CHAPTER 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 11 - HẾT



Sân khấu lớn thật sự là ở nơi rất cao, người đứng trên đó sẽ cảm thấy cao như thế, sau đó bất giác sợ hãi, ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu cũng quá mức chói mắt nóng rực, đứng dưới ánh đèn sẽ cảm thấy khô nóng khó chịu.


Nhưng Tôn Oánh Hạo rất hưởng thụ.


Thường Hoa Sâm đứng ở khu VIP, đứng chung quanh khu này đều là những người trong giới, có một số người cúi đầu bình luận khắt khe, một số người còn lại là tận tình hưởng thụ, chỉ có một mình Thường Hoa Sâm vừa không sôi nổi cũng không hưởng thụ, anh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn chăm chú ánh trăng chỉ thuộc về anh.


Cho dù không phải vị trí trung tâm, cho dù ngay cả lời bài hát cũng không có, nhưng đó chính là Tôn Oánh Hạo của anh.


Đây là một sân khấu mang phong cách sôi động, không giống với video vũ đạo nhóm nữ mà Tôn Oánh Hạo nhảy lúc trước, vũ đạo lần này suất khí lại mạnh mẽ, một Tôn Oánh Hạo bùng nổ hormone nam giới là lần đầu tiên Thường Hoa Sâm nhìn thấy. Thậm chí Tôn Oánh hạo còn vì sân khấu này mà tạo hình tóc ngắn đặc biệt, lúc vừa mới lên sân khấu, Thường Hoa Sâm quả thực bị dọa, nhưng cẩn thận nhìn lại chỉ là vuốt lên thôi.


Tôn Oánh Hạo trên sân khấu vừa tự tin lại xinh đẹp, làm cho người ta mê muội.


Bài hát kết thúc, Thường Hoa Sâm chậm rãi rời khỏi đám người, đi đến lối vào hậu trường, Tôn Oánh Hạo đã chờ sẵn ở nơi này, nhảy đến chỗ anh: "Ha ha!"


Thường Hoa Sâm giờ phút này cảm thấy đã rất lâu rồi anh mới ôm lấy hạnh phúc của mình.


Tôn Oánh Hạo ôm lấy bé cún trắng của cậu: "Em về rồi!"


Nương theo âm nhạc bên ngoài dần lắng xuống, đôi môi Thường Hoa Sâm cũng rời khỏi khuôn mặt Tôn Oánh Hạo, khẽ trả lời bên tai thiếu niên: "Chào mừng trở về, ánh trăng nhỏ!"


Lúc về đến nhà, Tôn Oánh Hạo vẫn chưa tẩy trang, cậu không tham gia tiệc chúc mừng của đêm diễn, mang theo Thường Hoa Sâm về ngôi nhà nhỏ ấm áp của bọn họ. Căn nhà được thu dọn sạch sẽ nhanh chóng bị hai người vứt quần áo đầy khắp nơi, Thường Hoa Sâm cố ý mua xông hương mới, phát ra mùi thơm ngọt lịm, ái muội ngào ngạt chảy giữa ánh trăng nhu hòa.


Thường Hoa Sâm dùng khăn trải giường màu tối, bởi vì anh thích nhất là nhìn Tôn Oánh Hạo toàn thân mặc màu trắng nằm trên đó, giường đệm mềm mại đến mức có thể bao lấy người, lúc nào cũng làm tôn lên sự ái muội đặc biệt của Tôn Oánh Hạo. Hơn nữa, một Tôn Oánh Hạo không mảnh vải che thân cùng với khăn trải giường màu tối lại càng tương phản.


"Thường Hoa Sâm, video tối nay của anh đã quay chưa?" Tôn Oánh Hạo vừa thở gấp vừa hỏi, trước sau như một ôm chặt đầu của Thường Hoa Sâm, giống như đứa trẻ ôm con vịt bông.


Thường Hoa Sâm cười, đặt những cái hôn nhỏ vụn lên vai Tôn Oánh Hạo: "Vẫn chưa."


"À." Ngón tay của Tôn Oánh Hạo đan xen giữa mái tóc của Thường Hoa Sâm, Thường Hoa Sâm có thể cảm nhận được ngón tay cậu đang miêu tả hình dạng đầu của mình. Tôn Oánh Hạo đặc biệt thích vuốt ve vị trí xương chẩm của Thường Hoa Sâm, cái lõm nhỏ đó phát ra khí tức dày đặc thuộc về bản thân Thường Hoa Sâm, Tôn Oánh Hạo thường vùi mặt mình vào sau gáy Thường Hoa Sâm, tinh tế ngửi mùi vị của anh, có đôi khi Tôn Oánh Hạo cũng theo bản năng bám vào phía sau Thường Hoa Sâm, không nặng không nhẹ cắn lên sau cổ anh.


Giống như giao lưu cực kỳ thân mật giữa động vật, là xác nhận mùi của nhau.


Tay của Thường Hoa Sâm chậm rãi dạo chơi trên cánh tay dài nhỏ của Tôn Oánh Hạo, cuối cùng mười ngón đan tay cùng cậu, cả người đều khóa chặt Tôn Oánh Hạo, đưa bản thân tiến vào bên trong máu thịt của cậu, tựa như cún con thắt nút, bảo đảm sinh mệnh của mình tiếp diễn bên trong cơ thể của Tôn Oánh Hạo.


Thời gian thiếu dưỡng khí qua đi, Tôn Oánh Hạo cầm điện thoại của Thường Hoa Sâm mở khóa, mở cái ứng dụng mạng xã hội kia ra, bên trên hiển thị số lượng fan đã đạt đến 680 nghìn, đã vượt qua rất nhiều so với mục tiêu 500 nghìn mà lúc trước cậu quy định. Còn tài khoản mạng xã hội của cậu cũng đã gần 830 nghìn fan, thật ra hai người cũng tương đương nhau, không ai hot hơn ai. Nhưng Tôn Oánh Hạo biết Thường Hoa Sâm để tâm, cũng sợ hãi.


Tuy rằng con đường phía trước còn rất dài, nhưng Tôn Oánh Hạo chính là muốn nói với Thường Hoa Sâm, Thường Hoa Sâm trong mắt Tôn Oánh Hạo là dáng vẻ gì, anh đáng giá như thế nào.
"Video hôm nay, phải quay mới sao?" Tôn Oánh Hạo nhẹ nhàng đẩy đẩy Thường Hoa Sâm còn đang nằm trên người mình, người đàn ông đang nằm sấp, nhưng sức nặng hoàn toàn không đặt trên người cậu, chỉ là Thường Hoa Sâm đặc biệt thích dùng tư thế này để giữ lấy Tôn Oánh Hạo. Tôn Oánh Hạo đã sớm nhận ra, cho tới bây giờ cũng không phản kháng, thật sự ngoan ngoãn.


"Ừm..." Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tôn Oánh Hạo rồi phát ra âm thanh trả lời.


.


Thường Hoa Sâm từ trước đến nay luôn có một chút kháng cự với việc quay video, lại lần đầu tiên đưa ra yêu cầu, vì thế hai người giữa đêm trời đông giá rét, vượt qua nửa thành phố Bắc Kinh, chạy đến một công viên cắm trại ở khu Phòng Sơn.


Vào mùa này căn bản là không có ai đi cắm trại, công viên to như vậy không một bóng người, cho dù vì gần lễ Giáng sinh nên cả công viên đều trang trí ruy băng và đèn xinh xắn, nhưng mà nhiệt độ lạnh đến mức làm người ta đóng băng vẫn đẩy lùi mọi người. Chỉ có đồ ngốc Thường Hoa Sâm này, hơn nửa đêm đưa Tôn Oánh Hạo đi thanh toán một khoản tiền lớn để chạy vào đây.


Thường Hoa Sâm nắm tay Tôn Oánh Hạo đi ven rừng cây của công viên, ánh trăng mùa đông hết sức thanh lãnh tinh khiết, sáng đến có thể làm cho người ta hoài nghi đó là nhân tạo.


Một nơi như vậy khiến cho hai người không khỏi hồi tưởng về kỷ niệm gặp nhau năm ấy, Tôn Oánh Hạo thật ra đã mơ hồ hiểu được tại sao Thường Hoa Sâm dù thế nào cũng phải quay video ở đây. Hai người ăn ý giữ yên lặng trong một khoảng thời gian dài, đến khi Thường Hoa Sâm xem lại thời gian, Tôn Oánh Hạo vẫn là nhịn không được hỏi: "Thường Hoa Sâm anh đã nghĩ xong chưa?"


Thường Hoa Sâm lặng lẽ nắm chặt tay Tôn Oánh Hạo, quay đầu hỏi: "Hạo Hạo, hôm nay ở concert anh nghe rất nhiều người reo hò, bọn họ reo hò vì Dương Hạo Minh, reo hò vì dancer mà các cô ấy thích." Dừng một chút, như là đang nhớ lại trận gào thét đó, Thường Hoa Sâm tiếp tục nói: "Anh nghe được có người nói, chàng trai gầy gầy cao cao kia thật đẹp trai."


Tôn Oánh Hạo cười ha ha, làm nũng: "Mọi người hôm nay đều rất đẹp trai, cũng vừa cao vừa gầy."


"Lúc các cô ấy nói, là phần của em." Thường Hoa Sâm bất đắc dĩ giải thích, dường như logic bị cắt ngang, người đàn ông lại trầm mặc vài giây mới tiếp tục nói: "Anh sợ em sẽ càng đi càng xa, em tốt như vậy, em trời sinh đã khiến cho người khác thích."


Tôn Oánh Hạo đứng dưới ánh trăng nhìn vào ánh mắt của Thường Hoa Sâm, bên trong cặp mắt kia tràn ngập tình yêu kiên định. Tôn Oánh Hạo còn nhớ rõ đêm hè hai năm trước ở Nội Mông, người này cứ như vậy xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Khi đó trong mắt của Thường Hoa Sâm, cũng là một chút vui vẻ, một chút nhu tình.


"Anh nói em rất tốt, Thường Hoa Sâm anh có nghĩ tới chính anh cũng rất đáng giá không?" Tôn Oánh Hạo cầm ngược lại tay của Thường Hoa Sâm, hỏi không chút do dự. "Thường Hoa Sâm, lúc em biết anh, anh đối xử với em rất dịu dàng, anh cũng không vì em có cách ăn mặc khác hẳn với người bình thường mà đánh giá em."Trong gió lạnh, tay hai người càng nắm càng chặt, hai người dường như đều không cảm nhận được cái lạnh, cứ như vậy đứng trong đêm: "Anh còn nghiêm túc hỏi em muốn làm gì, em chỉ là người qua đường mà anh gặp được trong cuộc hành trình, nhưng anh lại giữ em trong lòng suốt hai năm. Thường Hoa sâm, các bạn học lâu năm của em cũng chưa từng ra tay giúp đỡ lúc em tồi tệ nhất."Thường Hoa Sâm mở miệng muốn tranh luận, Tôn Oánh Hạo lại lấy tay che miệng của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của mình: "Thường Hoa Sâm, anh giống như một đóa hoa hướng dương sinh trưởng trong cuộc đời vốn là hoang mạc lâu năm của em. Nhìn thấy anh, chính là ấm áp, chính là vui vẻ."


Rốt cuộc Thường Hoa Sâm kéo tay Tôn Oánh Hạo xuống, nâng niu cầm lấy đôi bàn tay gầy yếu, tiếp lời Tôn Oánh Hạo: "Tôn Oánh Hạo, cây muốn nở hoa cần có quang hợp. Nhưng đóa hướng dương này của anh không giống với những hoa khác, anh cần ánh trắng tưới nước, anh cần vầng trăng sáng mọc lên duy nhất trong hoang mạc, anh muốn trăng sáng cúi xuống ban cho anh một nụ hôn sinh trưởng."


Trong lời nói của Thường Hoa Sâm đều là ý thơ lãng mạn, câu từ của anh đều vấn vít ánh sao, Tôn Oánh Hạo nghe được, tâm tư mềm, ý chí cũng mềm.


Người đàn ông lúc này lấy điện thoại ra, nhắm ngay bản thân, mở ra camera quay hình, thi từ đã chuẩn bị xong liền bật ra, là bài 'Dưới trăng sáng' từng chép qua, là tình yêu nồng nàn tràn ngập cả bài thơ, nhớ nhung mịt mờ lại lộ liễu.


"Vậy gấp lá sen rộng thêm chút
Gói một mảnh ánh trăng mang về
Mang về kẹp trong bài thơ Đường
Đè giẹp, tựa nỗi tương tư bị nén lại."


Vừa dứt lời, Tôn Oánh Hạo bỗng nhiên vươn tay kéo đầu Thường Hoa Sâm, hôn lên đóa hướng dương chỉ thuộc về riêng cậu, đây là một cái hôn vừa nhanh vừa mãnh liệt, Tôn Oánh Hạo sau khi hôn xong lại nhẹ nhàng cắn một chút lên chóp mũi Thường Hoa Sâm, nhìn về phía màn ảnh: "Bạn trai của tôi, bạn trai, của tôi." Dứt lời, dường như bị ngại ngùng tập kích bất ngờ, Tôn Oánh Hạo vậy mà có chút tay chân luống cuống, muốn đưa tay che mặt lại không cẩn thận làm rơi điện thoại của Thường Hoa Sâm, địa thoại rơi lên lớp tuyết xốp, màn ảnh đối diện với vầng trăng sáng cao cao trong bầu trời đêm, bên ngoài màn ảnh truyền đến âm thanh nũng nịu của thiếu niên: "Ây da phiền muốn chết! Em quên nói tên anh rồi!"


"Nói lại lần nữa đi?"


"Nói cái gì chứ?"


"Anh là bạn trai của riêng mình em, Thường Ưu Tú." Âm thanh của người đàn ông như đang cười, cũng như đang khóc.


Ánh trăng trong màn ảnh có vẻ lặng yên, tựa như một khuôn mặt tươi cười thật to. Sau đó điện thoại được nhặt lên, hai gương mặt vui vẻ cỡ lớn được thu vào bên trong màn ảnh, lần này Tôn Oánh Hạo không né tránh cũng không thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đỏ lên, nói: "Giới thiệu một chút bạn trai của tôi, Thường Ưu Tú!"


"Em là ánh trăng của anh, Tôn Oánh Hạo."






-FIN-
-------------------






Chiếc chaptered-fiction đầu tiên của blog này đã kết thúc rồi! 👏
Mọi người thấy thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro