùa bỡn.
Di chuyển ánh mắt đi xuống.
Bởi vì đã sinh hài tử, bụng nhỏ của nàng có hơi mềm xốp, không căng chặt như xử nữ nhưng vỗ về chơi đùa cũng mềm như bông làm người ta cực kỳ lưu luyến.
Xuống chút nữa ở giữa hai chân kia là tiểu huyệt mẫn cảm dâm đãng. Ánh mắt nam nhân liền dừng lại ở nơi đó nhìn chăm chú tựa hồ xuyên thấu qua cặp chân Liên Nương đang kẹp chặt thấy được nơi bị giấu đi.
Liên nương bị hắn nhìn như vậy liền cảm giác tiểu huyệt bị ánh mắt nhìn chằm chằm đùa bỡn của nam nhân là cho toàn thân tê dại một cổ nhiệt trào ra, nàng quẩn bách không thôi đầu óc trong nháy mắt trống không.
Nàng thế nhưng bị nam nhân nhìn liền không khống chế được.
Liên Nương quẫn đến dùng sức kẹp chặt hai chân, sợ dòng nước chảy xuống khi di chuyển,bị Duệ Vương nhìn đến.
Nhưng sao có thể ngăn được.
Dòng nước nóng, từ chân tâm tiểu huyệt nhi chảy ra, chậm rãi theo đùi trắng nõn chảy xuống, như có người đang dùng tay nhẹ nhàng vuốt nàng, làm nàng nhịn không được run rẩy, đợi đến dòng nước nóng kia chảy tới cẳng chân, đã mất đi nhiệt độ nóng bỏng, nhưng thời điểm lăn xuống mang lại loại cảm giác ngứa ngái, lại kéo theo nửa điểm hư không.
Duệ Vương cười khẽ ra tiếng.
Liên Nương cảm thấy thẹn nhắm mắt lại, không dám nhìn tới Duệ Vương, đáy lòng, lại điên cuồng nghĩ, hắn thấy được, hắn đang nhìn mình trò hề.
Cảm giác này, như là bị lột sạch, Liên Nương dần dần có chút chịu không nổi.
Lại nghe Duệ Vương lại cười nhẹ nói: "Tiểu lẵng lơ, ngươi có biết hay không hiện tại bộ dáng của bản thân có bao nhiêu đam đãng? Một bầu vú chảy sữa, tao huyệt lại chảy nước miếng, toàn thân đều là ướt, thật đúng là...... Kỹ tử cũng chưa như ngươi vậy  đâu."
"Đừng nói, Vương gia, đừng nhìn, đừng nhìn." Liên Nương muốn che mặt, nhưng mà lại sợ táo trong tay rớt, chọc Duệ Vương sinh khí, liền chỉ lặng lẽ đứng dậy, ý đồ che lấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro